Chương 123: Phòng ngủ nữ sinh đâu phải dễ đặt chân đến như vậy

Potter sắc mặt rạng rỡ từ bên ngoài trở về, hiển nhiên lần hẹn hò này làm cho hắn sung sướиɠ, Lily bắt đầu từ năm thứ bảy này đột nhiên thái độ thay đổi, vì thế Potter gần đây cả thể xác và tinh thần đều được vui vẻ.

"Đêm nay sao lại trở về sớm như vậy? Bị Lily đá ra?", một giọng nói âm dương quái khí kéo Potter trở lại sự thật, hắn nhìn người anh em tốt đang ngồi cạnh lò sưởi.

Potter nuốt nước miếng, bình tĩnh nói: "Lily còn muốn làm thí nghiệm của môn văn hóa phép thuật ngày mai, ta không quấy rầy cô ấy ôn tập"

Sirius hừ lạnh một tiếng.

Potter không phải đứa ngốc, lập tức nhìn ra vấn đề: "Ngươi... tâm trạng không tốt?"

Sirius lại hừ lạnh một tiếng.

"Là bởi vì... Abigail Green?", Potter chần chừ hỏi thử.

Quyển sách trên tay Sirius trở mình vang lên tiếng ầm ầm.

"Không phải cô ấy đã sống lại rồi sao?", Potter nói không xác định.

"Sống lại là đủ rồi sao?", Sirius xoát một tiếng đứng dậy, sách bị ném sang một bên.

"Không phải hôm nay ngươi cùng cô ấy ngồi học sao?"

"Bị tên ma đầu kia đuổi đi"

"Vậy ngươi có thể tìm cô ấy nói chuyện và lúc khác mà"

"Cả ngày cô ấy đều bị người khác vây quanh, ta nói chuyện với cô ấy kiểu gì?", Sirius tức giận bừng bừng, một cước giẫm mạnh lên cuốn sách trên đất.

"Vậy làm sao bây giờ?", ở phương diện ứng phó với con gái, Potter cơ bản là không có cách.

"Ngươi có thể giúp ta chút việc, nhưng ngươi cần phải hy sinh một chút".

"Ngươi... ngươi muốn ta dẫn dắt những cô gái bên cô ấy đi chỗ khác? Không, cái này không thể được. Tuyệt đối, tuyệt đối không được. Ta đã thề với Merlin, linh hồn cùng thể xác của ta tất cả đều thuộc về Lily", Potter khủng hoảng che cổ áo mình.

"Con mẹ nó nhà ngươi đứng lên cho ta! Ta nói ngươi phải đi câu dẫn người khác khi nào hả?"

Sirius cuối cùng rống lên đầy tức giận, chính mình đã cảm thấy đủ buồn bực rồi, lại còn có những tên bạn không biết điều, không an ủi thì thôi lại còn nói những lời ngu ngốc như vậy.

"Vậy ngươi muốn làm gì? Nói nghe một chút, có thể giúp ta nhất định sẽ giúp, hai ta là ai chứ?", vừa nghe không cần phải hy sinh sự "trong sạch" của bản thân, Potter lập tức hào hứng.

"Ta tính tối nay một mình đi tìm Abigail nói chuyện"

"Nói chuyện? Tốt , tốt... A, nhưng có vấn đề nhỏ, lúc này thư viện cũng đã đóng cửa, tất cả mọi người đều đã về phòng ngủ rồi nha", Potter tốt bụng nhắc nhở.

"Vô nghĩa, ta đương nhiên biết trời đã tối, ta muốn đi đến phòng ngủ của cô ấy, nếu không sao lại nói là "nói chuyện riêng" được?", Sirius hạ giọng, nói dứt khoát.

"Cái gì? Ngươi muốn đến phòng ngủ nữ sinh Slytherin?", Potter lập tức cất cao giọng giống như con vịt bị bóp cổ.

"Nói nhỏ thôi, tên ngu ngốc, ngươi muốn những người ngoài kia nghe thấy hết sao?", Sirius dùng sức bịt miệng Potter lại, cũng may hiện tại là hai người bọn họ cùng một phòng ngủ, cửa cũng đã đóng.

