Ngoại truyện: Lucius Malfoy

Có lẽ không có ai tin rằng, thời thơ ấu của tôi bắt đầu là một đứa trẻ sinh ra từ gia đình mang cái vỏ giàu sang, danh giá Malfoy, chỉ nghe thấy tên thôi là đã biết đấy là gia đình quý tộc có tiếng, cũng có tài phú và địa vị xã hội.

Tất cả những điều đó có được đều nhờ người cha yêu quý và người mẹ nhân hậu của tôi.

Cha tôi tên là Abraxas Malfoy. Là một quý tộc điển hình sống theo hình thức hưởng lạc, ông ấy có cách thưởng thức rất tuyệt, phong nhã nhưng đầy thực tế, thích những bức họa điêu khắc nổi tiếng, thích rượu ngon, gái đẹp, ông ấy thích nhất là những chuyến du hành vừa xa hoa vừa nguy hiểm.

Tất cả những thứ đó đều cần tiền.

Cha ta hình như sinh ra là để hưởng lạc, ngoại trừ hưởng lạc ra thì không có việc gì khác khiến ông ấy hứng thú, dù là chuyện kết hon. Nhưng việc kéo dài huyết mạch cho gia tộc chính là nghĩa vụ mà ông ấy phải làm, vì thế ông kết hôn khi gần bốn mươi tuổi, trong sự rống hận của ông nội ta và sự an bài của gia tộc. Ông cũng không để ý lắm đến mẹ của ta, cũng là một cô gái đến từ một gia tộc thuần huyết cổ xưa.

Sau khi sinh ra ta, ông ấy đem nghĩa vụ gia tộc và nuôi dạy con thơ trao hết cho mẹ ta, sau đó tiếp tục trải nghiệm những trò chơi nguy hiểm mà xa hoa của ông ấy, không có chút chừng mực nào.

Khi ta lên bốn ông ấy mới trở về thăm ta, lúc ấy ta chỉ nghĩ ông ấy là một người hàng xóm nào đó tốt bụng hoặc có thể là tình nhân của mẹ ta.

Mà mẹ ta lại là một thiên tài, một thiên tài tiêu tiền.

Bà ấy thích cuộc sống xa hoa, thích trứng cá muối lấy từ cá ở biển Đen, những trang sức vàng bạc, ngọc ngà tinh xảo nhất, thích dùng áo lông cáo Bắc cực hay da gấu, phối cùng giày cao gót đi khiêu vũ, hai trăm thợ thủ công chế tạo trong vòng một tuần để làm gấp ra một cái cửa sổ thủ công sát mặt đất bà ấy nhìn ba ngày là chán, năm ngày đã muốn đổi cái mới....

Cha ta thì nhiều năm không để ý đến những việc trong nhà, nên bà ấy có thể thoải mái tiêu xài hết số tiền mà bao thế hệ gia tộc Malfoy tích lũy mới có được. Mà dù có cha ta ở đây, thì ta nghĩ mọi chuyện cũng không có gì khác cả, không chừng hai người bọn họ còn có thể trao đổi xem có cách nào để tiêu tiền nhanh nhất.

Thật ra ta cũng không phản đối việc phụ nữ tiêu tiền, ngược lại ta còn nghĩ cách tiêu xài tính toán tỉ mỉ chỉ có những gia đình "máu bùn" hạ đẳng mới phải làm, gia đình quý tộc thuần huyết nên có cách sống cao quý riêng của họ.

Nhưng điều kiện kiên quyết là người chồng là người kiếm ra tiền cho họ tiêu. Đáng tiếc, cha ta chỉ là một người đốt tiền như giấy.

Với sự đồng tâm hiệp lực của cha và mẹ ta, nên chỉ trong mấy năm mà gia tộc giàu có Malfoy đã chỉ còn cái xác mà thôi.

Cũng may khi ta mười tuổi thì mẹ ta đã đi gặp Merlin, nghe nói là do viên bảo thạch trên nhẫn của bà khảm không chắc chắn, rơi vào ly rượu, kết quả mẹ ta không biết, một hơi uống hết nên bị nghẹn mà chết.

Đúng là một cái chết vô cùng xa hoa, tin rằng như vậy bà ấy cũng đã đủ sáng mắt ra.

