Chương 1: Tuyết Nghênh

Đông đi xuân đến, thời gian trăm năm nháy mắt thoáng qua, đối với phàm nhân mà nói trăm năm là cả một cuộc đời, nhưng đối với thần tiên trên trời, đó chỉ là một cái búng tay.

Mai viên.

Tuyết Nghênh: "Tại sao ta lại ở nơi này?"

Tuyết Nghênh đỡ trán, một cơn chóng mặt ập tới khiến cơ thể nàng ngã xuống mặt đất.

Không có đau đớn như dự đoán, cơ thể của nàng rơi vào vòng tay ấm áp. Hương hoa mai mát lạnh của nam tử quẩn quanh chóp mũi, Tuyết Nghênh từ từ mở mắt ra, trong nháy mắt nhận ra nam tử trước mắt, đột nhiên nhảy ra khỏi ôm ấp.

"Tuyết Nghênh thất lễ, gặp qua thần tôn. "

Bạch Quyết đứng thẳng như tùng, nhìn xuống Tuyết Nghênh, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Tuyết Nghênh?"

"Mai ý chi đầu đãi tuyết nghênh, thật là một cái tên hay."

Nghe vậy, Tuyết Nghênh đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng như bị sét đánh, nhưng sắc mặt vẫn không

thay đổi. Thì ra… là nàng trọng sinh, trở về ngay lần đầu gặp được Bạch Quyết. Nhưng lúc này, nàng sẽ không bao giờ vì câu "Mai ý chi đầu đãi tuyết nghênh" mà ngu ngốc chờ đợi hắn ba vạn năm, nàng phải sống vì chính mình. Trước mắt phải tìm cơ hội lập tức rời khỏi đây.

Tuyết Nghênh phục hồi tinh thần, thu lại cảm xúc, bình tĩnh vững vàng hành lễ với Bạch Quyết.

"Thần tôn tán thưởng, tiểu thần ngửi thấy hương hoa mai trong viện, liền muốn ngắm nhìn hoa mai cảnh tuyết, nên mới tự ý đi vào mai viên của thần tôn, tiểu thần nguyện chịu trách phạt. "

Bạch Quyết: "Ngươi biết bản tôn?"

Tuyết Nghênh: "Thần tôn nói đùa, trước kia Ma giới tới xâm phạm, thần tôn kiêu dũng thiện chiến, dẫn dắt chúng thần của Thần giới đánh lui Ma tộc, bảo vệ tam giới thái bình. Tam giới này ai mà không biết đến chiến thần Bạch Quyết thần tôn? Thậm chí chư thần của Thần giới còn lấy Bạch Quyết chân thần làm gương, trên dưới noi theo."

Bạch Quyết cũng không có ý tứ này, ánh mắt đầu tiên của Tuyết Nghênh khi nhìn thấy hắn là khϊếp sợ, hình như còn có chút lưu luyến, không giống như lần đầu gặp gỡ, mà tựa như gặp lại cố nhân.

Nhưng mà, trong ký ức của hắn, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tuyết thần.

Tuyết Nghênh: "Thần tôn công tích vĩ đại, tiểu thần cũng biết được một ít."

Tuyết Nghênh thầm nghĩ Bạch Quyết vẫn nhạy bén như thế, có thể nhận ra sự khác biệt của nàng trong nháy mắt, tốt hơn là nên cẩn thận, nhanh chóng thoát khỏi hắn. Bằng không, chờ hắn phát hiện nàng trọng sinh, tuyệt đối sẽ không buông tha nàng dễ dàng, nhẹ thì bị giam cầm canh giữ, nặng thì vứt bỏ tánh mạng.

