Chương 5: Tuyết Nghênh

Hỗn Độn điện.

Tuyết Nghênh tỉnh lại, nàng nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ. Nàng vội vàng xuống giường, nhưng hai chân lại vô lực, giữa hai chân còn có chút đau nhức khiến Tuyết Nghênh té ngã trên mặt đất, may mà nàng là thần, cũng không cảm thấy đau đớn.

Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Toàn thân tại sao lại khó chịu như vậy, hôm qua có người đánh lén nàng sao?

Linh khí quanh người thuần hậu chứng tỏ nàng còn ở Thần giới, nhìn qua cung điện này có chút giống Hỗn Nguyên điện của Chích Dương thần tôn, xem ra trước mắt cũng không có nguy hiểm gì.

Tuyết Nghênh liền yên tâm sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Quần áo trên người nàng hiển nhiên không phải của ngày hôm qua, chất liệu vô cùng đẹp đẽ, quý giá, là Vân cẩm trân quý nhất hiện nay, ngàn năm chỉ có một. Y phục của nàng mặc dù không tệ, là Tuyết cẩm cực kỳ trân quý, nhưng không quý hiếm bằng Vân cẩm ngàn năm khó cầu.

Thân phận của chủ nhân cung điện này hẳn là vô vùng tôn quý, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.

Hình như hôm qua nàng đã nhìn thấy Chích Dương thần tôn?

Chẳng lẽ hắn mang nàng đến Hỗn Độn điện.

Chích Dương nghe được tiếng động liền chạy tới, nhìn thấy Tuyết Nghênh té ngã trên mặt đất, hắn cúi người bế Tuyết Nghênh lên.

"Tuyết Nghênh, có bị thương ở đâu không?"

Đây là lần đầu nàng được một nam thần tiên ôm vào ngực, hơn nữa nàng còn là cấp dưới của hắn, Tuyết Nghênh vặn người thoát khỏi vòng tay của Chích Dương, quay đầu sang một bên.

"Thần tôn, xin hỏi đây là chỗ nào?"

Chích Dương có chút xấu hổ rút tay lại.

"Tình hình ngày hôm qua rất cấp bách, vì vậy ta đã mang ngươi về đây, an trí ở thiên điện Hỗn Độn điện."

Tuyết Nghênh hỏi: "Ngày hôm qua?"

"Ừ, hôm qua chúng ta bị dây nhân duyên ảnh hưởng nên đã làm ra chuyện nam nữ. Tuy nói là ngoài ý muốn, nhưng cũng có trách nhiệm của bản tôn. Bản tôn sẽ phụ trách."

Sắc mặt của Tuyết Nghênh tái nhợt, buồn bã cảm giác bản thân không khoẻ. Vậy mà ngày hôm qua nàng đã làm chuyện nam nữ với Chích Dương. Còn xem Chích Dương thần tôn thành Bạch Quyết. Bản thân thật vất vả mới có được cuộc sống mới, nàng cũng không muốn thêm quá nhiều gông xiềng. Chích Dương muốn phụ trách, hắn sẽ cưới nàng sao? Đây là xuất phát từ trách nhiệm, hay là do đám đông chèn ép?

"Thần tôn, việc này đã truyền ra ngoài rồi sao?"

Chích Dương an ủi nàng: "Ngươi không cần lo lắng, việc này chỉ có ta và ngươi biết được."

"Đa tạ thần tôn."

Bất kể lý do là gì, hành động này của Chích Dương thật sự bảo vệ thanh danh của nàng, bớt đi rất nhiều chuyện phiền phức. Hiện tại Thần giới thái bình, thần tiên đều sống an nhàn, nên có rất nhiều tin đồn vớ vẩn.

Chích Dương theo bản năng nghĩ rằng Tuyết Nghênh đã đồng ý, dù sao thì không có một nữ thần tiên nào không muốn trở thành thần hậu của chân thần. Thân phận thần hậu tôn quý, đi đến đâu cũng được chư thần kính ngưỡng.

"Ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây vài ngày, còn việc thành thân bản tôn sẽ an bài thích đáng."

Tuyết Nghênh nghe xong rất kinh ngạc, nàng đồng ý cho hắn phụ trách bao giờ. Dù sao cũng là chân thần, lại là cấp trên của mình, nàng cũng không muốn đắc tội với hắn: "Thần tôn, Tuyết Nghênh muốn về Học Thần điện của mình. "

"Do nơi này không tốt sao? Do phục sức tiên hầu làm không chu đáo, hay chỗ nào khiến ngươi không hài lòng?"

"Thần tôn xử lý mọi việc của tam giới có trật tự rõ ràng, mọi người đều kính ngưỡng, tiên hầu cũng dễ bảo, nên tự nhiên Tuyết Nghênh không có gì bất mãn. Chỉ là Tuyết Nghênh không nhận nổi."

Nếu hiện tại Chích Dương vẫn không nhìn ra Tuyết Nghênh đang từ chối khéo léo, thì cũng uổng công hắn làm thần tôn nhiều năm như vậy.

"Ngươi không muốn?"

Tuyết Nghênh ngẩng đầu, lúc này Chích Dương đã thu lại nụ cười trên khoé miệng, không hề có sự dịu dàng như vừa rồi, thái độ đã có vài phần dò xét.

Tuy nói không muốn đắc tội, nhưng nàng càng không muốn tròng gông xiềng lên người. Đối với Tuyết Nghênh mà nói, Chích Dương cường đại là gông xiềng giam cầm nàng, huống chi hắn thiên vị Thượng Cổ như thế, mà nàng thì vô cùng chán ghét Thượng Cổ, cự tuyệt là lựa chọn tốt nhất của nàng.

"Là do Tuyết Nghênh không xứng với thần tôn, nếu thần tôn không để ý chuyện hôm qua thì tiểu thần sẽ không để trong lòng, tuyệt đối không truyền ra ngoài huỷ hại thanh danh của ngài."

Chích Dương hừ một tiếng: "Là không xứng hay là không muốn?"

Câu chất vấn mang theo tức giận của nam nhân vang bên tai, Tuyết Nghênh cúi đầu, không biết trả lời như thế nào.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

"Nếu ngươi không muốn, vậy quên đi."

Chích Dương phất tay áo rời đi. Nàng không muốn làm thần hậu, nhưng còn rất nhiều người muốn làm. Hắn là chân thần, một trong số ít những vị thần tôn quý, hắn có sự kiêu ngạo của riêng mình. Có lẽ hắn có một chút thích Tuyết Nghênh, nhưng không đủ để nàng giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn.