Chương 5: Đi Thục Sơn

Qua mấy ngày, hai người bái biệt Hoa phụ, tiến về Thục Sơn, vì kiếp trước một mình Hoa Thiên Cốt tiến về Thục Sơn bị trận pháp vây ở chân núi, chỉ có thể đi tìm Dị Hủ Các xin giúp đỡ, kiếp này có Nghê Mạn Thiên ở cạnh đương nhiên không cần đi Dị Hủ Các, với lại vì trước đó Nghê Mạn Thiên kịp thời tránh khỏi chuyện Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt gặp nhau, khiến giữa hai người ít đi rất nhiều việc ràng buộc, đương nhiên những thứ này ngay cả Nghê Mạn Thiên cũng không biết, kiếp trước lúc hai người liên quan đến nhau Hoa Thiên Cốt đã quên chuyện lần đầu gặp Bạch Tử Họa, đợi đến sau này nhớ lại chuyện liên quan, hai người đã là thủy hỏa bất dung, Hoa Thiên Cốt đương nhiên cũng không có cơ hội nói những việc này với nàng.

Mà lúc này Thục Sơn đang trải qua một trận địa chiến, chưởng môn Thanh Hư Đạo Trưởng bị phản đồ Vân Ế đánh lén, phản đồ Vân Ế liên hợp với Đan Xuân Thu của Thất Sát phái tàn sát Thục Sơn, tất cả đệ tử môn phái ở lại bảo vệ, bị gϊếŧ toàn bộ.

Mà một bên khác tam tôn của Trường Lưu cũng phát hiện tình huống của Thục Sơn, "Hai người này là ai?" Thế tôn Ma Nghiêm khó hiểu, nhìn cũng không giống là đệ tử của Thục Sơn? Vì sao bây giờ lại xuất hiện ở Thục Sơn?

"Muốn phái đệ tử đi Thục Sơn trợ giúp không?" Sanh Tiêu Mặc hỏi Bạch Tử Họa.

"Chỉ sợ là đến không kịp, bây giờ ta đến Thục Sơn." Bởi vì tình huống khẩn cấp, Bạch Tử Họa quyết định tự mình đi đến.

Lúc này trong đại điện Thục Sơn, chỉ thấy một đệ tử Thục Sơn thất tha thất thểu chạy đi vào: "Đan Xuân Thu dẫn người đánh lên, sư huynh đệ của chúng ta. . ."

"Vân Thư đâu?" Thanh Hư đưa tai qua bên cạnh một chút, muốn nghe được rõ ràng hơn. "Vân Thư đã bị Thất Sát phái gϊếŧ chết, hắn kêu ta tới đây. " Chỉ thấy đệ tử này thừa dịp Thanh Hư Đạo Trưởng không phòng bị đột nhiên xuất thủ, đánh lén vào đầu của hắn lấy ra thần khí Thuyên Thiên Liên, hai người chạm nhau một chưởng, Thanh Hư Đạo Trưởng ngã xuống đất thổ huyết. Tiếp theo Đan Xuân Thu bay từ bên ngoài vào, đánh ngã đệ tử trên đại điện túm lấy thần khí Thuyên Thiên Liên trong tay Vân Ế.

Lúc hai người đến Thục Sơn chỉ thấy khắp nơi trên đất Thục Sơn đều là thi thể: "Sao những đạo sĩ này đều bị gϊếŧ, Thanh Hư Đạo Trưởng ở đâu? Thanh Hư Đạo Trưởng? Thanh Hư Đạo Trưởng?" Sau đó hai người tìm trong đại điện của Thục Sơn thì gặp được Thanh Hư Đạo Trưởng, ở kiếp trước, sau khi Thanh Hư Đạo Trưởng hỏi rõ thân phận của Hoa Thiên Cốt, liền đem cung vũ của chưởng môn,《 lục giới toàn thư 》, 《Thục Sơn kiếm phổ》, vị trí chưởng môn đều phó thác cho Hoa Thiên Cốt, muốn Hoa Thiên Cốt giúp hắn tìm được đại đệ tử Vân Ẩn của hắn chấn chỉnh lại Thục Sơn, như lần trước Vân Ế cũng mai phục ở bên cạnh, khác biệt chính là lần này Vân Ế công kích bị Nghê Mạn Thiên ngăn cản.

