Chương 43: Không mời sói cũng vào phòng

Sau bữa tối, "người khách" kia cũng đứng dậy ra về, Abigail vì phải nâng cao tinh thần liên tục mà lâm vào tình trạng kiệt sức - vừa nghe hắn phải đi, vui đến mức thiếu chút nữa thì đi đốt pháo hoa, nếu như giới phù thủy thực sự có pháo -_ - Chỉ cần tưởng tượng cái người ngồi đối diện cô chính là cái tên gϊếŧ người hàng loạt, là thần kinh của cô liền bị suy nhược.

Hu hu hu, cùng ăn cơm với một kẻ gϊếŧ người không ghê tay, dù là người đã sống hai kiếp người cũng chưa bao giờ chịu kí©h thí©ɧ lớn đến vậy!.

Khó khăn lắm mới chờ người kia đi xa rồi, Abigail lập tức nói với người thân của mình mong muốn mãnh liệt được nhanh chóng đi du lịch, nếu có thể, thì tốt nhất là đi ngay trong sáng mai. Thật ra Abigail muốn nói là đi vào đêm nay, nhưng lại lo làm ông bà sợ hãi. Bây giờ cô vẫn chưa muốn nói những lo lắng trong lòng cho mọi người biết, sợ sẽ làm phức tạp vấn đề, vẫn là đi sớm thì tốt hơn, đi trước rồi có gì nói sau cũng được. Hơn nữa, cho dù tên kia có muốn làm gì đi nữa, thì căn cứ vào không khí hài hòa tối nay, có lẽ hắn sẽ không có hành động gì trong đêm nay đâu. (lạc quan thế?)

Trở lại phòng ngủ, Abigail mới cảm thấy những dây thần kinh căng thẳng kia chùng xuống một chút, sau đó liền khôi phục lại thói quen từ bé từ lúc nào không hay. Đem bản thân co lại thành một đống thịt, lăn qua lăn lại bên trong đống chăn ấm, vừa mới lăn hai vòng liền mệt mỏi ngủ mất.

Lúc này Abigail mơ thấy một giấc mơ kì lạ, bản thân cô biến thành một con heo nhỏ, mập mạp, đang ở trong tổ cố sức đào một cái hố đất làm thành cái hầm, đào đến mức đầu đầy mồ hôi. Con heo béo bé nhỏ mệt mỏi thở "phì phì", kết quả khi sắp đào xong, lại bị một con hổ già to lớn từ đâu chạy tới bắt được, vươn móng vuốt, há to cái mồm máu đỏ lòm muốn cắn cho cô một cái.

Abigail ở trong chăn lăn qua lăn lại, cũng đầu đầy mồ hôi, lại cảm thấy như có một người nào đó đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, giống như con hổ kia nhìn con heo nhỏ vậy. Ngủ đến nửa đêm, cuối cùng Abigail cũng không nhịn được, cả người đều đầy mồ hôi tỉnh lại.

Đầu Abigail có chút lơ mơ, ngây người một lúc, đột nhiên cảm giác trong phòng ngủ có chút khác thường. Chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh. Cả phòng ngủ đều là màu đen của bóng đêm, nhìn cái gì cũng thấy lờ mờ. Trong thoáng chốc Abigail thấy ở trên ghế sô pha có một bóng người, Abigail giật mình một cái, nhanh chóng lấy đũa phép dưới gối ra, vẫy vẫy một cái đọc "Light spell" (thần chú thắp sáng), nhờ ánh sáng cô nhìn lại nơi đó, người đang ngồi chính là -

"Green tiểu thư, xin chào, chúng ta lại gặp nhau", Thomas tao nhã ngồi ở bên kia, bình tĩnh nói, giống như là bọn họ trùng hợp gặp nhau trên đường mà không phải trong phòng ngủ của Abigail.

