Chương 41: Không nên nói chuyện với người lạ

Cái người thanh niên cao lớn kia thấy Abigail không trả lời liền lặp lại câu hỏi lần nữa.

Abigail lập tức tỉnh táo lại, vừa rồi cô và Green Hat dùng Xà ngữ nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng "xà xà", nên người khác sẽ cảm thấy kỳ lạ. Cũng may Abigail phản ứng nhanh, cô nhanh chóng ném Green Hat xuống dưới đất, để nó có thể tự hoạt động. Sau đó liền nắn nắn quai hàm của mình, "ôi" hai tiếng: "Ta, ta bị đau răng".

Người thanh niên kia không nói gì, chậm rãi đi tới, đến trước mặt Abigail, Abigail lúc này mới thấy rõ mặt hắn. Sắc mặt hắn tái nhợt, tóc nâu, mắt nâu, khuôn mặt rất bình thường, nhưng mà đôi mắt kia, đẹp nhưng bên trong không có một chút tình cảm nào, hoàn toàn lạnh lẽo. Abigail không khỏi rùng mình một cái.

"Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?", khu rùng này và vùng đất xung quanh đều được các pháp sư hợp sức lại giăng đầy kết giới, người bình thường sẽ không vào được, trừ khi hắn cũng là pháp sư.

"Ta chỉ là đi ngang qua", người thanh niên có chút lạnh lùng nói, "Khu rừng nhỏ này được bảo vệ rất tốt, rất đáng yêu".

Không biết vì sao, Abigail lại nổi lên cảnh giác không hiểu nổi: "Đi ngang qua? Vậy thì mời ngươi hãy đi tiếp đi!", nói xong quay đầu muốn đi, muốn nhanh chóng chạy nhanh khỏi nơi này, không gặp người này nữa.

Ai ngờ bóng người thanh niên kia chợt lóe lên, liền cản lại đường đi của Abigail, Abigail đi nhanh suýt thì đâm sầm vào hắn, liền nhanh chóng ổn định lại, trong lòng căng thẳng. Đồng thời rút ngay đũa phép ra, chỉ vào người kia, trầm giọng kêu lên:

"Ngươi muốn làm gì?".

Nói không sợ là giả. Kiếp trước Abigail sống trong cái thế giới khắp nơi đều có cảnh sát, thường ngày đi lại trong ngõ nhỏ cũng không sợ hãi, ngoài trên TV cũng chưa từng gặp người xấu nào. Đáng tiếc trong thế giới phù thủy này không có cảnh sát, Abigail tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trong cái thế giới này bảy tám năm, ngay cả xác chết cũng chưa thấy bao giờ.

Trong thế giới phù thủy trị an kém như vậy, cho tới bây giờ, gặp phải chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Đây không phải đũa phép của ngươi?", người kia nhìn đũa phép của Abigail, giống như không nghe cô hỏi, mà tự nhiên lên tiếng: "Tiểu phù thủy đến tuổi của ngươi hẳn là phải có đũa phép của riêng mình, vì sao không có?", hắn dường như không chút để ý hỏi, nhưng mấy tiếng cuối cùng lại nói rất nặng, như là mệnh lệnh.

Abigail không lùi bước: "Ngươi khi đi ngang qua chỗ nào đó, sẽ luôn tùy tiện hỏi người lạ như vậy?".

Chết rồi!. Lần này chỉ sợ gặp phải rắc rối rồi, người này tuyệt đối không đơn giản, liếc mắt một cái có thể nhận ra đũa này không phải của cô.

"Đừng căng thẳng được không? Ta không có ác ý", người kia nho nhã lễ độ vuốt cằm, giọng nói nhẹ nhàng, dường như muốn làm dịu đi không khí, nhưng mà ánh mắt lạnh lẽo đã bán đứng hắn: "Ta tên là Thomas, Thomas M.G", hắn dường như chần chừ một chút, sau đó nói tiếp: "Ta chỉ cảm thấy tò mò".

Abigail cũng không định tiếp tục, nói: "Nhà của ta nghèo, không mua nổi đũa mới, nếu không có việc gì, ta có thể đi không? Ta muốn về nhà". Nhanh chóng rời khỏi nơi này mới là đúng đắn.

Vừa đi được hai bước, cái tên Thomas kia lại lần nữa chặn đường Abigail, Abigail nổi giận, quyết định ra tay, vì thế vung đũa kêu to : "Blasting Curse" (lời nguyền nổ tung, hay theo nghĩa Muggle là tan xương nát thịt).

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, chỗ đứng của Thomas lúc này liền nổ tung, tạo thành một cái lỗ lớn. Lá cây bay đầy trời, mà cái người kia thì giống như chỉ nhẹ nhàng nghiêng người liền né được. Áo choàng trên người bay bay, hoàn toàn không đem Abigail để vào mắt.

Abigail không đánh trúng, mím môi muốn vung đũa một lần nữa, lần này không đọc lời chú, không lên tiếng dùng "Body-Bind Curse"(lời chú trói buộc), người tên Thomas kia vẫn không nhúc nhích giống như không có chút cảm giác nào, khẽ nhướn lông mày, trên mặt có chút ngạc nhiên: "Ở tuổi của ngươi mà đã có thực lực như vậy, cũng rất xuất sắc".