Sau khi bà ấy mất, gia tộc Malfoy cũng còn một ít của cải cuối cùng, không đến mức phá sản, nhưng khi ta mười tuổi thì tài sản của gia tộc Malfoy mười phần đã hết chín, chỉ còn để lại một căn phòng trống không xinh đẹp. (ý Lucius nói là két sắt ở ngân hàng)

Cũng may là ông nội ta đã sớm bị tức chết rồi, nếu không ông ấy sẽ phải chứng kiến tình cảnh bi thảm này.

Khi ta vừa mới lên mười một tuổi, quản gia cầm di chúc của ông nội tới nhà ta, đọc cho ta nghe phần di chúc cuối cùng của ông nội, nội dung là kể từ ngày hôm đó, ta có thể tự mình xử lý chuyện trong gia tộc mà không cần sự đồng ý của cha ta. (ý là sau khi ông nội Lucius mất di chúc ghi để lại một phần tài sản cho cha mẹ hắn, đến khi hắn mười một tuổi, đủ tuổi đi học sẽ giao lại nốt phần tài sản cuối cùng cho hắn)

Ta vĩnh viễn sẽ không quên cái nhìn cay nghiệt của lão già đó khi đánh giá ta, ông ta híp đôi mắt tam giác hung ác, đánh giá ta từ trên xuống dưới, nói một câu :

"Nếu ngươi cũng có cùng một đức hạnh với cha ngươi thì gia tộc Malfoy coi như chấm hết ! nhưng mà, chuyện này cũng không quan trọng, hiện tại những gia tộc thuần huyết bị bại vong cũng không chỉ có mình gia tộc Malfoy"

Ta cười rất cung kính, cúi đầu cảm ơn ông ta.

Khi ta phải nhập học, không có cha mẹ bên cạnh, ta chỉ đành một mình đến hẻm xéo mua đồ. Ta ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói chuyện với người bán hàng, quyết không muốn bị ai xem thường.

Lúc ấy ta đã âm thầm hạ quyết định, tương lai, ta tuyệt đối sẽ không để con của mình phải đi đến đây một mình, ta muốn cho hắn một cuộc sống tốt nhất, vĩnh viễn không phải chịu bất kỳ sự ủy khuất nào.

Đó là ngày ta trưởng thành, một kế hoạch hoàn mĩ hình thành từ khi ta mới mười một tuổi.

Cuộc sống ở Hogwarts thật ra cũng không khó khăn, có câu "lạc đà gầy cũng còn hơn ngựa béo", dù cho gia tộc Malfoy có như thế nào thì người ngoài cũng đều coi ta là người thừa kế của một gia đình quý tộc cổ xưa. Đó chính là lợi ích của việc có một gia thế tốt, hơn nữa dưới sự cố gắng của cá nhân ta trong việc đối nhân xử thế, ta đã rất nhanh có được chỗ đứng ngay tại nơi hỗn loạn này.

Năm thứ tư ta trở thành đội trưởng đội bóng, năm thứ năm ta không cần tranh đấu cũng được bầu làm huynh trưởng ; đội bóng của ta chưa từng bị đánh bại, Slytherine được ta lãnh đạo năm nào cũng được cup nhà.

Xung quanh đều là những ánh mắt ghen tị, bày mưu tính kế sau lưng ta, ta biết bọn họ gọi ta là "Con rắn giảo hoạt". Nhưng mà thế thì sao chứ ? sự thật là :

Ta đạt được vinh dự - dù ta có dùng quỷ kế đoạt được.

Ta hoàn thành bổn phận của mình - đúng vậy, ta thừa nhận có nhiều khi thừa dịp giáo sư không để ý ta có ám toán đối thủ.

Ta không vi phạm nội quy trong trường - đúng, ta lách luật để làm.

Lịch sử là do người thắng viết ra, rất nhiều năm sau, khi những tân học sinh mới nhập học Hogwarts sẽ đọc được những ghi chép đó, chẳng lẽ họ sẽ đọc được quá trình tạo nên những thành tích đó hay sao ? Không, họ sẽ chỉ sợ hãi kêu than về chiến công và thắng lợi của ta mà thôi.

Quan trọng không phải là quá trình mà là kết quả. Đó chính là cách làm của Slytherine.

Ta đã tập luyện biểu cảm gương mặt nhiều lần trong gương, phải có uy nghiêm, phản có lực uy hϊếp, phải có khiêm tốn và tức giận, phải có cao quý và tao nhã...

Tốt lắm, Lucius, ngươi làm vô cùng tốt.

Ta mỉm cười với chính mình trong gương.

****

Con người khi còn sống sẽ có rất nhiều lựa chọn, nếu ngươi nắm được chính xác nó, vậy ngươi nhất định sẽ đạt được thành công, ngược lại, ngươi sẽ bị thất bại.

