[Đồng Nhân] Tân Nữ Phò Mã

6.83/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
[BHTT][Đồng nhân] Tân nữ phò mã Tác giả: qwerty67 Tình trạng: Hoàn ( 16 chương + 4 gian mạc ) Editor: Bé Na Beta: Mấy Con Đũy Nghèo Khổ ( Fb.com/qideasgroup )
Xem Thêm

Chương 8
Chapter 8

"── Xem ra, thương thế của ngươi đã tốt hơn rất nhiều."

Giúp vị mỹ nam tử ngồi ở trên giường sửa sang lại vạt áo, Thiên Hương nhỏ giọng nói ra một sự thật mà hai người đã né tránh từ rất lâu, nhưng bây giờ cũng không thể không thừa nhận.

Ánh mắt của nàng cũng không nhìn thẳng nam tử, chính là giống như ngẩn người mà dừng lại bên trên cổ áo màu trắng của đối phương ; hai tay của nàng cũng thế, sau khi sửa sang vạt áo xong lại khẽ nắm lấy, một chút cũng không muốn buông ra.

Bởi vì hiểu rõ một khi buông tay, thì đoạn thời gian hai người ở chung cũng đã đến hồi cuối. Nàng phải kết thúc cùng hắn tư mật thân thiết, ngọt ngào đấu võ mồm, cũng không thể nào tiếp tục ra lệnh cho một kẻ luôn bận rộn như hắn bồi bên cạnh nàng.

Hiện tại buông tay, nàng liền trở về với thân phận một vị thê tử luôn bị trượng phu vắng vẻ, vẫn sẽ một mình một người trong đêm tịch mịch, bầu bạn cùng nước mắt, lạnh lẽo nhập miên.

"Đừng tìm ta nữa."

Do nhớ rõ tâm tình lúc ấy khi viết xuống bốn chữ này. Toan sáp, thất vọng, còn có loại áy náy khiến người khổ sở. Thiên Hương không phải không biết chính mình tùy hứng, cũng rõ ràng vị nam tử oai phong bất phàm trước mắt này đã vì nàng mà ăn không ít đau khổ, nhưng sau khi phát sinh sự kiện ở Diệu Châu lại vẫn lựa chọn cùng Nhất Kiếm Phiêu Hồng rời đi── phân cảm giác phản bội kia cũng không bởi vì không yêu hắn mà có điểm nào bất đồng.

Hơn nữa, bởi vì phát hiện chính mình đã yêu hắn, mà ngày càng tăng thêm.

Chỉ là......

"Phải a, ít nhiều nhờ có công chúa chăm sóc."

37**

Bạch sam nam tử mỉm cười, giọng nói vẫn như mọi khi, vừa trầm thấp vừa bình tĩnh, chỉ có đôi mắt kia lóe ra tinh quang mỏng manh, trông như không đành lòng. Nam tử khuôn mặt nho nhã tuấn tú, da thịt không chỗ nào là không trắng như tuyết, so với người bình thường thâm trầm, cơ hồ so với chính khuôn mặt này lúc ban đêm, ôn nhu lại thần bí hơn. Lúc mới gặp nhau thì có một phân xinh đẹp như nữ tử, hiện tại đã bị vẻ u buồn lẫn thành thục trong ánh mắt gột tẩy, rồi lại khiến người ta cảm thấy rằng anh khí bừng bừng, tú lãng tuấn vĩ.

Một Phùng Thiệu Dân thanh thoát, ổn trọng, không chút gợn sóng 吖── Thiên Hương chua xót mà thu tay lại── ở trong mắt ngươi, vì sao lại tìm không ra loại cảm tình giống như ta đang cảm thấy ?

Nàng đột nhiên đi tới chiếc bàn cạnh đó, trầm mặc thu thập đám băng vải tán lạc trên đó, lọ sang thương dược đã không còn được miệng vết thương cần đến, hiện tại cô cô đơn đơn nằm cạnh góc bàn. Vốn chỉ cần giao cho hạ nhân đi làm thì tốt rồi, nhưng lo lắng cho trạng huống của Phùng Thiệu Dân, vẫn nên để cho càng ít người biết chuyện hắn bị thương thì an toàn hơn nhiều.

Người hầu trước đó đến thông báo cũng đã được công đạo thích đáng, tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện Thừa tướng bị thương, vì thế đoạn ngày tháng Thiên Hương ở tại Phủ phò mã này, liền được đồn đại thành giai thoại « vợ chồng son ân ái mặn nồng ». Mặc dù so với tục lệ thì có chút không thoả đáng, nhưng bởi vì hai người đều là trẻ tuổi, cho nên, suốt ngày dính cùng một chỗ cũng không có chỗ nào là không ổn. Những người hiểu rõ nội tình tự nhiên đều khá tán thành, dù sao chỉ cần công chúa và Phò mã có cơ hội ở chung cùng nhau, dù là dưới trạng huống gì cũng có thể xem nhẹ.

Bất quá, cơ hội này cũng đã dùng xong rồi. Đưa lưng về phía nam tử đang nằm trên giường, Thiên Hương kiêu ngạo mà thẳng thắt lưng."Chiều nay, ta trở về Phủ công chúa."

Lúc Phùng Thiệu Dân đứng dậy, giường và ván gỗ dưới chân đột ngột phát ra một chút tiếng vang rất nhỏ. Lúc di chuyển lại phát ra chút động tĩnh, thật sự so với trình độ võ công cao thâm của hắn rất không phù hợp, Thiên Hương thậm chí từ tiếng bước chân trầm trọng này sinh ra loại ảo giác nào đó, có chút tựa như hắn cũng giống như chính mình, có chút tựa như, hắn cũng đang tiếc thương đoạn thời gian trước đó.

"Công chúa."

Thiên Hương không xoay người, đôi tay đang thu thập trên bàn nhưng không khỏi run rẩy. Mùi thơm thân thể quen thuộc của đối phương từ phía sau truyền tới, dễ dàng khiến trên lưng nhất thời nóng lên. Đêm qua, hắn ngủ ở bên cạnh mình, cũng là mang đến loại khí tức như vậy, bao phủ tất cả cảm quan của nàng, khống chế hết thảy mộng cảnh của nàng. Có vài đêm, Thiên Hương nhiều lần muốn xoay người, liền thừa dịp mơ mơ hồ hồ mà ôm lấy hắn, nhưng mỗi một lần, nàng chính là nắm chặt tay áo của đối phương, bắt buộc chính mình cái gì cũng đừng nghĩ, im lặng nhập miên.

