Chương 6: Đường Bảo

"A, sao nó lại sáng lên, Mạn Thiên, Đông Phương các ngươi mau nhìn, A! Con sâu, con sâu."

Hoa Thiên Cốt tỉnh lại từ trong cơn mơ thì phát hiện giọt Thiên Thủy đeo trên cổ đang phát sáng, mặc dù trước đó cũng đã sáng mấy lần, cũng không thấy rõ bên trong là thứ gì, mà lần này lại thấy rất rõ ràng. Hoa Thiên Cốt bị dọa sợ đến nỗi ném giọt Thiên Thủy xuống mặt đất.

Nghe thấy lời này Nghê Mạn Thiên và Đông Phương Úc Khanh tất nhiên là hiểu đây là Đường Bảo sắp chào đời, bởi vậy nghe thấy lời của Hoa Thiên Cốt, hai người đều lặng yên không lên tiếng. Sau đó liền nghe thấy một tiếng giòn vang, chỉ thấy một con sâu béo màu xanh biếc cuồn cuộn đi ra, trong nháy mắt nó lớn bằng nửa bàn tay người trưởng thành, mập mạp, trên đầu còn có hai xúc tu.

"Ừm ~ hì hì ~ a ô!"

"Thứ gì đây?" Hoa Thiên Cốt nhất thời không thể tiếp nhận, hai người nhìn thấy phản ứng của Hoa Thiên Cốt, Nghê Mạn Thiên vươn tay bắt Đường Bảo, còn Đông Phương Úc Khanh thì giải thích lai lịch của Đường Bảo cho Hoa Thiên Cốt.

"Ngươi không biết đây là gì à, đây chính là linh trùng ngươi nuôi đấy, còn động đậy, ngươi xem biết động kìa, tiểu gia hỏa này là linh trùng đấy, là một loại sủng vật có linh tính, aizz, là dùng máu của ngươi gieo mầm, tinh khí của ngươi nuôi lớn, biết nói, với lại biết pháp thuật, rất chân thành! Có biết bao người phải dùng biết bao vận may mới có thể nuôi được linh trùng! Chiêm chϊếp chiêm chϊếp chiêm chϊếp chϊếp."

"Sao ngươi lại biết rõ như thế?"

"Có người dưỡng thành đương nhiên có người ghi chép, nếu ta là người đọc sách, đương nhiên là thấy ở trong sách, ngươi nhìn xem nó luôn luôn nhìn ngươi, nhất định là nó tìm đến ngươi, nhìn xem, nhìn xem."

"Mẫu thân!"

"Sao ngươi lại gọi ta là mẫu thân? Ngươi cũng không phải do ta sinh ra, ta cũng không phải con sâu." Hoa Thiên Cốt cự tuyệt tiếp nhận mình làm mẹ của một con sâu.

"Nó là do ngươi ấp trứng nở ra, hơn nữa nó là cốt nhục ruột thịt của ngươi đó." Đông Phương Úc Khanh tiếp tục thuyết phục.

Đông Phương Úc Khanh nói xong Nghê Mạn Thiên ở bên bên cạnh cũng khuyên nhủ: "Tiểu Cốt, ngươi xem nó đáng yêu như thế, còn gọi mẫu thân, còn được nuôi bởi máu của ngươi, không phải cũng giống như con của ngươi sao."

"Nương thân, mẫu thân, cha (*)" Có lẽ vì ba người luôn luôn ở cạnh nhau, lần này Đường Bảo trực tiếp gọi cha, gọi Hoa Thiên Cốt là nương thân, Nghê Mạn Thiên là mẫu thân, Đông Phương Úc Khanh là cha, Đường Bảo vừa kêu vừa nhảy vào trong ngực Hoa Thiên Cốt: "Nương thân, nương thân" Đường Bảo ở bên bên cạnh tiếp tục gọi Hoa Thiên Cốt.