Những lời này ta đã đọc được trong một quyển sách khi ta còn rất nhỏ, cũng ghi thật sâu nó trong lòng, sau đó ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải có một lựa chọn tốt nhất cho cuộc đời mình.

Có câu "Thành gia trước, lập nghiệp sau", những lời dạy của tổ tiên tuyệt đối là có đạo lý.

Việc kéo dài sự sống cho một gia tộc chính là trọng trách quan trọng nhất trong một gia tộc thuần huyết.

Một người đàn ông nếu ngay cả hậu duệ còn không có, thì cho dù có một sự nghiệp to lớn thì có ích gì ? Khổ cực dốc sức gây dựng sự nghiệp để lại cho ai ? tài sản lớn như vậy nếu không có ai thay ngươi hưởng dụng, chẳng lẽ sau khi chết ngươi đem theo được ?

Dòng họ huy hoàng của ngươi nếu không thể truyền lại cho ai, vậy ngươi cũng chỉ có thể trở thành truyền thuyết.

"Từng có một gia tộc lớn, bọn họ... đáng tiếc đã tuyệt hậu...Aizzz...."

Vừa nghĩ đến việc nhiều năm về sau, người khác sẽ dùng cách giọng điệu như vậy nói về gia tộc Malfoy, ta đã cảm thấy khó thở.

Không được, ta phải có con trai, A, đúng rồi, trước hết phải có vợ.

Cho nên, lần đầu tiên trong đời ta nghĩ về vấn đề hôn nhân.

Người cha sau khi phá sản kia của ta cuối cùng cũng có chút cống hiến, không cần nhìn đến những tiền lệ thảm bại xung quanh, ta chỉ biết một cuộc hôn nhân thất bại tuyệt đối sẽ hủy diệt cả một gia tộc lớn. Cho nên, ta tuyệt đối không lựa chọn qua loa người mình sẽ lấy.

Ông nội ta trước khi chết đã lưu lại cho ta một lời di ngôn vô cùng thảm thiết :

"Nếu trong gia tộc Malfoy có dính máu của Muggle, thì ta thà để gia tộc của ta đoạn tuyệt còn hơn. Sau khi ta chết, con phải đem tro cốt của ta đặt ở đầu giường, mỗi ngày phải thề rằng, tuyệt đối không được làm cho dòng máu của chúng ta bị vấy bẩn !"

Ta không làm như vậy, bởi vì sợ sẽ gặp ác mộng. Ta đem tro cốt gửi cho cha ta, cho hai cha con họ được ở cùng nhau.

Tuy vấn đề tro cốt ta không làm theo lời của ông nội, nhưng ta hoàn toàn đồng ý với vấn đề hôn nhân thuần huyết. Nhưng mà, đối với những gia tộc thuần huyết như chúng ta mà nói, phạm vi để lựa chọn người để kết hôn quả thật không hề nhiều.

Ta nhất định phải thật cẩn thận, không thể chọn người giống mẹ ta chỉ biết hưởng lạc tiêu xài, nhưng cũng không thể chọn người chỉ biết tình toán chi li, không thể giống như Bellatrix điên cuồng, đương nhiên, cũng không thể giống như cô em gái Andromeda của ả đi coi trọng một tên máu bùn được.

Đối với vấn đề lựa chọn người để lấy làm vợ của ta, Parkinson cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, hắn cho rằng trải qua cuộc hôn nhân đầy kí©h thí©ɧ của cha mẹ ta, ta đã có những cảm xúc đầy mâu thuẫn. Nhưng mà, không phải ta không muốn kết hôn nữa, mà lại vô cùng tâm huyết và hao tổn tâm trí để lựa chọn.

"Ngã ở đâu thì nhất định phải đứng lên từ đó", ta nghiêm túc trả lời hắn.

Cuối cùng ta quyết đinh lấy Narcissa.

Có câu, muốn con trai mình tốt, nhất định phải lấy được người vợ tốt. Ngươi có thể không nghĩ vậy, nhưng ta cảm thấy Narcissa là người vợ lý tưởng nhất, đến tận ngày ta chết đi, ta cũng vẫn cảm thấy như vậy.

Cô ấy cũng xuất thân từ một gia tộc thuần huyết xa xưa, mặc dù là chi thứ, nhưng vẫn cao quý như vậy, mọi tác phong đều toát lên vẻ quý tộc, rất xứng với gia tộc Malfoy.

