Chương 4: Cứu chữa cho Hoa phụ

"Tiểu Cốt yên tâm, ta là người tu tiên, mệnh cách đối với ta mà nói không có ảnh hưởng gì." Nghe thấy Hoa Thiên Cốt nói vậy, Nghê Mạn Thiên liền an ủi nàng.

"Mạn Thiên, ngươi nói thật sao? Vậy Mạn Thiên, chúng ta làm bằng hữu được không? Ta lớn đến nhường này, cho tới bây giờ chưa từng có bằng hữu, được không Mạn Thiên?" Nghe xong lời của Nghê Mạn Thiên, Hoa Thiên Cốt nói với vẻ chờ mong, mình sắp có bằng hữu sao? Sau này cũng có người ở bên, chỉ là Mạn Thiên có thể luôn luôn ở cạnh mình không?

Nhìn khuôn mặt trẻ con đáng thương trước mắt, bên tai nghe giọng nói mềm nhũn lại mang một ít nhõng nhẽo, lòng của Nghê Mạn Thiên lập tức mềm nhũn, nàng vốn dễ mềm lòng, chỉ là người khá cao ngạo, không khỏi vô thức mở miệng: "Được, thực ra ngươi cũng là bằng hữu đầu tiên của ta."

Nghe thấy lời của Nghê Mạn Thiên, Hoa Thiên Cốt giật mình hỏi: "Sao lại như vậy? Mạn Thiên tốt như vậy, tướng mạo lại xinh đẹp, tâm địa tốt bụng, còn giúp ta cha chữa bệnh."

"Cha của ta là chưởng môn Bồng Lai, ta là thiếu chủ của Bồng Lai, bởi vì liên quan đến thân phận, người kết bạn với ta nếu không phải sợ ta, thì bởi vì thân phận của ta muốn nịnh bợ ta mới làm bằng hữu của ta, dần dà ta cũng không muốn lui tới với các nàng, lại thêm những năm này vì tu luyện nên thời gian vui đùa càng ít đi, nhưng may mắn chính là lần này đi ra ngoài lịch luyện, vừa ra khỏi Bồng Lai thì gặp một bằng hữu tốt là ngươi."

"Mạn Thiên yên tâm, vì ngươi là Mạn Thiên nên ta mới làm bằng hữu với ngươi, mặc kệ ngươi có thân phận gì, trong lòng ta cả đời này ngươi cũng là bằng hữu.."

Đột nhiên, bên ngoài có một đám thôn dân giơ bó đuốc đến nói muốn báo thù cho đại phu.

"Các vị hương thân, đi theo ta, hôm nay chúng ta sẽ báo thù cho Trương đại phu, thay trời hành đạo, báo thù cho đại phu, thiêu chết nàng, thiêu chết nàng, thiêu chết yêu nữ này, thiêu chết nàng, thiêu chết nàng." Đám thôn dân nói phải thiêu chết Hoa Thiên Cốt báo thù cho Trương đại phu, tiếp theo ném cây đuốc vào nhà của Hoa Thiên Cốt, trong nháy mắt lửa lớn bùng lên.

"Thiêu chết nàng! Thiêu chết nàng!" Đám thôn dân kích động, hai miệng đồng thanh kêu lên.

"Mau dừng tay! Mau dừng tay! Đừng đốt! Đừng đốt mà! Mau dừng tay!" Hoa Thiên Cốt sốt ruột la lớn.

"Thiêu chết nàng! Thiêu chết nàng! Thiêu chết yêu nữ này!" Đám thôn dân hoàn toàn không để ý tới tiếng la của Hoa Thiên Cốt.

Trước tiên Nghê Mạn Thiên dùng tiên lực cứu mệnh cho Hoa phụ, tiếp theo lại nói với Hoa Thiên Cốt: "Tiểu Cốt, ngươi chăm sóc tốt cho cha ngươi, ta đi dập lửa!" Nghê Mạn Thiên nói xong, phất tay áo lên dập lửa lớn.

"Yêu quái! Yêu quái! Chạy mau!" Đám thôn dân nhìn lửa lớn ở Hoa gia trong nháy mắt bị dập tắt, bị hù dọa chạy mất.

Nghê Mạn Thiên giúp Hoa Thiên Cốt đỡ Hoa phụ đỡ ra bên ngoài, móc ra một đan dược do mình luyện chế từ trong ngực ra đút cho Hoa phụ: "Tiểu Cốt chăm sóc cho bá phụ trước, ta đi tìm một chút nước." Nghê Mạn Thiên nói xong quay người rời đi.