Abigail cắn răng lại muốn vung đũa thêm lần nữa, nhưng mà lần này, cánh tay vừa động đã thấy bàn tay tê rần, đũa trong tay liền rời ra, bay đến chỗ người kia. Abigail bị một năng lượng mạnh mẽ đánh ngã xuống đất, chấn động khiến toàn thân cô run lên, xương cốt đều đau đớn, mở to mắt nhìn người thanh niên. Cái đũa của cô đang xoay tròn trong tay cái tên Thomas kia.

"Đừng lộn xộn được không? Ta không muốn làm ngươi bị thương!", giọng hắn trầm thấp, không chút để ý mỉm cười.

Abigail cảm thấy khuỷu tay và sau lưng đều bỏng rát, có thể đã bị trầy da, cô chịu đựng đau đớn, trong lòng thầm kêu to: Liều mạng thôi! Nghĩ xong hai tay liền vỗ vào nhau, hét lớn một tiếng, hô lên: "Expecto Patronum"

Chỉ thấy một con vật tròn tròn màu bạc từ trong đũa phép bị người thanh niên cầm trên tay phóng ra ngoài, hùng hổ tiến về phía hắn.(cái con này là con heo, ha ha ha, Abigail toàn gắn với heo)

Sắc mặt bình tĩnh của người kia cuối cùng cũng có chút biến đổi, trầm trồ khen ngợi: "Thần hộ mệnh? Cô bé, làm không tồi!".

Abigail thừa dịp hắn đưa tay ngăn cản thần hộ mệnh, cánh tay ôm chặt lấy bản thân, nhanh chóng sử dụng thuật độn thổ, trước khi rời đi cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, người thanh niên kia cũng không tính sẽ đuổi theo.

Một làn khói đen bao phủ thân thể hắn, Abigail dùng sức cố gắng duy trì tỉnh táo, cảm thấy chính mình bị nhiêu năng lượng đồng thời chèn ép, lôi kéo.... Abigail cảm thấy khó thở, trời đất đảo lộn. Thuật độn thổ chết tiệt! @@

Đợi đến lúc Abigail mở mắt ra, thì phát hiện bản thân đã nằm trên một bãi cỏ ấm áp, bên cạnh là hàng rào cây tử đằng, một cái xích đu nhỏ, đây chính là hoa viên Green gia.

Abigail cảm thấy bản thân bị kiệt sức, cô đem tất cả sức lực từ khi ra đời đến giờ thở ra một hơi khó khăn. "A", bất ngờ động vào vết thương, Abigail đau đến mức nhe răng trợn mắt, chỗ khuỷu tay của cô đầy vết máu, không biết là do cú ngã lúc này(Voldemort làm) hay do dùng thuật độn thổ gây ra. Abigail không còn sức đâu mà nghĩ nữa. Cuối cùng cô cũng về được đến nhà rồi.

Cô lắc cánh cửa sau, sau đó đi vào phòng khách, lại nhẹ chân đến bên cầu thang, lên đến tầng hai liền nhanh chóng vào phòng mình, ngã lên chiếc giường ấm áp quen thuộc, không muốn nhúc nhích chút nào, ngay cả vết thương cũng không muốn xử lý, rất nhanh ngất đi. Thời điểm mất đi ý thức cuối cùng, Abigail trong đầu chỉ nghĩ: thuật độn thổ dúng là không phải để con người làm mà.

----------

"Cô chủ, cô chủ", đang trong mơ màng Abigail bị Bonnie lay tỉnh.

"Chuyện gì vậy Bonnie? Ta còn muốn ngủ một chút !", Abigail muốn vươn tay ra xoa mắt một chút, đột nhiên nghĩ đến vết thương trên cánh tay không thể bị nhìn thấy, liền nhanh chóng để vào trong chăn.

"Cô chủ, cô chủ, dậy đi, nên ăn cơm rồi. Cô đã ngủ cả buổi trưa rồi. Thân thể của cô chủ không thoải mái sao ?", Bonnie lo lắng hỏi.

"Không có", Abigail vội vàng phủ nhận, "Tại vì ta đi tìm Green Hat, cái tên kia trên người có được mấy cân thịt mà dám đi tìm bạn gái? không hiểu ánh mắt của con rắn cái kia ra sao mà bị nó lừa nữa.", Abigail nói lung tung, ngón tay dưới chăn vuốt ve vết thương trên cánh tay của chính mình, hy vọng Bonnie không chú ý đến vẻ khác thường của cô.

"Nhưng nhìn cô có vẻ như rất mệt ?", Bonnie vẫn có chút nghi ngờ.

"Điều này là đương nhiên, cái tên Green Hat kia chạy nhảy khắp nơi, làm cho ta tìm rất vất vả".

"Sắc mặt cũng tái nhợt !", Bonnie vẫn cảm thấy không ổn.