"Ngươi điên rồi!", Potter dùng lực hất tay Sirius ra, cũng hạ giọng: "Ngươi sao lại nghĩ đến chuyện này? Đầu ngươi bị nước vào à? Đây là phòng ngủ nữ sinh nha, lại còn trời tối, ngươi đi vào thế nào?"

"Ngươi giả bộ vừa thôi, có gì mà không vào được? Không phải ngươi hai ba ngày lại chạy tới phòng ngủ nữ sinh sao? Lại nói, vừa rồi ngươi ở đâu về?", Sirius lạnh lùng vạch trần.

"Ách... đúng vậy, ta đi đến phòng ngủ Lily", Potter có chút đỏ mặt, nhưng hắn rất nhanh trấn áp được sự ngượng ngùng của mình, "Nhưng, ta đi đó là phòng ngủ của nữ sinh viện mình, nói xui thì dù là bị bắt cũng chỉ cười nhạo vài câu, sau đó bị trừ chút điểm, các nữ " huynh trưởng" cũng sẽ không làm gì ta... Nhưng ngươi muốn đi chính là phòng ngủ nữ sinh Slytherin, một khi bị phát hiện, ngươi không chết cũng bị lột một tầng da. Người anh em, nghĩ lại đi... cân nhắc xem, chuyện này không dễ dàng chút nào đâu"

Sirius một chút cũng không bị thuyết phục, ngược lại khinh bỉ nhìn Potter: "Đồ đần, ngươi thực sự càng ngày càng không được, nói chuyện dài dòng giống đàn bà. Chúng ta là loại người ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc hay sao?"

"Người anh em, hiện tại chúng ta nói chuyện không phải là nội quy trường học mà là phòng ngủ của nữ sinh", Potter bắt đầu phát điên.

"Ngươi thì yêu đương ngọt ngào nên không muốn quan tâm sự sống chết của anh em phải không?", Sirius mặt mày cũng đỏ cả lên, "cũng may cái tên kia hiện đã đi Dumstrang, nếu sau này hắn trở lại, ta đây còn đất diễn hay sao?"

"Người anh em ngươi đừng kích động, hãy nghe ta nói, ta đến phòng ngủ của Lily, đó là đã được sự cho phép của cô ấy, nhưng mà ngươi, ngươi cho rằng Abigail sẽ vỗ tay hoan nghênh ngươi nửa đêm đến phòng cô ấy ngắm cảnh hay sao? Nếu làm không tốt cô ấy sẽ hét lớn, sau đó tố cáo ngươi. Khi đó ngươi phải làm sao?", Potter đau khổ khuyên bảo.

"Cô ấy sẽ không như vậy, buổi sáng hôm nay cô ấy ở lớp học bị cái tên đại ma đầu kia quở trách, lúc này nhất định khó chịu, ta đi an ủi cô ấy, không phải là đúng lúc hay sao?", Sirius ngoan cố nói, "Hơn nữa cho dù bị tố cáo cũng được, ít nhất ta muốn thử một lần"

"Thử như thế nào? Ngươi cho là Slytherin là Quán Đầu Heo để cho ngươi tuỳ tiện đi vào hay sao?"

"Không sao, ta làm được, chỉ cần ngươi hỗ trợ là được", Sirius khoát tay lên vai Potter, đầy nhiệt tình nói, "Ngươi không phải là bạn tốt nhất của ta sao? Nói đi, ngươi giúp hay không giúp?"

Lúc sau, Potter nhận mệnh thở dài: "Nói kế hoạch của ngươi đi"

"Đầu tiên, ngươi cho ta mượn áo tàng hình"

"Cái này không thành vấn đề, đêm nay ta không cần nó", Potter sảng khoái lấy ra cái áo tàng hình ra, "Nhưng mà cho dù có nó, ngươi cũng không vào được tầng hầm nhà Slytherin, muốn vào phải có mật khẩu"

"Đúng vậy, cho nên thứ hai, ngươi phải đi hỏi Lily mật khẩu phòng ngủ nữ sinh Slytherin cho ta. Cô ấy không phải hôm qua mới vào phòng Abigail hay sao? Ta nghĩ mật khẩu không đổi nhanh như vậy đâu, ta nhớ cô ấy đi hỏi cô bạn gái của thằng em trai ta, hình như là Elisa thì phải."

