Mãi cho đến khi gần bữa tối, khi mọi người đến phòng ăn, Abigail mới bình tĩnh trở lại, lúc nãy bị ánh mắt sâu không thấy đáy của "người kia" quét đến mấy lần, cả người đều cảm thấy lạnh lẽo, hắn cũng không vội vàng mở miệng. Một người thì để ý từng chút (Abigail), một người thì thờ ơ lạnh nhạt(Voldemort). Cô không phải là Vi Tiểu Bảo(cái này chắc không phải giải thích nhỉ, thần tượng của Abigail đó.) gặp chuyện thì liền trở nên hồ đồ. Thật sự là vô dụng.
Abigail liếc qua, cái người tên Thomas kia đang trò chuyện vui vẻ với ông nội cô. Là họ hàng của một người bạn, dường như hắn không muốn để lộ tin tức về bản thân, ngay cả họ cũng chỉ dùng một chữ "G" thay thế (Voldemort thực ra là muốn dùng cái họ Gaunt của mẹ hắn) nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ có người nghi ngờ, nhưng cái "người kia" lại có biểu hiện vô cùng tốt.
Hắn ăn nói khiêm tốn, thái độ nho nhã, lễ độ, có khi còn biểu hiện ra muốn nói lại thôi, trông như rất bất đắc dĩ, dường như có nhiều điều bí mật không thể nói cho người khác biết. Ánh mắt hắn rất có sức thuyết phục, rất tinh tế, không gây chút nghi ngờ nào cho hai vợ chồng Green. Hai người bọn họ đều là những người của gia đình quý tộc, được dạy dỗ rất tốt, nên bình thường cũng không thích đi tìm hiểu quá sâu chuyện của người khác. (ý nói Voldemort ko làm chuyện gì khiến cho hai vợ chồng Green nghi ngờ nên họ không có cơ hội khai thác thông tin về thân phận của Voldemort)
Abigail cảm thấy cuối cùng cô cũng gặp được một vị "thiên tài trong truyền thuyết", hơn nữa còn rất tao nhã. Công phu như vậy luyện thành như thế nào vậy? Thật sự là vô cùng hâm mộ!!!!
Là một người khách không muốn để lộ thân phận của bản thân, hắn cũng rất lễ phép né tránh không hỏi về chuyện của Green gia, hắn rất ít khi hỏi đến việc riêng của Green gia.
Hắn và ông Green nói chuyện về những chuyện kỳ lạ trong thế giới phù thủy, về phát triển kỹ thuật của pháp thuật, về những sự kiện lớn trong những năm gần đây của thế giới phù thủy - Hắn thể hiện cách ăn nói rất văn nhã, có kiến thức rộng, nhưng lại không hề có chút biểu hiện khoe khoang nào. Khi hắn nói chuyện, hắn có thể nói thật nhiều, nhưng lúc hắn không nên nói chuyện thì lại tuyệt đối im lặng, không nói một lời nào.
Đối với cách nhìn của ông Green, hắn luôn tỏ vẻ cảm khái (xúc động), hay tán thưởng. Ngoại trừ mấy người bạn của ông, Abigail rất ít khi thấy ông nội cô lại có thể cùng một người lạ nói chuyện vui vẻ đến như vậy. Mà cái người tên Thomas này cũng chỉ mới quen biết được mấy giờ đồng hồ.
Đối với sự trang trí của căn nhà, vườn hoa, từng cách bố trí tinh tế trong nhà hắn đều miệng khen không dứt.
Khi Bonnie bưng đồ ăn lên, liếc mắt một cái hắn liền có thể nhận ra cái khay là đồ vật từ thời trung cổ vô cùng quý giá, những hình điều khắc tinh tế bên trên đều là do người thợ xuất sắc của thế giới phù thủy làm ra.
Hắn say sưa bình luận, cẩn thận khen tặng: chỉ có vị nữ chủ nhân cao quý như vậy mới có thể giữ gìn được những thứ cao quý từ xa xưa như thế... Khen đến mức bà Green cười không khép được miệng. Trên người hắn trong lúc lơ đãng còn toát ra được sự tao nhã, phong độ của những người được dạy dỗ trong những gia đình quý tộc. Khiến cho bà nội Green lúc đầu cũng có chút nghi ngờ lai lịch của hắn cũng quên mất nỗi nghi ngờ của mình.
