Chương 3: Lần đầu gặp

Nghê Mạn Thiên rời khỏi Bồng Lai, trực tiếp ngự kiếm đến thôn Hoa Liên.

Đêm không trăng không sao, nơi xa có một bóng dáng nho nhỏ đang chạy về phía trước.

"Hệ thống kiểm tra được nữ chính sắp gặp phải nguy hiểm, xin kí chủ lập tức đi đến bảo vệ."

"Tiểu Thần, có thể tìm được vị trí cụ thể của Hoa Thiên Cốt không?"

"Hệ thống đang kiểm tra, ký chủ vui lòng đợi, đã phong tỏa mục tiêu, kí chủ hãy xem xét."

Sau đó trong đầu của Nghê Mạn Thiên liền xuất hiện vị trí của Hoa Thiên Cốt, trực tiếp ngự kiếm đi qua.

Nghê Mạn Thiên ngự kiếm rơi xuống trước mặt bóng dáng nho nhỏ kia, Hoa Thiên Cốt ở trước mặt đang mặc nam trang, bên ngoài khoác lên một kiện áo choàng bằng da chó màu đen, tay trái xách theo một ngọn đèn giấy nhỏ, mặt bánh bao nhìn hơi trắng bệch, dường như là bị dọa sợ, Nghê Mạn Thiên hỏi: "Cô nương, sao ngươi lại lo lắng như vậy?"

Hoa Thiên Cốt nhìn bóng dáng màu hồng từ trên trời rơi xuống bị dọa nhảy dựng một cái, tiểu tỷ tỷ trước mắt mặc một thân áo trắng, đeo một cái túi, cầm thanh kiếm trong tay hẳn là người, không phải quỷ, ta không sợ, không sợ, tiểu tỷ tỷ có khuôn mặt trái xoan, mắt phượng hẹp dài, đôi mắt sáng răng trắng cực kỳ xinh đẹp.

"Vị tỷ tỷ này, cha ta bệnh nặng, ta muốn đi tìm Trương đại phu chữa bệnh cho cha của ta." Hoa Thiên Cốt nghe nàng dịu dàng tra hỏi vô thức trả lời.

"Đã như vậy, ban đêm một mình ngươi đi cũng không an toàn, ta và ngươi cùng đi chung, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

"Được, đa tạ tỷ tỷ." Một mình Hoa Thiên Cốt xác thực là sợ không xong, nếu không phải bệnh của cha không thể nào kéo dài thêm, trong nhà cũng chỉ có hai người mình và cha, mình tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài vào ban đêm, thể chất của mình không tốt dễ trêu chọc một số thứ không tốt, vừa rồi ở trên cầu còn chứng kiến một tiểu tỷ tỷ áo đỏ trong mắt chảy máu vẫy tay với mình nữa, nếu không phải có da chó đen che chở, chỉ sợ bây giờ mình đã mất mạng.

Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên chạy như bay vào hướng nhà của đại phu, nhưng lúc hai người đến thì đại phu đã bị ngộ hại, hai người gặp yêu thú trong nhà địa phu, hình thể của yêu thú này cao tới mấy mét, cánh tay còn lớn hơn thùng nước, đôi mắt màu đỏ lớn hơn đèn l*иg, trên đầu mọc ra sừng trâu to lớn, bàn tay cỡ cái chậu rửa mặt, mắt thấy Hoa Thiên Cốt sắp bỏ mạng ở tại chỗ, Nghê Mạn Thiên kịp thời xuất thủ cứu giúp.

Đợi Nghê Mạn Thiên đánh lui yêu thú, hai người liền trở lại trong nhà của Hoa Thiên Cốt.

"Cha, cha, ngươi tỉnh lại đi, ngươi làm sao vậy? Cha!" Hoa Thiên Cốt sốt ruột kêu lên, hai người vừa đến Hoa gia, liền nhìn thấy Hoa phụ mê man bất tỉnh, Nghê Mạn Thiên bắt mạch cho Hoa phụ, lấy ngân châm ra, giúp Hoa phụ đâm mấy châm.

"Cô nương, ngươi đừng nóng vội, đợi thêm một chút cha ngươi sẽ tỉnh." Nghê Mạn Thiên thấy dáng vẻ sốt ruột của Hoa Thiên Cốt, an ủi lấy nàng.

