Chương 9

"Tôn vương phi không có vấn đề gì, xin Điện hạ yên tâm."

"Hảo."

Đợi thái y rời đi, Thừa Lộc mới tiến vào, hỏi: "Điện hạ, ngài muốn chống đối với Hiền phi và đại điện hạ sao?"

"Ngươi không cảm thấy, Tần Hoàn này rất đặc biệt sao?"

"A?"

Cao Nhã Tề đứng dậy, chấp hai tay ra sau lưng, đi về phía cửa sổ, thần thái ung dung thản nhiên. Tay áo khổng tước nhẹ nhàng bay bay, cổ áo cao, thắt lưng tinh tế điểm xuyến đai lưng hắc sắc. Đôi mắt phượng hẹp dài, mắt đen lại thâm thúy, hàng mi thật dài thật cong, khi chớp mắt, như hồ điệp đang vỗ cánh bay lên.

"Ngươi nghĩ vì cái gì mà Cao Trường Ca lấy Tần Hoàn?"

"Nô tài không biết."

"Ngươi không để ý mẫu hoàng dùng ánh mắt gì nhìn nàng sao?" Cao Nhã Tề cong khóe môi: "Chính là tiếc thương, vô hạn tiếc thương, chỉ sợ nhìn nữa, ngay cả nước mắt cũng rơi xuống."

"Ý ngài là..."

Cao Nhã Tề cười lớn, nói: "Phải, mẫu hoàng chính là yêu Tần Hoàn rồi, ngươi nghĩ ta chống đối Hiền phi để làm gì?"

"Có phải là đoạt lấy Tần Hoàn, dùng nàng ta đổi lấy vị trí thái tử."

"Không sai." Cao Nhã Tề liếc nhìn Tần Hoàn đang mê man trêи giường, nói: "Lần này bản vương cứu nàng, nhất định gây ra không ít sóng gió, Tần Hoàn sắp tới chịu không ít khổ đây."

...

Chát!

"Vô liêm sỉ!"

Tần Hoàn ho ra một ngụm máu, vội vàng níu lấy tay áo của Cao Trường Ca: "Điện hạ, chuyện không như ngài nghĩ đâu, Hoàn nhi không làm ra loại chuyện đó đâu!"

"Cút cho ta!" Cao Trường Ca quát lên: "Đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi nữa!"

"Điện hạ! Điện hạ!"

Tần Hoàn dùng cả tứ chi bò trêи đất, sợ hãi giữ lấy gấu váy của nàng, khóc nấc lên vì đau khổ: "Điện hạ, ngài làm ơn tin Hoàn nhi đi, Hoàn nhi không có phản bội ngài mà, điện hạ!"

"Ta nói cút!"

Cao Trường Ca mạnh tay hất ngã Tần Hoàn, lạnh lùng xoay người bỏ đi.

Tần Hoàn ngã trêи đất, khóc đến hô hấp cũng khó khăn, nằm dài trêи sàn, tay siết chặt lấy ngực cố sức hít thở.

"Điện hạ vì sao ngài không tin ta? vì sao ngài không tin ta?"

"Nương nương!"

Xuân Nhiêu chạy vào, nói: "Tần nhị tiểu thư thật sự đến tìm đại điện hạ!"

"Ngài nhất định là giận ta, ngài không có lừa gạt ta..."

"Nương nương ngài phải tỉnh ngộ a!" Xuân Nhiêu xốc người Tần Hoàn lên, gào lên: "Điện hạ lừa gạt ngài! Điện hạ phản bội ngài rồi!"

"Giờ các ngươi mới biết sao?"

Tần Phi Sương tiêu sái tiến vào, cười nói: "Tôn vương phi lẳиɠ ɭơ, đêm tân hôn cùng gian phu qua lại, còn vào cung dụ dỗ Tương vương, ai, tỷ tỷ đúng thật là nổi tiếng rồi. Nào ai ngờ tài nữ Vũ Dương thành lại là loại người vô liêm sỉ như vậy, gả cho Tôn vương, lại dụ dỗ Tương vương, còn có quan hệ bất chính với đại vương, thật sự là quá lợi hại a."

