Mùi thuốc gay mũi tràn ngập bệnh xá, bà Pomfrey nhanh nhẹn băng bó cho những học sinh lớp chăm sóc sinh vật thần kỳ, đắc ý nói:
"... Ta biết sẽ như vậy mà, cho nên ta đã hỏi thời khoá biểu của các ngươi, biết hôm nay là tiết của khoá năm bảy, ta đã lập tức chuẩn bị, thấy chưa, hầu hết mọi người đều bị đưa đến đây, thật sự là không ít người ..."
Bà Pomfrey sau khi thu dọn, liền rời phòng bệnh.
Ngực Peter thiếu chút nữa thì bị thủng một lỗ lớn, trên mặt còn bị nọc độc ăn mòn mọc lên từng bọc mủ màu tím, đang bị hôn mê, nhắm chặt mắt không muốn tỉnh lại; Sirius một chân gần bị nướng chín, rầm rì bất động; Potter bị băng thành "độc nhãn long", băng vải thừa còn được tết thành một con bướm xinh đẹp ở sau đầu - tay nghề của bà Pofrey đúng là không giảm; Lupin thì tốt hơn, chỉ bị thương ngoài da, nhưng vẻ mặt thì dại ra.
Lily thì nhận đủ, mái tóc màu đỏ phiêu bồng bây giờ biến thành ngắn ngủn, Abigail giật mái tóc quăn ngắn của mình, lại có chút mừng thầm, lúc này, Potter đang không ngừng an ủi LiLy:
"Dù là em có tóc hay là trọc đầu, anh cũng đều yêu em..."
"Ngươi mới bị trọc, cả nhà ngươi đều trọc..." Lily ôm gối khóc, không chịu ngẩng đầu.
"Mẹ ơi, chỉ vì một chút điểm mà lại phải chịu đau khổ da thịt như vậy..."
Abigail nằm trên giường bệnh ở bệnh xá thì thào tự nói, nhìn đám vải băng bó từ cánh tay cho tới tận cổ, lại nhìn mức độ thương tổn của đám bạn học, cô sờ đầu, trên trán còn dán một miếng băng trắng.
"Chúng ta phải tìm hiệu trưởng Dumbledore kháng nghị, môn này không thể học như vậy nữa!", Abigail đột nhiên lớn tiếng nói.
"Nếu Hagrid rời đi, ta sẽ rất vui", một nữ sinh Ravenclaw cũng bị băng đầy vải trên người đứng lên, căm giận nói: "Hắn không phải là một thầy giáo tốt. chúng ta nên kháng nghị với hiệu trưởng việc này"
"Hắn là thầy giáo tốt. Hắn là người tốt", Potter và Sirius cũng phẫn nộ dìu nhau đứng lên.
"Đúng, hắn là người tốt, nhưng là người tốt và là một thầy giáo tốt là hoàn toàn khác nhau", Abigail hất hàm.
Nói thật, Abigail đối với Hagrid không có thành kiến gì, thậm chí còn cảm thấy hắn thật đáng thương, nhưng, đứng ở một nơi an toàn để đồng tình với một người khác với việc dùng tính mạng và thành tích của mình ở đi đồng tình hắn lại là hai việc khác nhau, hơn nữa cô cũng không có ý đạp đổ bát cơm của Hagird.
"Ta không có ý không cho Hagrid tiếp tục dạy học, ý của ta chính là đổi phạm vi những nội dung dạy của hắn một chút, ít nhất phải đảm bảo an toàn cho học sinh", Abigail giơ cao cánh tay bị băng bó, cố gắng biểu đạt rõ ý tứ của mình.
Lời của cô lập tức đưa tới ánh nhìn đầy trông mong của nữ sinh Ravenclaw và nam sinh Hufflepuff, thậm chí ngay cả Petter đang "hôn mê" cũng đột nhiên mở mắt, cõi lòng đầy hy vọng nhìn Abigail.
"Ngươi đừng nghĩ muốn can thiệp vào chương trình dạy của Hagrid, ngươi có biết mỗi lần lên dạy học hắn tốn bao nhiêu công sức không? Hơn nữa, ở Hogwarts giáo viên có quyền tự lựa chọn nội dung dạy học của chính mình. Dù là hiệu trưởng Dumbledore cũng chưa bao giờ can thiệp vào, cái này gọi là, gọi là, đúng rồi, tự do dạy học", Potter xúc động phẫn nộ thế mà lại nhớ rõ cái từ học thuật chuyên ngành này, khıêυ khí©h Abigail.