"Cám ơn ngươi, tỷ tỷ, ngươi tên là gì? Ta là Hoa Thiên Cốt, năm nay mười sáu tuổi, tỷ tỷ có thể gọi ta là Tiểu Cốt." Hoa Thiên Cốt nghĩ rằng thật may mắn hôm nay gặp vị tỷ tỷ này, bằng không bệnh của cha không biết phải xử lý làm sao?

"Ta là Nghê Mạn Thiên, năm nay mười bảy tuổi, lớn hơn ngươi một tuổi, ngươi gọi ta là Mạn Thiên là được." Nghê Mạn Thiên nhìn Hoa Thiên Cốt trước mắt, tựa như là trở lại lúc hai người mới quen ở kiếp trước, khi đó Hoa Thiên Cốt cũng mặc nam trang.

"Mạn Thiên, ngươi thật lợi hại." Hoa Thiên Cốt sùng bái nhìn Nghê Mạn Thiên.

"Sau này ngươi cố gắng tu luyện cũng có thể như thế, với lại đợi sau này ngươi bắt đầu tu tiên, không cần sợ những này yêu ma quỷ quái này nữa." Nghê Mạn Thiên lại an ủi Hoa Thiên Cốt.

"Vậy Mạn Thiên có thể dạy ta không?" Hoa Thiên Cốt chờ mong nhìn Nghê Mạn Thiên.

"Sư phụ của Tiểu Cốt không phải ta, với lại ta cũng không nắm vững cách dạy, cho nên chỉ có thể dạy ngươi một chút thuật pháp nhập môn." Hoa Thiên Cốt là đồ đệ của Bạch Tử Họa, tiểu sư thúc kiếp trước của mình, mình dạy nàng không phải sẽ loạn bối phận sao? Với lại mình cũng chỉ là kẻ biết nửa vời, vẫn không nên làm hư người ta.

"Như vậy là được rồi, cảm tạ Mạn Thiên, hôm nay vẫn may đυ.ng phải Mạn Thiên, nếu không Trương đại phu chết rồi, ta cũng không biết nên tìm ai chữa bệnh cho cha nữa? Mạn Thiên, bệnh của cha ta ngươi có thể trị được không?" Mạn Thiên đối với ta thật tốt, a đúng rồi, nhanh chóng hỏi Mạn Thiên xem, bệnh của cha có thể trị được không, nhưng Mạn Thiên lợi hại như thế hẳn là có thể trị khỏi cho cha mà!

"Bệnh của cha ngươi, ta có thể trị, chỉ là cần thời gian chuẩn bị một ít thảo dược.”

"Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ chữa khỏi bệnh cho Hoa phụ. Phần thưởng khi nhiệm vụ thành công: một viên Tẩy Tủy đan, có công dụng tăng năm mươi năm pháp lực, cộng 500 điểm tích lũy. Hình phạt nếu thất bại: Sét đánh mười lần, chú ý lần sét đánh này chính là trừng phạt, không phải đốt thể, không có bất kỳ trợ giúp gì đối với việc gia tăng pháp lực và cảnh giới, kí chủ hãy thận trọng, ngoài ra còn bị trừ 1000 điểm tích lũy, xin kí chủ hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."

"Tiểu Thần, ngươi nói trừ bao nhiêu điểm tích lũy??" Nghê Mạn Thiên giật mình suy nghĩ.

"Hồi kí chủ, nhiệm vụ thất bại khấu trừ 1000 điểm tích lũy." Tiểu Thần trả lời một cách vô tình.

Gì chứ! ! ! Hiện tại mình chỉ có một trăm điểm tích lũy đầu tiên, mười năm này căn bản không dài, mỗi nhiệm vụ sẽ trừ một ngàn, nhưng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, vẫn may những năm này mình xem như là chăm học y thuật, thời gian mười năm này ngoại trừ tu tập quyển “Bắc Minh Thần Công” đã rút thưởng của hệ thống, chính là học y thuật với sư thúc ở Bồng Lai, hiện tại đến thời điểm để dùng, nhưng nhất định phải hữu dụng! Nghĩ đến cảm giác kí©h thí©ɧ mỗi lịch lôi kiếp của mình, vậy mười lần sét đánh chắc hẳn cũng không dễ chịu gì, Nghê Mạn Thiên âm thầm suy nghĩ.

Qua một hồi, Hoa phụ đã tỉnh lại.

"Cha, ngươi tỉnh rồi." Thấy Hoa phụ đã tỉnh, Hoa Thiên Cốt vội vã đi đến trước người hắn, quan tâm hỏi.

"Con, con à, vị này là?" Hoa phụ suy yếu nhìn Nghê Mạn Thiên, hỏi.

Nghe thấy Hoa phụ hỏi, Hoa Thiên Cốt vội vàng trở lại: "Cha, đây là Mạn Thiên, vừa rồi khi ta đi tìm Trương đại phu, trong nhà Trương đại phu gặp phải yêu thú, may mà Mạn Thiên cứu được ta, chỉ có điều Trương đại phu đã bị yêu thú hại chết, may mà Mạn Thiên cũng biết y thuật, bằng không ta thật không biết làm như thế nào nữa."

Hoa Thiên Cốt nói xong, Nghê Mạn Thiên liền đi đến: "Bá phụ, ta là Nghê Mạn Thiên, du ngoạn giang hồ, đi ngang qua nơi đây."

"Là Nghê cô nương à, cảm tạ, khụ khụ" nhìn Hoa phụ ho khan khó chịu, Nghê Mạn Thiên vội đi đến: "Bá phụ, không cần, Tiểu Cốt mau lấy thuốc vừa rồi lấy ở chỗ Trương đại phu lại đây cho ta, ta đi sắc thuốc." Thì ra là vừa rồi mặc dù có yêu thú tập kích hai người, nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn thừa dịp quơ loạn được một chút thuốc mà trước kia Hoa phụ đã uống..

"Tiểu Cốt, cha sắp không xong rồi, sau khi cha chết, ngươi phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé."

"Cha, ngươi đừng nói mấy lời này, ngươi sẽ không sao đâu cha. Mạn Thiên nói, nàng có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi." Hoa Thiên Cốt không muốn nghe Hoa phụ nói mấy lời tiêu cực, vội vàng kể lại lời của Nghê Mạn Thiên đã nói.

Đợi Hoa phụ uống thuốc xong, Nghê Mạn Thiên nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoa phụ, mạch tượng yếu ớt, nghĩ thân thể của Hoa phụ suy bại thành như vậy không chỉ là bởi vì mắc bệnh, còn có nguyên nhân ở Hoa Thiên Cốt, cho dù lần này có thể trị khỏi bệnh cho Hoa phụ, chỉ sợ hắn cũng rất khó sống lâu dài, bệnh của Hoa phụ chủ yếu là bị tướng mệnh của Hoa Thiên Cốt khắc. Hoa Thiên Cốt là Thiên Sát Cô Tinh, lại là vị thần còn sót lại cuối cùng trên đời, mẫu thân của nàng vào lúc sinh nàng ra liền bị nàng khắc chết, mà những năm này Hoa phụ lúc nào cũng người yếu nhiều bệnh, muốn hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho Hoa phụ nhất định phải đưa Hoa Thiên Cốt rời khỏi Hoa phụ. Nghĩ như vậy, liền nói với Hoa Thiên Cốt: "Tiểu Cốt, mấy ngày nay có lẽ phải làm phiền ngươi và bá phụ."

"Mạn Thiên nói phiền gì chứ, nhà chúng ta chỉ có hai người là ta và cha ta ở, Mạn Thiên có thể ở lại cùng ta, ta rất vui, chỉ có điều mệnh của ta không tố, còn dễ thu hút yêu ma, ta sợ là sẽ liên lụy Mạn Thiên." Nghe Nghê Mạn Thiên nói muốn ở lại, Hoa Thiên Cốt rất là vui vẻ, ba ngày sau chính là sinh nhật của mình, như vậy có phải Mạn Thiên sẽ có thể cũng mình trải qua sinh nhật hay không. Chỉ là tướng mệnh của mình không tốt, ngộ nhỡ liên lụy đến Mạn Thiên, há không phải lấy oán báo ơn sao?