Cô ấy cao gầy, xinh đẹp, hơn nữa ta cũng anh tuấn, tiêu sái, chắc chắn con của chúng ta sẽ không có sứt môi lồi rốn, thậm chí còn sẽ trở thành một người vô cùng anh tuấn. Ai nha, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy khoái trá, kí©h thí©ɧ.

Cô ấy lý trí lại thông minh, dùng cách nhìn thông thường, thì cô ấy rất giỏi về công việc quản gia, sẽ lo liệu thỏa đáng mọi việc trong nhà, để cho người đàn ông của cô ấy yên tâm lo chuyện bên ngoài.

Cô ấy rất chung thủy với ta, đối với trách nhiệm của gia đình và nghĩa vụ của gia tộc luôn nhiệt tình, tin rằng sẽ không phải lo lắng vấn để "hồng hạnh xuất tường" (nɠɵạı ŧìиɧ).

Cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất, cô ấy có chung một thú vui với ta - thơ ca. Cô ấy có năng lực thưởng thức thơ ca rất cao, đối với cách đọc diễn cảm của ta luôn khen ngợi không dứt. Như vậy, những lúc rảnh rỗi, chúng ta sẽ cùng nhau làm nhà thơ nghiệp dư.

Chắc chắn năm sau, biệt thự của Malfoy sẽ có một tiểu Malfoy nho nhỏ, xinh đẹp, hoạt bát, ngoan ngoãn trong phòng học bài, ta và vợ sẽ ở đại sảnh thảnh thơi uống trà, ta sẽ ngâm thơ cho Narcissa nghe.

Những gia tinh trong nhà mới tới cũng sẽ chúc phúc cho chúng ta. Tất cả đều rất tốt.

Thời tiết ôn hòa, mặt trời sáng lạn.

Tốt lắm, tốt lắm.

"Narcissa, anh nghĩ hết rồi, tương lai con của chúng ta cứ dựa theo thói quen của nhà em, dùng tên của những ngôi sao để đặt, gọi là Draco đi !", ta cười tủm tỉm nói với cô ấy.

"A....Lucius, anh thật sự là quá thông minh, chúng ta còn chưa kết hôn, anh đã biết con của chúng ta là con trai !", Narcissa vô cùng sùng bái ta.

Đương nhiên, ta đương nhiên là thông minh rồi. Ta hài lòng nghĩ.

Ách...chẳng qua ta không nghĩ rằng chúng ta kết hôn sớm như vậy mà đứa nhỏ lại tới quá chậm.

Không sao, dù thế nào đi nữa, vợ tương lai đã định, có con cũng không còn xa nữa, hiện tại ta muốn vì gia đình hoàn hảo này mà ra sức phấn đấu cho sự nghiệp.

Cho nên, trong cuộc đời của ta, lựa chọn thứ hai chính là về nghề nghiệp, hay nói cách khác chính là Lord Voldemort.

Sự suy sụp của những gia tộc thuần huyết là không thể chối cãi, chỉ là gia tộc Malfoy không như vậy, còn những gia tộc khác thì chưa chắc.

Bọn họ có lẽ là do người lớn kém cỏi dẫn đến gia tộc liền trực tiếp tuyệt hậu. Hoặc con cháu không chịu thua kém, cai quản làm cho gia tộc lụi tàn. Những việc như vậy cũng giống như gia tộc Malfoy trước kia, mặc dù nổi tiếng là giàu có, những cũng đã bị đẩy ra lề trung tâm quyền lực của thế giới phù thủy, không ai trong bọn họ đảm nhận những chức vị quan trọng trong bộ pháp thuật, trong thế giới phù thủy đã không còn quyền lên tiếng nữa.

Những gia tộc như vậy mang trong mình oán hận và không cam lòng, có rất nhiều gia tộc như thế, ví dụ như gia tộc Lestrange và gia tộc Black.

Ông nội ta từng nói với ta, khi thế giới bị hủy diệt hoặc thành lập một thế giới mới, chính là cơ hội tích lũy của cải tốt nhất.

Nói một cách đơn giản, chính là "Phát động chiến tranh, tranh giành tài sản", hoặc "phát động chiến tranh, thiết lập tài sản"

Ta vô cùng đồng ý.

Nhưng mà, thế giới phù thủy hòa bình đã quá lâu rồi, vụ việc ầm ĩ gần đây nhất chính là : phù thủy hắc ám Grindelwald, đã bị Dumbledore giải quyết trước khi ta sinh ra. Hiện tại thế giới phù thủy như một cái đầm nước tĩnh lặng, không có chút sóng gió nào.