Potter há to miệng nửa ngày cũng không khép được: "... Cái này, cái này không được, Lily không chịu nói đâu"

"Cái này thì phải nhờ cả vào ngươi rồi, ngươi tuỳ tiện hỏi cô ấy, lừa cô ấy một chút", Sirius kiên định vỗ vỗ bả vai Potter :

"Nhưng mà, Potter, ta muốn nói rõ trước, nếu ngươi không làm được, ta sẽ không gặp được Abigail, không gặp được Abigail ta sẽ tức giận, khi tâm tình không tốt ta sẽ làm phiền ngươi, cứ như vậy, mỗi ngày ta sẽ ngồi chen giữa ngươi và Lily, đến tận đêm tân hôn của các ngươi mới thôi. Ta nói được là làm được. Được rồi. Mau đi làm đi"

Quả hồng mềm Potter lập tức bị uy hϊếp đến ngây người, sau đó bị Sirius đẩy ra khỏi phòng ngủ.

...

Khoảng một giờ sau, Potter nghiêng ngả lảo đảo trở lại, hắn mang về mật khẩu cùng với ... một con mắt tím bầm.

Sirius liền bảy tỏ sự kính trọng vô cùng với tình bằng hữu vô hạn, hơn nữa trịnh trọng thề sau này tất cả rượu trong hôn lễ của Potter hắn đều sẽ cản hộ, Potter liền ba chân bốn cẳng giúp Sirius mặc áo tàng hình, trước khi đẩy hắn đi còn không biết lấy ở đâu ra một bó hoa hồng thật lớn:

"Sirius cầm bản đồ, phải chú ý những người chung quanh, để ý nha, nếu như bị phát hiện đừng phản kháng, đó chính là hang rắn, mỗi người một cước cũng có thể gϊếŧ chết ngươi, nhanh chóng chạy trốn mới là tốt nhất... Còn có cái này, ngươi cũng cầm đi, đây là ta lấy được ở vườn hoa của Hagrid, vốn muốn tặng cho Lily, cho ngươi dùng trước"

Sirius gật đầu, kiên cường phất tay, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài.

Sirius mặc dù là công tử con nhà giàu, nhưng sáu bảy năm nay đã theo thói "trộm cướp", đối với những chuyện làm lén lút luôn thuận buồm xuôi gió, dù sao cũng là quen tay hay việc mà thôi. Hắn cẩn thận né tránh mọi người, chọn những cầu thang không ai đi, nhanh chóng đến cửa phòng, nói mật khẩu sau đó lắc mình tiến vào.

Xuyên qua phòng nghỉ chung đầy hoa lệ lại âm u của Slytherin, hắn hưng phấn đến khu phòng ngủ của nữ sinh.

Vừa tiến vào không gian của phái nữ, cho dù là Sirius cũng không nhịn được mà tim bắt đầu nhảy loạn lên, trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào. Một cô gái chạy ngang qua người hắn, tay ôm một bó hoa lớn, nhất thời hương thơm ngập tràn: "Clara, Clara, cho ta mượn cái bình hoa, cái của ta quá nhỏ..."

Trên hành lang đầy những nữ sinh đi lại một mình, thậm chí Sirius còn thấy vài cô gái quấn khăn tắm đi qua, các cô chạy nhảy đùa giỡn nhau, vô cùng thân mật gọi tên nhau, ôm nhau cười đùa, sau đó đi vào phòng ngủ thì thầm nói chuyện.

Đứng trong khung cảnh đầy hương diễm này, Sirius vô cùng trấn định, trong lòng đột nhiên nhớ đến một việc, con bà nó, khó trách cái tên Potter kia chưa bao giờ cho bọn hắn đi cùng đến chỗ Lily, chẳng lẽ mỗi lần hắn đi vào phòng ngủ nữ sinh Gryffindor đều gặp cảnh này?

Cái tên này đúng là có phúc.