Nàng biết mỗi lần như vậy, Phùng Thiệu Dân nhất định là thanh tỉnh, chính là nàng không muốn trạc phá. Ích kỷ mà giả vờ như không biết rằng hắn không thoải mái khi cùng mình cộng chẩm, giả trang như không có nghe đến tiếng thở dài bất đắc dĩ của hắn ── công chúa, ta không muốn thương tổn nàng, thực xin lỗi ── chỉ cần quên đi những lời này, quên đi mỗi một câu « ghé vào bên tai, lẩm bẩm xin lỗi » của hắn vào lúc đêm khuya, cuộc hôn nhân của bọn nàng cũng nhất định có thể kéo dài mãi mãi.

Nàng chính là muốn như vậy mà thôi, chính là muốn có thể cùng hắn vĩnh viễn cùng một chỗ mà thôi, cho dù cả đời phải lưu lại ở trong hoàng cung cũng không sao cả. Nàng nguyện ý vì hắn mà bỏ xuống ước mơ luôn hướng tới từ nhỏ, vì hắn mà vô tình lánh xa hai vị nam tử yêu thương nàng, thậm chí vì mấy chữ « quốc gia nhân dân chi phúc » trong miệng hắn mà nàng làm trái với giấc mộng duy nhất của phụ thân kính yêu ── chỉ cần có thể đổi lấy một ngày Phùng Thiệu Dân đem nàng để ở trong lòng, tất cả sự buông bỏ liền cũng không phải hy sinh, đủ loại ẩn nhẫn và cô độc cũng chắc chắn sẽ được bồi thường tương xứng.

"Cám ơn nàng đã chiếu cố mấy ngày này." Thanh âm đạm đạm cất lời: "Nàng sau khi trở về nếu phát sinh chuyện gì... Thì, phái người đến nói cho ta biết."

"Ưʍ." Thiên Hương gật gật đầu."Chính ngươi cũng phải cẩn thận hơn."

Nói xong, liền mang theo vật phẩm đã thu thập hảo, bước ra khỏi phòng.

Tuyết đọng trên mặt đất so với vài ngày trước đó đã ít đi rất nhiều, bầu trời quang đãng ấm áp, đem thế giới nhuộm thành một mảnh ấm áp lấp lánh. Thật là một ngày đẹp trời, khiến người ta cảm thấy rằng bi thương trong lòng lúc này đều không chút nào chân thật, khiến người ta tưởng tượng không ra hoá ra vị nữ tử nổi danh dưới loại khí trời như vậy lại phải cùng trượng phu chia lìa, nuốt lệ gượng cười trở lại nơi chốn cô độc trước đây.

Nàng ngóng nhìn khoảng sân nhà đang một mảnh trắng noãn tuyết đọng, người tuyết mà hai ngày trước nàng cùng làm với Phùng Thiệu Dân hiện tại đã tan đến chỉ còn nửa thân thể, hai nhánh cây cắm ở hai sườn giả làm hai tay đang lung lung lay lay, tùy thời đổ sụp. Thiên Hương nở nụ cười, nhớ tới ngày đó vì muốn hái nhánh cây mà phải trèo cây, cái người trên mặt đất một bộ lo lo lắng lắng.

"Công chúa, nàng mau xuống đây !"

"Chỉ kém một chút nữa thôi !"

**

"Đúng 吖, chỉ kém một chút nữa thôi nhánh cây kia sẽ gẫy !" Thanh âm hổn hển, dưới tàng cây, một người luôn luôn bình tĩnh như Thừa tướng, lúc này đây lại như kiến trên chảo nóng.

"Dễ gẫy như vậy sao, ngươi đừng mở miệng quạ dọa ta !" Thiên Hương vừa đáp trả, vừa nắm lấy nhánh cây mà nàng vừa mắt, không chút dùng sức mà khinh xả một trận, hai mục tiêu này liền lọt vào tay.

"Nàng cư nhiên nói như vậy ? ! Nếu còn không xuống, ta liền đi lên trảo nàng xuống !"

Ngươi nếu đi lên chắc chắn là gãy cây.

Thiên Hương nhíu mày, nhìn đến nhánh cây mà mình đang ngồi, phía bên ngoài tựa hồ bắt đầu sinh ra một cái khe nhỏ. Nhưng cứ như vậy ngoan ngoãn đi xuống không phải rất tiện nghi cho tiểu tử họ Phùng kia hay sao ? Hừ, ai kêu hắn hung như vậy ! Vì thế nàng không chịu thua mà hướng đến dưới tàng cây hô to : "Ta sợ quá 吖, ngươi đi lên bắt ta đi 吖"

Cũng không biết vì sao, Phùng Thiệu Dân lúc đối mặt với Thiên Hương luôn không nhịn được kích động. Một người ở bên ngoài nghiêm túc có lễ như Phò mã, mỗi lần ở nhà cùng công chúa nháo lên liền giống như hai đại hài tử, khiến cho người hầu nhìn thấy cũng phải lắc đầu bật cười. Mà lần này đương nhiên cũng không có bất ngờ, hắn 'soạt' một tiếng liền đem vạt trường bào bát về phía sau.

"Bị ta bắt được, nàng liền cam chịu số phận đi, công chúa."

Có lẽ là vẻ mặt hắn quá mức hung thần ác sát, Thiên Hương cư nhiên cũng trở nên có chút sợ hãi."Khoan, khoan đã ── nhánh cây này không thể chống đỡ được sức nặng của hai người ! Ngươi nếu đi lên thì ──"

Nói còn chưa nói hoàn, thân ảnh phiêu dật thiển sắc đã bay tới trước mặt, hai chân vững chắc đứng thẳng ở trên cành cây. Thiên Hương vội vàng đứng dậy chuẩn bị chạy thoát thân, miệng vừa kêu lên : "── Oa! Cứu mạng 吖! Phò mã muốn gϊếŧ người !"