Mà ta không muốn tự bản thân đi khuấy động cái đầm nước này. Ta sẽ như con rắn ẩn nấp thật sâu, không muốn làm con chim đầu đàn.

Thật ra, ta không có năng lực gây ra sóng gió gì cả, ta chỉ thích hợp trợ giúp mà thôi.

Nhưng mà, người có khả năng như vậy rất nhanh đã xuất hiện, hắn gọi là Lord Voldemort.

Ta đã sớm nghe thấy nhiều lời đồn đại về hắn, hắn có pháp thuật vô cùng mạnh mẽ, cách làm việc dứt khoát, có chủ trương và khẩu hiệu sắc bén, ta vô cùng trông chờ vào người này.

Hy vọng không phải là một kẻ nhát gan hay chỉ là một kẻ điên. Nếu không thì có thể tìm gặp hắn một chút cũng tốt.

Cơ hội xuất hiện rất nhanh, năm ta mười sáu tuổi, thông qua sự giới thiệu của người anh rể Rodolphus Lestrange (chồng của Bellatrix Black) ta cuối cùng cũng gặp được chúa tể hắc ám trong lời đồn.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta liền không khống chế được mà cảm thấy sợ hãi, toàn thân không tự chủ mà co rút lại, trên người hắn phát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, nơi ở của hắn hoàn toàn bị bao phủ bởi khí thế này.

Nghe nói hắn vốn là một người vô cùng tuấn mĩ, nhưng hiện tại mặt của hắn bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng, hoàn toàn không nhận ra được dáng vẻ vốn có. Hắn không cần nói chuyện, chỉ một ánh mắt cũng làm cho ta lập tức quỳ sụp xuống trước mặt hắn. Ta sợ hắn, đúng vậy, vô cùng sợ hắn.

Nhưng vẫn như trước, ta đem kỳ vọng đặt lên người hắn.

Ta nghe hắn nói chuyện, đó không phải năng lực thuyết phục bình thường. Những người đã kiên nhẫn lắng nghe hắn nói sẽ không thể nào chống cự lại được.

Ta đã nhìn thấy hắn làm việc, ta rất tin hắn có năng lực nghiên nát tất cả. Hắn muốn xóa bỏ hết những quy định cổ xưa, thiết lập lại quy tắc trò chơi mới.

Ta và Lestrange bọn họ có không giống nhau, nếu nói ta là kẻ phục tùng, không bằng nói ta là kẻ cơ hội.

Nhưng mà, Lord Voldemort giống như nhìn thấy tâm can ta, hắn tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn ta như hiểu rõ, ta đầu đầy mồ hôi cúi đầu. Hắn đúng là một người đáng sợ.

Hắn hiểu rất rõ thuộc hạ của mình là loại người nào, hắn cũng không ngại, thậm chí còn cảm thấy không chế những kẻ nguy hiểm như vậy rất thú vị. Ta càng thêm kính sợ hắn.

Sau đó, ta vẫn vì hắn mà cống hiến, hơn nữa còn có tác dụng quan trọng trong việc khuếch trương và nổi dậy. Hắn nói ta là "một con người giảo hoạt", đương nhiên, ta cũng nhận được rất nhiều lợi ích, ta lấy được cho bản thân thật nhiều tài phú và địa vị hiển hách.

Gia tộc Malfoy chậm rãi khôi phục lại quang cảnh huy hoàng ngày trước.

Dù ta đã trở thành một Tử Thần Thực Tử, nhưng ta chưa từng công khai thái độ của bản thân, ta là một con rắn giảo hoạt, trong tình huống còn chưa có gì chắc chắn, ta tuyệt đối sẽ không lộ ra lập trường của bản thân.

Ta kết giao với những nhân vật quan trọng trong bộ pháp thuật, ta khẳng khái quyên thật nhiều tiền làm từ thiện, có được danh dự hoàn mĩ trong xã hội thượng lưu, ta vẫn trầm mê vào pháp thuật Hắc Ám như cũ. Trong biệt thự của Malfoy tràn ngập đồ vật pháp thuật hắc ám.

Ta là một con rắn giảo hoạt ẩn núp thật sâu dưới đáy đầm nước.

Đám người Lestrange cũng không hiểu vì sao Lord Voldemort lại tin một thuộc hạ như ta, lại nuông chiều một kẻ có hành vi hai mặt như vậy, thậm chí còn cho ta thâm nhập vào cuộc sống riêng tư của hắn.