Anh bạn nhỏ của chúng ta co đầu rụt cổ đi dựa vào một bên hành lang, nơi đó là phòng ngủ của những nữ sinh lớn hơn, đa số là mỗi người một phòng, hơn nữa sang trọng thoải mái hơn. Hắn chậm rãi đi đến một cái cửa đầy hoa văn bằng bạc, bên trên treo một biển tên "Abigail Green"

Sirius trong lòng sung sướиɠ, đang muốn gõ cửa, đột nhiên dừng lại, nghĩ nghĩ, từ trong ngực lấy ra bản đồ đạo tặc, nhẹ giọng nói: "Ta thề ta sẽ dùng nó làm việc xấu"

Bản đồ chậm rãi hiện ra, dựa vào ánh sáng hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn, thế nhưng hắn lại phát hiện trong phòng Abigail có hai người, một người là cô gái, còn có một ...

Trên bản đồ lại không hiện ra tên người này, chỉ có vài dấu chân thản nhiên đi tới đi lui trên bản đồ, lạ thật, bản đồ này được làm lâu như vậy mà chưa từng bị như vậy, cho dù là phòng làm việc của hiệu trưởng Dumbledore cũng hiện ra rành rành, người này vì sao không có tên? Là ai đây?

Sirius do dự, trong phòng Abigail còn có người khác, hắn làm sao có thể "nói chuyện riêng" với cô ấy?

Hắn đem bản đồ và áo tàng hình bỏ vào túi, đứng ngoài cửa chốc lát, ở bên tay lại vang lên một giọng nam trầm thấp, giống như vang lên ngay bên tai, ".. Abigail, em có khách, là ..."

Giọng nói đạm mạc uy nghiêm, tràn ngập phong thái bề trên, Sirius còn chưa nghĩ xong, đột nhiên một sức mạnh thật lớn từ bên trong cánh của ùa ra, trong nháy mắt, cửa mở toang, cánh cửa như một cái động khổng lồ hút lấy tất cả, Sirius cảm thấy nghẹt thở, vài giây sau hai chân liền rời mặt đất, thân thể lập tức bị kéo vào bên trong.

Sau đó cả người giống như con chó ngã thật mạnh lên mặt đất, hắn nghe một tiếng ""bịch" vang lên, cánh cửa phía sau đóng lại.

Sirius thân hình khoẻ mạnh, một chút va đập không tính là gì, liền lập tức giãy dụa đứng lên, vừa ngẩng đầu lên liền sửng sốt, thật là doạ người, giống như sét đánh giữa trời quang.

Cô gái mắt xanh biếc mỉm cười đứng trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang ngồi trên ghế salong, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo lên nhau - hắn không phải là giáo sư Gaunt mới vừa nhậm chức hay sao?

Hắn đến đây làm gì? Chẳng lẽ đến phụ đạo cho Abigail?

Ý niệm này mấy giây sau liền bị chính hắn phỉ nhổ, nhìn bộ dáng hai người kia cũng không giống như vậy.

Quần áo Abigail không chỉnh tề, áo có nhiều nếp nhăn, sắc mặt ửng hồng, hô hấp gấp gáp, người đàn ông cởi bỏ áo choàng bên ngoài, cổ áo sơ mi lơi lỏng, lộ ra mảng ngực lớn, sắc mặt sung sướиɠ. Cảnh này sao quen mắt như vậy? hắn hình như thấy ở đâu rồi. Đột nhiên, vừa đảo mắt hắn liền nhớ ra.

Ngày đó khi hắn và Lupin hoàn thành luyện tập trở lại phòng ngủ, thấy Potter và Lily giống như điện giật nhảy dựng lên, nhanh chóng tách nhau ra, lúc ấy nhìn hai bọn họ cũng giống như vậy.

Chẳng lẽ Abigail với hắn ta cũng, cũng là ...? Sirius đứng đơ ra tại chỗ.

"Sirius Black? Ngươi đến đây làm gì?", Abigail nói, vừa thẳng thắn lại đơn giản, không có chút có tật giật mình.