"Ngươi, ngươi, ngươi...." Abigail bị dọa không nhẹ, lập tức cả người đều đổ mồ hôi lạnh, lại bị nói lắp. Từ sau khi gặp người kia, cả ngày Abigail đã bị ba lần nói lắp như vậy. Thomas im lặng không nói, chỉ thản nhiên nhìn cô.

Phản ứng đầu tiên sau khi Abigail khôi phục tinh thần chính là: kêu cứu!

Thomas lại giống như biết được suy nghĩ của cô, thản nhiên nói: "Phòng của ngươi ta đã hạ " CharmImpeturbable"(có nghĩa: không thể quấy rầy, dùng để tạo một rào chắn mà âm thanh, con người, con vật không thể xuyên qua được).

Phản ứng thứ hai của Abigail chính là nhìn xung quanh, xem có chỗ nào có thể chạy trốn không, hoặc là lại sử dụng một lần nữa thuật độn thổ.

Thomas dường như cảm thấy phản ứng ngơ ngác của cô rất thú vị, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Lời nguyền " CharmImpeturbable" của ta là dùng cho cả hai hướng (tức nội bất xuất, ngoại bất nhập), vậy nên, không cần phải nhìn cửa sổ và cửa ra vào nữa".

Abigail bắt đầu hối hận với những phán đoán quá tự tin của mình, không lập tức đem mọi chuyện nói cho ông bà biết, nếu không bây giờ chắc là cả nhà cô đang mang theo tài sản chạy trốn suốt đêm rồi. Vô dụng, quá vô dụng. Trong lòng cô rất sợ hãi, trên người của tên này dường như ẩn giấu một lực lượng to lớn, lại còn có hơi thở lạnh lẽo kinh người. Làm cho người khác không rét mà run.

Lần trước Abigail ở trong rừng cây gần như liều mạng mới có thể chạy trốn, có lẽ bởi vì tên này khinh địch nên cô mới chạy thoát. Nhưng trong tình huống hiện tại, rõ ràng không thể dùng cứng đối cứng được. Abigail đành phải thả lỏng toàn thân, khuyên bảo hắn: "Ngài G, cuối cùng thì ngài muốn làm gì? Tôi, tôi, tôi, trước kia chúng ta cũng chưa từng gặp nhau nha!".

Thomas vẫn không trả lời, hắn giơ một tay ra chỉ Abigail, sau đó vẫy vẫy. Abigail trong lòng buồn nôn. Ngươi đang gọi thú cưng? Tuy vậy cũng không có can đảm từ chối, chỉ đành phải từ trên giường bò xuống, ngoan ngoãn đi qua chỗ hắn.

"Mời ngồi", Thomas đi đến bên cạnh Abigail, lễ phép mời, nhưng giọng nói lại rất cứng rắn.

Abigail nhìn quanh, trong phòng cô chỉ có một cái ghế sô pha, một chiếc ghế nhỏ đơn; Abigail trong lòng trợn mắt nói: cô có thể lựa chọn?

Vì vậy "lạch bạch lạch bạch" ôm cái ghế nhỏ kia lại, để trước mặt cái tên "gϊếŧ người" này, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống. Đôi tay béo mũm quy củ để lên trên đùi, đôi chân cũng ngoan ngoãn đi một đôi dép lê bằng nhung in hình đầu heo.

Một bên là chiếc ghế sô pha cao lớn, một bên là chiếc ghế nhỏ mềm; một bên là người thanh niên ngồi ngay ngắn, tao nhã, một bên là một cô bé ngoan ngoãn ngồi giống như đi nhà trẻ; một bên khí thế hùng dũng, một bên cúi đầu thuận mắt; đây là tình cảnh kí©h thí©ɧ đến nhường nào? Bi kịch!

Abigail âm thầm rơi lệ, hu hu hu, cô rất nhớ những ngày ở Hogwarts, nhớ năm đó cô uy phong lẫm liệt biết bao. Sao bây giờ lại lưu lạc đến mức này?!!!!

"Không phải sợ hãi, Abigail! A, ta có thể gọi ngươi Abigail không ?", Abigail vội vàng gật đầu, không đợi Abigail gật đầu xong, Thomas đã nói tiếp: "Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút thôi".