"Đạo trưởng, đạo trưởng, ngươi sao vậy?"

"Đạo trưởng ngươi có sao không?"

Hai người cùng mở miệng hỏi, các nàng cũng không quen biết Thanh Hư Đạo Trưởng.

"Các ngươi là ai?" Thanh Hư yếu ớt hỏi, lúc này đi vào Thục Sơn cũng không biết là địch hay là bạn.

"Ta là Hoa Thiên Cốt, y theo Thanh Hư Đạo Trưởng dạy bảo, tuổi tròn mười sáu tuổi đến Thục Sơn học đạo, nơi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Thanh Hư Đạo Trưởng đâu?" Hoa Thiên Cốt hỏi.

"Ta là Nghê Mạn Thiên, là đệ tử của Bồng Lai." Nghê Mạn Thiên, nhìn đạo trưởng trước mắt, lại thấy tình trạng thê thảm của đệ tử Thục Sơn ở bên ngoài, đây chính chuyện kiếp trước nghe nói Thục Sơn diệt môn chứ cũng không biết kiếp trước một mình Hoa Thiên Cốt làm sao thoát hiểm. "Tiểu Thần, ngươi biết kiếp trước Tiểu Cốt làm sao bình an rời khỏi Thục Sơn không?" "Hồi ký chủ, kiếp trước là Bạch Tử Họa cứu được Hoa Thiên Cốt, hiện tại Bạch Tử Họa hẳn là cũng sắp đến Thục Sơn." Nghe xong lời của Tiểu Thần, Nghê Mạn Thiên mới giật mình hiểu ra.

"Bần đạo chính là Thanh Hư." Thanh Hư nghe xong hai người đáp lời, nghĩ đến Nghê Mạn Thiên dù sao cũng là đệ tử Bồng Lai, không thể tạm đảm nhiệm chức vụ chưởng môn Thục Sơn, vẫn phải đem thứ này phó thác cho Hoa Thiên Cốt là phù hợp nhất.

"Thanh Hư Đạo Trưởng, ngài chính là Thanh Hư Đạo Trưởng sao? Đạo trưởng, ta là Hoa Thiên Cốt, ta là Tiểu Cốt, ngươi còn nhớ ta không?"

"Ngươi, ngươi là Tiểu Cốt? Được, Tiểu Cốt, ngươi nghe cho kỹ, bây giờ ngươi nhanh chóng chạy tới Trường Lưu nói cho Bạch Tử Họa chuyện Thuyên Thiên Liên bị cướp, bọn hắn cần phải cẩn thận."

"Đạo trưởng, ngài cố chống đỡ, Mạn Thiên ngươi mau xem cho đạo trưởng."

"Tiểu Cốt, hư đỉnh của Thanh Hư Đạo Trưởng đã bị phá, dựa vào y thuật hiện tại của ta không cứu hắn được." Nghê Mạn Thiên nghĩ đến y thuật của mình đúng là không giỏi gì!

"Tiểu Cốt, không kịp nữa. Tiểu Cốt, ta, ta có một mảnh cung vũ, ngươi cầm nó thì chính là chưởng môn của Thục Sơn."

"Không được! Đạo trưởng, chuyện này, chuyện này sao có thể?"

"Tiểu Cốt, trên dưới Thục Sơn chỉ còn hai người các ngươi, Mạn Thiên lại là đệ tử Bồng Lai, chẳng lẽ còn khiến đạo trưởng ta đi cầu xin ngươi sao?" Thanh Hư Đạo Trưởng nghĩ đến ba người chúng ta ở Thục Sơn, ta lại sắp chết, thân phận của Nghê Mạn Thiên không thích hợp, ngươi không tiếp nhận vị trí chưởng môn, chẳng lẽ muốn đạo thống của Thục Sơn ta bị đứt ở đây sao?