"Ngươi, ngươi, ngươi, các ngươi, các ngươi ..." Sirius chỉ vào đôi cẩu nam nữ trước mặt, hắn tức giận, xấu hổ, nhục nhã, cảm thấy bị lừa gạt, cô gái trước mặt lại còn có vẻ mặt vô tội chất vấn hắn????

Mà cái tên đại ma đầu ở phía sau lại còn không thay đổi chút nào, vẫn ngồi như cũ.

Không đúng, Abigail không phải là người như thế, dù quan hệ có kém như thế nào, thì bọn họ cũng học cùng nhau nhiều năm, cô cũng không phải loại người không thể kiềm chế như vậy. Vậy thì.. đúng rồi, nhất định là tại cái tên chết tiệt kia.

Đúng vậy, hắn vốn là đại ma đầu, gϊếŧ người phóng hoả không chuyện ác nào không làm, nhất định là hắn thèm rỏ rãi sắc đẹp của Abigail, sau đó lén lút nửa đêm chạy tới phòng ngủ nữ sinh làm chuyện xấu.

Nghĩ tới đây, Sirius lập tức nhiệt huyết sôi trào, máu nóng xông lên, bước nhanh lên trước, kích động nói : "... Abigail, có phải vậy không? Có phải có tên chết tiệt nào ức hϊếp ngươi hay không?"

Nói xong ngón tay lại còn tự nhiên chỉ thẳng Voldemort đang ngồi ngay ngắn, tiếp theo giọng nói tăng lớn: " .. Abigail, ngươi không cần phải sợ, nói cho ta biết, ta sẽ bảo vệ ngươi, chúng ta đi tìm hiệu trưởng Dumbledore, băm vằm tên khốn này ra ..."

Abigail cười khổ, nói cho lão Dumbledore? Không nói có làm thịt được hắn hay không, người ta cũng đều sớm biết rồi. Sirius lại càng nói càng kích động, còn vô ý thức kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Abigail

Voldemort vẫn ngồi ngay ngắn bất động, thậm chí khoé miệng còn hơi mỉm cười, đối với việc tiểu tử này gọi hắn là "đồ khốn" cũng chỉ nhíu mày, nhưng mà cái tên kia lại dám dùng tay chó nắm lấy Abigail?

Hắn nhướng mày, vung tay lên, đũa phép vẫy vẫy, một luồng ánh sáng xanh loé lên, Abigail hét chói tai, tên kia lập tức ngã xuống đất.

Abigail đứng không nhúc nhích, Voldemort ngạc nhiên nói: "Em không sợ hắn sẽ chết hay sao?"

"Có một chút, nhưng càng lo cho ngài ngày đầu tiên đi làm gϊếŧ người có bị làm sao hay không?", Abigail bất đắc dĩ thở dài.

Lời này làm cho Voldemort cả người thoải mái, tâm tình cũng tốt lên, không còn nghiêm mặt nữa, cười dài đứng lên, đi đến bên cạnh Abigail, nhìn Sirius nằm trên mặt đất, cau mày nói:

"Hắn tới làm gì?"

"Chắc là tới hỏi bài tập?", Abigail rất muốn cười.

"Mang theo hoa tươi?", đúng là bên cạnh Sirius có bó hoa hồng.

"Có lẽ là lầm đường"

"Đi nhầm đến phòng ngủ nữ sinh? Ừ, lý do này đúng là ngày thường những tên đầu đất kia hay dùng"

Abigail sờ sờ mặt, tự kỷ nói : "vậy hắn nhất định là đến thổ lộ, haizzz, không còn cách nào, ai bảo em lớn lên đẹp như vậy chứ?"

Voldemort quơ quơ chân, nhìn Abigail hồi lâu, mặt mày nhăn lại, nhưng ánh mắt hắn lại không kiềm chế được toát ra ý cười, Abigail chậm rãi cúi đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại khổ sở nói

"Người này chọn thời điểm thổ lộ không tốt chút nào, vẫn cứ lỗ mãng như vậy, khó trách giáo sư tiên tri đều nói hắn là kẻ không đầu óc. Nhưng,... chúng ta bị phát hiện rồi, nên làm gì bây giờ? Gϊếŧ hắn? không được, Dumbledore sẽ điều tra. Làm cho hắn biến mất, Gryffindor sẽ phát điên lên mất. Hay rút trí nhớ của hắn đi?"

