Chương 2

Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh của một Beta tóc đen nào đó, Đường Yến Cửu không khỏi đưa tay day trán mình.

Nói thật, cậu không ngờ từ sau khi tốt nghiệp, vì đủ loại nguyên nhân mà mình không liên lạc quá nhiều với bạn thân. Không ngờ sau bao năm xa cách đối phương lại chủ động liên lạc với mình vì để báo cho cậu một chút về "tương lai”.

"Sau này cậu sẽ bị Alpha cưỡиɠ ɧϊếp.”

"Mà còn không phải là một người mà là tận mấy người.”

"Tớ cũng không biết mấy người kia là ai, sao chuyện này lại xảy ra, cũng không biết cách ngăn cản, tớ chỉ có thể nói với cậu như thế thôi.”

Đường Yến Cửu cảm thấy trong mấy câu phía trên, chỉ cần tùy tiện lấy ra một câu, nếu là người nói là người khác có thể tên kia đã bị đè xuống đất đánh tơi bời rồi tống cổ vào bệnh viện tâm thần rồi… Dù hai người đang cách một cái màn hình, Đường Yến Cửu vẫn cảm thấy người này vẫn không xa cách hay thay đổi gì.

Nhưng kỳ lạ thay, ngay khi nghe những lời này cậu lại tin tưởng. Không chỉ bởi vì cậu hiểu rõ đối phương mà còn bởi vì một số lý do không thể giải thích nào đó. Tóm lại, Đường Yến Cửu nhớ lời Án Chi An nói đến tận giờ, đồng thời dựa theo tin tức đối phương đưa ra mà có các biện pháp đề phòng.

Chẳng qua, muốn biết những hành động này có hiệu quả hay không có lẽ phải chờ đến khi cậu vượt qua khoảng thời gian đối phương đã nói, "có thể là trong đoạn thời gian này” rộng đến mức không đo được hoặc đến khi sự việc thật sự xảy ra.

Kìm nén suy nghĩ có phần lệch đường ray của mình, Đường Yến Cửu ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn thuận theo chút suy nghĩ không yên khó hiểu trong lòng mà nâng mức bảo vệ của tinh hạm lên thêm một cấp. Sau đó cậu quay lại phòng, bỏ vào túi của mình thêm hai ống thuốc ức chế có tác dụng mạnh hơn… Là loại có thể khiến Alpha không cử động nổi một ngón chân chỉ sau một mũi tiêm.

"Luôn có cảm giác, mình phản ứng hơi thái quá…” Xác nhận mình đã sắp xếp mọi thứ ở nơi thuận tay nhất, Đường Yếu Cửu bước lên khép cửa phòng trước mặt lại, cậu không khỏi buồn cười lắc đầu… Thậm chí đây còn chẳng giống phong cách làm việc của cậu chút nào.

Nhưng đối với loại phòng ngừa này, dù có cẩn thận đến mấy cũng không có gì sai nhỉ?

Nghĩ như vậy, Đường Yến Cửu ấn túi quần, xoay người chuẩn bị trở lại buồng lái, không ngờ chưa kịp bước bước nào đã đυ.ng phải một cơ thể cao lớn rắn chắc. Cảm giác đau nhức bất ngờ từ mũi truyền đến làm hốc mắt cậu chua xót, cả người bất giác lùi ra sau hai bước, dựa vào cánh cửa mới bị khép lại không bao lâu. Ngay sau đó, một mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo thoang thoảng bị khứu giác muộn màng bắt được, nhắc nhở Đường Yến Cửu về thân phận của người đến.