Nam tử bạch bào dở khóc dở cười mà nhìn đến bộ dáng chật vật của nàng, nhưng thắng lợi của hắn cũng không duy trì được bao lâu, chỉ nghe 'ba' một tiếng, nhánh cây vì không chịu nổi sức nặng của hai người cộng với động tác kích động của Thiên Hương vừa rồi mà gãy đôi. Ngay sau đó, mặc kệ là thiếu nữ quần là áo lượt khăn vấn trâm cài, hay là thanh niên mỹ mạo bạch bào tiêu sái thác tục, cũng không một ai may mắn thoát khỏi phận số hẩm hiu rơi xuống mặt tuyết lạnh giá.

Thiên Hương ngã xuống đất trong một tư thế bất nhã, vừa xoa xoa chỗ đau, còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ nào đó cũng đang xoa xoa thắt lưng."Đã kêu ngươi đừng đi lên mà ! Thật là... Vì sao Phò mã nhà ta lại ngốc như vậy ? Ngươi năm đó thi Trạng Nguyên liệu có phải là gian lận hay không ?"

" Phò mã nhà nàng cũng không giống nàng, còn lén đi đổi bài thi của người khác."

Phùng Thiệu Dân phủi phủi chỗ bẩn trên y phục, sau đó đi đến trước mặt Thiên Hương, tươi cười mang chút áy náy, đưa tay kéo nàng một phen.

"Còn ngồi ỳ dưới đất làm gì, không sợ lại cảm lạnh ?"

Nếu bị cảm lạnh, ngươi sẽ tới chiếu cố ta. Thiên Hương có chút buồn bã mà suy nghĩ, tùy ý Phùng Thiệu Dân đem mình kéo lên, lúc này mới phát hiện nhánh cây vừa bẻ ban nãy hiện chỉ còn lại có một cành.

"吖吖, làm sao bây giờ ? Người tuyết phải biến thành Dương Quá rồi !"

Nàng thất vọng mà níu lấy tay áo người bên cạnh.

"Khó có lần nào làm ra được một sản phẩm đáng yêu như vậy, ta không muốn người tuyết biến thành Dương Quá đâu !"

38**

"Không sao cả, ta có biện pháp."

Nhặt lên một hòn đá lớn bằng lòng bàn tay hướng phía trên cây mà ném tới, hòn đá cộng thêm nội lực liền biến thành một loại vũ khí cứng như sắt thép, sau khi đánh trúng liền rơi xuống cùng với nhánh cây. Phùng Thiệu Dân đem nhánh cây đưa cho Thiên Hương, người nọ vui vẻ tiếp nhận, hoàn thiện hai tay của người tuyết.

"Hắc hắc, ngươi quả nhiên là 《 Hữu Dụng 》của ta !"

Thiên Hương nhìn người tuyết, vừa lòng mà ưỡn ngực tuyên bố:

"Thấy ngươi như vậy, ta sẽ không gọi người tuyết là Tiểu Bạch nữa, sửa lại kêu nó là...... 《 Phò mã 》!"

"Đây là khen thưởng hay là trừng phạt ?"

khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm của Thiên Hương đổi lấy một đạo thanh âm mềm nhẹ.

"Công chúa, lần sau có cần gì, đừng tự mình làm loại chuyện nguy hiểm như này nữa, cứ việc gọi ta là được."

── Bất luận ở nơi nào, ta cũng sẽ chạy đến bên cạnh nàng.

Hồi tưởng đến đây, yết hầu không thể ức chế nổi cảm giác nghẹn ngào đang dâng trào, thúc đẩy Thiên Hương đi đến phía trước người tuyết còn sót lại nửa thân trên sân nhà. Không chịu nổi sức gió thổi, hai nhánh cây lung lung lay lay, tựa như đang vẫy tay nói lời từ biệt với nàng.

"Tạm biệt, Phò mã."

Đem áo ấm của mình khoác lên trên người nó, Thiên Hương đầu cũng không quay lại mà ly khai Phủ phò mã. Trong phòng, có một đôi mắt thương tiếc mà nhìn theo nhất cử nhất động của nàng; có một đạo thở dài, theo tiếng bước chân nàng dần xa mà càng thêm rõ ràng; có một nữ tử, ẩn thân dưới lớp nam trang, vì nỗi đau khổ của nàng mà tự trách mà rơi lệ.

ệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệ

Trước bàn, Phùng Tố Trinh buông bút, ngưng thần chuyên chú xem kỹ thư tín trong tay. Sau khi Tiếp Tiên Thai được xây xong, Hoàng Thượng mệnh cho vị trụ trì nổi danh nhất kinh thành tìm một ngày tốt để chính thức khai đàn, mà nàng thì đang tranh thủ thời gian an bài quân đội đang đóng ở biên cương tiến đến "Hộ giá", hai ba hôm gần đây cũng đã tiến hành trao đổi cùng vị trụ trì kia.

Nhưng hiệu quả cũng không tốt. Lão trụ trì kiên trì không nói dối, hơn nữa đối tượng vẫn là đương kim hoàng đế, càng không thể chiếu theo nguyện vọng giấu diếm của Phùng Tố Trinh, tận lực trì hoãn việc chọn ngày tốt.

"Cổ hủ." Nàng cười lạnh, nhìn đến văn tự trên bức tín, vô lễ mà hừ mũi một tiếng."Thế đạo này, hoàng đế muốn vạn tuế, liền ngay cả phật cũng tham lam."

Lão hòa thượng « ở mặt ngoài chính trực thanh cao », hôm nay gửi đến đây một phong thư, nói là Tướng gia ── cũng chính là chỉ Phùng Tố Trinh ── nếu nhất bút đại tiễn mà quyên tăng, thì sẽ cam tâm tình nguyện mà đáp ứng yêu cầu này.

Nguyên bản còn vì sự ngoan cố của trụ trì mà phiền não, cũng đã cùng Trương Thiệu Dân thương lượng qua biện pháp dùng tiền khiến tăng nhân nguyện ý nói dối, chính là so với lão hòa thượng ham tiền, kẻ đưa tiền như mình có lẽ mới là một tham quan đúng nghĩa.

Khao khát hiện thực hóa nguyện vọng của mình mà bất kể đại giới.

Phùng Tố Trinh chán ghét chính mình mà xé nát thư tín, tùy tay vứt bỏ xuống đất, xoa lấy huyệt thái dương, vẻ mặt ngưng trọng như sương. Vì làm đại sự, không thể cưỡng cầu tất cả chi tiết đều hoàn mỹ đều đạo đức ── Trương Thiệu Dân từng cùng nàng nói qua như vậy ── Phò mã quý là Thừa tướng, dưới một người trên vạn người, cho dù tay có nhúng chàm cũng phải bảo hộ quốc gia.