"Mị lực" (sự hấp dẫn, sự thu hút) là một thứ rất kỳ lạ, rất khó định nghĩa được nó là cái gì. Nó là một loại giọng điệu, tư thái, cách ăn mói, phong độ, cử chỉ, vân vân. Người khác không thể nói rằng hắn biểu hiện gì trong từng câu hắn nói, nhưng lại có cảm giác phong thái của hắn luôn được thể hiện được ra bên ngoài-
Hai vợ chồng ông bà Green hiển nhiên là bị cái tên Thomas này mê hoặc, ngồi nói chuyện với hắn luôn mang theo hảo cảm. Cũng may là bọn họ không phải những kẻ ngu ngốc, những chuyện quan trọng vẫn không tiết lộ chút nào cả.
Thật sự là Merlin phù hộ, cám ơn trời đất!
Abigail ăn bữa cơm này giống như ăn sáp vậy, nếu không phải cái tên này là người buổi chiều làm cô bị thương, gây cho cô một cảm giác cảnh giác khó hiểu, cô cũng rất muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi hắn. Nhưng mà, đáng tiếc, cô không tin lời hắn nói, chiều nay rõ ràng cô cảm giác được trên người hắn có sát khí và lạnh lẽo, hắn dùng hết cách để chạy đến nhà của cô nhất định là có ý đồ gì đó. Nhưng mà, bây giờ cô nên làm gì?
Đến lần thứ ba ông nội Green khoái trá cười to, tinh thần phấn chấn khen ngợi : "Người trẻ tuổi có tài", Abigail rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Ngài G, tôi có thể hỏi ngài một câu được không?".
Thomas buông dao nĩa, hơi nghiêng người, tao nhã bày ra một tư thế "mời".
"Ngài nói là khi ngài nhặt được đũa phép của tôi ở trong rừng, mà lúc ấy tôi lại quay đầu đi mất, vậy ngài làm sao lại biết được địa chỉ của tôi?", Abigail nói đến cái vấn đề quan trọng nhất.
"Tôi cũng không biết địa chỉ của Green tiểu thư, nhưng tôi đoán rằng một tiểu phù thủy mà có thể sử dụng thuật độn thổ không phải ở nơi nào cũng có, tôi từng nghe ông Flint nhắc đến bạn của ông ấy - Green gia có một cô cháu gái rất thông minh, cho nên, tôi đến đây để thử vận may, kết quả tôi thực may mắn..."
Ngón tay thon dài của Thomas nhẹ nhàng miết cái khăn trải bàn, trả lời lưu loát, giọng điệu dễ chịu. Nhưng mà cái ánh mắt sắc bén của hắn lại dùng sức "chém" cô một nhát, Abigail lập tức cúi đầu, không dám hỏi lại. Cô giận bản thân mình nhất chính là sự can đảm(quá thấp) của bản thân T__T
Abigail cúi đầu oán giận cắt cắt miếng thịt bò nướng - giải thích này coi như hợp lý. Cô biết sự thật không phải vậy. Nhưng nếu đúng như cô nghĩ thì sao hắn biết được địa chỉ nhà của cô? Có phải hắn biết từ chỗ Green Hat? Nhưng mà, nếu đúng như vậy, không phải hắn chính là ....? (Biết nói chuyện với Green Hat thì còn ai vào đây nữa cô nương)
Cô biết, ở trong tình huống như vậy, hoài nghi một người chỉ dựa vào cảm giác thì không đúng, nhưng mà... bản năng của cô luôn không thích người này tiếp cận cô (nguyên văn là bài xích) Giống như đứa trẻ hay con thú nhỏ sợ hãi một con rắn độc vậy, đó là bản năng.
Hai vợ chồng Green thì lại rất vui vẻ, khi họ vui thì luôn kèm theo sự khoe khoang, vì thế đề tài liền chuyển lên người Abigail; Ở trong trường học vĩ đại nào, có những thành tích gì, sắp trở thành học sinh năm tư.... Cái gì cũng nói ra.
"Học tại trường Hogwarts? Đó là một ngôi trường vĩ đại, tiểu thư... ở học viện nào vậy?", Thomas mơ hồ toát ra một loại khát vọng kỳ lạ.
"Nhà Slytherin", bà nội Green rất đắc ý.
