Chương 8: Gặp lại mọi người

Trong khoảng thời gian ba người họ ở dưới chân núi đang chuẩn bị tham gia thí luyện của Trường Lưu sơn, lại quen biết nhóm người Khinh Thủy, Sóc Phong, Vũ Thanh La, Hỏa Tịch, trong thời gian này Nghê Mạn Thiên cũng nhận được thư của Nghê Thiên Trượng, muốn nàng tham gia thí luyện của Trường Lưu sơn, vào Trường Lưu tu tập tiên thuật.

Ở kiếp trước, ba người ở dưới chân núi nhìn xuống thấy Sóc Phong tỷ thí cùng người khác, lúc này hai người kia đã bại, vào lúc có một người đánh lén Sóc Phong, Hoa Thiên Cốt không nhịn nổi lại nhắc nhở Sóc Phong, mà lần này, Nghê Mạn Thiên biết thực lực của Sóc Phong nên không lên trước khıêυ khí©h. Sóc Phong cũng hỏi Hoa Thiên Cốt vì sao lại muốn giúp hắn, vì sao lại nhắc nhở hắn?

Lần nữa gặp lại Sóc Phong, Nghê Mạn Thiên đã hiểu phỏng đoán trước kia của mình, đúng vậy, tình cảm mình dành cho Sóc Phong nhiều hơn chính là ỷ lại, mà không phải tình yêu. Nhìn Sóc Phong trước mắt, lòng nàng cảm thấy giống như nhìn thấy một người bạn mà nàng đã nhiều năm không gặp, bình thường không có gì lạ, hơn là sự phấn khích, kích động như nàng tưởng tượng. Giờ khắc này Nghê Mạn Thiên mới tính là hoàn toàn buông xuống tình cảm dành cho Sóc Phong.

"Mỹ nhân, ta là Khinh Thủy, ngươi tên là gì? Là môn phái nào?" Giống như kiếp trước, Khinh Thủy vẫn tới hỏi nàng?

"Ta là Nghê Mạn Thiên, thuộc Bồng Lai. Đây là Hoa Thiên Cốt, đây là Đông Phương Úc Khanh, hai người họ chưa gia nhập môn phái nào cả." Nghê Mạn Thiên thuận tiện giới thiệu Hoa Thiên Cốt và Đông Phương Úc Khanh, mặc dù quan hệ ở kiếp trước của hai người không thân thiết lắm, nhưng Khinh Thủy đối xử với Hoa Thiên Cốt cũng không tệ, nếu không có Mạnh Huyền Lãng thì hai người cũng sẽ không náo thành chuyện sau này.

"Bồng Lai sao! Ta nghe nói cảnh sắc ở Bồng Lai rất đẹp." Khinh Thủy khao khát nói.

"Thực ra cũng được." Nghê Mạn Thiên hồi tưởng Bồng Lai trong trí nhớ của mình, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt nhỉ?

"Mạn Thiên, Bồng Lai thật sự rất đẹp sao?" Hoa Thiên Cốt ở bên cạnh nghe thấy đối thoại của hai người cũng thấy hứng thú với Bồng Lai, trước đó nàng luôn luôn sống ở thôn Hoa Liên chưa từng đi nơi nào cả, cũng là sau khi quen biết với Mạn Thiên thì mới biết Bồng Lai, hiện tại lại nghe được từ trong miệng Khinh Thủy, trong lòng càng ngày càng muốn xem xem nơi Mạn Thiên lớn lên trông như thế nào, không biết khi nào mới có cơ hội đi?

"Ta cũng nghe người ta nói." Giờ phút này Khinh Thủy cũng chú ý đến Hoa Thiên Cốt, mặt bánh bao tròn tròn, trên mặt mang theo một chút mập mạp của em bé, đôi mắt thật to, trông thật đáng yêu.

"Thực ra cũng không đẹp lắm đâu, chờ sau này có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi đến Bồng Lai ở mấy ngày giới thiệu cho ngươi." Nghê Mạn Thiên càng ngày càng không phản kháng được Hoa Thiên Cốt, huống hồ đây cũng không phải chuyện phiền toái gì.

"Được, vậy chúng ta quyết định vậy nhé." Ta có thể đến Bồng Lai, quá tốt.

"Vậy ta có thể đi cùng không? Ta cũng đến tham gia thí luyện của Trường Lưu, nếu thuận lợi thì sau này chúng ta sẽ là đồng môn đấy." Khinh Thủy có tính cách khá vô tư, nghe thấy Nghê Mạn Thiên nói vậy, cũng tiếp lời.

"Có thể, nếu chúng ta cùng nhau trở thành đệ tử của Trường Lưu thì đến lúc đó các ngươi và ta sẽ cùng nhau về nhà." Nói xong mọi người cùng trở về nhà trọ.

Bên kia, Bạch Tử Họa nhìn tên Hoa Thiên Cốt trong danh sách thí luyện, lâm vào trầm tư, chẳng lẽ mình thật sự không tránh được sao?