"Vì làm đại sự..."

Thở dài một tiếng, tầm mắt theo thói quen lưu luyến nhìn chiếc áo choàng đang treo ở trên tường. Lúc chủ nhân của tấm áo choàng này rời đi, dáng người cô độc khi đứng ở trước mặt người tuyết, đến nay cho dù không nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy. Gió lạnh nổi lên, bả vai Thiên Hương run nhè nhẹ, từ trong phòng Phùng Tố Trinh xa xa nhìn theo, cứ như vậy mà rơi lệ.

Nếu lúc ở Diệu Châu nàng cứ đi theo phụ thân cùng nhau ẩn tích hồng trần, như vậy trong mắt người đời quả là đã biến mất vô tung vô ảnh, Thiên Hương hiện tại nhất định cũng sẽ không thống khổ như thế.

Cho dù nhất thời hẳn sẽ có lời ra tiếng vào, nhưng vị nam tử yêu nàng thật sự tuyệt không so đo, chờ sau khi Thiên Hương tiếp thụ hắn, nhất định hắn cũng có thể hiểu được Thiên Hương vẫn là một nữ tử trong sạch thuần khiết.

Hắn nhất định lại càng yêu thương nàng hơn.

" Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình khước hữu tình."

Đem lưng mệt mỏi dựa vào lưng ghế, Phùng Tố Trinh thì thào ra miệng loại mê võng nan giải. Bài thơ này miêu tả một thiếu nữ chớm yêu, lo lắng chuyện ý trung nhân có yêu thích mình hay không mà bất an chắp bút, vì sao bây giờ ngay cả nàng cũng nếm trải được tư vị trong đó ?

* mặt trời mọc ở phía đông, mưa ở phía tây, nói là'vô tình' kỳ thật là 'hữu tình'.

Nàng và Lý Triệu Đình là thanh mai trúc mã, hai người về mặt văn học và âm nhạc đều có chung hứng thú, luôn tôn trọng lẫn nhau, lại tình đầu ý hợp.

Đoạn tình thâm này tuy ngây ngô lại vô kết quả, chưa từng khiến cho Phùng Tố Trinh phiền lòng thất thố, đương nhiên cũng chưa bao giờ khiến cho nàng ở mỗi lần cùng tầm mắt của đối phương tiếp xúc, trong l*иg ngực liền cảm thấy cuồng loạn hít thở không thông.

Từng nghĩ qua rằng đó là cảm giác áy náy với Thiên Hương, nhưng dần dần, ngay cả chính mình cũng khó mà tin được loại giải thích như vậy.

Biết nàng thương tâm khổ sở liền nghĩ muốn an ủi, nhìn thấy nàng rơi lệ, l*иg ngực cũng liền chảy máu theo ── chính mình đối chính mình thề, nhất định phải vì hạnh phúc của nữ tử kia mà trả giá hết thảy ── đây cũng là vì áy náy hay sao ? Nếu đúng thì tốt rồi, nhưng nàng thân là một nữ tử, mặc kệ trả giá đến đâu cũng đều không có khả năng đạt tới khát vọng hạnh phúc thật sự của Thiên Hương.

Kỳ thật rất rõ ràng, chỉ cần nói ra chính mình là thân nữ nhi, tất cả tình cảm của Thiên Hương cũng sẽ chuyển thành một loại cảm xúc cực đoan khác- là hận. Thế nhưng vẫn không dám nói ra, thật sự là bởi vì quốc gia đại sự chưa xong, hay là.......

Không muốn bị Thiên Hương oán hận.

Phùng Tố Trinh đem mặt chôn vào trong hai tay, nhưng tếng thở dài vẫn lọt khỏi kẽ tay. Không có vẻ ngoài thần khí uy phong ngày thường, nàng hiện tại chính là một thể xác trống rỗng, một tâm hồn mỏi mệt, ơ thờ trước gió lạc trôi giữa đời ── nên chọn đông tình hay tây vũ, nàng liệu còn có một con đường nào khác để lựa chọn hay không ?

Vì cái gì, chính mình lại đem tất cả mọi chuyện biến thành loại cục diện khó có thể thu thập như bây giờ đây ? Đến tột cùng là ở giai đoạn nào, là đã đi sai ở bước nào ?

Là vận mệnh giữa Thanh Nhã Viên với nàng ? Là lời trêu chọc nàng trên đại điện ?

Là trận tỷ thí ? Hay là hai lần cuộc đời này nàng chưa từng có qua- hôn môi ?

39**

Môi nóng lên. Phùng Tố Trinh thẩn thờ vuốt ve đôi môi của chính mình.

Thế nhưng xúc giác chính là mềm mại như vậy, thế nhưng lại ngọt ngào đến nỗi khiến người ta liên tưởng đến mật hoa thanh thuần. Đây là hôn môi, là thực sự thân mật với một nữ tử khác ? Nếu như là với Triệu Đình...... Sẽ có chút bất đồng hay sao ?

Phùng Tố Trinh dùng sức mà lắc đầu. Như thế nào lại nghĩ đến loại chuyện như vậy ? Nàng thầm mắng chính mình.

"Phò mã, Lý đại nhân cầu kiến."

Người hầu ở bên ngoài thư phòng phát ra lời này, khiến nàng không khỏi hoảng hốt, đành phải hít vào một ngụm khí."Thỉnh Lý đại nhân vào đi."

Người tới là Lý Triệu Đình, mặc trường bào màu xanh đen, trên mặt lộ ra tươi cười thoải mái. Phùng Tố Trinh nhíu mi, ở vào lúc chính mình đang vì sự tình lớn nhỏ mà phiền não không thôi, hắn một bộ « đường làm quan rộng mở » là có ý gì ?

"Phùng huynh." Hắn hành lễ.

"Lý huynh." Nàng lạnh lùng mở miệng: "Hôm nay như thế nào lại có thời gian rảnh tìm ta, mà không bồi tẩu phu nhân ?"

"Đúng là Thiến nhi muốn ta tìm đến Phò mã và công chúa." Lý Triệu Đình từ trước đến nay đối chuyện « tùy mặt gửi lời » không quá am hiểu, cho nên vẫn là thật thà cười đáp.

