Chương 3: Tuyết Nghênh

Hoan Hỉ thất

Thân thể mềm mại của nữ nhân nằm trong vòng tay rắn chắc của Chích Dương, nàng lộ ra khuôn mặt trắng nõn và chiếc cổ khiết oánh, trên khuôn mặt lãnh đạm, cao khiết ngày xưa, bây giờ hai má ửng đỏ, môi đỏ khẽ mở, vô cùng quyến rũ.

"Thần tôn, ngài thật sự thích Tuyết Nghênh đúng không?"

Có lẽ do dây nhân duyên nên lúc này sắc mặt của Tuyết Nghênh đỏ hồng, đôi mắt ẩn tình, giọng nói mềm mại quyến rũ.

Chích Dương nhìn cảnh xuân trước mắt, trong lòng bốc cháy lên một ngọn lửa, ý thức hắn mơ hồ, chỉ muốn lao vào. Nhưng mơ màng cảm thấy có gì đó không ổn, chậm chạp không ra tay.

Tuyết Nghênh nhìn nam nhân trước mặt, người mà nàng thích cả đời, thậm chí vì hắn mà không màng tính mạng, lại chẳng thể nhận được một chút chân tình nào từ hắn. Nàng không cam lòng, tại sao hắn không thể thích nàng, cho dù chỉ là một chút.

Tại sao lại là Thượng Cổ, người kia tự cho là thân phận tôn quý, không học vấn không nghề nghiệp, thua kém nàng mọi mặt.

Khuôn mặt Bạch Quyết hiện lên trước mắt, khiến nàng nhớ tới tất cả sự lạnh nhạt trong quá khứ.

Tuyết Nghênh bị du͙© vọиɠ khống chế, đôi tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lãnh ngạnh của nam nhân, thân thể chậm rãi hướng về phía trước, môi đỏ mọng in lên cánh môi mỏng của hắn, thăm dò quanh bờ môi.

Trong lòng của Chích Dương bốc lên ngọn lửa lớn, sợi dây trong đầu óc đứt hoàn toàn, cuối cùng hắn cũng không thể kiềm chế được bản thân. Một bàn tay to lớn xoa đầu của Tuyết Nghênh, tay kia cọ xát chiếc eo thon của nữ tử, môi mỏng hôn lấy đôi môi đỏ, lúng túng lặp lại, không thể kiềm chế.

Môi mỏng đi xuống, để lại từng vết đỏ. Bàn tay to đẩy quần áo sang một bên, một lúc sau, quần áo của hai người đã cởi ra. Cơ thể cường tráng của Chích Dương đè lên thân thể tinh tế của nàng. Chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền ra tiếng thở dốc khàn khàn của nữ tử và gầm nặng nề của nam tử.

Mây cuộc tan đi, ánh trăng treo trên cành, tiếng ve kêu trống vắng xa xăm, hoàn toàn hài hoà.

Khác với trong phòng nóng như lửa đốt, bên ngoài mây đen thành đám, khung cảnh nghiêm trọng.

Mọi người ở Thần giới nhốn nháo, đến nay vẫn không tìm thấy tung tích của hai người kia.

Thượng Cổ: "Làm sao bây giờ? Đã lục soát hết tất cả các nơi trên Thần giới này, hai người bọn họ không có khả năng chạy xuống hạ giới được!"

"Nguyệt Di, nếu Chích Dương trở về hắn sẽ gϊếŧ chết ta mất! Mau nghĩ cách gì đi."

"Tiểu tổ tông của ta ơi, nếu ngươi nghe lời ta nói, trở về sớm một chút sẽ không gặp được nhiều phiền toái như vậy. Hiện tại Chích Dương và Tuyết thần đều bị liên lụy, lỡ như… ...phát sinh chuyện gì đó. Chích Dương và Tuyết thần chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho dù ngươi có làm nũng, cùng lắm Chích Dương chỉ phạt ngươi vài đạo thiên lôi, không được rời khỏi Thần giới một tháng, nhưng Tuyết thần không dễ giải quyết như vậy!"

Thượng Cổ nghe xong, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, khuôn mặt méo mó, trông rất đáng thương.

Thiên Khải an ủi: "Thượng Cổ, không phải có ta ở đây sao? Bản tôn khẳng định sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì bản tôn đích thân bồi tội với Tuyết thần, nếu Chích Dương lại tức giận, ta dẫn người xuống hạ giới tránh một thời gian, chờ Chích Dương hết giận, chúng ta lại trở về."

Thiên Khải yêu cầu Phổ Hoa tổ chức nhân duyên đại hội vốn là giúp Thượng Cổ thông suốt, nhìn thấy khí khái nam tử của hắn, mà không phải xem hắn giống như huynh trưởng, để hắn có thể sớm ngày ôm được mỹ nhân về nhà.

Dây nhân duyên không ném trúng hắn và Thượng Cổ, ngược lại gây ra hoạ lớn, Phổ Hoa này thật sự không đáng tin. Nhưng nếu có thể trải qua thế giới hai người cùng với Thượng Cổ ở Hạ giới, đó cũng là một cơ hội tốt. Không chừng Thượng Cổ có thể phát hiện ra điểm tốt của hắn, sau đó nghĩ thông suốt. Nghĩ đến đây Thiên Khải không khỏi nhếch miệng cười.

Bạch Quyết liếc nhìn Thiên Khải, không mặn không nhạt nói một câu: "Có lẽ còn một chỗ khác."

Nguyệt Di: "Nơi nào?"

Thượng Cổ: "Nơi nào? Ở đâu?"

Thiên Khải: "Khối băng trắng kia, lửa cháy đến nơi rồi, ngươi đừng úp úp mở mở nữa."

Bạch Quyết lười nhắc liếc nhìn mọi người, tầm mắt chuyển sang Phổ Hoa.

Thiên Khải: "Đúng rồi! Tại sao ta lại không nghĩ tới, Hoan Hỉ thất của Phổ Hoa! Bọn họ có khả năng ở đó nhất!"

Không ngờ hắn bảo Phổ Hoa mở Hoan Hỉ thất để ở cùng Thượng Cổ lại cho hai người này dùng, thật là tạo nghiệt.

Nguyệt Di: "Việc này không thể chậm trễ, hãy tìm bọn họ ngay!"