"Không, đạo trưởng, ta, ta nhận lấy." Hoa Thiên Cốt không đành lòng nhìn Thanh Hư Đạo Trưởng như vậy, mở miệng đồng ý.

"Được, được, được, được, chờ đến thời cơ, truyền nó cho đại đệ tử Vân Ẩn của ta, nói cho hắn người gϊếŧ ta chính là Vân Ế, hắn phản bội Thục Sơn đầu nhập vào Thất Sát phái." Thanh Hư biết Hoa Thiên Cốt không có pháp thuật, mà mình cũng không có cơ hội dạy nàng, chưởng môn Thục Sơn không thể là một phàm nhân, liền kêu nàng tìm thời cơ phù hợp truyền vị cho Vân Ẩn. Quan trọng nhất là không ai muốn đến đời của hắn lại Thục Sơn giao cho một phàm nhân cái gì cũng không biết. Như vậy Hoa Thiên Cốt cũng an toàn, 《 lục giới toàn thư 》 và《Thục Sơn kiếm phổ 》 cũng an toàn, bên cạnh nàng còn có một đệ tử Bồng Lai, có chuyện gì nguy cấp cũng có thể cứu nàng.

"Ta biết rồi đạo trưởng."

"Tiểu Cốt, đây là《 lục giới toàn thư 》, còn có 《Thục Sơn kiếm phổ 》, ngươi giữ cho cẩn thận, tuyệt đối không thể lạc mất, Tiểu Cốt." Thanh Hư Đạo Trưởng nhấc một tấm ván gỗ dưới mặt đất lên, lấy ra《 lục giới toàn thư 》 và《Thục Sơn kiếm phổ 》giao cho Hoa Thiên Cốt, muốn nàng cất giữ.

"Đạo trưởng, đạo trưởng."

"Ngươi đi đi!" Nói xong câu nói này, Thanh Hư Đạo Trưởng liền nuốt khí.

"Đạo trưởng ~"

"Đạo trưởng ~ "

Đột nhiên từ ngoài có một bóng dáng đánh tới, Nghê Mạn Thiên lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ phòng bị.

"Ha ha, cuối cùng cũng để ta tìm được, thì ra là 《 lục giới toàn thư 》ở đây."

"Ngươi là ai?" Nghê Mạn Thiên hỏi, kiếp trước chưa từng gặp người này, không biết đến cùng nhân vật như thế nào.

"Ta thật sự phải cảm ơn hai tiểu cô nương các ngươi, lấy ra, chẳng lẽ không nghe thấy ta nói gì sao?" Vân Ế phách lối nói ra.

"Ngươi là Vân Ế? Thanh Hư Đạo Trưởng là do ngươi gϊếŧ chết?" Hoa Thiên Cốt mở miệng hỏi.

"Xem như ngươi thông minh, thức thời thì mau giao《 lục giới toàn thư 》ra đây, ta còn có thể cho cho các ngươi toàn thây. . ." Không đợi Vân Ế nói xong Nghê Mạn Thiên đã ra tay, bây giờ thực lực của nàng là Kim Đan tiền kỳ, Vân Ế vốn không phải là đối thủ của nàng, hai người đấu qua mấy chiêu, Vân Ế phát hiện không địch lại nên thả người nhảy lên ngự kiếm trốn mất, hai người cũng không đuổi theo.

Tiếp theo Bạch Tử Họa cũng chạy tới Thục Sơn, nhưng Vân Ế đã chạy, sau đó hai người lại chia tay Bạch tử Họa ở chân núi.