Ánh mắt Thomas đột nhiên sáng lên một chút, nhìn về phía Abigail, khóe miệng dịu lại vài phần: "Slytherin? Đúng là một học viện vĩ đại! Có thể vào học tại học viện này chính là vinh quang của gia tộc huyết thống thuần khiết".
Lại nữa, Abigail oán thầm, mấy người này sao không thể nói đến chuyện khác? chuyện gì cũng có thể liên quan đến vấn đề huyết thống thuần khiết. Đáng tiếc là Abigail không dám ngẩng đầu lên nói cái gì, mà ông nội Green lại rất vui vẻ, hai mắt sáng ngời, giống như gặp được người con nhiều năm thất lạc vậy! Abigail trong lòng trợn mắt mắng thầm - cái người này càng già càng trở nên hồ đồ rồi.
Thomas trong giọng nói có chút do dự, ra vẻ quan tâm và lo lắng mở miệng:
"Ngài Green, tôi biết tôi không có tư cách nói việc này, nhưng đối với sự khoản đãi của các vị thì tôi không thể không nói ra", lời của hắn uyển chuyển đổi đề tài một cách khéo léo, "Tôi cảm thấy tiểu thư Green đây và đũa phép có năng lượng không tương đồng, ta nghĩ đây có lẽ đây không phải đũa của Green tiểu thư. Một người của gia tộc thuần huyết như ngài chẳng lẽ không biết ý nghĩa của việc một chiếc đũa phép phù hợp với người sử dụng? Nhưng mà, vì sao Green tiểu thư cũng sắp học năm tư rồi mà vẫn còn sử dụng đũa phép của người khác?".
Hai vợ chồng Green đồng thời im lặng. Vấn đề này có liên quan đến một ký ức trong quá khứ, đề tài này đã nhiều năm cũng chưa có ai nhắc đến. Đau đớn tuy rằng đã qua, nhưng những đau khổ kia vẫn vô cùng rõ ràng, cho nên tất cả mọi người đều cẩn thận không đυ.ng đến, trong chốc lát không một ai nói chuyện.
Cuối cùng, vẫn là Abigail mở miệng phá vỡ bầu không khí bế tắc này, dù sao đây cũng không phải chuyện bí mật:
"Khi tôi sáu tuổi, cả nhà bị một đám phù thủy hắc ám tập kích, cha và mẹ tôi đều qua đời. Nghe nói trước khi chết, cha tôi đã dùng hết sức lực còn lại đánh bại cái tên phù thủy muốn thương tổn tôi. Khi tôi lên tám tuổi đã bắt đầu sử dụng chiếc đũa này. Lúc đầu ông nội cũng muốn mua cho tôi một chiếc đũa mới, nhưng mà tôi lại luyến tiếc. Sau đó, nghe ông Ollivander(người bán đũa phép duy nhất trong truyện) nói rằng, chiếc đũa này có một ý niệm bảo hộ mãnh liệt và sâu sắc vô cùng, nó có thể giúp tôi gia tăng phòng ngự. Vì vậy tôi đến nay vẫn dùng".
Abigail cho rằng, nếu không thể nói dối thì thà cứ nói thật còn hơn. Nếu không đến lúc vị phát hiện, thì hậu quả sẽ càng lớn hơn. Đồng thời cô cũng tỉnh táo nhận ra ánh mắt của người này không hề đơn giản chút nào. Tuy rằng hắn không có hỏi thăm về tình hình của Green, nhưng thông qua câu chuyện vừa rồi thì ít nhất hắn cũng biết được vài việc:
Một là, Abigail là một cô nhi, cha mẹ mất từ nhỏ, bị chết trong tay kẻ thù đều là phù thủ hắc ám. Hai là, Abigail ở chung với ông bà nội. Ba là, bọn họ có quen biết ông Ollivander, nói không chừng còn có chút thân thiết. Bốn là, lập trường của vợ chồng ông bà Green đối với những phù thủy hắc ám đã gϊếŧ hại con của bọn họ, thì không nói cũng có thể đoán ra.
Cứ như vậy, hắn có thể điều chỉnh lời nói của mình. Lực công kích (khả năng ứng phó, ở đây chỉ khả năng hắn khai thác thông tin thông qua lời nói) qua lời nói của người này so với Dumbledore chỉ có hơn chứ không kém.