"Chỉ bằng ngươi cũng dám lên mặt dạy ta?, dám đứng trước mặt ta khoe khoang "tự do dạy học"? Buồn cười. Nếu hôm nay giáo sư Gaunt đứng ở trường dạy chúng ta Pháp thuật Hắc ám, ngươi cho rằng hiệu trưởng Dumbledore sẽ vẫn để ý cái tự do dạy học này sao?", Abigail lớn tiếng cãi lại.
"Đương nhiên sẽ ngăn cản, đó là pháp thuật Hắc ám, là điều cấm ở Hogwarts", Potter vỗ mạnh đầu giường, "Ngươi sao có thể lấy môn học của Hagrid so sánh với pháp thuật Hắc ám? Ngươi , ngươi, ngươi..."
"Đúng vậy! Pháp thuật Hắc ám không thể dạy ở trong trường, nhưng chẳng lẽ vì vậy mà chúng ta được đảm bảo an toàn? Trên thực tế, trong nội quy Hogwarts cũng không có văn bản quy định rõ ràng học sinh không thể học pháp thuật Hắc ám, đây chẳng qua là do các đời hiệu trưởng truyền miệng lại mà thôi, mà nội quy trường học lại quy định rõ ràng "trong quá trình dạy học phải đảm bảo an toàn cho học sinh". Nếu những người khác đều nghiêm khắc chấp hành theo, vậy tại sao hắn lại cố ý bỏ qua?... Hagrid cố gắng bỏ công sức chuẩn bị cho tiết học? vậy chẳng lẽ nếu những phù thuỷ Hắc ám cố gắng dạy học một cách chuyên nghiệp, chúng ta cũng phải cảm động mà cho bọn họ dạy Pháp thuật Hắc ám hay sao?"
Bắt bẻ từng chữ thì mười Potter cũng không phải đối thủ của Abigail, tài ăn nói giữa bọn họ chênh lệch giống như trời và đất vậy, Potter cứng họng, mặt đỏ tai hồng, ánh mắt cầu cứu nhìn đám người Gryffindor.
Peter lập tức nhắm mắt giả chết, Lupin nghiêng đầu đi trầm tư, Lily chui trong chăn bi ai mái tóc dài, đáp lại Potter chỉ có Sirius, hắn xốc chăn lên, chật vật quỳ cái chân còn lành lặn xuống giường, xé cổ ra nói:
"Ngươi không được to mồm chỉ trích nội dung học của Hagrid, ngươi mới học được một buổi, ngươi biết cái gì? Hagrid chỉ là yêu cầu chúng ta hơi nghiêm khắc mà thôi, hắn tìm tới đều là động vật cấp rất cao, nhưng như vậy chúng ta mới có thể tiến bộ lớn được. Slytherin các ngươi đều là đồ nhát gan, thấy một hai sinh vật thần kỳ đẳng cấp cao liền bị doạ phát khϊếp. Hơn nữa, chúng ta đều rất yêu thích môn học này của hắn. Lupin, đúng không?"
Vì tăng thêm tính thuyết phục, Sirius còn hung ác trừng mắt uy hϊếp huynh trưởng hiện tại của Gryffindor, Lupin đang trầm tư đành bất đắc dĩ gật đầu, lúc này hắn mới vừa lòng, lập tức quay đầu trừng Peter, Peter gần như muốn khóc, cũng đành quanh co nói đúng.
"Bậy bạ! Ngươi thì gan lớn rồi, lá gan lớn đến mỗi ngày đều bị cấm túc, xem nội quy trường học thành giấy vụn, xem giáo viên là người chết. Ngươi còn dám nói ngươi thích môn học này? Cái tên ngu như heo, ngươi còn giả bộ giỏi giang gì ở đây? Các ngươi đến học môn này là do tình bạn vĩ đại của các người, toàn bộ Hogwarts này ai chả biết, lúc trước khi giáo sư Kate Bern dạy sao không thấy các ngươi tới?"
Abigail hận không thể đem cái gối ném vào mặt đám đầu heo này.