(*) Cả nương thân (娘亲) và mẫu thân (母亲) đều có nghĩa là mẹ, nhưng để phân biệt khi gọi HTC và NMT nên mình dịch theo raw gốc nhé.

Ta đã thành mẫu thân rồi sao? Nhưng ta là người, sao có thể đẻ ra sâu, có điều linh trùng này cũng gọi Mạn Thiên là mẫu thân, gọi ta là nương thân, gọi Mạn Thiên là mẫu thân, nghĩ như vậy cảm thấy có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ.

Mà người cha là Đông Phương Úc Khanh thì tự động bị Hoa Thiên Cốt coi là bình phong, trong vô thức, Hoa Thiên Cốt càng thêm ỷ lại vào Nghê Mạn Thiên.

Hoa Thiên Cốt hơi chần chờ, đúng là trông Đường Bảo rất đáng yêu, cũng khônglàm hại người, đưa tay đón lấy Đường Bảo.

"Ha ha a ~ nương thân, ta đói bụng, nương thân." Đường Bảo lại gọi.

"Đúng, đúng, ngươi xem kỹ nó, ta đi tìm cho nó một chút ăn." Đông Phương Úc Khanh đứng dậy ra ngoài.

"Mẫu thân, mẫu thân."

"Hì hì."

"Mẫu thân, mẫu thân."

"Hắc hắc."

Sau đó Đông Phương Úc Khanh ra ngoài tìm thức ăn cho Đường Bảo, chỉ còn Hoa Thiên Cốt khó xử cười cười với Đường Bảo, mà Nghê Mạn Thiên ở bên cạnh nhìn một người một trùng, một hồi là con sâu gọi mẫu thân, một hồi là Hoa Thiên Cốt đang cười, rất có cảm giác một nhà ba người. Sau một lúc Đông Phương Úc Khanh lại trở về.

"Đến đây, đến đây, cắn, ăn vào."

"Nó thật đáng yêu." Hoa Thiên Cốt nói. Đông Phương Úc Khanh ở bên cạnh cầm lá cây đút cho Đường Bảo, vừa cho ăn vừa nói.

"Sau này ta và Mạn Thiên không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng có người làm bạn."

"Ngươi nói nó ở cạnh ta à, nhưng nó nhỏ như vậy không sợ ta đè chết sao?"

"Không đâu, nó là linh trùng, sao dễ dàng chết như vậy?"

"Tiểu Cốt, ngươi đặt một cái tên cho nó đi." Nghê Mạn Thiên nghĩ kiếp này Đường Bảo sẽ tên là gì? Vẫn là Đường Bảo sao?

"Tên? Gọi ngươi là gì mới được đây? Ừm ~ vậy ta gọi ngươi là Đường Bảo được rồi."

"Đường Bảo."

"Đường Bảo!" Nghê Mạn Thiên và Đông Phương Úc Khanh đồng thanh mở miệng.

"Ngọt như đường, quý như bảo bối được không?"

"Mạn Thiên, tên là Đường Bảo được không?"

"Được."

"Được, được, vậy ta gọi nó là Đường Bảo."

Cứ như vậy, Đường Bảo vẫn có cái tên giống kiếp trước, Đường Bảo, sau này ta sẽ cùng Tiểu Cốt chăm sóc cho ngươi, Nghê Mạn Thiên âm thầm quyết định.

"Nương thân, mẫu thân, cha."

"Ta và Mạn Thiên là nương thân và mẫu thân của ngươi, hắn không phải là cha của ngươi." Hoa Thiên Cốt nghiêm túc nói với Đường Bảo, vì sao Đông Phương nhất định muốn cưới mình chứ. . .

"Cha, cha."

"Ta chính là cha của nó, đợi đến mai sau lúc ta được Kim Bảng đề tên nhất định sẽ lấy ngươi."

"Hắn không phải cha của ngươi."

"Ta là cha của ngươi."

"Ừm???" Đoán chừng Đường Bảo không biết nên nghe ai.

"Hắn không phải cha của ngươi."

"Ta là cha của ngươi."

