"Đinh! Thông báo nhiệm vụ:
Một, khuyên Hoa Thiên Cốt đến Trường Lưu tham gia thí luyện, đồng thời trong lúc đó bảo vệ Hoa Thiên Cốt an toàn.
Hai, giúp đỡ Hoa Thiên Cốt hoàn thành thí luyện, thuận lợi tiến vào Trường Lưu tu hành.
Bởi vì nhiệm vụ lần này khá nhiều nên phần thưởng cũng sẽ khá là phong phú, đương nhiên trừng phạt cũng sẽ gấp bội. Hoàn thành nhiệm vụ một ban thưởng một bản “Y thư vạn giới”, tu đến chỗ cao có thể chữa được bách bệnh giải bách độc, sinh tử nhân nhục bạch cốt. Hoàn thành nhiệm vụ hai ban thưởng một viên giải độc đan, tác dụng có thể giải tất cả độc dược trên thế gian này một lần, bởi vì thuốc này không thuộc về thế giới này, bởi vậy chỉ có thể dùng cho bản thân kí chủ, người khác ăn vào chỉ có thể tạo được tác dụng của thuốc giải độc đan bình thường, ban thưởng chung cho hai nhiệm vụ là 2000 điểm tích lũy. Nhiệm vụ một thất bại sẽ trừng phạt sét đánh 30 lần, khấu trừ 2000 điểm tích lũy. Nhiệm vụ hai thất bại sẽ phạt sét đánh 20 lần, khấu trừ 2000 điểm tích lũy, mong kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, bánh mì sẽ có, pháp lực cũng sẽ có, chỉ cần kí chủ cố gắng thật nhiều! Cố lên!"
Nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu hệ thống, Nghê Mạn Thiên khó có thể tưởng tượng được một bé con đáng yêu như vậy sao lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy, hai nhiệm vụ đều bị sét đánh 50 lần, 4000 điểm tích lũy, vẫn may nhiệm vụ không khó hoàn thành, không phải kiếp trước mình và Hoa Thiên Cốt cũng vào Trường Lưu sao, nếu không nhiệm vụ thất bại, mình không biết phải bao lâu mới có thể lấy lại số điểm tích lũy đó. Còn có 50 lần sét đánh, nếu đánh cùng một lúc thì liệu có còn mạng không đây? Aizz, ta phải làm tốt nhiệm vụ mới được.
"Tiểu Cốt, sau này ngươi có dự định gì không?"
"Ừm ~ ta muốn vào Trường Lưu tu tiên, ta muốn học bản lĩnh thật tốt, tương lai có năng lực bảo vệ cho người quan trọng của ta, tỉ như cha, Mạn Thiên, Đường Bảo, ừm ~ còn có Đông Phương, Mạn Thiên ngươi thì sao?" Hoa Thiên Cốt nhìn Đông Phương ở bên cạnh dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng, chậm một lát rồi giảo hoạt nói.
"Ta cũng muốn vào Trường Lưu tu hành, ừm ~, cũng muốn mãi mãi ở cạnh Tiểu Cốt ngươi." Nghê Mạn Thiên nhìn Hoa Thiên Cốt ở bên cạnh trông mong đợi, học theo cách nàng đùa Đông Phương, đùa nàng.
"Được, vậy chúng ta cùng nhau đến Trường Lưu đi, cùng nhau tu hành. Đông Phương ngươi cũng muốn đi Trường Lưu sao?"
"Trước tiên ta cùng các ngươi đi Trường Lưu, về phần sau này, ừm ~ ta dự định qua một thời gian nữa sẽ đến kinh thành thi khoa cử." Đông Phương Úc Khanh đáp.
"Vậy thì thật là quá tốt, chúng ta có thể cùng nhau đi Trường Lưu."
Trong khoảng thời gian tiếp theo, ba người tiếp tục lên đường, đi hơn nửa tháng mới tới nhà trọ Trường Lưu dưới chân núi Trường Lưu.
Một bên khác, trong đại điện của Trường Lưu tam tôn cũng đang thương lượng để tiến hành bài kiểm tra tuyển chọn người mới cho môn phái.
