Gian mạc 2
Gian mạc02
Chạng vạng, vị Phò mã gia « luôn luôn không thấy bóng dáng » đi đến Phủ công chúa, chuyện này đủ để liệt vào « một trong những hiện tượng hiếm thấy nhất trên đời ».
Bình thường, Phò mã sau khi từ chối vài lần, đem tính nhẫn nại của công chúa đẩy đến cực hạn, mới lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười vừa bất đắc dĩ vừa bình thản, từ bên ngoài Phủ phò mã thong thong thả thả đi qua đây ( Phủ công chúa ).
Cho dù công chúa đối vị Phò mã gia « thường xuyên biểu hiện ra một bộ không biết tốt xấu » có giận dữ đến đâu, thì mỗi lần nhìn thấy « khuôn mặt tươi cười bồi tội » như vậy cũng liền hóa thành một con mèo nhỏ ôn thuần.
Mặc dù vẫn là cậy mạnh mà lớn tiếng, nhưng dung mạo xinh tươi như hoa xuân nở rộ, che giấu không xong khóe môi khẽ nhếch, khuôn miệng ngập tràn ý cười, mặc cho ai cũng đều nhìn ra được rằng nàng đã sớm giống như lời kim khẩu dự ngôn của Hoàng Thượng, bị vị Trạng Nguyên công mà Hoàng Thượng lựa chọn chế trụ đến phục phục thϊếp thϊếp.
Hạnh nhi mỗi lần nghĩ đến hình ảnh như thế đều cảm thấy buồn cười lẫn bất khả tư nghị.
Chỉ cần nhắm hai mắt lại liền có thể nhìn thấy, vị công chúa « hai năm trước chết sống cũng không cho Phò mã tới gần bên người nàng một bước », như thế nào bây giờ đã trở thành một nữ tử « ngoan ngoãn thảo thuận, mọi chuyện nghe theo ý trượng phu » ?
Cho dù nói cho mấy « tiểu thái giám, tiểu cung nữ trước kia thường cùng công chúa ngoạn thành một đoàn », cũng không một ai dám tin tưởng rằng một Thiên Hương công chúa « lúc tùy hứng thì ngay cả Hoàng Thượng cũng phải đau đầu », hai năm sau nhưng lại trở thành một hiền thê « trẻ tuổi xinh tươi, dâu hiền vợ thảo » trong miệng Hạnh nhi.
Nhưng lời này đều là thiên chân vạn xác.
Tựa như không lâu trước đây, Phò mã bất quá là cánh tay bị thương, công chúa liền gấp đến độ giống giống như « gà mẹ muốn che con », bám lấy Trang ma ma mà hỏi han xem như thế nào chiếu cố, như thế nào hoán dược, phải dùng bao nhiêu lực đạo mới không khiến miệng vết thương của Phò mã phát đau gì gì đó.
Trang ma ma vốn là không đồng ý, nàng kỳ thật vô cùng yêu thương công chúa so với bất kỳ ai, không muốn nhìn thấy vị công chúa tôn quý phải hạ mình hầu hạ người khác, giống như một tỳ nữ mà đem đôi ngọc thủ nhuộm bẩn ── mặc dù đối tượng là Phò mã cũng thế thôi.
Trước lúc kết thành vợ chồng, công chúa là hậu nhân của bậc cửu ngũ chi tôn, Phò mã chỉ là một thần tử, giới tuyến này vĩnh viễn đều nên duy trì, có như vậy, cho dù Phò mã có không thích công chúa đi nữa, ngày sau cũng sẽ không thương tổn nàng quá sâu nặng.
Đương nhiên, Trang ma ma cũng không có đem « lý do mà mình cho rằng không ổn » nói với công chúa, Hạnh nhi nghe mối phiền lòng của lão phụ nhân xong, lại chỉ cảm thấy rằng bà thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Phò mã thường làm cho công chúa khóc là sự thật, vài đêm cũng là nàng và Đào nhi lưu lại trong phòng an ủi vị công chúa « lại bởi vì Phò mã cự tuyệt trở về qua đêm, mà đứt quãng nấc nghẹn, khóc sưng cả mắt ». Nhưng, nếu nói Phò mã không thích công chúa thì không thể nào.