"Đó là tại mới tỉnh ngủ, có chút thiếu máu. Ai nha, ngươi đừng hỏi nữa, phải ăn cơm chiều đúng không ? Ta dậy là được rồi !", Abigail ngăn cản câu hỏi tiếp theo của Bonnie.

"Bà chủ muốn tôi bảo cô ăn mặc đẹp một chút. Đêm nay trong nhà có một vị khách đến ăn cơm !".

"Được rồi, được rồi, đã biết, ngươi đi trước đi. Ta sẽ dậy ngay !", Abigail liều mạng muốn đuổi Bonnie ra ngoài.

Bonnie bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu đi ra ngoài trước.

Abigail lập tức từ trong chăn đứng dậy, muốn xử lý vết thương một chút, nhưng tìm nửa ngày mới nhớ tới đũa của mình bị cái tên kia lấy mất. Đành phải tức giận mà từ bỏ. Sau đó đi tìm một bộ váy có ống tay áo dài để che đi vết thương. Vết thương vẫn đau đến mức nhe răng trợn mắt, nghĩ đến cái kẻ điên kia không biết từ đâu đến. Còn có cái tên Green Hat đáng chết kia không biết đi đâu rồi. Thuận tiện nguyền rủa hai cái tên kia(Voldemort va Green Hat) không được sống tử tế !.

Chuyện buổi chiều Abigail không tính sẽ nói cho ông bà nội biết, bọn họ đã rất lo lắng rồi, nên không muốn bọn họ lại lo lắng thêm nữa, dù sao thì cả nhà bọn họ cũng sẽ rất nhanh rời khỏi nơi này !

A, đúng rồi, cũng không biết người nào lại đến nhà cô ăn tối hôm nay ! ....

Sự thật chứng minh : người tính vĩnh viễn không bằng trời tính. Thế giới phù thủy có những điều bất ngờ so với Muggle còn có lực sát thương mạnh hơn nhiều.

"Hắn, hắn, hắn.....", Abigail cứng họng, chỉ vào người khách đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với ông nội cô. Đó chính là cái tên cô vừa mới chạm mặt kia. Chuyện gì xảy ra vậy ?

"A, Abigail, con đến rồi. Đến đây, vị này là ngài Thomas M.G, đây là cháu gái ta, Abigail Green. Abigail, con sao vậy ? Hai người đã từng gặp nhau sao ?", bà nội Green nói nhỏ, giọng có chút trách cứ.

Người đang ngồi trên ghế lễ phép đứng dậy, vuốt cằm một cái, cho Abigail một cái lễ(ý nói khom người chào hỏi), bình tĩnh tự nhiên. Abigail từ trong hoang mang rối loạn cũng đành phải chào lại hắn. Động tác hoàn toàn không giống quy củ, làm cho bà nội Green ngồi cạnh cảm thấy bất mãn. (vì Abigail mất phong độ chứ không phải bênh vực Voldemort đâu nhé)

"Hắn, hắn, hắn..... hắn là.... " Abigail vẫn chưa thể nói được rõ ràng. Người này sao lại chạy đến nhà của cô rồi ?

" Ngài G đây là họ hàng xa của ông Flint", ông nội Green hiểu được sự khó hiểu của Abigail, ông bắt đầu giải thích, "Vốn là hắn đi ngang qua đây, nhưng mà khi ở trong rừng tình cờ gặp con, ai ngờ con vừa nhìn thấy hắn liền chạy mất, còn làm rơi đũa phép, chưa kịp nói thì con đã dùng thuật độn thổ đi mất. Hắn tốt bụng nên đem đến trả cho chúng ta. Abigail, sao lại như vậy ? Đũa phép sao có thể tùy tiện vứt loạn ?", ông nội Green cũng có ý trách cứ.

Abigail chán nản, ai đánh rơi đũa phép ? Cô là bị cướp mà. Cái gì mà họ hàng xa của ngài Flint ? có người thân thích nào sẽ chặn đường đi của một cô gái, còn biến cô ấy thành một thân thương tích ? nhưng mà, cô nên giải thích như thế nào đây ?

"Con, con, con... ", cô vẫn cứ nói lắp như vậy.

" Đúng rồi, Abigail, con vẫn giống như trước đây, không thích nói chuyện với người lạ, nhưng cũng không cần phải chạy mất như vậy. Còn làm rơi đũa phép nữa, thật là một đứa bé liều lĩnh ", bà nội nói mang theo một chút ý cười.

Abigail không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng nghẹn ra được một câu : " Chính ông bà bảo với con là, không được nói chuyện với người lạ mà ".

Người kia nhìn Abigail, từ đầu tới giờ vẫn không nói câu nào, hắn đứng ở đó, hơi mỉm cười, thái độ ôn hòa, tự nhiên liền giành được hảo cảm của mọi người. Hoàn toàn không có chút khí thế sắc bén nào của người lạnh lùng lúc chiều.

Abigail trong lòng hoảng loạn vô cùng, không nói được câu nào. Trong đầu chỉ quanh quẩn một câu : hắn tìm tới cửa là muốn làm gi ?