Voldemort ngồi xổm xuống, theo góc độ của Abigail chỉ nhìn thấy bả vai rộng của hắn, cô né sang bên cạnh, phát hiện hắn như có điều suy nghĩ nhìn Sirius, nhỏ giọng nói:

"Thật ra, gϊếŧ người diệt khẩu chính là phương pháp giữ bí mật ngu xuẩn nhất, bởi vì người chết sẽ chứng minh mọi chuyện đã xảy ra, xoá trí nhớ cũng không được, một người không thể vô duyên vô cớ mất một đoạn trí nhớ, kiểu gì cũng sẽ có nghi ngờ, người có tâm sẽ điều tra"

"Vậy làm sao giờ?", Abigail thật sự buồn phiền, nếu quan hệ với Voldemort bị phát hiện, cô cũng đừng nghĩ muốn đi học nữa, chẳng lẽ cô không thể thực hiện mục tiêu lấy bằng pháp sư?

"Yên tâm, để ta xử lý"

Voldemort kiên định nói, sau đó rút đũa phép ra, chỉ vào thái dương của Sirius, đầu đũa phép hiện lên màu tím, một đoạn ánh sáng nhấp nháy chui vào đầu Sirius.

"Trong đầu hắn sẽ chỉ nhớ tới đoạn ở cửa mà thôi, tiếp theo sẽ là một đoạn trí nhớ giả, một chút cũng không nhớ được chuyện vừa rồi..."

"Phép thuật tạo trí nhớ giả em đúng là có nghe qua, hôm qua cuối cùng cũng được thấy", Abigail than thở, chiêu này thật tốt, Sirius chắc sẽ không phát hiện ra điều gì, người khác cũng không nghi ngờ.

Đũa phép phát ra ánh sáng lúc sáng lúc tối, Voldemort vẻ mặt vô cùng thần bí, hắn còn cẩn thận thi triển phép thuật, miệng đọc một đoạn cổ ngữ, ánh mắt chuyên chú, Abigail không khỏi nghĩ, nhiều năm trước hắn cũng dùng cách này tạo trí nhớ giả cho cậu mình?

Một lát sau, ánh sáng biến mất, Voldermort thở ra một hơi, đứng thẳng lưng, mỉm cười nói với Abigail: "Được rồi, về sau hắn sẽ không đến làm phiền em nữa đâu"

Abigail cảm thấy không ổn, vội vàng hỏi: " Ngài tạo cho hắn trí nhớ như thế nào? Không phải là đem em biến thành kẻ gϊếŧ cả nhà hắn, đào mộ tổ tiên hắn chứ?"

"A, bảo bối, trí tưởng tượng của em thật là phong phú, nhưng mà cả nhà hắn đều sống tốt, phần mộ tổ tiên thì ta và em đều không biết ở đâu, cho nên không nên suy nghĩ nhiều. Ta chỉ là cho em dùng lời nói chính nghĩa mà từ chối hắn mà thôi", Voldermort nhẹ nhàng miêu tả.

Abigail cười sáng lạn: "Vậy thì tốt quá, em sẽ không bị phiền toái nữa, ha ha, cảm ơn ngài"

- có quỷ mới tin ngươi.

Nhưng mà ít nhất thì Sirius cũng bảo vệ được cái mạng nhỏ của hắn, may mà lúc này cô thờ ơ đúng lúc,.. haizz, nhưng mà, đến bao giờ cô mới không cần phải dùng mánh khoé với hắn ?

Abigail nghĩ lại, có lẽ chính mình đã quá tham lam, hắn đã quá cưng chiều cô rồi.

Nhưng mà, cô thực muốn có người yêu giống như những người khác, muốn khóc thì khóc, muốn nháo thì nháo, lúc đau lòng có thể tuỳ ý khóc, lúc tức giận có thể lớn tiếng mắng hắn, giống như, giống như... lúc ở cùng với Snape vậy.