Công chúa bám riết lấy chuyện « Phò mã không trở về phủ qua đêm » mà thất vọng so đo, mà kia cũng không trách được nàng, dù sao đối « vị công chúa thích Phò mã » này bây giờ mà nói, hiện tại mới chân chính là tân hôn yến.
Nhưng Hạnh nhi cũng rất rõ ràng, nam nhân trong thiên hạ, có ai có thể nén chịu thê tử lấy cam giá đánh hắn, lại vẫn cười cười mà nói "Đừng quá tức giận " ?
Lại có người nam nhân nào sẽ vì muốn thê tử vui vẻ, vào mỗi ngày hạ đại tuyết lại luôn nhớ chuyện đi mua loại đồ ngọt mà thê tử thích ?
Có thể dễ dàng tha thứ cho tính khí nổi loạn tùy hứng của nàng, bao dung cho vị công chúa hay cáu kỉnh, lại còn luôn ở phía sau yên lặng thu thập cục diện rối rắm mà nàng nháo ra ── có người nam nhân nào có thể đối xử tử tế với thê tử như Phùng Thiệu Dân ?
Bất quá, đây cũng chính là vấn đề.
Phò mã không biết công chúa mỗi lần đánh hắn có cỡ nào đau lòng, cũng không biết công chúa chỉ có thể từ trong tay người hầu Phủ phò mã tiếp nhận lễ vật là cỡ nào khổ sở. Đây là chỗ vấn đề ── khoảng cách kia nhìn như thập phần thân cận, rồi lại cách xa vạn dặm.
Hạnh nhi trong lòng thở dài.
Lớn như vậy cũng chưa gặp qua đôi vợ chồng nào chung sống quỷ dị như thế, một luôn truy đuổi, một luôn trốn tránh, rõ ràng đáy mắt đều có lẫn nhau, nhưng trên thực tế lại cách nhau cả một Hồng Câu, hai người cùng nhau đứng trước vực sâu vô pháp vượt qua.
*Hồng Câu鸿沟. Ranh giới thời Hán Sở
"Phò mã, Hạnh nhi vừa rồi đã nhờ đầu bếp làm ít tổ yến đường phèn, thỉnh ngài nếm thử."
"Mang xuống đi, ta không muốn ──"
Phùng Tố Trinh ngồi ngẩn người ở trước bàn phòng khách, ngữ khí cứng nhắc đột nhiên dừng một chút, bởi vì một đoạn hồi ức mà thoại đề xoay chuyển.
"Không, quên đi, nàng đặt ở đây đi, chút nữa ta ăn."
"Thỉnh ngài còn nóng liền ăn, lạnh liền mất vị."
Phùng Tố Trinh xã giao mà giơ lên mỉm cười, nhưng vẫn chưa bảo trì bao lâu, chỉ thấy nàng ngưng trọng độ cong bên môi, âm điệu trầm trọng."Công chúa vẫn chưa hồi phủ sao ?"
"Vẫn chưa."
Hạnh nhi lắc đầu, phát biểu đề nghị.
"Công chúa và Trương đại nhân đi ra ngoài cả ngày, cũng nên trở về rồi mới đúng, không bằng phái chúng tiểu nhân đi tìm đi ?"
"Không cần. Công chúa ở bên ngoài khá vui vẻ, không cần phải đem nàng trói buộc ở trong này." Phùng Tố Trinh đạm đạm nói: "Trừ phi nàng cam tâm tình nguyện trở về. Trước đó, ta liền tiếp tục chờ đi."
Tình cảnh này khiến người ta cảm thấy rằng giống như đã từng quen thuộc.