"Thời gian gần đây, Đan Xuân Thu vẫn luôn đang chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực của Thất Sát điện, ta thấy chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng sớm hơn." Nho tôn đề nghị.
"Sư đệ, ý của ngươi là gì?" Thế tôn hỏi.
"Ý của ta chính là, thế lực của Trường Lưu chúng ta làm sao so sánh được với Thất Sát điện? Dù sao cũng thế đơn lực mỏng, Trường Lưu chúng ta hẳn là nên chiêu mộ thêm đệ tử để đối phó với thế lực của Thất Sát." Nho tôn đề nghị Trường Lưu chiêu mộ đệ tử.
"Để thực lực của Trường Lưu ta lớn mạnh, đây xác thực là một lối thoát, thế nhưng khoảng cách Trường Lưu ta chiêu tân, phải cần thời gian ba năm, nước xa cũng không cứu được lửa gần." Thế tôn cảm thấy thời gian chiêu tân vào ba năm sau, không giúp được gì đối với tình huống hiện tại.
"Ai nha! Sư huynh ngươi hà cớ gì phải thủ lề thói cũ như vậy, ngươi trực tiếp chuyển sang tháng sau không phải đơn giản rồi sao, vừa vặn gần đây ta rất nhàm chán, nhận hai đồ đệ chơi đùa." Chỉ cần thời gian sớm, chẳng phải được rồi sao? Nho tôn suy nghĩ, vừa vặn còn có thể dẫn theo mấy đồ đệ thú vị đi chơi.
"Tử Họa, ngươi thấy sao?"
"Gầy dựng tài năng cho Trường Lưu, Tử Họa không thể không chịu trách nhiệm."
"Được, vậy cứ định thời gian chiêu tân sớm đi, cũng hi vọng hành động này của Trường Lưu chúng ta có thể khiến cho các phái, giảm bớt bài trừ môn hộ, hấp thu huyết dịch mới mẻ, mở rộng thực lực của chúng ta."
"Được rồi, ta đi làm chuyện này." Nho tôn dứt lời, gấp quạt lại rồi quay người ra khỏi đại điện.
Lúc này trong Dị Hủ các, Lục Sao cũng đang bẩm báo cho các chủ của Dị Hủ, tin tức Trường Lưu chiêu tân sớm, các chủ của Dị Hủ quyết định muốn trợ giúp Hoa Thiên Cốt thông qua thí luyện, đưa nàng đến bên cạnh Bạch Tử Họa, xem hắn sẽ gϊếŧ Hoa Thiên Cốt hay tiếp tục giữ lại nàng.
Ba người bên này cũng đến bảng thông báo, biết được tin Trường Lưu chiêu tân trước thời hạn.
"Quá tốt! Trường Lưu chiêu tân sớm, như vậy chúng ta không cần chờ lâu như vậy, đây thật là quá tốt, Mạn Thiên." Hoa Thiên Cốt hưng phấn ôm Nghê Mạn Thiên nói.
Chỉ là nàng vui mừng không được bao lâu, liền phát hiện mình còn phải đợi Vân Ẩn, đại đệ tử của Thanh Hư Đạo Trưởng ở nhà trọ dưới chân núi Trường Lưu, nàng vẫn chưa tìm được Vân Ẩn, nàng vẫn chưa hoàn thành di mệnh của Thanh Hư Đạo Trưởng, làm sao có thể đến Trường Lưu tu tiên, nàng không muốn thất hứa với người khác, nhìn dáng vẻ phát sầu với khuôn mặt bánh bao phồng lên của Hoa Thiên Cốt, Đông Phương Úc Khanh nói: "Cốt Đầu, ngươi và Mạn Thiên đến Trường Lưu tham gia thí luyện còn ta ở nhà trọ chờ Vân Ẩn chẳng phải đã được rồi sao? Ta muốn thi khoa cử làm Trạng Nguyên, cũng không phải đến Trường Lưu để tu tiên."