"Hỗn trướng!" Tần Hoàn vung tay tát Tần Phi Sương một cái: "Ngươi không có quyền bôi xấu danh dự của ta!"

Tần Phi Sương xoa gò má bỏng rát của mình, cười lạnh: "Tần Hoàn, ngươi còn nghĩ bản thân là Tôn vương phi sao? lão thiên gia chính là giúp ta a, kế hoạch vốn là để ngươi lưu lại Tôn vương phủ thêm vài ngày nữa, nào ngờ Tương vương đột nhiên xuất hiện, thế là đeo cho ngươi thêm tội danh ɖâʍ phụ dụ dỗ hoàng tước. Tần Hoàn a Tần Hoàn, ngươi chính là không ngờ được người tính kế với ngươi chính là Cao Trường Ca đi?"

Tần Hoàn thống khổ gào lên: "Ngươi nói dối! Điện hạ không có lừa ta!"

"Ai, đến tận bây giờ, ngươi vẫn nghĩ Cao Trường Ca yêu ngươi sao?" Tần Phi Sương khom người xuống, vỗ lên mặt Tần Hoàn hai cái: "Đêm động phòng hoa chúc đó, chính Cao Trường Ca đã cho người vào tân phòng, cho họ có cơ hội chuốc mê dược ngươi. Còn Cao Trường Ca lại ở bên cạnh ta, một đêm phu thê, ân ân ái ái a~"

"Các ngươi... các ngươi..."

"Lần trước ngươi đến phòng, thấy đai lưng của ta cố tình lưu lại rồi đi?"

"Hỗn đản!"

"Câm miệng!"

Tần Phi Sương vung tay tát Tần Hoàn một cái, mỉa mai cười: "Ngươi mắng ta? ngươi là cái gì mà mắng ta? ta nói cho ngươi biết, mạng của ngươi đang nằm trong tay ta, đừng nghĩ có thể ở trước mặt ta mà giễu võ dương oai. Đệ nhất tài nữ Vũ Dương thành cũng chỉ có như vậy mà thôi, vẫn thua ta, Tần Hoàn ngươi vẫn thua Tần Phi Sương ta!"

Tần Phi Sương ha hả cười lớn, xoay người đi ra ngoài, phân phó Thừa Đức: "Đóng cửa lại, đừng để Tần Hoàn trốn thoát."

"Vâng."

Cánh cửa từ từ đóng lại, đem Tần Hoàn nhốt ở bên trong, như tuyệt đi con đường sống duy nhất của nàng.

Tần Hoàn đánh mạnh vào cửa, thất thanh gào lên: "Thả ta ra! Thả ta ra! Cao Trường Ca! Tần Phi Sương! Các ngươi không được phép đối xử với ta như vậy!"

"Nương nương, đừng như vậy nữa." Xuân Nhiêu khóc hô: "Lúc này nô tỳ đã nói rồi, đại điện hạ không đáng để tin tưởng, nương nương cứ năm lần bảy lượt phản bác, bây giờ chính là nhìn thấy điện hạ trở mặt với chúng ta!"

"Tại sao... tại sao chứ? chẳng phải ngài nói ngài yêu ta sao? tại sao ngài lại đối xử với ta như vậy?" Tần Hoàn dựa vào cửa, nức nở không thành lời: "Thì ra tất cả đều là giả, đều là ta tự đa tình mà ra..."

"Nương nương đừng khóc, ngài bây giờ khóc cũng không ích lợi gì, chỉ khiến Tần Phi Sương càng thêm hả hê mà thôi."

Xuân Nhiêu lấy khăn lau nước mắt cho Tần Hoàn, nói: "Bây giờ chỉ còn đại vương có thể cứu chúng ta, đại vương thương yêu ngài như vậy, nhất định sẽ cứu ngài."

"Mẫu hoàng... đúng là còn mẫu hoàng..."

Chỉ còn một hy vọng, Tần Hoàn sẽ không từ bỏ.