Hạnh nhi thối lui đến một bên, nhìn vị Phò mã « vừa chăm chú nhìn tổ yến đường phèn vừa phát ngốc lần nữa ».
Trước nay, vẫn là công chúa tại cái phủ to như vậy chờ đợi ai kia trở về mà, chính là qua một ngày, liền hoán đổi vai diễn, nhưng mà, mặc kệ là loại nào, thì vẫn là hình ảnh: một người không ngừng chờ đợi, một người không ngừng lẩn tránh.
42**
Thời gian yên lặng trôi qua, Phùng Tố Trinh hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc lẫn cảm khái của Hạnh nhi, chính là trầm mặc lấy thìa quấy tổ yến.
Tuy rằng không chút muốn ăn, lại nhớ tới « đối tượng đang chờ đợi » của vài ngày trước so với hiện tại đã có thay đổi.
Đó là chuyện đã phát sinh vào một ngày nào đó, sau giờ ngọ, lúc Thiên Hương còn lưu lại ở Phủ phò mã.
Kỳ thật, muốn nói là một "Sự tình" tựa hồ cũng là hơi nói quá, miễn cưỡng chỉ là cuộc tán gẫu nhàn nhã hiếm thấy giữa hai người mà thôi...
Không, nghiêm túc mà nói, lúc ấy nhàn nhã chỉ có một mình Thiên Hương, chính mình vẫn là một tay một bút một nghiên và một đống tấu chương.
Loại công tác của Thừa tướng khiến cho Phùng Tố Trinh cảm thấy mệt mỏi đó là ── trước khi đưa vào ngự thư phòng, phải chọn lọc ra tấu thư của bá quan văn võ.
Vừa nghĩ Hoàng Thượng nhìn thấy lời trần thuật của Vương đại nhân có phải hay không liền long nhan đại nộ, vừa phải nhớ ra vì sao Trần đại nhân hôm nay lại đưa ra loại đề nghị nhàm chán như vậy, Phùng Tố Trinh nhất tâm nhị dụng tiếp tục cùng Thiên Hương nói chuyện với nhau:
"Công chúa, nàng cũng nhìn thấy đó, ta hôm nay thật sự là bề bộn nhiều việc. Đi ra ngoài cung ngoạn ngoạn, vẫn là để hôm khác thôi."
*nhất tâm nhị dụng: khéo đưa đẩy
"Vì sao mỗi lần muốn ngươi bồi ta một phen, ngươi đều nói như vậy?"
Ngồi ở bên người nàng, Thiên Hương hôm nay xuyên y trang anh sắc thanh nhã, hai má bởi vì bất mãn mà tức giận, hiện lên một tầng đỏ ửng, phi thường đáng yêu.
"Có phải hay không, trước khi đi mời ngươi, ( ta ) còn phải đi tìm hòa thượng giúp ta chọn ra một ngày hoàng đạo, giờ lành tháng tốt ?"
Phùng Tố Trinh mỉm cười, bởi một câu《 sự oán giận của dân chúng đối chuyện Hoàng Thượng xây Tiếp Tiên Thai đã không thể áp chế 》mà ngẩng đầu, ôn hoà nhìn đến vị công chúa « tinh thần sáng láng, khiến người tặc lưỡi »."Nếu muốn tìm hòa thượng, ta thật sự có thể đề cử cho nàng một người mà ──"
Các nàng đang ngồi bên bàn tròn trong sân nhà ── bởi vì Thiên Hương cảm thấy rằng nàng ( Phùng Tố Trinh ) cả ngày giam mình trong thư phòng, đối một người có thương tích trong người mà nói thật sự rất không tốt cho sức khỏe, buổi sớm liền kéo nàng ra phơi nắng ── mặt trời buổi sớm tỏa ra quang huy ấm áp giữa trời đông, Phùng Tố Trinh vừa ngẩng đầu liền thấy được, một nữ tử đang tắm trong ánh mặt trời, khiến cho tơ lụa anh sắc càng hiển lộ giảo nhu.