"Hắn không phải cha của ngươi."

"Ta là cha của ngươi."

"Ăn nhiều một chút, cha cho ngươi ăn."

Nghê Mạn Thiên nhìn hai người nói đùa và dáng vẻ khó xử của Đường Bảo nghĩ rằng, ngày tháng như hiện tại thật tốt, không có thập đại Thần khí, không có Yêu Thần, cha không chết, Sóc Phong cũng vẫn còn, cha Thiên Cốt cũng còn sống, ta nhất định phải cố gắng tu luyện, học tập y thuật thật giỏi, không để bi kịch ở kiếp trước xảy ra một lần nữa.

Một bên khác, thế tôn Ma Nghiêm hỏi tôn thượng Trường Lưu Bạch Tử Họa: "Tử Họa, chuyến này có thu hoạch gì không?" Bạch Tử Họa lắc đầu biểu thị không có gì.

"Việc này liên quan rất lớn, một ngày còn chưa trừ diệt sẽ biến thành tai hoạ, ta phái Thập Nhất mang thêm mấy đệ tử cùng đi tìm." Ma Nghiêm muốn phái thêm đệ tử đi tìm, Trường Lưu không thể không có Bạch Tử Họa, một ngày chưa trừ diệt sinh tử kiếp, là một ngày Bạch Tử Họa chưa yên.

"Sư huynh, chỉ có đá Nghiệm Sinh mới có thể nhìn thấu sinh tử kiếp, mà đá Nghiệm Sinh chỉ có một viên, ngươi phái thêm nhiều người đi cũng không dùng được." Sanh Tiêu Mặc cảm thấy phương pháp của Ma Nghiêm cũng không thích hợp.

"Chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đây chờ chết sao?" Ma Nghiêm vẫn không cam lòng.

"Sư huynh, sư phụ nói không sai, sinh tử kiếp này chỉ có một mình ta có thể đối mặt, đá Nghiệm Sinh tạm thời đặt ở chỗ ta đi, ta sẽ xử lý thích đáng." Nghe thấy lời của Bạch Tử Họa, Sanh Tiêu Mặc gật đầu tán thành.

"Tử Họa, ngươi phải nhớ cho kỹ di huấn của sư phụ, một khi tìm được sinh tử kiếp, nhất định phải gϊếŧ không tha." Ma Nghiêm vẫn không an lòng căn dặn thêm một lần.

Sau đó Bạch Tử Họa đi tới Tàng Thư Các: "Trong bản môn có ghi chép nào liên quan đến việc đệ tử gặp phải sinh tử kiếp không?"

"Trong mấy trăm năm, bản môn có bảy người gặp sinh tử kiếp." Chỉ thấy sách vở tự động nói ra đáp án.

"Kết quả thế nào?"

"Bốn người trong đó rơi vào ma đạo tự sát, còn lại ba người độ kiếp thành công."

"Bọn hắn làm như thế nào?"

"Trong đó hai người tìm được và đồng thời gϊếŧ chết sinh tử kiếp của họ."

"Thì ra là như thế, còn một người còn lại thì sao?"

"Việc này chỉ được truyền miệng, không được ghi chép trong sách."

"Nghĩa là ngoại trừ gϊếŧ chết nàng, nhất định còn có biện pháp khác, có thể phá giải sinh tử kiếp." Bạch Tử Họa nghĩ nếu có người thành công, nói không chừng mình cũng có thể thành công, lại đi tìm Đào Ông, kết quả từ chỗ Đào Ông biết được đệ tử kia cũng không vượt qua sinh tử kiếp, chỉ có tập hợp đủ thập phương Thần khí có lẽ có thể vượt qua sinh tử kiếp. Nhưng dù là gϊếŧ Hoa Thiên Cốt hay tập hợp đủ Thần khí đều không thể, chỉ thầm cầu nguyện đời này đừng gặp Hoa Thiên Cốt, lúc này hắn cũng không biết Hoa Thiên Cốt đang đi về hướng Trường Lưu.