"Đó, đó, đúng rồi, đó là bởi vì giáo sư Kate Berndạy quá nhạt nhẽo, không có gì...", Potter vội vàng xen mồm vào hỗ trợ.
Abigail lúc này nổi giận, mắt đầy sát khí, gào lên:
"Cái tên Potter ngu ngốc này, ngậm cái miệng thối của ngươi lại, não ngươi còn không bằng cái móng tay của ta. Ta không cho ngươi nói giáo sư Kate Bernnhư vậy, ông ấy dạy học ở cái trường này đã ngót ba mươi năm, ngươi ngay cả thực vật với động vật mà còn không phân biệt được thì có tư cách gì nói ông ấy? Giáo sư Kate Bernlà một thầy giáo vô cùng tốt, ông ấy dạy cho chúng ta rất nhiều điều, hơn nữa luôn bảo vệ an toàn cho các học sinh, học môn của ông ấy ta vĩnh viễn không cần lo lắng mình sẽ thiếu cánh tay hay cái chân, ngược lại chính ông ấy lại bệnh tật đầy mình. Những việc này ngươi đều không thấy được hay sao? Hay mắt ngươi từ xưa đến giờ vẫn mù như vậy?"
Potter thở phì phò, mũi đỏ bừng, lúc này, Lily vẫn chôn trong chăn liền chui ra, giống như không dám tin nhìn Abigail, có chút sợ hãi nói:
"... nhưng, Hagrid vẫn luôn tự ti, hắn đặc biệt không có lòng tin vào bản thân, hơn nữa lúc hắn bị đuổi, hiệu trưởng Dumbledore cho rằng hắn bị oan, nên vẫn rất chiếu cố hắn, nếu ngươi đi nói vậy, hắn sẽ rất buồn"
"A, như vậy chỉ vì quan tâm đến cảm xúc của Hagrid mà chúng ta xứng đáng ngày ngày vào bệnh xá nằm hay sao?", Abigail châm chọc.
Lily lắp bắp.
"Ngươi không được nói Lily", Potter lập tức chạy tới hộ giá, rống lên.
Tai Abigail lập tức ong ong, mũi cũng sắp lệch: "Potter, cái tên hoa si này!", khá lắm, bạn trai rất có "hiếu", không biết hắn đối xử với mẹ hắn có chu đáo như vậy không. Nếu tương lai cô mà đẻ một thằng con giống như Potter vậy thì sẽ tức chết mất.
"Ngươi mới ngu ngốc, ta vốn còn tưởng ngươi hoàn hảo, không nghĩ tới ngươi cũng giống những tên Slytherin khác, đều tự tư tự lợi, chỉ nghĩ cho chính mình! Ta nhìn nhầm ngươi rồi!", Sirius gân cổ lên nói, bắt đầu "công báo tư thù"
"Được, được lắm. Ta vì tư lợi, các ngươi vĩ đại, các ngươi cao thượng! Tốt lắm. Lupin, ta hỏi ngươi, lúc trước khi giáo sư Kate Bern còn ở đây, mỗi tiết học có bao nhiêu người? Ngươi là học sinh hắn thích nhất, đừng nói rằng ngươi không biết?", Abigail liều mạng kiềm chế tức giận, quay đầu nhìn Lupin
Dù sao cũng là huynh trưởng, Lupin không để ý Potter đứng cạnh quăng ánh mắt muốn ăn thịt người, thành thực trả lời: "Những học sinh dưới năm năm bình thường mỗi lớp đều có hơn ba mươi người, còn học sinh trên năm năm cũng hơn hai mươi mấy người"
"Hai tên đầu heo các ngươi nghe thấy không?", Abigail mạnh mẽ đập gối, đáng tiếc không có thanh gỗ nào.
"Đến bây giờ, có bao nhiêu học sinh có hứng thú với sinh vật thần kỳ chỉ vì sợ hãi mà không dám đi học? Bọn họ với Hagrid không có quan hệ gì, vì sao phải vì tình cảm cao thượng của các ngươi mà phải trả giá? Các ngươi chẳng lẽ không ích kỷ?"
Sirius và Potter hai mặt đỏ bừng, bị nghẹn một hơi.