Bọn họ sẽ không bao giờ hiểu được, nhưng ta lại vô cùng rõ ràng.

Đây chính là người thứ ba mà ta lựa chọn, hoặc có thể nói chính là lựa chọn quan trọng nhất. Vởi vì không có lựa chọn này, trên thực tế những việc làm của ta đã sớm bị Lord Voldemort trừng phạt.

Nội dung lựa chọn vô cùng đơn giản, cô ấy tên là Abigail Green.

Khi ta lên năm sáu, Hogwarts đột nhiên xuất hiện một xếp lớp sinh, một cô gái xinh đẹp xuất thân thuần huyết, trong tiếng hô vang rung trời cô ấy được phân đến Slytherine.

Một nữ sinh xinh đẹp như cô ấy không khiến người ta chú ý thì đúng là vô cùng vô lý, dù là ta cũng không ngoại lệ. Nhưng mà, đánh giá của ta về cô gái này như thế nào ? Cô ấy không giống bất kỳ ai mà ta đã từng gặp.

Cô ấy rất mâu thuẫn, khi người ta cảm thấy cô rất thiện lương, cô ấy sẽ xấu tính đùa giỡn người. Khi ngươi cảm thấy cô ấy chỉ bo bo giữ mình, cô lại lại ngoài dự kiến vì những người bị bắt nạt trong viện mà ra mặt. Cách cô ra tay cũng vô cùng thô ráp, dã man, nhưng kỳ lạ là đối với những người thích mình, cô cũng sẽ ra tay đánh.

Cô ấy giống như rất thân thiết dễ gần, nhưng thực ra lại dịu dàng xa cách, cô gần như từ chối bất kỳ lời mời thân cận nào, nhất là nam sinh, cô dùng tính cách trẻ con của mình kiên trì xây dựng một bức tường ngăn cách thật lớn. Ngăn chặn mọi sự quấy rầy từ người khác.

Mà điều làm cho người ta khó hiểu nhất chính là, người duy nhất được tiến vào trong thế giới của cô ấy lại là một kẻ không được hoan nghênh nhất trong trường : Severus Snape ! đây cũng chính là một trong những điều kỳ lạ của cô ấy.

Snape là người mà ta biết rất rõ, lúc trước khi hắn bị phân đến Slytherine ta đã tiếp đón hắn, nói thật hắn là một học sinh vô cùng tài hoa, bên trong vẻ ngoài âm u, keo kiệt là một tài năng lớn, hắn vô cùng khắc khổ, tham lam cố gắng thu lượm tri thức.

Điều đáng tiếc duy nhất của hắn là hắn không được tự nhiên, cả ngày đều mang vẻ mặt âm trầm, gần như không có ai thích hắn, người chán ghét hắn cũng không ít. Hắn mặc dù là một con mọt sách, nhưng tâm tư lại vô cùng tỉnh táo, lúc trước khi ta cố ý lung lạc hắn, hắn rất nhanh hiểu được ý đồ, nhưng lại nửa sống nửa chết đáp lại một cách có lệ.

Thôi được, là một huynh trưởng rộng lượng, ta sẽ không để trong lòng.

Nhưng mà, bất luận có nói thế nào thì Abigail và Snape làm bạn, ở chung một chỗ hài hòa như vậy, khiến không ít người rớt cả cằm. Cái này giống như một con Chương Ngư trong hồ nước đen mỉm cười với một bông hoa hướng dương vậy.

"Ngươi luôn chú ý tới Green, là coi trọng cô bé sao ? Ngươi đã đính hôn rồi, nhưng mà... hối cải vẫn còn kịp."

Pakinson luôn thích đứng chỗ tối quan sát kẻ khác, cái đó rất giống ta.

"Không, cho dù ta không đính hôn, ta cũng không lựa chọn cô ấy", đây là khẳng định đầy thẳng thắn của ta.

Cô ấy thực sự là một phù thủy kiên trì và có quy tắc, cự tuyệt không muốn thay đổi, mà thế giới của cô ấy với ta không giống nhau, ta không bao giờ làm việc gì vô ích, những chàng trai Slytherine thông minh sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Nhưng mà, có nằm mơ ta cũng không dám nghĩ, một người Slytherine thông minh hơn ta gấp trăm ngàn lần lại điên cuồng quay đầu nhìn lại, hơn nữa thề sống thề chết không trở về.