"Cha, ngươi có sao không?"

"Tiểu Cốt đừng trách bọn hắn, bọn hắn chỉ sợ hãi, bọn hắn không biết mình đang làm gì?"

"Cha đừng nói nữa, cha, trước tiên ngươi nghỉ ngơi đã, chờ ngươi khỏi bệnh chuyện gì ta cũng nghe theo ngươi."

Nghê Mạn Thiên nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng cảm khái vạn phần. Kiếp trước cũng không biết Tiểu Cốt làm sao vượt qua kiếp nạn lần này, sau này vẫn ngốc nghếch như vậy, đối với ai cũng tốt.

Nghê Mạn Thiên dùng pháp thuật thu dọn Hoa gia, vì lửa dập tắt rất nhanh cho nên phòng còn có thể cho người ở. Thu xếp cho Hoa phụ xong, hai người liền đi đến phòng của Hoa Thiên Cốt.

"Tiểu Cốt, vì sao những thôn dân kia lại hận ngươi như vậy?" Nghê Mạn Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ, thâm cừu đại hận như thế nào mới có thể khiến thôn dân này đối xử tuyệt tình với Hoa gia như thế, đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

"Bởi vì ta vừa sinh ra thì mẹ ta đã qua đời. Máu của ta không chỉ hủy hoa cỏ, lại trêu chọc yêu ma, người trong thôn đều xem ta như quái vật. Vì tránh né thôn dân mà cha ta và ta luôn luôn ở ngoài thôn, ta là một tai tinh, bất luận cái gì một khi thân cận với ta, đều không có kết cục tốt. Cha ta cũng vì ta mới luôn luôn người yếu nhiều bệnh như thế." Hoa Thiên Cốt vừa nói vừa nhìn Nghê Mạn Thiên sợ nàng cũng sẽ như người khác, một khi biết những thứ này liền đối với mình tránh như ôn dịch.

"Thì ra là như thế." Nghe xong lý do của Hoa Thiên Cốt, Nghê Mạn Thiên mới biết vì sao toàn bộ thôn, chỉ có Hoa gia ở chỗ hoang vu như thế.

"Không sao, nhiều năm qua ta cũng đã thói quen, thỉnh thoảng trong lòng rất khó chịu, rất muốn khóc lớn một trận, nhưng mà ta trời sinh không có nước mắt, một giọt nước mắt cũng không có." Hoa Thiên Cốt cười khổ một cái.

"Vậy ngươi hận bọn hắn không?"

"Đúng như cha ta đã tới, chỉ do bọn hắn sợ hãi mà thôi, bọn hắn sợ hãi mình chịu tổn thương, cũng sợ hãi người nhà chịu tổn thương, bọn hắn vốn dĩ không có lỗi, người sai là ta, có lẽ, có lẽ ta vốn không nên đến với thế giới này." Hoa Thiên Cốt tự hạ thấp mình mà nói.

"Tiểu Cốt, ta cảm thấy đến những chuyện này không phải lỗi của ngươi cũng không phải lỗi của thôn dân, đám thôn dân này quá yếu, không có biện pháp bảo vệ mình, tất nhiên là phải dùng biện pháp tránh né nguy hiểm có thể xảy ra. Nhưng đây cũng không phải do ngươi sai, mệnh cách và thể chất của ngươi cũng không phải ngươi muốn, ngươi cũng là người bị hại. Về phần ngươi nói sẽ không rơi lệ, có lẽ là trời cao thấy ngươi rất đáng yêu, không đành lòng nhìn thấy nữ tử đáng yêu như thế rơi lệ."

Nghê Mạn Thiên dỗ dành Hoa Thiên Cốt muốn cho nàng nghĩ thoáng một chút, dù sao chuyện đã phát sinh dù là ai cũng không thể thay đổi, đợi sau khi rời khỏi nơi này, đến Trường Lưu thì Hoa Thiên Cốt sẽ hiểu thôn Hoa Liên chẳng qua chỉ là một giọt nước trong biển cả sinh mệnh của nàng.

"Mạn Thiên, ba ngày nữa chính là sinh nhật của ta, ngươi có thể giúp ta mừng sinh nhật không? Những năm qua đều chỉ có hai người ta và cha ta." Hoa Thiên Cốt đáng thương nhìn Nghê Mạn Thiên.

"Được, ta mừng sinh nhật với ngươi." Nghê Mạn Thiên nhìn gương mặt bánh bao của Hoa Thiên Cốt không đành lòng cự tuyệt chỉ có thể đồng ý, nói xong hai người liền đi ngủ.

Ba ngày sau.

"Tiểu Cốt, cái này tặng cho ngươi, đây là bội kiếm trước đây cha ta tặng cho ta, xem như là quà sinh thần, đợi chút nữa ta sẽ dạy ngươi bộ kiếm pháp Bồng Lai, ngộ nhỡ sau này có nguy hiểm gì ngươi cũng có thể dùng để tự vệ." Ngày sinh nhật hôm đó, Nghê Mạn Thiên lấy bội kiếm trước kia cha đưa cho mình tặng cho Hoa Thiên Cốt.

Vào giữa trưa hai người đi phòng bếp làm chút đồ ăn, vì Hoa Thiên Cốt là thọ tinh, cho nên Nghê Mạn Thiên tự mình xuống bếp làm một bát mì trường thọ cho Hoa Thiên Cốt.

"Tiểu Cốt, hôm nay là sinh nhật của ngươi, ăn chén mì trường thọ này mới tính là viên mãn. Chúc ngươi tháng ngày thật dài thật lâu sau này luôn thuận lợi."

"Ừm, cảm tạ Mạn Thiên. Ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ ngày hôm nay." Hoa Thiên Cốt vui vẻ nói.

Mấy ngày sau, bệnh của Hoa phụ đã khỏi hẳn. Hệ thống cũng dịch chuyển tới phần thưởng. Nghê Mạn Thiên nhìn thấy Tẩy Tủy đan rất vui vẻ, nhưng bây giờ đang ở cùng Hoa Thiên Cốt, không thuận tiện lấy ra dùng, bây giờ còn dễ nói, Hoa Thiên Cốt không hiểu những thứ này, đợi sau này lúc Hoa Thiên Cốt đi vào tiên đồ mà hỏi tới, mình cũng không giải thích được, dù sao tiên dược ở toàn bộ Tu Tiên Giới có thể trực tiếp tăng lên năm mươi năm pháp lực cũng không gặp nhiều, chỉ có thể chờ thời cơ phù hợp lại dùng. Ở Hoa gia mấy ngày nay Nghê Mạn Thiên luôn luôn ở chung một phòng với Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt được sự giúp đỡ của Nghê Mạn Thiên, sau khi chữa khỏi bệnh của Hoa phụ. Ngày hôm sau, Hoa phụ nói với Hoa Thiên Cốt lời của Thanh Hư Đạo Trưởng chưởng môn Thục Sơn năm đó, vì nghĩ cho an toàn của Hoa Thiên Cốt sau này, muốn nàng đi Thục Sơn bái sư học nghệ, đồng thời xin nhờ Nghê Mạn Thiên đi cùng Hoa Thiên Cốt. Nghê Mạn Thiên vốn là cần hầu ở bên cạnh Hoa Thiên Cốt bảo vệ nàng, dĩ nhiên là vui lòng đồng ý, nói Hoa phụ yên tâm vân vân.

Một bên khác, vì Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt không gặp nhau, cũng trở về đến Trường Lưu cử hành đại điển tiếp nhận chức chưởng môn, chỉ thấy phía trên đại điện Trường Lưu, Đạo Diễn ngồi trên vị trí cao nhất của đại điện, thế tôn Ma Nghiêm và nho tôn Sênh Tiêu Mặc đứng dưới hai bên thềm, mà Bạch Tử Họa thì quỳ gối trên đại điện.

"Tuyên đọc lời răn dạy của chưởng môn" nho tôn cao giọng tuyên bố.

"Một, giới tham"

"Hai, giới sân"

"Ba, giới tình" nho tôn nói xong, thế tôn nói tiếp.

"Nhận cung vũ của chưởng môn."Sau khi Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm tuyên bố xong, Bạch Tử Họa liền đứng dậy, chỉ thấy Đạo Diễn vung phất trần mấy lần, cung vũ của chưởng môn liền xuất hiện bên hông của Bạch Tử Họa. Từ đó Bạch Tử Họa chính thức tiếp nhận chức chưởng môn phái Trường Lưu, vào ở trong Tuyệt Tình Điện.