Thiến nhi. Đầu lưỡi Phùng Tố Trinh ở trong miệng mỉa mai mà dạo qua một vòng, sau đó giơ lên mỉm cười tao nhã lại bình tĩnh."Rất không khéo, "Hương nhi" đã quay về Phủ công chúa rồi."

吖, là như thế này 吖 ! Lý Triệu Đình vỗ trán."Vậy phiền toái Phùng huynh chuyển cáo công chúa, Thiến nhi và ta muốn mời nhị vị đi ngắm đèn."

Sắc mặt Phùng Tố Trinh đã băng lãnh như vùng địa cực.

"Như thế nào lại không biết xấu hổ mà quấy rầy hai vị ? Chờ hài tử của ngươi và tẩu phu nhân sinh xong, muốn hai người cùng một chỗ liền càng thêm khó, ngươi hẳn nên hảo hảo quý trọng hội đèn l*иg lần này mới phải, Lý đại nhân."

Lý Triệu Đình vừa định mở miệng đã bị lãnh đạm đánh gãy.

"Huống hồ, chính ta cũng muốn cùng"Hương nhi" cùng một chỗ 吖, Lý huynh, ngươi hẳn là không phải không rõ tâm tình của ta đi ?"

Lúc Phùng Tố Trinh mỉm cười, ý cười che lấp hết thảy đáy mắt.

"Chúng ta đều là những nam nhân phi thường may mắn, tài gì đức gì mà lại có thể có được hiền thê như thế, lại bởi vì bận rộn chính vụ mà lạnh nhạt với các nàng, hiện tại đúng là lúc để hảo hảo hồi báo, không phải sao?"

"... Phải, Phùng huynh nói rất đúng."

Cho dù trì độn đến đâu, Lý Triệu Đình cũng đã phát hiện ra tâm tình kiềm chế tức giận của đối phương. Chỉ thấy hắn hi hi ha ha mà cúi đầu khom lưng, một bộ nước chảy bèo trôi hệt như lúc làm thầy tướng số ngày trước.

"Lễ hoa đăng mỗi năm một lần, lại vừa lúc với tiệc ăn mừng Tiếp Tiên Thai kiến tạo xong, Phùng huynh tự nhiên nghĩ muốn cùng thê tử bồi dưỡng cảm tình 吖, ta thật sự là, thất lễ thất lễ."

"Ngươi nói quá lời rồi."

Phùng Tố Trinh nhìn người đang hành lễ trước mắt, trong lòng toan sáp mà che giấu tức giận.

"Tâm ý của Lý huynh và tẩu phu nhân, Thiệu Dân xin nhận."

Lễ hoa đăng vài năm trước ở Diệu Châu, vẫn là Phùng Tố Trinh và Lý Triệu Đình cùng đi xem. Khi đó hắn còn chưa rời đi, nàng cũng chỉ là thiên kim của nhà quan lại bình thường, hai người ở trên cầu nhìn ngắm hoa đăng trên mặt hồ, chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay lại đi đến dạng tình trạng này?

Hắn vẫn là hắn, nàng cũng đã không phải là nàng.

"Lý huynh."

Phùng Tố Trinh nhẹ giọng nói:

"Ngươi nhất định phải quý trọng thê tử của chính mình. Ta đã nhìn ra được, mặc kệ ngươi làm ra chuyện gì, Lưu Thiến cô nương cũng sẽ chờ ngươi cả đời, vĩnh viễn đều tha thứ cho ngươi. Cho nên, ta thành tâm chúc phúc cho ngươi và nàng khoái hoạt cả đời."

"Vì sao lại lại đột nhiên nói như này..." Lý Triệu Đình buồn bực câu nói dị thường nghiêm túc của đối phương.

"Ha hả, chính là lòng có chút cảm xúc mà thôi, Lý huynh không cần để ý."

Nguyên bản nghĩ muốn che giấu tâm tình sa sút, lại không nghĩ rằng tiếng cười khẽ không phù hợp tính cách kia mặc kệ nghe vào trong tai ai cũng đều thập phần miễn cưỡng.

Lý Triệu Đình thật cẩn thận mà nói:

"Phùng huynh, Thiên Hương công chúa lại cùng ngươi cãi nhau hay sao ? Ai, kỳ thật 吖, công chúa thật sự rất thích ngươi. Trước kia Trường Doanh huynh cũng thường xuyên nói với ta, công chúa nếu như thật sự ghét Phò mã, liền không có khả năng để người còn sống qua đêm tân hôn, không thể không « ngươi chết ta sống »."

Phùng Tố Trinh xả một mạt cười."Ta cũng thích công chúa."

"Ta... Phùng huynh, vô luận như thế nào xin nghe ta một lần đi."

Lý Triệu Đình khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt.

"Trong lòng ta vẫn lưu lại một bóng dáng, ta vì truy tìm bóng dáng kia, mà đã làm ra rất nhiều việc ngu xuẩn nan kham, nhưng đợi cho ta quay đầu lại, lại phát hiện hoá ra phía sau ta vĩnh viễn luôn có thân ảnh một người luôn trông ngóng. Cho tới bây giờ, thân ảnh vương vấn trong lòng, khiến ta thấu hiểu 'tình yêu' đã thuộc về "Quá khứ"... Cho nên, lời chúc phúc của ngươi, ta xin nhận, Phùng huynh, lời chúc phúc của ta cũng thỉnh ngươi tiếp thụ ── mặc kệ ngươi là loại thân phận nào, ta cũng đều hy vọng ngươi có thể đạt được hạnh phúc."

Sau khi Lý Triệu Đình rời khỏi, Phùng Tố Trinh vẫn còn ngồi yên ở trên ghế, thật lâu không nói nên lời.

Những lời này, là như thế nào lĩnh ngộ, lại là như thế nào kiên định 吖?

Nàng trong lòng kích động sôi trào, hai chân cư nhiên vô lực đứng thẳng. Chẳng lẽ thân phận đã bị hắn phát hiện ? Không, nếu là như thế, Lý Triệu Đình cũng sẽ không nói Thiên Hương có bao nhiêu thích nàng, một bộ tựa như muốn Phò mã hiểu được tấm lòng của thê tử.

Phùng Tố Trinh ra sức đứng dậy, bởi vì chấn kinh nên hai chân vẫn có điểm suy yếu. Vừa nhìn áo choàng trên tường, bóng dáng Thiên Hương kiêu ngạo, dù nhỏ yếu vẫn cố nén không khóc liền lại hiện lên ở trước mắt.

Trên nền tuyết trắng, thiếu nữ và người tuyết đều là cô độc như thế. Tuyết tan lệ tràn, bình minh ló dạng mang đến một mảnh lan tràn như đại địa, tựa như đoạn tình ý gian nan buông bỏ.

"Thực xin lỗi, ta không cách nào yêu nàng."

Nàng đưa tay vuốt ve áo choàng, khàn khàn thầm thì:

"Cho nên, nàng vẫn nên hận ta đi. Ta sẽ, khiến nàng dùng cả trái tim để hận ta. Có như vậy, nàng dành cho nam tử kế tiếp, nhất định chính là tất cả yêu thương."

Trán dựa sát vào áo choàng, mũi ngửi được hương thơm thanh nhã của cỏ cây, đó là loại hương khí mà nàng thích nhất.

"Công chúa, nàng vẫn nên hận ta đi, lần này tuyệt không cần tha thứ cho ta. Vì hạnh phúc của nàng mà suy nghĩ, nàng nhất định phải làm như thế 吖..."

Phùng Tố Trinh hai tay ôm chặt áo choàng, biết hốc mắt lại tích lạc nước mắt. Cư nhiên sẽ vì một nữ tử khóc nhiều lần như vậy, mà những lần này, cư nhiên cũng không phải bởi vì yêu.

"Thực xin lỗi, ta căn bản không phải 《 Hữu Dụng 》của nàng ──"

Tiếng khóc và nước mắt chôn giấu ở bên trong áo choàng, vĩnh viễn cũng không bị bất luận kẻ nào biết được. Nhưng mà, những giọt nước mắt này, thật sự không phải bởi vì yêu hay sao ?

ệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệ

Thiên Hương cảm thấy rằng sự nhẫn nại của nàng đã đến cực hạn, không có khả năng tiếp tục chịu đựng loại đối đãi này.

40**

"── Thật to gan. Chỉ là một cẩu nô tài cũng dám ra lệnh cho bản công chúa?"

Nàng hí mắt, hiển lộ ra thần sắc rét lạnh mà ngày thường chưa bao giờ gặp qua.

Loại khí chất này không phải nam tử cũng không phải nữ tử, chỉ đơn giản là loại thô bạo thuộc loại người tập võ dần dần tích lũy.

"Công, công chúa ──!"

Binh lính canh giữ bên ngoài tẩm thất của Hoàng đế, cổ họng bị cam giá chặn ngang, cái gáy vì né tránh lực đẩy của đối phương mà bị dồn vào vách tường.

Không nghĩ tới một nữ hài tử cư nhiên lại có khí lực lớn như vậy, hơn nữa, nàng thoạt nhìn thậm chí còn phi thường thành thạo.

Binh lính khổ sở mà suyễn khí, đứt quãng trả lời: "Thỉnh, thỉnh tha thứ ! Nhưng ── quốc sư nói ──"

"Lão tạp mao kia tính cái gì?"

Thiên Hương lại tăng thêm lực đạo trên tay, cam giá thuận thế đánh tới, hai chân của binh lính cơ hồ cũng bị đòn này giày vò đến nỗi nhấc bổng khỏi mặt đất.

"Bản công chúa muốn gặp phụ hoàng, khi nào lại cần bất luận kẻ nào cho phép ? Hoàng đế là phụ thân của ta, Thừa tướng là tướng công của ta, cho dù tìm khắp thiên hạ, lão bất tử kia cũng không cách nào trẻ lại được ! Không nhiều lời với ngươi nữa, nếu quý trọng tính mạng liền đi vào thông báo một tiếng, bằng không, ta lập tức kêu phụ hoàng tịch thu cả nhà ngươi !"

"Công chúa!"

Trương Thiệu Dân từ một đầu hành lang khác vội vội vàng vàng chạy tới, đồng tình mà nhìn anh lính « đang khó thở mà sắc mặt xanh mét » liếc mắt một cái.

"Nàng tạm tha cho hắn đi, hắn cũng là thân bất do kỷ 吖."

Ánh mắt Thiên Hương chính là đảo qua Trương Thiệu Dân, lập tức quay trở lại trên mặt anh lính.

"Nói lại lần nữa xem ── đi vào thông báo, bản công chúa muốn gặp phụ hoàng, ai ngăn cản, ta gϊếŧ kẻ ấy."

"Công chúa! Hoàng Thượng trước khi lên Tiếp Tiên Thai phải tịnh thân tu hành, không thể gặp bất kỳ ai ──" Thần thái Trương Thiệu Dân hiếm khi hoảng loạn như thế." Đây cũng là an bài của Thừa tướng đại nhân 吖!"

Thiên Hương đầu vai rõ ràng dừng một trận, buông ra thanh cam giá để ở cổ anh lính, cuối cùng xoay người nhìn thẳng vào hắn ( Trương Thiệu Dân ).

Nhưng Trương Thiệu Dân cũng không vì thế mà cảm thấy khẩn trương, ánh mắt Thiên Hương rét lạnh như có thể gϊếŧ người.

Sau đó, nàng đột nhiên lách người qua khỏi hắn, nhìn đến bóng dáng thiếu nữ rời đi, ngẩn ra một hồi, hắn mới nghĩ đến nên theo sau.

Anh lính thì trắng bệch khuôn mặt, run rẩy mà xoa lấy một mảnh cổ đỏ hồng── ai nói Thiên Hương công chúa cũng không khó xử hạ nhân ? Nàng vừa rồi rõ ràng là muốn gϊếŧ hắn 吖!

"Công chúa ──"

Ở trong hoa viên, Thiên Hương đột ngột dừng bước chân, bốn bề vắng lặng, có thể rõ ràng nghe được một giọng nói lạnh lùng: "Cho ta một lời giải thích. Ngươi nói "do Thừa tướng an bài ", là có ý gì ?"

"Phùng huynh không có nói cho nàng hay sao ?"

Trương Thiệu Dân ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm sườn mặt lạnh lùng của nàng, ngữ khí trả lời tràn ngập nghi hoặc.