"Cảm tạ các vị đường xa mà đến, ta là Lạc Thập Nhất, bài khảo hạch này do ta chủ trì, bây giờ ta sẽ nói sơ qua về nội dung của bài khảo hạch, khảo hạch chia làm ba cửa ải, ải thứ nhất rất đơn giản, chỉ cần trước buổi trưa ngày mai, thuận lợi rời khỏi phạm vi kết giới của rừng Võng Lượng coi như qua ải, thế nhưng phải nhớ rằng trong rừng rậm lớn có rất nhiều hoa ăn thịt người, chuyện này liên quan tới tính mạng, ai không đủ sức nên rời đi càng sớm càng tốt." Lạc Thập Nhất tuyên bố xong. Nhìn Lạc Thập Nhất ở trên đài, Nghê Mạn Thiên nghĩ lại đây là sư phụ của mình ở kiếp trước, hắn đối với nàng rất tốt, kiếp trước sau khi mình ngộ sát Đường Bảo thì hắn cũng tự tử theo, mình vẫn luôn cảm thấy có lỗi với hắn, ở kiếp này nếu như có thể, tận lực bù đắp cho hắn càng nhiều càng tốt.

"A! Nguy hiểm vậy sao!"

"Nương thân, mẫu thân, các ngươi đừng đi nhé, thực sự rất nguy hiểm."

"Yên tâm đi, không sao đâu." Hoa Thiên Cốt nói với Đường Bảo đang trốn ở trong tai nàng.

"A? Ngươi đang nói chuyện với ta sao?" Khinh Thủy ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại giữa Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo thì cho rằng Hoa Thiên Cốt đang nói chuyện với nàng.

"Yên tâm đi, không sao đâu." Hoa Thiên Cốt sửng sốt một chút, biết Khinh Thủy đã hiểu lầm.

"Đến lúc đó, chúng ta sẽ phân phát cho mọi người một viên thủy châu bạc làm pháp thuật, khi các ngươi gặp phải nguy hiểm chuẩn bị từ bỏ tranh tài, có thể bóp nát nó ngay lập tức, bóp nát nó các ngươi sẽ thuận lợi rời khỏi rừng rậm, trở lại nơi này, để cho tranh tài công bằng, bản phái sẽ thống nhất thu hồi tất cả pháp khí và bảo vật trên người các ngươi, bản phái sẽ thống nhất cấp cho vũ khí cơ bản, ban đêm sẽ dừng cuộc tranh tài các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm, có thể nghỉ ngơi cho tốt, mọi người đã rõ hết chưa?"

"Đã rõ, đã rõ." Mọi người đáp.

"Vậy là tốt rồi, một canh giờ sau bắt đầu tỷ thí, các ngươi đi chuẩn bị đi, hi vọng có thể nhìn thấy mọi người ở vòng thứ hai."

"Vâng, vâng, đi."

"Tiểu Cốt, chúng ta cũng trở về chuẩn bị một chút đi." Nghê Mạn Thiên nói xong, hai người liền cùng nhau trở về nhà trọ.

"Nương thân, mẫu thân, đây chính là hoa ăn thịt người đấy, các ngươi đã hiểu hết chưa? Đây không phải chuyện đùa giỡn, người ta không muốn không có nương thân và mẫu thân đâu." Đường Bảo cảm thấy rất nguy hiểm, không muốn để các nàng đi.

"Yên tâm đi, Đường Bảo, mẫu thân sẽ bảo vệ nương thân thật tốt, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng năng lực của mẫu thân sao? Lại nói hiện tại nương thân đã có thể ngự kiếm, hoa ăn thịt người không uy hϊếp được nàng." Nghê Mạn Thiên nói. Đoạn thời gian đi đường này Nghê Mạn Thiên đã dạy Hoa Thiên Cốt ngự kiếm, chỉ là vẫn chưa ổn định lắm, cũng bay không cao, thế nhưng đã có thể để kiếm bay lên, về phần sợ độ cao mình có thể ở sau lưng nàng trông chừng hẳn là không có vấn đề gì lớn, không phải kiếp trước Hoa Thiên Cốt cũng vượt qua vấn đề này sao.

"Vậy được rồi, thế nhưng nếu như gặp phải nguy hiểm không vượt qua được, các ngươi nhất định phải bóp nát thủy châu bạc nha." Đường Bảo lo lắng dặn dò hai người.

"Được, biết rối, Đường Bảo của chúng ta sẽ không trở thành đứa trẻ không có nương thân và mẫu thân đâu. Đông Phương, thời gian này phải làm phiền ngươi chờ Vân Ẩn ở dưới núi rồi."

"Không phiền, các ngươi yên tâm đi, phải chú ý an toàn."

"Ừm."

Buổi chiều, Bạch Tử Họa tìm được Hoa Thiên Cốt, hi vọng có thể khuyên Hoa Thiên Cốt đến môn phái khác, đoạn thời gian này hắn vẫn không tìm được phương pháp vượt qua kiếp sinh tử, nếu như Hoa Thiên Cốt có thể không đến Trường Lưu, hai người không gặp mặt là phương pháp xử lý tốt nhất.

"Ngươi từ bỏ khảo thí đi, ta giới thiệu ngươi đến Thái Bạch môn làm đệ tử, có lẽ nơi đó thích hợp với ngươi hơn."

"Không, ta muốn vào Trường Lưu." Hoa Thiên Cốt kiên định trả lời, Mạn Thiên muốn vào Trường Lưu, nàng không muốn tách khỏi Mạn Thiên, mới không cần đi Thái Bạch môn.

"Khảo thí của Trường Lưu rất nghiêm ngặt, chẳng những ngươi không qua ải mà còn nguy hiểm đến tính mạng nữa." Bạch Tử Họa tiếp tục khuyên.

"Không thử làm sao từ bỏ được, thượng tiên, ngươi, ngươi đừng lo lắng cho ta." Nói xong Hoa Thiên Cốt liền đi tìm đám người Nghê Mạn Thiên.