"Cô nhất định rất đau lòng?", Thomas dịu dàng nói, "Nhìn cha mẹ chết trước mặt mình. Nhưng cô cũng rất may mắn, có người nhà yêu thương cô như vậy, đúng không?", hai chữ cuối cùng hắn nói ra lại trầm thấp, uyển chuyển, cực kỳ động lòng người.
Abigail lại không chút khách khí nào nói: "Cũng không có đau lòng đến vậy. Lúc ấy tôi bị thương, trí nhớ trước khi sáu tuổi đều mất sạch...", Abigail nhìn ông bà nội đang kìm nén đau đớn, "Tôi nghĩ, đau lòng cũng không phải cách duy nhất để nhớ đến người thân của mình. Sống thật tốt đôi khi càng có thể làm cho những người thân đã mất của mình an tâm".
Hai vợ chồng Green kiêu ngạo nhìn Abigail. Đứa trẻ này đúng là bảo bối mà Merlin đã tặng cho bọn họ, vừa lương thiện, lại đáng yêu, là bảo bối mà bọn họ quý trọng nhất.
Thomas nhíu mày, không bình luận gì nữa, Abigail rõ ràng thấy trong ánh mắt hắn không có chút tình cảm nào cả. Nhưng điều này cũng không ngăn cản trò diễn của hắn. Hắn vẫn tỏ ra thương tiếc và đồng tình, đối với sự kiên cường mà hai vợ chồng ông bà Green thể hiện lại có vẻ thấu hiểu và trân trọng.
Chỉ trong chốc lát, điều này lại mê hoặc được hai vợ chồng ông bà Green. Abigail thấy vậy, trong lòng rất không thoải mái. Trong đầu lướt qua nhiều suy nghĩ khác nhau.
Có nên vạch trần hắn lúc này không? Nói cho ông bà nội cô biết: "Đừng để hắn lừa, hắn chính là một phù thủy hắc ám, hơn nữa hắn còn có thể chính là Voldemort!!!".
Abigail biết ông bà mình chính là những pháp sư rất giỏi, hơn nữa còn có cô và Bonnie, bốn đánh một, có thể giải quyết được cái tên nguy hiểm này?
Nếu hắn thực sự là "tên kia" thì sao? Nếu không thể ngay lập tức bắt được hắn, ngược lại còn bị hắn kìm chế thì sao?
Hoặc hắn gọi một đám Tử Thần Thực Tử đến đây thì sao? Cô không thể đẩy ông bà nội và Bonnie vào nguy hiểm được!!!
Nhưng vậy thì cô nên tiếp tục giả ngu, không được có hành động thiếu suy nghĩ nào, như vậy có tốt hơn không?
Hay là trước tiên cứ bắt được hắn, sau đó lại nghĩ biện pháp tốt hơn?
Cô đưa mắt đánh giá cái tên Thomas này, tuy rằng ngồi trên ghế nhưng thân hình hắn vẫn rất cao lớn, mềm dẻo, mạnh mẽ. Khuôn mặt hắn rất bình thường, không có điểm gì đặc biệt, nhưng mà lại có một đôi mắt thâm trầm hữu lực, linh động, luôn nhìn cô với một sự hứng thú rõ rệt, giống như một con mèo lớn nhìn chằm chằm một con chuột bị nhốt trong l*иg sắt. Abigail lo lắng, lo lắng, không phải trùng hợp như vậy đi? (no, no, không phải trùng hợp) Cũng không phải xui xẻo như vậy đi? Không phải nói "người kia" đã trở thành hình dạng tàn tật hay sao?(ý Abigail nhắc đến khuôn mặt của hắn sau khi bị phân tách linh hồn, hắn trở nên kinh khủng, các bạn có thể tham khảo hình dang Voldemort sau khi sống lại) Người này tuy rằng khuôn mặt bình thường nhưng vẫn mang hình dáng con người. Chẳng lẽ hắn uống hai loại thuốc "biến hình" kép? (thuốc đa dịch nhưng có thể thay đổi ngoại hình 2 lần)
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Xem ra câu chuyện trước thời kỳ Harry quả thực vô cùng thảm khốc. Abigail nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra được nguyên nhân. (nguyên nhân về chuyến đi này của Voldemort sau này sẽ được chính nhân vật tiết lộ)