Chương 4: Tuyết Nghênh

Chích Dương từ từ tỉnh lại, hắn duỗi cánh tay theo thói quen, lại chạm vào một chỗ mềm mại kỳ lạ, hắn tò mò nhéo hai cái, cảm giác rất tốt.

Nữ nhân khó chịu lẩm bẩm, lúc này Chích Dương mới nhận ra được có một nữ thần tiên đang nằm trong ngực mình, hơn nữa hắn còn nằm chung phòng với nàng.

Đây chẳng phải là Tuyết thần đã bế quan vạn năm trước sao?

Nữ nhân da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, bộ dáng như được sủng ái, ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, mang theo vài phần ngây thơ. Nàng hiện tại so với Tuyết thần lạnh nhạt năm xưa khác nhau như trời với đất.

Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Hắn nhớ rõ lúc đó có một sợi dây bay tới, hắn tuỳ tay ném ra chỗ khác, sau đó… … đầu óc hiện lên hình ảnh mơ hồ.

Hắn suy nghĩ miên man không dứt, Chích Dương nhớ tới hôm qua bản thân đã làm ra chuyện hoang đường như vậy với Tuyết thần, sắc mặt đỏ bừng, có chút hối hận lại mang chút thoả mãn của một nam nhân.

Trong đầu hiện lên cảnh hoang đường ngày hôm qua, thần sai quỷ khiến mà xoa đôi môi đỏ mọng của nàng.

Hắn vốn thường xuyên tập võ, trong lòng bàn tay có vết chai mỏng, miêu tả cánh môi của nữ nhân, đầu ngón tay đi xuống, véo nhẹ chiếc cằm tinh xảo của nàng.

Đám người Thiên Khải tiến vào nơi ở của Phổ Hoa, không ngừng đi đến trước Hoan Hỉ thất.

Nghe được tiếng bước chân dồn dập, ánh mắt Chích Dương tối sầm lại, lập tức thi triển pháp thuật thay đổi pháp y, cũng thay một bộ nữ pháp y cho Tuyết Nghênh vẫn còn ngủ say. Hắn ngửi thấy bầu không khí ái muội trong phòng cũng thuận tay thi triển thanh khiết thuật.

Thiên Khải: "Chích Dương, ngươi thật sự ở đây! Ta và khối băng trắng đã tìm ngươi rất lâu, ngươi và Tuyết thần… … Hai người không có việc gì đi?"

Tất nhiên Chích Dương biết Thiên Khải có ý gì, nhưng việc này tuyệt đối không thể nói cho Thiên Khải biết. Huống hồ Thượng Cổ, Nguyệt Di, Phổ Hoa bọn họ đều ở đây, nếu nói ra, toàn bộ Thần giới đều biết hắn và Tuyết thần hài hòa, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Tuyết thần: "Ngày hôm qua bản tôn và Tuyết thần bị một sợi dây không biết tên ngộ thương, bản tôn nhờ vào linh lực thâm hậu nên mới tỉnh táo lại, nhưng tu vi của Tuyết thần không đủ, ý thức mơ hồ, nên nàng bị bản tôn đánh ngất."

"Chỉ có như thế?"

"Nếu không thì sao? Ngươi đang chờ mong cái gì? "

Phổ Hoa cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra. Nếu Chích Dương thần tôn và Tuyết thần xảy ra chuyện gì, tiểu thần của hạ giới như hắn còn có con đường sống ư? Cũng may Chích Dương thần tôn thật sự có định lực rất tốt, không hổ là Chích Dương thần tôn, cho dù là dây nhân duyên cộng thêm tác dụng của Hoan Hỉ thất đều có thể khống chế được bản thân.

Nguyệt Di: May quá, không có việc gì.

Thượng Cổ: Như vậy ta cảm thấy yên tâm rồi.

Bạch Quyết mơ hồ ngửi được mùi đàn hương trong không khí, hắn nhìn về phía Chích Dương, ý vị không rõ. Mọi chuyện chắc chắn không như những gì Chích Dương đã nói.

Giữa hắn và Tuyết thần đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Chích Dương lại phải nói dối?

Tuyết thần bế quan ba vạn năm lại đột nhiên xuất quan, vừa ra khỏi cửa đã đυ.ng phải Chích Dương, chẳng lẽ nàng có mục đích khác?

Chích Dương khụ hai tiếng: "Hiện giờ phải trở lại Thần giới điều ra rõ sợi dây kia là của ai, thiếu chút nữa gây ra tai hoạ, nếu tra ra được người nào làm, bản tôn nhất định phải nghiêm trị hắn!"

"Bản tôn còn công vụ cần phải xử lý, đi trước một bước."

Nói xong liền bế Tuyết Nghênh, biến mất ở trước mắt mọi người.

Thiên Khải: "Này, sao lại đi nhanh như thế, cả đêm ai cũng lo lắng cho ngươi, đến một câu hỏi thăm cũng không thèm nói."

Thượng Cổ và Nguyệt Di cũng có chút kinh hoặc, ngoại trừ Thiên Khải, Chích Dương yêu thương Thượng Cổ nhất, hiện tại lại làm như thể không nhìn thấy nàng ta, hôm nay Chích Dương để lộ vài phần cổ quái, nhưng hai người cũng không để ý lắm.

Bạch Quyết thấy Chích Dương vội vàng trở về Thần giới, vẻ mặt khó hiểu, xem ra mọi chuyện thật sự không đơn giản.