"Hôm trước Quốc sư đã nói, muốn lên Tiếp Tiên Thai tất yếu thân thể linh hồn phải thuần khiết bất nhiễm, Phùng huynh liền hướng Hoàng thượng đề nghị, phải tịnh thân tu hành trước lúc Tiếp Tiên Thai khai đàn. Vì ngăn cản quốc sư tiếp tục dùng dược vật xâm thực sức khỏe của Hoàng Thượng, Phùng huynh mới miễn cưỡng xuất ra hạ sách này, mà Hoàng Thượng cũng đã đồng ý, hôm nay chính là ngày thứ mười tịnh thân."

" Mấy người các ngươi giam lỏng phụ hoàng của ta, lại không có ai từng nghĩ qua là hẳn phải nói cho ta biết hay sao ?"

Thiên Hương nắm chặt hai tay, đáy mắt lóe ra lửa giận.

"Các ngươi khi quân phạm thượng, lại không có ai từng nghĩ qua là ít nhất cũng nên nói cho ta biết phải không ? Nếu không phải nghe được lời đồn phụ hoàng « giam mình trong tẩm cung nhiều ngày không ra khỏi nhà » mới đến đây xem, thì các ngươi còn định giấu diếm ta đến khi nào ?"

"Giam lỏng..."

Trương Thiệu Dân tựa hồ nghĩ muốn phản bác, nhưng thật sự khí thế không đủ, huống hồ Thiên Hương nói cũng không sai, theo phương diện nào đó thì, Thừa tướng đối Hoàng Thượng theo như lời hoa ngôn xảo ngữ cùng giam lỏng cũng không khác mấy ── cho dù là xuất phát từ lòng trung thành. Hắn Nột ấp úng:

"Chúng ta, chúng ta đã nghĩ là... Phùng huynh sẽ nói với nàng..."

Thiên Hương nắm chặt tay đến trắng bệch, cắn chặt khớp hàm, vẻ mặt nan kham lẫn đau thương khó có thể hình dung.

"Các ngươi, một Thái phó, một Cửu Môn Đề Đốc, thế mà ai cũng lo điều liệu việc sai lầm như vậy ── hắn cái gì cũng chưa nói cho ta biết, cái gì cũng không nói với ta, trong mắt hắn ta căn bản không tồn tại!"

"Ách, công chúa... Không phải như thế, ta tin tưởng Phùng huynh chính là không muốn khiến nàng lo lắng ──"

"Không muốn khiến ta lo lắng ? !"

Lẫn trong tiếng nói bén nhọn mang theo chút trào phúng khiến người đau lòng.

" Dù sao đi nữa, người đó vẫn là cha ta 吖! Hắn dựa vào cái gì mà lại gạt ta ? ! Hắn nghĩ rằng bản thân là Thừa tướng liền có thể một tay che trời hay sao ? Hắn nghĩ rằng luôn mồm luôn miệng nói là vì triều đình có thể cho phép hắn giấu diếm « thân là con gái của hoàng thượng » là ta sao? Hắn dựa vào cái gì ? Dựa vào cái gì 吖? !"

Nói ra lời cuối cùng cơ hồ là hô to ra tiếng.

Thiên Hương tựa như tinh thần mê muội mà chạy khỏi hoa viên, Trương Thiệu Dân đành phải tiếp tục đuổi theo thân ảnh của nàng, đầu đầy mồ hôi mà mà lo lắng thất thố.

Phùng huynh, ngươi đến tột cùng là suy nghĩ cái gì vậy ? Hắn trong lòng hoảng loạn, không khỏi âm thầm nói nhỏ: "Ngươi làm như vậy, không phải là cố ý khiến người ta hận ngươi đó chứ ?"

"Các ngươi đều không cần nói cho công chúa, công chúa bên kia..." Nhớ tới lúc ấy, Phùng Thiệu Dân bình tĩnh nói như này: "Liền để ta đến công đạo đi."

Phùng huynh, ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì ?

Hắn nhìn đến bóng dáng Thiên Hương chạy trốn, vì nàng mà thương tâm chua xót không thôi. Ngươi đến tột cùng, còn muốn thương tổn nàng đến khi nào?

So với mối nghi vấn của Trương Thiệu Dân, Thiên Hương lúc này đã bị cỗ tâm tình mãnh liệt xâm chiếm, căn bản ngay cả một chút cũng không thể suy xét.

Gặp người đó thì như thế nào? Hỏi hắn vì cái gì không nói cho nàng biết, hoặc là hỏi hắn còn có chuyện gì không nói cho nàng biết hay không ?

"Phùng Thiệu Dân ──!"

Tác phong xông vào như gió lốc khiến người hầu của Phủ phò mã không kịp thông báo, Thiên Hương một phen đẩy ra cửa thư phòng, hướng vị nam tử nho nhã « đang cầm bút ngồi ở trước bàn, bởi nhìn thấy nàng đến mà mặt lộ vẻ kinh ngạc » mà rống to:

" Ngươi giữ chức Thừa tướng này thật sự là rất vui mà ! Thật đúng là đáng giá ngàn vàng 吖── đã làm ra loại sự tình như vậy, nhưng ngươi không chút nào chột dạ hay sao ? !"

"Công chúa." Phùng Tố Trinh nhíu mày, chậm chạp buông bút."Nàng hôm nay lại làm sao vậy ?"

Ngữ khí có chút không bình tĩnh như vậy khiến Thiên Hương giơ lên khóe miệng châm chọc."May phúc ! Ta hôm nay thật sự rất ổn, này cũng không biết phải tạ ơn ngươi bao nhiêu đâu, Phùng Thừa tướng vĩ đại !"

"Nàng rốt cuộc đang nói cái gì vậy ?" Nàng thở dài. Vì sao ngày ngày với mình đều là không thể sóng yên biển lặng ?

"Là ta đang nói cái gì ? Ta còn muốn hỏi ngươi đây !"

Thiên Hương đứng ở trước bàn, trên cao nhìn xuống mà chăm chú nhìn vị Phò mã luôn luôn bình tĩnh.

Phò mã, nàng tự giễu mà cười. Phò mã, trượng phu của nàng, vốn nên là người thân thiết nhất trên đời, bây giờ lại chính là một gã ngụy quân tử mà cái gì cũng đều không nói cho nàng biết.

"Phùng Thiệu Dân, xem thường người cũng nên có một hạn độ."

Từng câu từng chữ, trầm thấp lãnh ngạnh xâm chiếm cả không gian.