Nàng sửng sốt một chút, khẩu khí mang theo loại ngạc nhiên khiến người tức giận."── Ai, công chúa, nàng hôm nay như thế nào lại xuyên thành như vậy ?"
"Không được sao?" Thiên Hương trừng mắt nhìn lại đây, hắc mâu long lanh phát ra tia sáng.
Phùng Tố Trinh bồi tội mà cười nói: "Đương nhiên có thể, chính là ta nghĩ đến nàng sẽ xuyên kiện y phục Văn Xú đại hiệp kia, bởi vì, nàng không phải chuẩn bị xuất cung đi chơi hay sao ? Xuyên như vậy quả thật khá là không thuận tiện."
"... Ngốc đầu nga." Có người thê tử nào khi cùng trượng phu đi chơi lại muốn xuyên nam trang 吖? Thiên Hương ngầm dậm chân.
"Uhm ? Nàng vừa nói gì, công chúa?"
Phùng Tố Trinh lại đem tầm mắt nhìn lại tấu chương, chính là bởi vì không nghe rõ mà bình thản hỏi, lại không dự đoán được cái bộ dáng thờ ơ của mình đối « thành quả chuyên tâm đả phẫn » của thê tử, đã nhanh chóng châm lên một ngọn lửa mang tên là "Gϊếŧ chồng" trong lòng Thiên Hương.
"Ta nói ngươi là ngốc đầu nga, đại ngu ngốc!"
Thiên Hương đột nhiên đoạt lấy tấu chương, nổi giận đùng đùng mà đứng lên.
"Mặc kệ, hôm nay ngươi nhất định phải bồi ta đi chơi ! Bằng không ta liền, ta liền ── ai u, nam tử hán đại trượng phu liền một câu thôi, ngươi đi hay là không đi ? !"
Phùng Tố Trinh bất đắc dĩ mà nhìn nàng."Công chúa, trước để cho ta xem hoàn tấu thư của Ngô tri phủ đã, đang đến đoạn quan trọng mà ── còn chưa kịp xem đến đoạn Liễu cô nương là cỡ nào đẹp như thiên tiên, duyên dáng yêu kiều, câu hồn đoạt phách......"
"Liễu cô nương nào cơ ?"
Trượng phu đột nhiên nhắc tới lại khen ngợi một nữ tử, khiến Thiên Hương theo bản năng mà lớn tiếng phản vấn.
Hai tay vừa vội vừa tức mà mở ra tấu thư, cúi đầu kiểm tra xem Ngô lão đầu câu nào thì nhắc tới nữ nhân kia.
Thật to gan, cư nhiên dám dụ dỗ Phò mã hiền lành nhà ta ! Nhưng nàng mới nhìn đến chữ thứ ba, tấu thư trong tay liền bị đoạt trở về. Tốc độ cực nhanh, cao thủ võ lâm trong nháy mắt cũng không theo kịp.
"吖, ngươi ──!"
Phùng Thiệu Dân một thân áo lam, đắc ý dạt dào mà hướng về phía nàng cười cười, khiến Thiên Hương biết hoá ra chính mình đã bị lừa.
"Tiểu nhân đê tiện ! Nào có viết cái gì Liễu cô nương, ngươi gạt người !"
"Đương nhiên sẽ không viết Liễu cô nương. Đây chính là tấu thư nha, công chúa, nào có ai lại viết tới Liễu cô nương gì gì đó ở trong công văn đâu."
Phùng Tố Trinh cười đến cực kỳ vô lại. Thiên Hương nghe xong lời này lại muốn tức giận, nhưng bị gạt qua một lần giờ cũng đã khôn ngoan hơn một chút, nhìn chăm chăm khuôn mặt tươi cười trêu chọc kia, cũng không tin hắn không tiết lộ đáp án.