"Ngài nói, ngài nói đi", Abigail học tập tinh thần "chân chó" (khụ khụ, chính là nịnh nọt đó)

"Vết thương của ngươi sao rồi?", Thomas vắt cái chân của hắn, vẻ mặt đầy quan tâm, giống như những vết thương kia không liên quan gì đến hắn vậy.

"Đã tốt hơn rồi", Abigail thầm mắng hắn dối trá, lại rất nhanh trả lời, "Tôi, sau khi lấy được đũa phép, đã lập tức chữa trị cho mình rồi".

"Ở trong rừng cậy, ngươi thực sự làm cho ta mở rộng tầm mắt. Ta ... rất thích thần hộ mệnh của ngươi", Thomas chế nhạo mỉm cười.

Abigail thầm mắng tên khốn khϊếp, cô vẫn luôn không muốn người khác thấy thần hộ mệnh của mình, cái này rất mất mặt.

Thomas như có điều suy nghĩ, nói: "Ta sử dụng pháp thuật nhiều năm như vậy, luôn có một quy tắc - đũa phép không bao giờ được rời khỏi tay. Tuy vậy, ta cũng chưa từng nghĩ đến việc, chiếc đũa tuy đã rời khỏi tay chủ nhân, mà vẫn còn có thể bảo vệ chủ nhân của mình. Đừng nói đến vấn đề về gia cảnh gì đó với ta!".

Giọng nói Thomas rất bình thản, nhưng trong mắt lại có vẻ rất tinh tường.

Abigail trong lòng mắng to: ngươi không dám đi hỏi ông nội ta? sợ tiết lộ việc chúng ta đã từng giao đấu? Nghĩ vậy nhưng vẫn thành thật trả lời: "Chuyện này, nói như thế nào nhỉ? Ông Ollivander đã từng nói: không phải ngươi lựa chọn đũa, mà là đũa lựa chọn ngươi".

"Cái này ta biết, lão Ollivander đối với mỗi người đều nói vậy, vậy thì sao?".

Không, ngươi không biết - nếu ngươi chính là "người kia". Nếu không thì sao sau này ngươi đã không chết dưới chính lời nguyền từ đũa phép của mình. (ý Abigail nói đến việc Voldemort dùng đũa gϊếŧ Harry nhưng bị phản hệ và chết bởi chính cây đũa của hắn, có phỏng đoán nói rằng do chiếc đũa đó có ấn tượng với harry nên mới phản chủ, đó chỉ là phỏng đoán của fan thôi nha)

Abigail biết bản thân đang yếu thế, phải lựa chọn cách nói chuyện thông minh nhất, người này rõ ràng không phải "bạch" phù thủy, cho dù không phải Voldemort, thì cũng chính là một trong những tên lợi hại bên cạnh Voldemort. Vậy thì nói như thế nào mới bảo đảm an toàn của bản thân. Còn có thể thăm dò ra được cái gì không?

Tuy đã trải qua nhiều lần nói dối trước Dumbledore, nhưng lần này không giống vậy. Dumbledore dù thế nào cũng sẽ không muốn lấy mạng của cô. Nhưng cái người này thì - không thể nói trước được.

Abigail nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại, năm đó Vi Tiểu Bảo làm thế nào trên cổ còn đặt đao mà có thể nói dối được đảo chủ đảo Thần Long. Bắt đầu nói loạn:

"Lúc đầu, lúc tôi mười một tuổi, ông nội kiên trì muốn mua cho tôi một chiếc đũa mới, ông ấy cho rằng phải sử dụng một chiếc đũa phù hợp với bản thân mới đúng. Nhưng mà khi ông Ollivander xem qua đũa của cha tôi đã nói rằng không cần thiết. Chiếc đũa này đã lựa chọn tôi rồi.... Ách, ngài đừng nghi ngờ, điều này là thật!", Abigail thấy hắn cúi đầu không nói, vội vàng thuyết phục.