Abigail chỉ đứng ở giường bệnh, đứng cao hơn phần lớn những người ngồi hoặc nằm trên giường, dùng tay chống nạnh, cô gần như phải chửi ầm lên:
"Từ năm ngoái, Hagrid để chúng ta tiếp xúc với những sinh vật có hệ số nguy hiểm cao, có lầm hay không? Cái này cần sự chuyên nghiệp đó, dù là các pháp sư cao cấp cũng không nắm chắc. Chúng ta chỉ là học sinh, cũng không phải những chuyên gia nghiên cứu những sinh vật thần kỳ. Hay có ai có thể nói cho ta biết: các ngươi tương lai muốn theo ngành này? Thôi đi, thật ra chúng ta ai cũng biết, Hagrid tạo bài giảng như vậy, chính là vì hắn thích mà thôi. Được, nếu hắn muốn làm như vậy, hắn cho rằng học tập sinh vật thần kỳ nguy hiểm là điều cần thiết, ta cũng không có ý kiến, nhưng hắn cũng phải đảm bảo sự an toàn của học sinh! An toàn chính là ưu tiên hàng đầu ở các môn học ở trường học chúng ta, từ giáo sư Filius Flitwick đến giáo sư Horace người nào không phải thế? Nếu không thể cam đoan được, vậy thì phải thành thật mà làm tốt nội dung an toàn đi. Cuối cùng, ta xin hỏi những bạn Gryffindor cao thượng vĩ đại một câu, khi sở thích cá nhân của giáo sư và an toàn của học sinh có xung đột, hắn sẽ ưu tiên cái nào?"
Giống như một bà chằn phát hoả, khí thế kinh người, lấy ít địch nhiều, từ sau khi đại chiến xe lửa kia, sau bốn năm, thực lực hai bên lập tức phát sinh biến hoá.
...
Buổi tối, Voldemort đem theo một bọc lớn bánh kẹo, điểm tâm, thông qua lò sưởi đi tới phòng ngủ của Abigail, hắn vốn định cùng bạn gái cùng nhau ăn khuya trong ngọt ngào, tâm sự nhân sinh và lý tưởng, kết quả vừa mới tiến đến liền thấy tay của Abigail bị bó lại thành cái bánh trưng treo ở trên cổ, ở sau cổ cũng bị băng lại.
Cô ngồi ở trước bàn học, gian nan dùng tay trái cầm đũa phép, chỉ vào một cái bút lông làm bài tập ở trên tấm da dê.
Voldemort đỏ mắt nhìn trừng trừng, tức giận đến run cả người. Buổi sáng vẫn còn hoàn hảo, lúc kết thúc tiết học của hắn còn mắt đi mày lại vui vẻ, sao hắn mới đi ra ngoài nửa ngày, lại trở thành như vậy?
Theo kinh nghiệm "âm mưu quỷ kế" của bản thân, suy nghĩ của hắn lập tức xoay chuyển suy diễn ra nguyên nhân Abigail bị thương: lão Dumbledore, Gryffindor, âm mưu, ám toán... vừa nghĩ, sắc mặt đã biến thành màu đen, chuẩn bị đi ra ngoài tìm người tính sổ.
"Đợi chút, đợi đã, không phải như ngài nghĩ đâu! Để em giải thích, ngài đừng nghĩ loạn"
Cũng may Abigail mắt tinh lại nhanh mồm nhanh miệng, lập tức đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho hắn hiểu, bất quá hiển nhiên là hiệu quả không lớn, mắt hắn giống như vợ chết vậy, khí lạnh ngày càng toả ra mãnh liệt.
"Rubeus Hagrid, loại như hắn mà cũng được làm giáo viên? Chiếu cố hắn như vậy? Hay hắn là con hoang của Dumbledore với lão bà người khổng lồ nào? Lại nói, người khổng lồ, loại này hắn cũng ăn được?"
Tâm trạng Voldemort cô cùng không tốt, nhưng hắn có lý do để tức giận.
Hogwarts là trường học pháp thuật số một, làm giáo viên ở đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, phải có học vấn cao thâm với lý lịch tốt, tốt nhất là phải có sự nổi tiếng nhất định ở ngoài.
