Chương 2: Tuyết Nghênh

Điện Hỗn Độn.

Chích Dương ngồi trên ghế cao, công văn chất từng chồng từng chồng trên bàn. Kể từ khi chủ thần Huyền Nhất phản bội Thần giới, rơi vào ma đạo, Chích Dương phải gánh vác trách nhiệm giúp đỡ thiên hạ, suốt ngày lo chuyện trong Tam giới.

Thấy có người đến, Chích Dương mới buông công văn trong tay xuống, nhìn về phía Tuyết Nghênh: "Tuyết thần hôm nay đến đây là có việc gì?"

Tuyết Nghênh cung kính hành lễ với Chích Dương, nếu như nói người mà nàng kính phục nhất ở Thần giới này là ai thì người đó chính là Chích Dương thần tôn. So với Thiên Khải suốt ngày lang thang không có việc gì làm, luôn sa vào Thượng Cổ, Chích Dương thật sự tốt hơn nhiều. Những năm gần đây, cũng nhờ có Chích Dương mà Thần giới mới được xử lý gọn gàng ngăn nắp, lễ này cũng có vài phần chân thành.

"Hôm nay tiểu thần tự ý xông vào mai viên của Bạch Quyết thần tôn, đặc biệt đến lãnh phạt."

Chích Dương trầm tư, Bạch Quyết thật sự có không ít diễm phúc, một đám nữ thần lần lượt theo hắn, ngay cả Tuyết thần xưa nay lãnh đạm cũng trốn không thoát. Khối băng họ Bạch này thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. Chích Dương theo bản năng cho rằng chính là Bạch Quyết khiển trách Tuyết thần, dù sao cách làm như vậy cũng phù hợp với tính tình của khối băng họ Bạch kia: "Một khi đã như vậy, Thần giới có pháp luật, thưởng phạt phân minh, Tuyết thần tự mình lãnh ba đạo thiên lôi."

"Tuyết Nghênh lĩnh mệnh."

Tuy uy lực của ba đạo thiên lôi này không đủ làm tổn thương tính mạng, nhưng cũng đủ khiến Tuyết Nghênh nằm mấy ngày. Theo suy nghĩ của Tuyết Nghênh, đây là biểu hiện cho thực lực vô dụng, trong lòng càng muốn đề cao linh lực, miễn cho lúc đến hỗn độn kiếp phải chịu bó tay không có biện pháp.

Nàng đã tận mắt chứng kiện sự khủng bố của hỗn độn kiếp ngày đó, nàng thật sự sợ hãi, chỉ có đủ mạnh mẽ, mới có thể làm chủ vận mệnh của bản thân.

Nàng phải hành sự khiêm tốn, lẳng lặng tu thành chân thần, trở thành cường thủ trong cường thủ ở Thần giới này.

Sau khi lãnh phạt, Tuyết Nghênh tuyên bố bế quan tu luyện với bên ngoài. Ở Thần giới bế quan tu hành là việc bình thường, Tuyết Nghênh là vị thần của bốn mùa vừa thăng chức, ngoại trừ bốn vị thần Phong Vũ Lôi Điện đến thăm hỏi, nàng không có tiếp xúc với các vị thần khác, cũng không có mấy người để ý đến việc Tuyết Nghênh bế quan.

Ở trong núi không biết năm tháng trôi qua bao lâu, ba vạn năm qua đi, mọi thứ lưu chuyển ở năm tháng dài đằng đẵng.

Thực lực của Tuyết Nghênh đã tăng lên rất nhiều, đạt tới thượng thần đỉnh, cách chân thần chỉ có một bước. Nhưng một bước này lại như lạch trời, cho đến nay vẫn chưa có vị thần nào chạm tới.

Thượng thần đỉnh có thể ẩn giấu tu vi của bản thân, Tuyết Nghênh vốn muốn hành sự khiêm tốn, cho nên nàng che giấu tu vi của mình.

So với thực lực của kiếp trước, Tuyết Nghênh vẫn rất hài lòng. Hiện tại cũng nên ra ngoài rèn luyện một phen.

Nhân duyên đại hội.

Nguyệt Di lôi kéo tay của một thiếu nữ, vô cùng bất lực: "Thượng Cổ, tiểu tổ tông, nhân duyên đại hội cũng đã xem xong rồi, mau về thôi."

"Ta vừa mới đến, cũng phải cẩn thận thưởng thức vẻ đẹp Thần giới của ta chứ."

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Nguyệt Di, Thượng Cổ không tán thành, nàng đường đường là Chủ Thần hỗn độn: "Gần đây ta vừa học một đạo pháp thuật mới từ Phổ Hoa, đúng lúc muốn dùng đến."

Thượng Cổ vung tay lên, sau đó thi triển pháp thuật.

"Thượng Cổ, ngươi làm gì đó."

Nam thần tiên thành đôi, nữ thần tiên chen chúc tới, Nguyệt Di kéo Thượng Cổ đi về phía trước.

Thượng Cổ: "Ta...... cũng không biết."

Nguyệt Di hận sắt không thành thép: "Tiểu tổ tông của ta ơi, với chút bản lĩnh này của ngươi, còn có thể làm nên việc gì sao?"

Tuyết Nghênh vốn định đi ra ngoài một chuyến, thưởng thức cảnh đẹp của Thần giới, khi đi qua Đào Uyên lâm, lại phát hiện khung cảnh nơi đây rất hỗn loạn.

Thượng Cổ và Nguyệt Di bị nữ thần tiên bất chấp tính mạng đuổi theo, sau đó đυ.ng thẳng vào Tuyết Nghênh.

Tuyết Nghênh không kịp phòng ngừa bị Thượng Cổ xô ngã, đột nhiên một sợi dây tiên rơi vào người của Tuyết Nghênh, nàng theo bản năng vung tay ném sợi dây.

Chích Dương nghe được tin tức, vội vàng đến nơi, cảm thấy một sợi dây không biết tên bay đến, hắn phất tay áo đẩy ra.

Nguyệt Di: "Tiêu rồi!"

Tuyết Nghênh: "Chích Dương thần tôn, ta thích ngươi."

Chích Dương nắm lấy tay ngọc mềm mại của Tuyết Nghênh, ánh mắt đầy thâm tình: "Bản tôn cũng thích ngươi."

Tuyết Nghênh và Chích Dương nhìn nhau thâm tình, trăm miệng một lời.

"Chúng ta ở bên nhau đi. "

"Chúng ta ở bên nhau đi. "

Nói xong, liền rời đi bỏ lại mọi người.

Thượng Cổ: "Nguyệt Di, tiêu rồi, ta gây đại hoạ rồi phải không! "

Nguyệt Di: "Không còn kịp rồi, kế hoạch bây giờ là tìm được Chích Dương thần tôn và Tuyết Nghênh. Tuyệt đối đừng xảy ra sai sót, mau chóng báo cho Thiên Khải và Bạch Quyết, hy vọng còn kịp."