" Ngô đại nhân kia không phải là muốn lắng lo thê tử chi trách thay ta đi, thay ta vì Phò mã tuyển một nữ tử mỹ mạo làm tiểu thϊếp ? Lần sau gặp hắn, ta chắc chắn phải hảo hảo cảm tạ."
* thêtử chi trách: bổn phận vànghĩa vụ của một người vợ
Nghe đến mấy lời nghiến răng nghiến lợi mà phun ra khiến Phùng Tố Trinh cười đến càng khó nhịn.
Ngô tri phủ quả thật từng giới thiệu cho nàng một vài danh môn tài nữ, thanh lâu danh kỹ, nàng vẫn luôn buồn bực ý đồ của đối phương, lúc này liền để cho công chúa nói trúng rồi.
"Đừng, đừng. Ta thân thể hư nhược, cưới thêm vợ khác nào lấy mạng nhỏ của ta."
"Ý tứ là nếu ngươi thân cường thể tráng sẽ nạp tiểu thϊếp sao ? !"
"Ta làm sao dám đây ? Có chính thê như công chúa, ta cũng đã đủ ──"
Phùng Tố Trinh khụ một cái, đem lời nói thật thiếu chút nữa thác khẩu mà ra liền nuốt trở lại.
"Đủ, hạnh phúc. Vì sao còn cần nạp tiểu thϊếp gì gì đó ?"
"Mồm mép miệng lưỡi giảo hoạt gian xảo, ta mới không tin, đem tấu thư cho ta xem !"
Thiên Hương đưa tay toan cướp lấy, Phùng Tố Trinh đành phải lui từng bước.
Cứ đi tới, nàng lại lui.
Cuối cùng, Thiên Hương hết nhịn nổi vì thế đem mục tiêu tập trung ở chân ── ngươi chạy thử xem 吖──vừa lẩm bẩm như vậy, vừa giống như đã tính toán kỹ, liền liều mạng giẫm lên trên mũi giày.
Phùng Tố Trinh nhớ tới ngày đó sau khi bị giẫm một cước ước chừng có ba ngày chưa hết sưng, lần này vẫn nên tận lực chạy trốn.
Trong hoa viên, chỉ thấy hai người lớn các nàng tựa như hai tiểu hài tử nô đùa, vòng quanh bàn tròn, ngươi truy ta trốn.
"Phùng Thiệu Dân, ngươi trốn cái gì trốn ! Là nam nhân liền mặt đối mặt, cùng ta nhất quyết thắng bại !"
Phùng Tố Trinh vừa chạy trốn vừa thở dài. Nàng không phải là nam nhân, lại càng nổi danh là « thầy lẩn trốn »."Công chúa, nàng không phải đã nói rằng sau này sẽ không đánh ta nữa hay sao ?"
"Ta không đánh ngươi 吖, chính là muốn giẫm cho ngươi vài cái mà thôi. Yên tâm đi, rất nhanh liền kết thúc !"
"Nàng giẫm thương ta, ta như thế nào có thể bồi nàng xuất cung ngoạn ngoạn được ?"
Động tác của Thiên Hương đột nhiên có chút ngập ngừng.
Nhưng nháy mắt, nàng lại tức giận mà tiếp tục giẫm lên chân Phò mã, lần này thậm chí còn dùng sức hơn so với trước đó.
"Hừ, dù sao ngươi cũng đã nói không bồi ta, vậy cứ đem chân ngươi giẫm gãy, một công đôi chuyện !"
"Công chúa, nàng quá độc ác. « Thà khiến ngọc vỡ, không để ngói lành » 吖?"
Phùng Tố Trinh xuất ra khinh công, bất ngờ nhảy lên, thoát ra khỏi thế trận nan giải giữa hai người.
Phía sau, một tiểu tỳ nữ trẻ tuổi, không nghĩ tới, vừa mới bước vào sân nhà mấy bước, trên trời lại đột nhiên rớt xuống một con đại điểu, cái mũi ngừng không kịp liền đánh lên lưng Phùng Tố Trinh.