"Chẳng lẽ đũa phép không phải cả đời chỉ có một chủ nhân?", Thomas trầm tư, hỏi ngắn gọn.

Abigail thầm mắng cái tên phù thủy Hắc ám không hiểu biết, lại cầm đũa phép vung vẩy, trên mặt lại mang vẻ nghiêm túc:

"Không, đũa phép có thể đổi chủ. Ông Ollivander nói, nếu chủ nhân của một đũa phép bị một người khác đánh bại, hoặc gϊếŧ chết, thì chiếc đũa đó có thể nhận cái người kia thành chủ nhân của mình. Tuy vậy, tinh huống của tôi có chút đặc biệt. Nhưng đúng là ông Ollivander đã nói, chiếc đũa này đã nhận tôi làm chủ nhân của nó rồi. Không phải bởi vì tôi mà bởi vì bên trong nó tràn ngập ý muốn bảo vệ tôi của cha tôi trước khi chết. Đó là một ý chí vô cùng, vô cùng mãnh liệt".

Abigail càng nói giọng càng nhỏ, cô có thể tưởng tượng được, cái người trẻ tuổi nho nhã kia, chính là cha của cô, cả người đầy máu sắp hấp hối, còn trơ mắt nhìn những người quan trọng của mình đang gặp nguy hiểm, đó là cảm giác tuyệt vọng và bất lực đến cỡ nào.

Cô ở trong lòng nhẹ nhàng vì hắn(cha của cô) mà đau lòng: "Chiếc đũa này vẫn bảo vệ tôi. Có nhiều lần, trong lúc luyện tập tôi bị chính pháp thuật của mình phản hệ, nhưng dường như chiếc đũa kia có ý nghĩ riêng của mình, nó vẫn luôn bảo vệ tôi. Ông Ollivander cũng nói: đây là một trường hợp rất đặc biệt. Theo như lý luận chưa được kiểm chứng có nói: chiếc đũa này đang thực hiện ý nghĩ của một vị chủ nhân trước đó của nó".

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, qua một lúc lâu, Thomas mới mở miệng, thấp giọng nói: "Ý chí gì? lại là "tình yêu" sao?", trên mặt hắn hoàn toàn là vẻ châm chọc và không tin, "Tình yêu của một người cha với con của hắn? Thật nực cười!"

Mặt hắn vặn vẹo, thực sự đáng sợ, đột nhiên hắn đứng lên, tới gần cô bé đang ngồi thu mình trên ghế, nói: "Vậy, ngươi cũng tin tưởng đây là năng lực của "tình yêu" sao?".

Kỳ lạ, thấy hình dáng đáng sợ của người này, Abigail lại không cảm thấy sợ hãi, cô hít một hơi thật sâu nói: "Nếu không thì ngài còn có giải thích gì hay hơn sao? Ngài G?".

Trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh lại, Abigail thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của màn đêm qua đi, bình minh đang tới, còn có âm thanh thở dốc của Thomas. Cô nhớ đến gương mặt hiền lành của ông bà nội, và gương mặt quan tâm của Bonnie ngốc nghếch. Cô ở trong lòng âm thầm cổ vũ bản thân. Không phải sợ, phải dũng cảm lên! Cô đã sống hai kiếp người rồi, còn sợ hắn nữa sao?

"Có một cách nói thú vị như sau, con người - dù là Muggle hay phù thủy, đều sợ hãi cái chết và luôn hướng tới sự trường sinh, như vậy mới có ý chí tiếp tục đi tiếp", Abigail cẩn thận quan sát thái độ của Thomas, phát hiện hắn đã bình tĩnh trả lại, ngồi xuống lắng nghe cô nói, cô tiếp tục:

"So sánh với sao trên trời, núi, sông, là những thứ được tạo ra từ tự nhiên thì sinh mạng con người quả thực là vô cùng ngắn ngủi. Nhưng mà, chỉ cần có con, có những thế hệ kế tiếp, như vậy nghĩ theo một chiều hướng nào đó, người kia cũng không phải là mất đi. Cuộc sống của hắn hoặc cô ấy đều thông qua đứa con của họ mà tiếp tục sống trên đời."