Phát hiện quan hệ của cô ấy và Lord Voldemort quả thực là do vô tình.

Ta cùng Narcissa đi đến Hogsmeade phát hiện Lord Voldemort dịch dung lôi kéo Abigail ở phía xa, nhoáng lên một cái đã không thấy đâu, ta lúc ấy rất kinh hoảng.

Nhưng mà, ta đương nhiên sẽ không nổi điên chạy đến nhận chủ, ta rất tự nhiên giả bộ như không phát hiện, lặng lẽ rời khỏi.

Mà sau đó, mọi dấu hiệu đều chứng minh cho giả thiết cả ta.

Nói thật, ta vô cùng vui sướиɠ.

Ta tự chủ trương thám thính nhất cử nhất động của cô ấy ở trường học thay Lord Voldemort, sau vài lần thử như vậy, ta và chủ nhân có một sự ăn ý kỳ lạ, hắn không nói rõ bảo ta phải quan tâm đến Green, nhưng ta rất tự giác mà hành động để lấy được sự khen ngợi của hắn.

Abigail Green đầu óc rất nhanh nhạy, không lâu sau cô ấy liền biết tác dụng của ta với chủ nhân, vì thế không hề khách khí châm chọc khıêυ khí©h ta, ta mặt dày mỉm cười đáp lại, vừa hít sâu tự nhủ cô ấy chính là người chủ nhân yêu thích, ngàn vạn lần không nên đắc tội. Nhưng cô ấy lại dám chê thẩm mĩ của ta.

Có câu đồ đắt tiền chưa chắc đã là đồ tốt ? những đồ vật càng quý thì càng tốt, đó chính là do mẹ ta nói.

"Cô ấy không giống một người nhà Slytherine", sau khi trận Quidditch đầu tiên kết thúc, Parkinson đã nói một câu như vậy.

Ta hiểu ý của hắn, nếu đổi lại là chúng ta thì khi đó nhất định vì giành trái Snitch mà hạ thủ với Potter, trên thực tế, cô luôn chán ghét và trêu đùa nhóm người Potter, quan hệ giữa bọn họ không phải là tốt lắm.

Trong giây phút quyết định, chắc là do cô ấy không kịp suy nghĩ cho rõ ràng, cô ấy làm như vậy hoàn toàn dựa vào bản năng.

Đúng vậy, bản năng.

Dù bên ngoài cô ấy giả bộ bình tĩnh, tự nhiên cỡ nào thì cũng không thể che đi được sự thiện lương và dịu dàng của cô, vừa yêu đời lại vui vẻ, những giáo sư mắt sắc đã sớm nhìn ra như vậy, cho nên những giáo sư của các học viện khác cũng rất thích cô ấy, nhất là giáo sư McGonnagall.

Green không biết, nếu giáo sư McGonnagall ghét học sinh nào đó, bà ấy chỉ đơn giản hạ lệnh xử phạt họ, sao lại có thể trong tiết học chú ý đến một học sinh không phải học sinh nhà mình được ?

Green không phát hiện ra, ánh mắt giáo sư McGonnagall nhìn cô ấy có bao nhiêu dịu dàng.

Cho dù không các giáo sư không thấy được điều đó thì các học sinh chắc cũng đều cảm giác được.

Cho nên, mấy con rắn nhỏ kia sau khi bị cô ấy đánh môt trận vẫn phục cô như trước. Lucy nhìn thấy Orlando xum xoe xung quanh cô suýt phát điên, cũng không có cách nào chán ghét cô được, thậm chí đối thủ một mất một còn của chúng ta là nhà Gryffindo còn đánh giá cô khá cao.

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Green chưa bao giờ để trong lòng, cô ấy luôn sống theo cách riêng của mình.

Cô rất đắc ý sống trong thế giới riêng của mình, vui vẻ, dũng cảm, có chút tâm tình trêu đùa kẻ khác, nghịch ngợm lại giảo hoạt, ngu ngốc nhưng đáng yêu, ở trong tầng hầm u ám của Slytherine cô như ánh sáng chiếu rọi, giống như thứ ánh sáng duy nhất trong đêm đen.

Hiện tại nghĩ tới, thật ra cô và Lord Voldemort có rất nhiều điểm giống nhau.

Bọn họ đều là những người có sức hấp dẫn, mị lực của bọn họ không cần phải ngày ngày luyện tập mà thành, không cần giống như ta đứng trước gương luyện tập, đó chính là do thiên phú.