"Đúng vậy, Tiểu Cốt, hai chúng ta đi Trường Lưu tham gia thí luyện trước, nơi này có Đông Phương chờ mà, với lại chúng ta đi tới Trường Lưu cũng có thể xin tôn thượng của Trường Lưu giúp đỡ, xin Trường Lưu thay thông báo cho Vân Ẩn đến Trường Lưu tìm ngươi." Nghê Mạn Thiên biết thân phận thật sự của Đông Phương Úc Khanh chính là các chủ của Dị Hủ, có mối thù gϊếŧ cha với Bạch Tử Họa và năm thượng tiên nên không có chuyện sẽ đến Trường Lưu tu hành, cũng giúp đỡ khuyên Hoa Thiên Cốt.
Kiếp trước bởi vì Nghê Mạn Thiên uy hϊếp Hoa Thiên Cốt, còn từng bị Đông Phương Úc Khanh uy hϊếp, đương nhiên biết thân phận của hắn. Thực ra lúc ấy nàng uy hϊếp Hoa Thiên Cốt một mặt là vì để Hoa Thiên Cốt từ bỏ thích Bạch Tử Họa, lúc ấy Hoa Thiên Cốt là đồ đệ của Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa lại là chưởng môn của Trường Lưu, nếu như Hoa Thiên Cốt thích Bạch Tử Họa thì sẽ vô cùng vất vả, thậm chí bị người khác phát hiện sẽ thân bại tên nứt, đáng tiếc cuối cùng cũng uổng công, quan hệ với Hoa Thiên Cốt cũng dần dần xa cách.
Một mặt khác thì là muốn cho Hoa Thiên Cốt khuất phục nàng, cho nàng một bậc thang thì có lẽ các nàng đã có thể hòa hảo như lúc ban đầu, chỉ là không nghĩ đến Hoa Thiên Cốt vì chuyện này mà muốn gϊếŧ nàng, còn bị Bạch Tử Họa nhìn ra, mặc dù nàng đã thắng ở đại hội kiếm tiên lần đó, thế nhưng nàng lại không vui chút nào. Kể từ lúc đó nàng biết họ không còn là bằng hữu nữa, các nàng không thể quay lại với nhau nữa, cộng thêm những chuyện xảy ra sau đó như một tia sét giữa trời quang đối với nàng, cha chết, người yêu cũng chết, đều chết bởi vì bằng hữu tốt đã từng. Lúc ấy nàng đã nghĩ đến mối quan hệ của họ trước đây rất tốt, đã nói muốn làm bạn tốt cả đời. Thế nhưng vì sao Hoa Thiên Cốt lại vì Thần khí mà hại chết cha nàng, Sóc Phong cũng bởi vì Hoa Thiên Cốt mà rời bỏ nàng, sau này Hoa Thiên Cốt nói cha nàng không phải do nàng gϊếŧ, là Đan Xuân Thu gϊếŧ, thế nhưng sao Hoa Thiên Cốt không nghĩ xem nếu không có nàng và Sóc Phong dùng thần khí làm mê muội cha nàng thì làm sao lại bị Đan Xuân Thu thừa dịp lợi dụng.
Về sau nàng xem cừu hận dành cho Hoa Thiên Cốt như động lực để mình sống tiếp, cho đến khi sống lại. Hiện tại ngẫm lại có lẽ tình cảm mà nàng dành cho Sóc Phong cũng không tính là yêu, chỉ là bởi vì mọi người đều thích Hoa Thiên Cốt, không lui tới với nàng, chỉ có Sóc Phong sẽ theo nàng luyện kiếm, một mình nàng rất cô đơn, cho nên mới có thể khá ỷ lại vào Sóc Phong, sau này bởi vì Sóc Phong chết, loại này ỷ lại liền thành yêu, mà Sóc Phong đối với nàng hẳn cũng có cảm giác không khác nàng là bao, nếu không sẽ không dễ dàng rời đi cùng Hoa Thiên Cốt, không chút do dự mà chết, không chút do dự việc nàng trước mất đi cha sau mất đi người yêu phải tiếp tục sống như thế nào. Hai người họ ở bên nhau nhiều hơn vì cô đơn.