Quyển 1 - Chương 22: Tiền kiếp của Đường Tăng (4)

Nhiều năm trôi qua, cho đến một ngày Đường Huyền Trang ngã bệnh, không thể chữa được, chỉ còn cách chờ ngày tạm xa lìa thế gian.

Lúc đó, dù ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng hắn chua xót than thở.

"Vòng đời của một nhân loại quả thật rất ngắn ngủi, ngắn ngủi đến đáng thương."

Thế mà hắn lại không hối hận khi muốn trở thành con người.

Thần tiên thì có gì tốt?

Sống lâu ư? Đánh yêu trừ quái ư? Nhân gian ca tụng thờ cúng ư?

Hắn đã chán ghét rồi.

Có điều hắn biết hắn sẽ không "chết" thật đâu. Vì người kia nói hắn chưa thể "chết" được.

Nghe nói, hắn còn phải đi Tây Trúc nha.

Nhưng không phải bây giờ..

*

Kiếp thứ hai làm người.

Trọng sinh thành một hài tử tên Đường Huyền Trang, sinh ra cũng ở triều nhà Hán, năm 197 (TCN).

Mười sáu tuổi, xuống tóc lên chùa.

Hắn tĩnh dưỡng trên chùa, ngày qua ngày không trông không đợi gì.

Khi hắn chết thêm lần nữa thì lại thêm lần nữa trọng sinh vào những thời điểm khác nhau của nhiều triều đại, tuy quá trình ngắt quãng nhưng đều theo thứ tự sắp xếp từ trước đến sau.

Vòng tuần hoàn này liên tục diễn ra, ròng rã hơn tám trăm năm!

Không tính ba kiếp trước kia, Đường Huyền Trang đã được sống tới chín kiếp làm người, cả chín kiếp đều giữ nguyên tên tuổi dung mạo, sống nơi chùa chiền thoát tục, luân phiên hơn tám trăm năm!

Các ngươi nghĩ Đường Tăng thật nhàn rỗi?

Không sai, rất nhàn rỗi.

Đây là một trong nhiều chuyện Phật Tổ Như Lai nói với Huyền Trang.

Các ngươi nghĩ hắn cư nhiên nghe theo lời Như Lai?

Đúng thế, hắn nghe theo. Thế nhưng không phải là tình nguyện, mà là hắn quá nhàn rỗi, bất quá chuyện này cũng không tồi, tích công góp đức, là giúp đỡ cho nhân gian một phen a.

Hơn nữa, Đường Huyền Trang cảm thấy bí mật về chuyện bản thân trọng sinh quá lớn, hắn đã trọng sinh mười một lần rồi. Mỗi lần đều thuận lợi không tốn công sức, mà người trực tiếp làm điều này chắc chắn không phải là Như Lai, nếu không vị Phật tổ đó sẽ không nói như vậy.

ーー là người thế nào?

Đường mỗ nào đó cũng không ngốc, hắn biết rõ Tây Trúc là nơi cửa Phật linh thiêng nhất, hắn phải đi Tây Trúc thì chắc hẳn phải làm nên việc lớn nào đó. Có khi còn được lưu truyền trăm năm nữa cơ, còn là việc gì thì xem ra phải đợi dài.

Bất quá, hắn không định làm việc này mà không có ý kiến, chờ sau khi việc hoàn thành, hỏi về người kia -- kẻ giúp hắn trọng sinh cũng không muộn.

Đường Huyền Trang không đợi lâu, rất nhanh khi kiếp thứ chín làm người chấm dứt, có một người xuất hiện trong giấc mộng của hắn.

Người này là một nữ nhân xinh đẹp thoát tục.

Nàng tự giới thiệu mình là Quan Thế Âm Bồ Tát.

Huyền Trang chấn kinh.

Nàng gọi hắn là "Huyền Trang", nàng còn mang một bộ dáng cười tủm tỉm, nói.

"Ta nghĩ, ta vẫn thích ngươi."

Đường mỗ không chớp mắt, lạnh nhạt nói.

"Ta không thích ngươi."

"Vì cái gì a?"

"Vì không thích."

"Nhưng ta hiện tại là nữ nhân nha."

"Còn ta đã xuống tóc."

Đến lượt Quan Thế Âm không chớp mắt, nàng im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên bẻ sang đề tài khác, đây mới là đề tài chính cần nói khi xuất hiện trong mộng của Huyền Trang.

Về việc thỉnh kinh ở Tây Trúc.

Quan Thế Âm cẩn thận giải thích vì sao Huyền Trang phải tu hành chín kiếp rồi mới được đi thỉnh kinh, khi đi Tây Trúc nên lưu ý những gì; giải thích sơ qua lộ trình, nói qua các kiếp nạn, thu nhập đệ tử, v..v

Đến khi Huyền Trang gật đầu đã hiểu, nàng ta mới ngừng lại. Trước khi rời khỏi giấc mộng của hắn, không biết có phải do trong mơ, không đủ tỉnh táo nên nhìn nhầm hay không mà Đường mỗ lại thấy Bồ Tát bày ra một vẻ hơi lả lướt và phong tình nói.

"Nhưng ta lại cảm thấy ngươi vẫn chưa xuống tóc a~"

Sau đó liền biến mất, để lại vị hòa thượng nào đó trơ trọi trong giấc mộng, có phần bất đắc dĩ mà cảm thán.

Lần đầu tiên gặp mặt sau hơn tám trăm năm lại là ở trong mộng của hắn.

Mà nam nhân ưu nhã ngày trước đã biến thành một nữ nhân thanh thoát.

Đã vậy, còn luôn miệng nói thích hắn.

Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ a.