Abigail mỉm cười, giọng nói đáng yêu - cô phải từ từ dẫn dắt đề tài tới vấn đề kia, "Có lẽ nói thì rất tàn khốc, tình yêu con người đối với con của họ chính là thuộc về loại tình yêu đối với chính bản thân mình. Có lẽ, vì vậy mà họ lại càng yêu, bởi vì đứa con chính là đại diện cho cuộc sống tương lai và hy vọng của tương lai".

"Ha ha, kéo dài cuộc sống? Cách nói rất thú vị. Ngươi biết điều này từ đâu?", dường như Thomas có chút hứng thú.

"Là, là một Muggle, giáo sư sinh vật học Muggle. Hắn cho rằng tình yêu chính là từ hợp chất đơn giản nhất thông qua huyết thống biến thành hợp chất phức tạp nhất (không hiểu)", Abigail nhẹ giọng nói, sau đó khoái trá nhìn Thomas lại bày ra khuôn mặt đen, buồn bực nhưng không nói gì.

Thomas trừng mắt nhìn Abigail hồi lâu mới tối tăm mở miệng: "Nếu có một người có thể trường sinh thì sao? Như vậy hắn sẽ không sợ hãi cái chết? cũng không cần cái "tình yêu" kia?", Abigail trong lòng hiểu rõ, biết đề tài đã đi đến đúng chỗ cô muốn.

"Nào có việc đơn giản như vậy?", Abigail lắc đầu, "Muốn có một sinh mệnh lâu dài thì phải đánh đổi một cái giá rất lớn".

Thomas trên mặt hiện lên một tia sáng kỳ lạ: "Nếu như điều này có thể xảy ra?".

"Có thể xảy ra, giống như hòn đá phù thủy của cụ Nicolas Flamel?", Abigail thử hắn, "Nghe nói ông ấy và vợ của mình đều đã sống mấy trăm tuổi rồi".

"Không!", trong mắt Thomas hiện lên thứ ánh sáng lấp lánh, hắn nói, "Không phải phương pháp ngốc như vậy, là một phương pháp khác bền vững hơn, cho dù bị người ta gϊếŧ hại cũng không bị chết".

Ruột gan Abigail đều lộn tùng phèo, không thể nào!? (ý Abigail là cô không muốn tin rằng người này chính là cái tên Voldemort kia)

Cái vở kịch này đang ngày một có chiều hướng nặng nề hơn, Abigail quyết tâm, vì đảng, vì nhân dân chiến đấu một lần.

"Tôi không tin", Abigail tiếp tục lắc đầu, "Nếu như có chuyện tốt như vậy, không phải là đã sớm có một đống người trường sinh rồi hay sao? mỗi người đều trường sinh bất tử. Nhưng mà, họ ở đâu? Ngoài vợ chồng cụ Nicolas Flamel tôi chưa biết đến người khác. Mọi người đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, cuối cùng đều sẽ chết hết, không ai thoát khỏi!", Abigail ra sức khích tướng.

Có lẽ hắn đã ngoài ý muốn để ý tới cô gái nhỏ này (nguyên văn là đem sự hiểu biết của Abigail để vào trong mắt), Thomas ngoài ý muốn lại mở miệng tiếp lời: "Ngươi nghe nói đến việc chia nhỏ linh hồn con người chưa?".

Abigail kinh hãi - ai nha, mẹ ơi! Cô có thể xác định người này chắc chắn không phải là một tên Tử Thần Thực Tử có quan hệ thân cận với Voldemort. (mà chính là cái tên khủng bố kia)

Vân khí của nàng có phải là đã quá tốt rồi phải không? Đυ.ng một cái liền gặp ngay phải đại BOSS!!!! Hu hu hu, thế giới phù thủy có sổ số không? Có thể mua ở đâu?