Nhưng khác nhau chính là : Green làm cho người ta yêu thích còn Lord Voldemort thì làm cho người ta kính sợ.

"...Cô ấy phải làm đội trưởng đội Quidditch ?", Lord Voldemort lẳng lặng ngồi ở chỗ sâu nhất trong căn phòng u ám.

"Đúng vậy !", ta cung kính trả lời, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu : "Đây là kết quả mọi người bầu chọn"

Ta hậm hực nhớ lại tình cảnh lúc đó...

Ta trịnh trọng đem huy hiệu đội trưởng trao cho Green, chờ cô ấy kinh hỉ nói lời cảm ơn với ta, kết quả...

"Không cần phải chịu khó nịnh nọt như vậy đâu huynh trưởng. Trước khi đi còn cho ta ưu ái như vậy, rốt cuộc hắn cho ngài ưu đãi gì vậy ?", Green không chút tinh ý, đôi mắt xinh đẹp híp lại nhìn hắn.

Ta rất muốn hét lên, nhưng lại đành phải hít sâu hơn, lại hít sâu.

Trong đội bóng trong một lúc đã tốt nghiệp mất ba người, chỉ còn lại Victor năm sáu, ba người Abigail, Lucy và Orlando, Victor sang năm cũng sẽ tốt nghiệp, cho nên ngay từ đầu hắn đã từ bỏ quyền (làm đội trưởng) của mình.

Đề cử Orlando làm đội trưởng, Abigail và Victor giơ tay, đề cử Lucy làm đội trưởng vẫn là Abigail và Victor giơ tay. Đề của Abigail làm đội trưởng cả ba người kia đều giơ tay.

Ba phiếu thắng hai phiếu, thế nên Green chính là đội trưởng mới, đây là bầu cử công bằng.

"Nghe nói ngươi chờ khi tiểu thư Narcissa tốt nghiệp liền kết hôn ?", Lord Voldemort trầm tĩnh hỏi.

"Đúng vậy, chủ nhân", Lord Voldemort không thích nói nhiều nên ta trả lời ngắn gọn.

"Hôn nhân thuần huyết, Lucius, ngươi làm tốt lắm".

Ta như thấy chuyện lạ liền hơi ngẩng đầu nhìn, mặt của hắn không biết vì sao từ năm ngoái liền dần dần tốt lên, nhưng mà dù chỉ cần nửa khuôn mặt thì hắn cũng đã tuấn mĩ bức người rồi. Ta nhìn trộm sắc mặt hắn, phát hiện tâm trạng của hắn dường như không tệ, không khỏi lo lắng có nên nói thêm hai ba câu nữa hay không.

Ông nội ta thường nói : "Một gia đình đầy đủ tạo nên một cuộc sống đầy đủ, một cuộc sống đầy đủ làm nên nhân cách đầy đủ, có đầy đủ nhân cách thì làm bất kỳ chuyện gì cũng chu đáo, không sợ hãi không phải bởi vì dũng cảm mà là không có chỗ nào ràng buộc, nhân tài khi được quan tâm sẽ không điên cuồng"

Những lời nói của ông nội luôn có lý.

Ta vẫn rất sợ Lord Voldemort nguyên nhân lớn nhất chính là : hắn chính là một người không bình thường, ngoại trừ việc khống chế người khác và xưng bá, hình như hắn... không có hứng thú hay chú ý đến những thứ khác.

Bởi vì hắn không có cố kị, cho nên hắn không sợ hãi, cái gì cũng có thể bỏ qua, dù là mặt của hắn. Cái gì cũng không để ý, ai cũng không quan tâm, cho nên cách hắn làm việc luôn điên cuồng giống như ngày mai chính là tận thế vậy. Nhưng nếu hắn có người để bận tâm thì hắn sẽ tuyệt đối không chút kiêng nể gì, hung ác bá đạo làm cho người đó không thể trốn thoát.

Ta chưa bao giờ hoàn toàn đắc tội một ai, nhưng lại sợ bản thân làm liên lụy đến người thân, nhưng mà, Lord Voldemort có người để lo lắng không ?

Hiện tại... giống như có một chút manh mối nho nhỏ. Ta thực sự nhịn không được, ma xui quỷ khiến thế nào mà nói một câu rất chân thành.

Chú ý nhé, tuy rằng bản thân ta xưa nay nói rất nhiều câu chân thành, nhưng câu nói này chính là câu chân thành nhất.

"...Là đàn ông, vẫn nên có một người vợ mới tốt !"