Lần này vì Bạch Tử Họa không mang Hoa Thiên Cốt cùng ngự kiếm, cho nên cũng không vì Hoa Thiên Cốt mà dần mất pháp lực. Lúc Đan Xuân Thu dùng Thuyên Thiên Liên ám toán hắn, cũng không bị đánh lén thành công. Ngược lại vì không bị Hoa Thiên Cốt liên lụy, trực tiếp đánh bại Đan Xuân Thu cướp đoạt lại Thuyên Thiên Liên. Lúc Bạch Tử Họa muốn gϊếŧ chết Đan Xuân Thu và Vân Ế báo thù cho Thanh Hư Đạo Trưởng và đệ tử Thục Sơn, Sát Thiên Mạch xuất hiện bảo vệ Đan Xuân Thu, nói rõ mình không có hứng thú với thập đại thần khí, chuyện lần này là do Đan Xuân Thu tự làm, sau khi trở lại Thất Sát sẽ tự trừng trị Đan Xuân Thu, đồng thời ra tay gϊếŧ mấy đệ tử Thất Sát, bởi vì thực lực của Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch bất phân thắng bại, mà Sát Thiên Mạch cũng cho Bạch Tử Họa bậc thang đi xuống, Bạch Tử Họa bất đắc dĩ buông tha Đan Xuân Thu, mang Thuyên Thiên Liên trở về núi Trường Lưu.

Mà bên này, hai người Nghê Mạn Thiên và Hoa Thiên Cốt ở khu chợ dưới núi dưỡng sức mấy ngày, thừa dịp mấy ngày này Nghê Mạn Thiên dùng Tẩy Tủy đan. Tẩy Tủy đan nghĩa như tên có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, khi dược hiệu phát ra đau đớn khiến Nghê Mạn Thiên hận không thể nào ngất đi, sau hai canh giờ, dược hiệu phát huy hoàn tất, Nghê Mạn Thiên thay nước tắm mấy lần mới rũ bỏ được tàn ảnh của Tẩy Tủy đan, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, cảnh giới cũng đến Kim Đan hậu kỳ, vượt qua hai cảnh giới, pháp lực dồi dào. Tiếp theo đi tìm Hoa Thiên Cốt chuẩn bị đi dạo phố.

"Tiểu Cốt, chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày, hôm nay thời tiết không tệ chúng ta cùng nhau đi dạo phố đi, có được không?"

"Được!" Có lẽ mấy ngày nay vận khí của hai người bọn họ đã dùng hết, hôm nay ở trên đường hai người gặp phải Đông Phương Úc Khanh, bởi vì trước đó Hoa Thiên Cốt không đi Dị Hủ các xin giúp đỡ, lại cùng Nghê Mạn Thiên trực tiếp ngự kiếm đi Thục Sơn nên đương nhiên không có cơ hội bị Đông Phương Úc Khanh trông thấy nàng tắm rửa, thừa cơ cầu hôn dây dưa không ngớt, mà Nghê Mạn Thiên lại không hề hay biết rằng việc thay đổi lần gặp đầu tiên với Đông Phương Úc Khanh và Hoa Thiên Cốt, trong lúc vô tình đã thay Hoa Thiên Cốt giải quyết hai mối đào hoa, giải quyết giúp mình hai tình địch.

Mà lần này Đông Phương Úc Khanh thì lấy cớ nhất kiến chung tình đối với Hoa Thiên Cốt, dây dưa không ngớt, còn sắp xếp một cỗ xe ngựa đâm vào Hoa Thiên Cốt hòng mượn cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, lấy được sự cảm động và áy náy của Hoa Thiên Cốt, về sau ba người liền một đường đồng hành tìm kiếm Vân Ẩn. Trong khoảng thời gian này, Bạch Tử Họa từng vì chuyện sinh tử mà tới đây, kết quả cũng giống như kiếp trước, bởi vì Bạch Tử Họa không muốn lạm sát người vô tội, nên cuối cùng cũng không làm gì Hoa Thiên Cốt cả. Đông Phương Úc Khanh cũng mượn cơ hội đem giọt Thiên Thủy cho Hoa Thiên Cốt để nàng nhỏ một giọt máu lên, cái cớ lần này chính là muốn tặng bảo vật gia truyền cho người hữu duyên, sau đó Đường Bảo cũng sinh ra, bởi vì kiếp trước Nghê Mạn Thiên đã ngộ sát Đường Bảo nên cảm thấy áy náy, cũng không ngăn cản Đông Phương Úc Khanh, với lại kiếp trước Đường Bảo luôn luôn hết lòng vì Hoa Thiên Cốt, sau này cũng vì cứu Hoa Thiên Cốt ra khỏi Tòng Vân cung cho nên mới có thể bị nàng ngộ sát.