Lúc trước Riddle là học sinh ưu tú nhất trường, rõ ràng có đầy đủ lý do để được giữ lại, nhưng lại không thể trở thành giáo viên, ngay lúc đó hiệu trưởng Armano Dippet ( hiệu trưởng đời trước) cho rằng hắn còn quá trẻ. Nhưng bây giờ, Hagrid thứ nhất không bằng cấp, thứ hai không vĩ đại, thứ ba hắn cả đời đều ở Hogwarts chưa từng có chút danh tiếng gì ở ngoài, cứ như vậy mà được đề bạt, người anh minh thần võ như Lord Voldemort làm sao mà chịu nổi.
Trong chuyện này, một người không tiền không thế như Hagrid lại được hưởng đặc quyền đi cửa sau.
"Đều tại ngài, sao lại giành mất giáo sư Wilhelmina Grubbly Plank? Nếu hắn đến Hogwarts dạy học, sẽ không phải là Hagrid rồi! Ngài chỉ biết đấu cùng Dumbledore, đấu đấu đấu, cuối cùng người không may cũng chỉ là em"
Abigail nắm lấy đũa phép trong tay thấy đau, liền buông tay, lúc này cô cũng không phải tức giận lắm, mà là uể oải. Cái này chứng minh số mệnh là có thật, Voldemort làm chuyện xấu, cô phải đến gánh, vì thế cô bắt đầu giận chó đánh mèo.
"Ai nói ta đấu hắn? Sinh vật thần kỳ ta nuôi đúng là cần một vị có tài để nuôi dưỡng, ánh mắt Dumbledore không tồi, ngài Wilhelmina Grubbly Plank này vừa có danh vọng lại có năng lực, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, nhân tài như vậy cho Dumbledore không bằng cho ta còn hơn, ta đưa ra điều kiện tốt hơn, kẻ ngốc mới không đến chỗ ta. A, bây giờ còn đau không? Vết thương sát trùng tốt chưa? Hay là mở ra cho ta xem xem..."
Voldemort vươn tay tới Abigail, thật cẩn thận nâng cánh tay cô đến xem, lại sờ ót cô, vừa đau lòng vừa tức giận, đánh chó phải ngó mặt chủ, mà đây lại là tâm can bảo bối của hắn.
"Yên tâm, bà Pomfrey đều làm tốt rồi, đã không còn đau nữa, nhưng trên da vẫn còn dính nọc độc, cho nên phải đắp thuốc hai ngày, làm việc gì cũng khó khăn", Abigail than thở, đáng chết chính là cô bị thương là tay phải.
"Giáo sư Wilhelmina Grubbly Plank đúng thật là, trên đời này còn có cái gì có thể cao thượng hơn so với việc giáo dục nhân tài, tại sao lại có thể vì đãi ngộ tốt một chút mà thay đổi chứ. A... này này, nói như vậy, ngài chính là người tạo cơ hội cho Hagrid được thăng chức rồi"
"Hừ! Dù là thời gian có gấp, lấy danh vọng của Dumbledore, muốn tìm một giáo viên sinh vật thần kỳ sao lại không tìm được? Dù sao cũng không thể tiện nghi cho Hagrid, Dumbledore là cố ý, cả đời này hắn đều thích làm loại chuyện lung lạc người khác này, suy nghĩ đơn giản lại xúc động, những người kia sẽ nhất mực trung thành với hắn. Dù là bị Dumbledore bán đi còn cảm thấy hắn chính là người tốt nhất, quang minh chính nghĩa nhất, lương thiện nhất trên đời.", Voldermort lại tức giận, giọng nói càng ngày càng chanh chua.
Abigail khẽ thở dài, thầm nghĩ: điều này không thể trách lão Dumbledore được, thu mua lòng người đương nhiên là phải chọn loại người ngốc chút như Hagrid mới lừa được, nếu như giống ngài, người vừa sinh ra đã có tâm tính kiên định, tính cảnh giáo và hoài nghi quá lớn, lừa được mới là lạ, làm cho người nhà Slytherine trung thành với hắn độ khó so với bắt Hagrid thêu một bức tranh còn lớn hơn.