-----------------------------------------

Tấu chương thẳng thừng ném vào trong người Cao Trường Ca, nàng cũng không tránh né, trực tiếp nhìn thẳng Cao Lộng Ngọc.

"Ngươi dám dùng tính mạng Hoàn nhi đe dọa quả nhân?"

"Mẫu hoàng chắc là người hiểu rõ nhất, Tần Hoàn ở trong tay ta, đều đã là cá nằm trêи thớt, hơn nữa nàng còn đang mang tội trêи người, ta đều có thể khiến nàng ta sống không được chết cũng không xong!"

"Cao Trường Ca!" Cao Lộng Ngọc xích một tiếng đem thanh kiếm trêи giá rút ra, lưu loát đặt trêи cổ Cao Trường Ca: "Hôm nay quả nhân phải gϊếŧ chết nghịch tử nhà ngươi!"

"Mẫu hoàng cũng đừng quên, Tần Hoàn đang ở trong tay ta." Cao Trường Ca nhấc nhấc khóe môi, nói tiếp: "Nếu ngài thật sự muốn tốt cho Tần Hoàn, thì nên chấp nhận yêu cầu của ta."

Cao Lộng Ngọc cười lạnh: "Thái tử vị vốn không dành cho ngươi."

"Ngài có phải hay không nghĩ rằng đợi Tần Hoàn cam tâm tình nguyện gả cho ngài, cam tâm tình nguyện sinh con cho ngài, lúc đó ngài sẽ lập đứa nhỏ đó làm thái tử, còn bọn ta đều bỏ mặt a?" Cao Trường Ca mỉa mai cười: "Ta chính là tính cả rồi, cả đời này Tần Hoàn cũng đừng mong có thể mang thai!"

Cao Lộng Ngọc ghì mạnh thanh kiếm vào cổ Cao Trường Ca, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống, khuất sau cổ áo, quát: "Ngươi đã làm gì nàng?"

"Một ít dược cho vào đồ ăn, lẽ nào ngài không nhận ra được Tần Hoàn càng lúc càng suy nhược sao?"

"Hỗn trướng!" Cao Lộng Ngọc lúc này thật muốn một kiếm gϊếŧ chết Cao Trường Ca, hai vai đều vì giận dữ mà kịch liệt run rẩy.

"Mẫu hoàng ngài nên bình tĩnh a, nếu không ta chết rồi, Tần Hoàn cũng không được sống yên ổn."

"Dù cho thật sự Hoàn nhi không thể mang thai đi nữa, quả nhân vẫn sẽ không chọn ngươi, Cao Nhã Tề vẫn là lựa chọn đầu tiên của ta!"

"Mẫu hoàng, ngài quá xem thường Cao Nhã Tề rồi." Cao Trường Ca nói khẽ: "Chính nàng ta cũng đang lợi dụng Tần Hoàn đấy thôi, nếu ngài không chọn ta, vậy thì ta liền đem Tần Hoàn ném cho Cao Nhã Tề, xem thử Cao Nhã Tề có còn đơn giản là để Tần Hoàn không thể mang thai nữa hay không?"

"Ngươi uy hϊế͙p͙ quả nhân?"

Cao Trường Ca mỉm cười: "Nhi thần nào dám."

"Được."

Cao Lộng Ngọc ném kiếm xuống đất, nhàn nhạt nói: "Dùng Thái tử vị đổi lấy Hoàn nhi, là xứng đáng, quả nhân đồng ý với ngươi."

"Tạ ơn mẫu hoàng."

"Nhưng ba năm nữa, ta mới chính thức sắc phong ngươi."

Cao Trường Ca nhướn mày: "Tại sao?"

"Nếu bây giờ lập tức sắc phong, chuyện của Hoàn nhi chưa yên, sẽ có nhiều người hoài nghi."

Cao Trường Ca suy nghĩ lợi thiệt, liền gật đầu đáp ứng: "Được, nhưng nếu mẫu hoàng không thực hiện, đừng trách nhi thần không nể tình mẫu tử, đem chuyện xấu hổ của Tần Hoàn nói ra cho cả thiên hạ này biết."