Tuyết Nghênh bỗng nảy ra một ý tưởng, nàng nhớ tới việc làm cho Bạch Quyết chán ghét, một là khen ngợi dung mạo của hắn, mà nữ thần say mê hắn… trong lòng nàng nảy ra một kế: "Đương nhiên, ngoại trừ chiến tích vĩ đại khiến người kính nể không thôi, thần tôn còn có tướng mạo tuấn lãng thoát tục, thân hình cường tráng, làm cho vô số nữ thần bái phục."

Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Nghênh rực lửa, vẻ mặt si mê: "Tiểu thần cũng rất ngưỡng mộ ngài."

Bạch Quyết ghét nhất nữ thần phạm si mê và ngợi khen dung mạo của hắn, hai việc này nàng đều phạm vào, chỉ sợ là đắc tội hắn. Những điều này chắc có thể khiến hắn đuổi nàng đi.

"Làm càn."

"Tuyết Nghênh nghĩ sao nói vậy, nếu có nói sai, hi vọng thần tôn bao dung. "

"Lui ra đi! "

"Hôm nay là tiểu thần mạo phạm, biết rõ trước khi thần tôn đến đã ra lệnh không được phép tự ý vào Trường Uyên điện, còn phạm phải sai lầm như vậy, lập tức đi lãnh phạt ba đạo thiên lôi. "

Nói xong, nàng hành lễ với Bạch Quyết rồi đi ra khỏi nơi này.

Nhìn Tuyết Nghênh vội vã bước đi, hận không thể lập tức cách xa khỏi hắn, Bạch Quyết vẫn cảm thấy quái dị: "Đứng lại. "

Tuyết Nghênh buộc phải dừng lại, hôm nay tên Bạch Quyết này bị làm sao vậy? Nhớ rõ đời trước nàng muốn lôi kéo làm quen, hắn lại lạnh lùng đuổi nàng đi.

"Thần tôn còn có việc muốn dặn dò sao?"

Bạch Quyết nhàn nhã đi tới, dừng ở chỗ rất gần Tuyết Nghênh. Tuyết Nghênh sợ đến mức tim nhảy thình thịch, chẳng lẽ hắn cho rằng mình cố ý nhìn trộm hắn? Nhưng mà nàng cũng không có bám lấy hắn như trước kia. Hay là hắn phát hiện mình trọng sinh?

Đứng bất động lâu như vậy, Bạch Quyết muốn làm sao! Địch bất động ta bất động, Tuyết Nghênh không còn cách nào khác đành phải tiếp tục cúi đầu, chậm rãi chờ đợi.

Chân thần thật đúng là quyền cao chức trọng, cao cao tại thượng, cảm giác mặc người xâu xé thật khó chịu, nàng phải học được cách cải thiện linh lực của mình, sớm ngày tấn chức chân thần, sẽ không cần phải khom lưng uốn gối, phụ thuộc vào những vị chân thần này.

Nhìn đến Tuyết Nghênh nắm chặt tay, thân thể căng thẳng, Bạch Quyết liền biết nữ tử trước mắt không vô hại hoa si như nàng đã thể hiện. Nhưng không nên rút dây động rừng, còn phải bàn bạc kỹ hơn. Hắn muốn nhìn xem nàng có mục đích gì.

Bạch Quyết: "Không có việc gì, hoa mai rơi trên tóc của ngươi. "

Hoa mai? Tuyết Nghênh duỗi tay quả nhiên bắt được một cánh hồng mai. Có vẻ Bạch Quyết vẫn chưa phát hiện bí mật của nàng: "Đa tạ thần tôn, hạ thần còn có công việc cần phải xử lý, xin phép cáo lui trước, không quấy rầy thần tôn ngắm mai."

Bạch Quyết, một đời này ngươi chỉ là chiến thần của Thiên giới, Bạch Quyết thần tôn cao cao tại thượng, ta cũng chỉ là Tuyết thần, không có mối quan hệ nào khác.

Bạch Quyết nhìn về hướng Tuyết Nghênh rời đi, cho đến khi bóng dáng của Tuyết Nghênh biến mất, mới thu hồi tầm mắt.