"Ngươi còn định giấu ta đến khi nào ? Chẳng lẽ chờ đến khi phụ hoàng lên Tiếp Tiên Thai xong, ta mới có thể biết được những gì ngươi làm ? "Tịnh thân tu hành"... Hừ, xây xong Tiếp Tiên Thai, phụ hoàng hiện tại đã đánh mất lòng dân, ngươi lại tiếp tục bày trò, khiến hắn bỏ bê lâm triều, chẳng phải là mưu đồ đem hắn bức khỏi ngôi vị hoàng đế hay sao ? Mặc kệ thành công hay thất bại, phụ hoàng đều không có khả năng tiếp tục làm hoàng đế nữa, đây là mục đích của ngươi hay sao ? Nếu quốc sư là tặc tử, Phùng Thiệu Dân ngươi chính là loạn thần, tám lạng nửa cân !"

"Phụ hoàng muốn ta phò tá thái tử lên ngôi hoàng đế." Phùng Tố Trinh đạm đạm nói: "Ta phải chiếu theo tâm nguyện của phụ hoàng, lót đường trải hoa để thái tử bệ hạ đăng cơ, nếu nàng không tiếp thụ được cách làm của ta...... Ta cũng chỉ có thể cùng nàng nói tiếng xin lỗi mà thôi, công chúa."

"Ngươi ──"

Thiên Hương giận dữ, giơ tay toan xuất ra một cái tát. Nhưng, Phùng Tố Trinh thoải mái mà tiếp lấy. Nàng bắt lấy cổ tay của Thiên Hương, ánh mắt bình bình tĩnh tĩnh."Công chúa, tức giận vô ích."

"Ngươi thế nào lại──"

Thiên Hương đáy mắt hiện lên những giọt nước mắt không cam lòng, nhưng không có để cho chúng nó nhỏ xuống, nhất định không được lại càng nhất định không thể ở trước mặt người này nhận thua."Trong mắt ngươi căn bản không có ta, có phải vậy không ?"

Một câu hỏi ẩn chứa chút tuyệt vọng như vậy, cư nhiên khiến cho bạch sam nam tử giơ lên mỉm cười.

Độ cong bên môi tràn đầy ôn nhu, đôi mắt sủng nịch, mi cong uốn lượn, đồng tử như dòng suối ấm trong, phản chiếu khuôn mặt của Thiên Hương.

Toàn bộ, cùng nụ cười quen thuộc với nàng trước đây không có mấy khác biệt.

Ấm áp này, vẻ mặt an tâm này, trong từng đêm mộng cô độc, đã nói với nàng rằng chỉ cần liên tục trả giá, cuối cùng nhất định có thể được đến hồi báo.

"Công chúa."

Phùng Tố Trinh đem tay của Thiên Hương kéo đến bên môi, bày ra chủ động hiếm khi thấy. Nàng nhẹ nhàng mà hôn lòng bàn tay, cánh môi có thể cảm thụ da thịt có chút lạnh của đối phương.

"Nàng phải tin tưởng ta. Trong lòng ta trừ bỏ nàng, ngoài ra, so với nàng, trên đời này không có người nào khác quan trọng hơn. Ta mặc kệ làm cái gì đều là vì muốn tốt cho nàng, một ngày nào đó nàng chắc chắn sẽ hiểu được."

Một mực trấn an cùng với lời ngon tiếng ngọt chính là làm sâu sắc thêm cảm giác khó chịu của Thiên Hương. Nàng dùng sức giãy ra khỏi tay của Phùng Thiệu Dân, không thể tin mà trừng mắt nhìn người đang mỉm cười trước mặt.

"Ngươi xem ta như một tiểu hài tử, hay là xem ta là một kẻ ngốc 吖? Hai ba câu đã muốn tống cổ ta rồi ──! ! !"

Thiên Hương cắn môi, khó có thể phát ra âm thanh.

Mặc kệ nói gì, bất luận mắng khó nghe đến đâu, Phùng Thiệu Dân đều thờ ơ.

Ở một khắc cuối cùng, cảm thấy rằng nước mắt sắp vỡ đê, vô luận như thế nào cũng nhịn không nổi nữa ── liền tựa như khi xuất hiện, nàng nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng.

41**

Phùng Tố Trinh vẫn ngồi ở trên ghế, không chút sốt ruột mà nhìn về phía trước.

Chỉ sợ chỉ có một mình nàng mới biết được, lời thổ lộ vừa rồi là cỡ nào chân thật. Nhưng chẳng sao cả, nàng tự nói với chính mình như vậy.

Đừng lo, Thiên Hương chính là tính tình như thế, đợi lát nữa đi tìm nàng bồi tội thì tốt rồi, nàng nhất định sẽ tha thứ cho ta.

Phải 吖. Phùng Tố Trinh bi ai mà bật cười. Thiên Hương nhất định sẽ tha thứ cho Phùng Thiệu Dân, cứ như vậy tha thứ cho hắn mãi đến cuối cùng, mãi đến trước khi biết được chân tướng, nàng vẫn cứ tiếp tục tha thứ.

"Công chúa... Nhanh lắm, rất nhanh thôi, ngày mà nàng được giải thoát sắp đến rồi."

Nàng ( Phùng Tố Trinh) nghĩ chính mình nhất định là điên rồi, gần đây càng ngày càng thường xuyên đối diện với nơi không người mà nói chuyện ── dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói ra, loại cuộc sống này như thế nào lại không đem người ta bức điên ? Huống hồ, nàng không phải cũng đã nói qua hay sao, theo lẽ trời, ác có ác báo là chuyện linh nghiệm nhất.

Người với người gặp nhau, đây chính là kỳ tích song phương va chạm lẫn nhau, mà kỳ tích thì phải trả giá đại giới.

Thiên Hương bởi vì yêu một giả nam tử là nàng mà sắp phải trả giá đắt bằng « tan nát cõi lòng », như vậy, nàng nên trả giá có lẽ chính là ── đem tinh thần duy trì bình thường, đem mảnh tâm bình tĩnh từ trước đến nay, toàn bộ đánh cược ở phân « nàng và nàng » này, bên trong đoạn ái muội mà ngay cả vận mệnh cũng không cho phép.

Sẽ đem hạnh phúc trả lại cho nàng. Cho nên,... Cho nên,.......

Lúc Phùng Tố Trinh hồi thần, bên ngoài đã là buổi tối.

Thêm Bình Luận