"Ách, là ta thất lễ, nàng không có việc gì đi?"
43**
Tỳ nữ đỏ mặt, cũng không biết là bởi vì hiếm khi được tiếp xúc với vị Phò mã gia tuấn mỹ, hoặc đơn thuần bởi vì bị đυ.ng trúng mặt."May mà tổ yến đường phèn không đổ ra ngoài, may quá, may quá !"
"Đó là cấp cho công chúa ?" Thấy nàng điểm đầu xác nhận, Phùng Tố Trinh lập tức tiếp nhận khay."Giao cho ta là được rồi, nàng lui xuống đi."
Cầm tổ yến đường phèn trở lại chiếc bàn trong sân, Thiên Hương đang ngồi ở trên ghế đá, hai tay hoàn trước ngực, trừng mắt nhìn nàng đến gần.
"Công chúa, ăn một chút đồ ngọt, giải giận đi."
"Không ăn!" Thiên Hương lắc đầu."Bị xú nam nhân ngươi chọc tức đến no rồi, còn ăn gì nữa ?"
"Phải không...... Ta đây ăn, đang khát lắm đây."
"Ai, ngươi ──"
Thiên Hương nhìn chằm chằm bộ dáng Phùng Thiệu Dân đang giống như một người rảnh rỗi mà ngồi tại chỗ, sau đó bắt đầu một ngụm lại một ngụm uống tổ yến đường phèn, tức giận đến mức không biết nên có phản ứng gì thì mới tốt.
"Công chúa mới đến nơi này ở vài ngày, đầu bếp cũng đã thấu hiểu khẩu vị của nàng rồi." Phùng Tố Trinh hơi nhíu mi lại. "Hảo ngọt."
"Ngươi đây chính là tiêu chuẩn cho câu « được tiện nghi còn khoe mã », đã ăn hết tổ yến đường phèn của ta, còn ghét bỏ cái gì !"
"Công chúa nếu không ăn, ta chỉ có thể hy sinh chính mình, dù sao, lãng phí đồ ăn là không tốt."
"─────────"
Lần này rốt cuộc cãi không lại, hoàn toàn chịu phép mà nhìn đến vị nam tử trước mắt « dù thái sơn sụp đổ cũng vẫn bảo trì mỉm cười ».
Thiên Hương lại lần nữa phát giác, thật sự là tuyệt không hiểu biết hắn. Phùng Thiệu Dân tuy rằng thưởng ở lúc ban đầu vì nàng mà nổi giận, nhưng đến mấu chốt sẽ ra tay thâu tóm thế cục.
Chính mình căn bản chưa bao giờ rời khỏi Ngũ Chỉ Sơn của hắn.
"Đến đây, công chúa."
Phùng Tố Trinh múc một thìa, tự nhiên đưa đến trước miệng nàng.
"Đừng tức giận, ăn xong bát này, ta bồi nàng xuất cung dạo dạo chơi chơi."
Thiên Hương đầu tiên là bĩu môi không thuận theo, nhưng nhìn nhìn đến khuôn mặt tươi cười « đầu hàng thoái nhượng » kia của đối phương, mềm lòng như nàng, lại có thể nào tiếp tục cự tuyệt ?
Cho dù không bồi nàng đi chơi cũng được thôi, bởi vì vốn cũng chỉ là muốn chính mắt nhìn thấy vẻ mặt sủng nịch Phùng Thiệu Dân thôi. Nàng ngoan ngoãn hàm vào một ngụm.
"Hảo ngọt...." Phùng Tố Trinh vừa ăn tổ yến, vừa nhỏ giọng thán.
※※※
"...... Hảo đắng."
Trương Thiệu Dân quan tâm mà nhìn đến Thiên Hương ngồi phía đối diện.
"Rượu đương nhiên là đắng. Công chúa, đừng uống nữa."