"Thành giao!"

Cao Trường Ca gật đầu, cười nói: "Vậy nhi thần cáo lui."

------------------------------------------

"Cao Trường Ca! Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Cao Trường Ca ung dung ngồi thưởng trà, nhàn nhạt đáp: "Ta nói đem ngươi cho mẫu hoàng, đổi lấy thái tử vị."

"Đem ta dâng lên cho mẫu hoàng... đổi lấy thái tử vị..."

Tần Hoàn cười, lại là cười trong nước mắt, thống khổ nói: "Ngươi từng nói yêu ta, đều là giả sao?"

"Đúng vậy, đều là giả." Cao Trường Ca thản nhiên nói: "Người ta muốn lấy chính là Tần Phi Sương, ngươi..." nàng liếc nhìn Tần Hoàn, khóe môi nhấc lên: "Đều chỉ là lợi dụng."

"Ngươi yêu Tần Phi Sương... còn ta... thì là lợi dụng..." Tần Hoàn bi thống hỏi tiếp: "Vậy ngươi cưới ta, chính là dùng ta đổi lấy Thái tử vị?"

"Phải!"

"Cao Trường Ca, ngươi có thể không yêu ta, nhưng không có quyền đem ta dâng lên cho mẫu hoàng của ngươi!"

Bạch y phần phật lay động, dung mạo nhiễm một tầng nhãn lệ, càng thêm bi thương, không nói thành lời.

"Ta đã làm gì sai? Ta thật lòng thật dạ yêu ngươi, ngươi lại lợi dụng ta, đối xử với ta như vậy, ngươi không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?"

"Cắn rứt lương tâm?" Cao Trường Ca khanh khách cười, đặt chén trà xuống, đưa mắt nhìn Tần Hoàn: "Nếu ta có lương tâm, đã không đạt được những gì của ngày hôm nay, đổi lấy một cái nho nhỏ Tần Hoàn để có được vương vị, ta đều bất chấp."

"Chỉ cần lời này của ngươi thôi, duy nhất lời này thôi..." Tần Hoàn cười thật dài trong nước mắt: "Ta sẽ không bao giờ tin ngươi nữa, sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa, không bao giờ để ý đến bất cứ điều gì liên quan đến ngươi nữa. Cao Trường Ca, Tần Hoàn ta từ nay đối với ngươi chỉ là hai người xa lạ, đến bước đường này, chỉ còn bốn chữ, ân đoạn nghĩa tuyệt!"

"Hảo, ta cũng đang đợi bốn chữ "ân đoạn nghĩa tuyệt" từ ngươi đây."

Cao Trường Ca đứng lên, đi đến gần Tần Hoàn, thấp giọng bên tai nàng nói: "Đừng khóc nhiều như vậy, chú ý dưỡng nhan, để còn gả cho mẫu hoàng của ta nữa."

Nói xong, Cao Trường Ca ha hả cười lớn, xoay người bỏ đi, phân phó Thừa Đức canh chừng Tần Hoàn.

Tần Hoàn ngã khụy xuống đất, ôm mặt thống khổ khóc: "Cao Trường Ca! Ta hận ngươi!"

"Nương nương, ngài thật sự sẽ gả cho đại vương sao?"

Tần Hoàn yếu ớt cười: "Ta còn lựa chọn nào hay sao? đi đến bước đường này, đều là do ta ngu ngốc tin lời Cao Trường Ca."

"Vậy ngài tính thế nào?"

"Báo thù." Tần Hoàn nhàn nhạt nói: "Ta sẽ cho Cao Trường Ca biết, cái giá phải trả cho việc đối xử với ta như thế!"

Xuân Nhiêu gật gật đầu: "Cả Tần Phi Sương nữa!"

Tần Hoàn siết chặt lấy tấm thảm dưới chân, nghiến răng, chỉ cần nàng còn sống, bọn chúng đừng nghĩ đến việc an ổn!