Voldermort đương nhiên là không nghĩ như vậy, hắn vỗ bàn, trong mắt bắt đầu có sát ý, hắn cắn răng nói:
"Hagrid căn bản không nên đến Hogwart, hắn thậm chí còn không tính là một con người chân chính, mẹ hắn là người khổng lồ, vừa thị huyết thành tính lại tàn nhẫn, thích nhất là gϊếŧ chóc, cho dù là người cùng tộc, cùng đàn cũng không tiếc tàn sát lẫn nhau. Em nhìn Hagrid xem, chỉ số thông minh thấp, đầu óc ngu xuẩn, giống động vật nhiều hơn giống người, lúc trước ta nên giải quyết hắn luôn mới đúng"
Abigail vuốt cánh tay bị thương của mình, nghe hắn nói xấu Hagrid liền hết giận, còn thường đáp vài tiếng, liên tục nói cô muốn tìm Dumbledore kháng nghị, đem sai lầm này bóp chết không cho sinh sôi.
Nhưng đến lúc cô nghe được "lúc trước ta nên giải quyết hắn luôn mới đúng" liền đột nhiên trầm mặc, một lát sau, rầu rĩ nói: "... Được rồi, thật ra cũng không có gì, kỹ thuật của bà Pomfrey rất tốt, em cũng không bị đau quá"
"Vì sao? Sao đột nhiên lại thay đổi", Voldermort nhướng đôi lông mày xinh đẹp, hắn không biết là Abigail cũng là người tốt.
"Haizzz, thật ra nghĩ lại Hagrid sống cũng không dễ dàng, tuổi còn nhỏ đã mất cha, mẹ hắn lại là một người khổng lồ không có trách nhiệm, (Abigail rất ngạc nhiên một nam nhân vóc dáng nhỏ sao lại có thể cùng một nữ khổng lồ sinh con được), ba năm đầu hắn còn bị người khác vu oan rồi đuổi học, ngài đừng trừng mắt, cũng không cần giả bộ, người kia chắc chắc là ngài đi! Sau đó hắn lại đáng thương làm một người canh rừng, luôn bị người khác xem thường, thật vất vả mới có ngày hôm nay. Thôi quên đi, em không đi tố cáo, dù sao em cũng chỉ học có một năm, nhẫn nhịn rồi cũng qua đi, không phải còn có bà Pomfrey sao?"
Abigail nói rất lớn, cố gắng buông bỏ thù hận.
"Nhìn không ra em cũng là người tốt như vậy nha. Thất kính, thất kính", Voldermort vuốt hai má Abigail, hơi lay động vài cái, "Được, việc này em cũng đừng quản, ta sẽ xử lý"
"Không cần, ngàn vạn lần không cần", Abigail dùng sức ôm lấy cánh tay Voldermort, sợ hãi, "Em vừa bị tổn thương, ngài lập tức ra mặt, cái này không phải quá lộ liễu sao?"
"Vậy em cứ cho qua như vậy?"
"Bỏ qua, bỏ qua, thực sự bỏ qua, coi như là rèn luyện khả năng ứng biến khi khẩn cấp đi, học nhiều một chút về những thứ kỳ quái cũng tăng thêm chút kiến thức. Em sẽ luyện thành tài", Abigail chính nghĩ nói.
"A?", Voldermort lẳng lặng nhìn Abigail, không lên tiếng phủ nhận.
Abigail thấy hắn tức giận, mà tra căn nguyên nguồn gốc, đều là hoạ do hắn gây lên, hắn ngược lại không sao cả, không có đạo lý cô một mình chịu khổ được, hắn đừng nghĩ sẽ sống tốt.
Ánh mắt xanh biếc vừa chuyển, Abigail uốn éo thân thể, thân thiết sát lại bên người Voldermort
"Này"
"ừm"
"Ngài và Hagrid là bạn học sao?"
"Đúng vậy"
"Các người là cùng tuổi sao?"
"Đúng vậy"
"Thành tích của ngài tốt hơn hắn rất nhiều sao?"
"Vô nghĩa"
"Uy vọng của ngài trong trường cũng cao hơn hắn đi?"
"Vẫn vô nghĩa"
"Nhưng mà... như vậy, một người thành tích không tốt bằng ngài, mọi thứ đều không tốt bằng ngài, là hỗn huyết của người khổng lồ, mà còn được làm giáo viên sớm hơn ngài một năm, người vẫn luôn muốn làm giáo viên Hogwart mười mấy năm qua, xem ra học hành tốt cũng không hay lắm nha"
Abigail một hơi nói xong, lập tức lăn ra thật xa.
Sắc mặt Voldermort lập tức đen xì, méo mó, xong lại xanh mét như rau chân vịt.
Ha ha, thực hết giận!