Thiên Hương vẫn là ngã một bát lớn, giống như uống nước mà đem cả chén rót vào trong cổ họng, cũng không lần nào ngẩng đầu nhìn vị nam tử ở phía đối diện đã theo bồi mình cả ngày."Ta muốn quên hết tất cả 吖... Không uống rượu, thì có thể làm gì bây giờ ?"
"Rượu vào sầu dâng, nàng tội gì phải như vậy......"
"Tội gì ?"
Thiên Hương gật gù đắc ý mà cười, vẻ mặt đã là quá chén say sưa.
"Phải 吖, ta vì sao phải chịu khổ ? Vì sao lúc trước lại lựa chọn đi con đường này? Ta rõ ràng, có thể triệt để rời khỏi nơi này, rõ ràng sẽ, rời khỏi bên cạnh người đó 吖..."
Trương Thiệu Dân không trả lời, bởi vì không biết nên như thế nào trả lời.
Buổi chiều, rời khỏi Phủ phò mã, Thiên Hương ở trước mặt hắn suy sụp mà rơi lệ, dung nhan bi thương như vậy, lúc này vẫn rõ ràng ở trong mắt.
Cũng không biết một nữ tử khóc lại sẽ làm chính mình lo lắng như thế, thầm nghĩ cho dù gánh cả bầu trời cũng muốn hô to rằng nàng phải khoái hoạt vô ưu.
Chưa từng nghĩ tới, hoá ra Thiên Hương sẽ vì một nam tử mà như thế yếu ớt, như thế tê tâm rơi lệ.
Từ trước đến nay, vẻ hồn nhiên và kiên cường của nàng luôn là điểm thu hút hắn, những giọt nước mắt và nỗi đau khổ « vì một gã nam tử khác » của nàng bây giờ cũng chính là loại bất hạnh mà hắn trước đây từng thề rằng muốn trả giá hết thảy để che chắn cho nàng.
Phùng Thiệu Dân, ngươi vì sao lại thương tổn nàng đến như thế này đây ?
Nhìn đến Thiên Hương lại liên tiếp uống cạn hai ba bình rượu, Trương Thiệu Dân chính là nhìn đến, cái gì cũng không nói ra.
Cuối cùng, hắn đem Thiên Hương « say đến chỉ có thể gục lên trên bàn » nâng dậy, chuẩn bị đưa nàng quay về Phủ công chúa.
Lúc này Thiên Hương đột nhiên nắm lấy cổ hắn, khuôn mặt giảo tiếu thường thấy hiện tại lại tươi đẹp như hoa hồng, sóng mắt lưu chuyển, tràn đầy mị thái.
" Thiệu Dân......"
Nàng ghé vào bên tai, thân thể cùng l*иg ngực phập phồng dán sát, thì thào nói:
"Ta thật sự, rất thích ngươi. Ngươi đừng tiếp tục đối ta hờ hững nữa được không ? Thiệu Dân......"
Khoảnh khắc đó, Trương Thiệu Dân nghĩ rằngThiên Hương là hướng hắn thổ lộ.
Không, cho dù là tự mình lừa mình cũng tốt.
Âm điệu đáng yêu từ cánh môi kia thổ lộ ra,tràn đầy yêu thương mà gọi lên một cái tên giống hệt tên của mình ── này chẳng lẽ không phải là khát vọng trước nay của hắn hay sao ?
"Ta cũng thích nàng 吖, Thiên Hương... Vẫn luôn, vẫn luôn..."
Hắn nhịn không được mà ôm lấy nữ tử trong lòng, truyền đến hương thơm cùng hơi rượu nồng đậm, lại càng thêm mê người.
"Ưʍ......"
Thiên Hương phát ra thỏa mãn, tựa như mèo con mà giảo ngâm.
" Thiệu Dân, ngươi đừng làm chức Thừa tướng gì gì đó nữa, ta cũng, ta cũng không làm công chúa nữa... Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, đến chân trời góc biển đi..."