(Thiện tai, thiện tai a.)

*

Kiếp thứ mười ba.

Tức kiếp thứ mười làm người.

Năm 602, triều nhà Tùy.

Chùa Dương Tự, thành Lạc Dương.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, tiếng trẻ em khóc vang vọng khắp ngôi chùa yên tĩnh, đặc biệt rõ ràng.

Không quá một khắc, một nhóm nhà sư, hòa thường bị đánh thức, vội vội vàng vàng thắp đèn ùa ra khắp ngõ ngách chùa tìm kiếm đứa trẻ đang khóc, tiếng nức nở vang lên không ngớt làm lòng người nóng như có lửa.

"Ô kìa! Hình như ở trong hồ!"

Không biết là vị hòa thượng tinh mắt nào bỗng thảng thốt kêu to, tay chỉ về phía cái hồ cách đó không xa, mọi người nhanh chân chạy đến bờ hồ sen nhìn ngó. Nhờ vào ánh đèn vàng nhạt soi rõ, người ta nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh nằm trong cái làn tre, trôi nổi trên mặt hồ, sắp dạt vào bờ, lúc này tiếng khóc đã đứt quãng không rõ.

"Àoo"

Một vị hòa thượng trẻ tuổi không chờ được, vội vàng lội xuống nước, vươn tay với lấy cái làn kéo vào bờ. Mặc nửa người ướt đẫm, ôm đứa trẻ vào lòng, đi đến trước mặt trù trì, xót xa nói.

"Thưa sư phụ, là một đứa trẻ sơ sinh ạ, trông nó yếu quá."

Vị trụ trì lắc lắc đầu "a di đà phật" một tiếng, mọi người thương xót nhìn đứa trẻ trên người chỉ quấn một tấm vải trắng, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, chân tay run rẩy dữ dội, mắt nhắm tịt. Quá tội nghiệp!

Cha mẹ nào mà nhẫn tâm như vậy!!

Hòa thượng trẻ tuổi hơi rưng rưng, thật dịu dàng vỗ về đứa trẻ, như hiểu lòng người, nó nín khóc, cũng ngừng run rẩy, mắt mở to nhìn y. Hòa thượng sững sờ, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen tuyệt đẹp kia, nước mắt không kìm được mà chảy ra.

Trụ trì cũng ngạc nhiên nhìn đứa trẻ, ngài đưa tay ra với nó, đứa bé bắt lấy, nắm chặt ngón tay già nua của vị trụ trì già không buông. Đôi mắt đen chớp chớp, trong suốt mà sâu lắng.

Xung quanh vang lên vài tiếng nói vui mừng..

Đêm đó thật là một cảnh ấm áp đáng nhớ với mỗi hòa thượng ở chùa Dương Tự.

Nhiều năm sau.

"A Huyền, đệ quyết định làm như vậy thật sao?"

Sân sau chùa Dương Tự, có hai hòa thượng mặc tăng bào màu nâu đang cùng nói chuyện. Người lớn hơn nhìn đã gần bốn mươi, khóe mắt có một hai nếp nhăn, mặt mũi dễ nhìn, ngồi một bên nghiêm túc hỏi A Huyền kia.

Ngược với vị kia, A Huyền lại là một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn không quá hai mươi, ngũ quan đoan chính tuấn tú, ánh mắt đen láy tĩnh lặng, khí chất ôn hòa trầm tĩnh. Hắn đang luyện một bài quyền, nghe hòa thượng kia hỏi thì ngừng lại, mỉm cười đáp.

"Đúng thế, Diệp sư huynh, ba năm sau là có thể xuất phát. Ta vẫn phải chăm chỉ dài dài."

Hai người này đáng tuổi chú cháu nhưng lại xưng hô huynh đệ thân thiết, không khỏi có chút kỳ quái. Bất quá Diệp sư huynh cũng không để ý, tùy ý thuận theo sư đệ của mình, lúc này, y nhíu mày nói.

"Sư huynh không nói chuyện xuất phát, huynh là muốn nói đệ việc gì phải làm thế. Quá gian khổ!"

"Ta muốn đóng góp cho Đường quốc a, hơn nữa ta không sợ gian khổ, chúng ta đều là người xuất gia, tiến gần đến Phật giáo là một vinh hạnh, gian khổ gì đó đều không đáng ngại." A Huyền thản nhiên đáp, chắp tay sau lưng, bộ dáng thoạt nhìn như sắp làm chuyện đại nghĩa.

Bất quá, đúng là việc đại nghĩa thật.

"Chúng ta tuy là người xuất gia thật, nhưng việc này đệ vẫn là không nên làm đi." Diệp sư huynh lắc đầu không tán thành, bàn tay nghịch chuỗi tràn hạt, tâm trạng rõ ràng là không vui.

"Huynh nói sai rồi, đi Tây Trúc thỉnh kinh là việc nên làm, ta cảm thấy thật vinh dự nếu mang được kinh thư về cho Đường quốc a. Huynh có nói nữa cũng vô ích thôi, ta quyết rồi."

A Huyền, hay nói đúng hơn là Đường Huyền Trang mỉm cười nói, ánh mắt quyết đoán nhìn về phương trời xa xa ở phía Tây. Diệp sư huynh chỉ còn cách im lặng bó tay, sư đệ này của y, tính cách rất bướng bỉnh cứng rắn, sẽ không dễ dàng lay chuyển.

Có điều, hòa thượng thúc thúc này, ngươi vẫn là không bao giờ biết được, A Huyền sư đệ ngươi, thật ra là mở to mắt nói chuyện nhân nghĩa đi!

-------

Thứ 4, 15/8/2018

15:05