Chân trời góc biển, cũng muốn suốt đời cùng nhau.
Trương Thiệu Dân nghe đến đây, cánh tay run rẩy cơ hồ không còn chút sức lực.
44**
"Hảo, ta đáp ứng nàng. Ta đáp ứng nàng... Mặc kệ là cái gì, ta cũng đều đáp ứng nàng, Thiên Hương." Hắn chua xót nói: "Cho nên, đừng vì Phùng Thiệu Dân mà thương tâm nữa. Hắn chắc chắn giúp nàng khoái hoạt, chắc chắn giúp nàng hạnh phúc ── Thiên Hương, thỉnh nàng nhớ kỹ những lời hôm nay ── nàng sẽ cùng Phùng Thiệu Dân vĩnh viễn cùng một chỗ."
Đưa vị công chúa say rượu hồi phủ, hai gã " Thiệu Dân " gặp nhau. Nếu Phùng Thừa tướng có vì chuyện « thê tử hơn nửa đêm được nam nhân khác đưa về nhà » mà cảm thấy phẫn nộ, hắn hiển nhiên cũng bởi vì tu dưỡng quá tốt mà không có biểu hiện ra ngoài.
Trương Thiệu Dân nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh vô ba kia, lửa giận sôi trào, không chút suy nghĩ liền hướng vị Thừa tướng đại nhân « dưới một người trên vạn người, thống lĩnh cả thiên binh vạn mã » mà huy quyền qua.
Phùng Tố Trinh tuy rằng đã sớm phát hiện ra động tác của đối phương, nhưng hai tay của nàng vẫn đang ôm công chúa nên không cách nào tránh đi được.
Trừ lần đó ra, bất kỳ ai nhìn đến bộ dáng của Thiên Hương, đều vì nàng mà đau lòng, huống chi là một nam nhân so với Nhất Kiếm Phiêu Hồng, so với chính mình ( Phùng Tố Trinh ), ngay từ rất lâu trước kia, liền đã yêu Thiên Hương- Trương Thiệu Dân.
── Vì cái gì lại, đem chính mình đánh đồng với hai nam tử yêu Thiên Hương ?
Phùng Tố Trinh trong lòng đột nhiên nghi hoặc, vì thế càng không thể ở trong giây khắc ngắn ngủi này tránh né được một quả đấm của đối phương.
Khuôn mặt trúng một quyền, đau đến hoa mắt chóng mặt, còn hơi chút cắn được môi, từ các loại ý nghĩa mà nói thật sự đây chính là một đòn « uy phong chính nghĩa, hoàn mỹ vô khuyết » đến từ một nam tử.
"Phùng huynh, ta cáo lui trước."
Trương Thiệu Dân không hổ là một vị quan đại thần từng trải, nếu nhìn bộ dáng nam tử này hành lễ nghiêm cẩn như vậy, quả là không ai có thể dự đoán được hắn vừa mới huy Thừa tướng một quyền.
Phùng Tố Trinh xả ra một mạt cười khổ, lại tác động đến chỗ đau trên mặt.
"Ta đây liền không tiễn khách, trên đường ngàn vạn lần cẩn thận, Trương đại nhân."
Một câu nói uy hϊếp không chút nào yếu thế, mang theo chút vui đùa, khiến Trương Thiệu Dân bội phục mà nở nụ cười.
Người này cơ trí hài hước, trung thành vì nước, lại dũng cảm bất khuất như vậy, lại vẫn có thể mỗi ngày cùng công chúa nghịch ngợm hồ nháo, nói như vậy, đây chính là phương thức để Phùng Thiệu Dân bày tỏ cảm tình.
Chỉ có đơn phương trả giá không thể gọi là « ái tình »── nếu hai người vì nhau mà suy nghĩ giống như vậy, thì tại sao lại không thể gọi là « tình yêu » ?