Chương 10

Cũng bởi vì Tần Hoàn đã gả cho Cao Trường Ca rồi, cho nên lần này gả cho Cao Lộng Ngọc, cũng không nên làm quá mức phô trương cầu kỳ. Chỉ là Cao Lộng Ngọc không muốn Tần Hoàn chịu ủy khuất, cho nên quyết định, tổ chức một cái hôn lễ lớn nhất trong lịch sử Đại Thống, khiến Tần Hoàn trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất Đại Thống.

Bên ngoài Tôn vương phủ, rất nhiều người đến đón dâu, so ra thì hôn lễ lúc trước của Tần Hoàn chẳng đáng tính là cái gì. Về phần mình, Tần Hoàn trang điểm đẹp đẽ, để Xuân Nhiêu dìu ra ngoài, ngẩng cao đầu, hoàn toàn không có một chút e ngại nào.

Người dân xung quanh nhận ra, không khỏi bàn tán, kia chẳng phải là Tần tiểu thư, được gả cho Tôn vương rồi sao? bây giờ còn gả cho đại vương nữa à?

Với sự bàn tán của mọi người, Tần Hoàn không quan tâm, từ từ rời khỏi Tôn vương phủ, mang theo một cỗ thù hận nặng nề.

Cao Trường Ca đưa mắt nhìn Tần Hoàn, nói: "Ngươi cũng có ngày một bước lên làm phượng hoàng rồi."

"Đều là Tôn vương ban cho, không phải sao?" Tần Hoàn đưa tay ra, nhếch môi cười: "Dìu ta lên kiệu, ta muốn chính Tôn vương ngài ban phúc cho ta, để ta có thể an an ổn ổn gả cho mẫu hoàng của ngài."

Cao Trường Ca nhíu mày, cầm lấy bàn tay của Tần Hoàn, dìu nàng lên trêи kiệu hoa.

Tần Hoàn cười nói: "Điện hạ, ngài hộ tống ta, được không?"

"Chuyện này..."

Tần Hoàn nhấc nhấc môi: "Ta bây giờ là mẫu phi của ngài, lẽ nào ngài không nghe lời ta."

Cao Trường Ca nhíu mày, đành thỏa hiệp gật gật đầu. Thừa Đức hiểu ý dẫn một con ngựa đến cho Cao Trường Ca, nàng liền leo lên ngựa, hộ tống đoàn rước dâu.

Xuân Nhiêu được hầu hạ bên cạnh, che miệng cười, nói: "Nương nương, ngài xem, sắc mặt của điện hạ đúng là khó coi."

Tần Hoàn cười lạnh: "Không chỉ có như vậy đâu, những gì Cao Trường Ca gây ra cho ta, ta sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần."

Đoàn rước dâu gần như kéo dài cả con phố, đi đến đâu cũng thổi kèn đánh trống inh ỏi, khiến mọi người đều tản ra hai bên, đưa mắt ngắm nhìn vị phi tử mới được sắc phong này.

Mặc dù chỉ là chính tam phẩm Tiệp dư, thế nhưng hôn lễ lại được tổ chức long trọng thế này, chỉ sợ đương kim hoàng hậu cũng không được thụ qua. Mà Đại vương vẫn chưa có vương hậu, theo nhiều người đoán, xem ra vị Tần tiệp dư sẽ là vương hậu tương lai đây.

Kiệu hoa một đường đi đến sân rồng, Xuân Nhiêu định dìu Tần Hoàn xuống, lại nghe nàng nói.

"Tôn vương, ngài đến dìu bản cung xuống đi."

Cao Trường Ca nhíu nhíu mày, nhưng vẫn tiến đến, cầm lấy tay Tần Hoàn, dìu nàng xuống kiệu hoa. Vừa xuống kiệu, Tần Hoàn liền lạnh lùng rút tay lại, từ từ tiến vào trong đại điện.

Bốn phía nổi lên tiếng trống, tiếng kèn thâm thúy, bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống.

"Cung nghênh nương nương!"

Tần Hoàn chầm chậm bước lên bậc thang trăm bước dẫn vào Kim Hòa điện, tay áo hồng sắc bay bay, hồng y điểm tô thân hình mềm mại uyển chuyển của nàng. Phía sau rất nhiều cung nữ đi theo, một đường nối dài như vô tận.

Đến trước cửa điện, Xuân Nhiêu tiến lên phủ hồng cân cho Tần Hoàn, rồi lại lui xuống dưới. Tần Hoàn tiếp tục bước vào trong điện, thần thái ung dung, tự nhiên, điềm tĩnh đến kỳ lạ.

Cao Lộng Ngọc rời khỏi tọa vị, đi xuống cùng Tần Hoàn, nắm lấy tay của nàng, dìu nàng lên vị trí tối cao nhất.

"Bái lễ!"

Cả hai nắm chặt tay nhau, cùng nhau đối bái.

"Tái bái!"

Thêm hai lần tái bái nữa, cuối cùng mới hô lê: "Lễ hoàn!"

Cao Lộng Ngọc cùng Tần Hoàn ngồi xuống tọa vị, Tần Hoàn hơi cúi đầu xuống, để cho Cao Lộng Ngọc nâng hồng cân lên. So với lần trước, Tần Hoàn trang điểm còn xinh đẹp hơn rất nhiều, mày liễu mắt đào hoa, gò má nhiễm một tầng phấn hồng, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp, khiến cho Cao Lộng Ngọc phải ngơ ngẩn ngắm nhìn.

Bá quan văn võ quỳ xuống, hô: "Chúc mừng đại vương! Chúc mừng nương nương!"

Tần Hoàn uyển chuyển nói: "Đại vương, nay Hoàn nhi là người của ngài rồi, sau này, ngài nhất định phải bảo hộ yêu thương Hoàn nhi."

Cao Lộng Ngọc gật đầu, cười nói: "Hoàn nhi, quả nhân nhất định sẽ bảo hộ, yêu thương nàng."

Tần Hoàn hài lòng mỉm cười, dựa vào lòng của Cao Lộng Ngọc, khóe môi hơi nhấc lên khi nhìn thấy Cao Trường Ca đang nhìn về phía nàng.

Cao Trường Ca không hiểu sao lại có chút không vui, cố tình nhìn sang chỗ khác, lại không làm được, vẫn cứ lơ đễnh liếc nhìn Tần Hoàn.

Không giống như hôn lễ bình thường, Tần Hoàn được phép lưu lại dùng tiệc cùng mọi người, ngồi ở bên cạnh hầu rượu cho Cao Lộng Ngọc.

"Đại vương, thân thể không khỏe, không nên uống nhiều."

Cao Lộng Ngọc cười nói: "Nàng không cần nói quả nhân cũng biết, không nên uống nhiều a."

Tần Hoàn dùng tay trái nâng tay áo phải lên, còn tay phải cầm lấy đũa gắp vào bát của Cao Lộng Ngọc thật nhiều thức ăn.

"Đại vương mau ăn đi."

"Hảo."

Cao Lộng Ngọc hơi nghiêng người, bên tai Tần Hoàn nói nhỏ: "Quả nhân ôm nàng có được không?"

Tần Hoàn trước là kinh ngạc, sau đó liền bật cười: "Đại vương, Hoàn nhi là người của ngài rồi, đừng nói đến ôm, ngay cả thân thể này đều tùy ngài định đoạt."

Cao Lộng Ngọc vui sướиɠ mỉm cười, vòng tay ôm lấy thắt lưng nhỏ của Tần Hoàn, kéo nàng dựa sát vào lòng mình hơn. Tần Hoàn e lệ cười, nói nhỏ gì đó ở bên tai của Cao Lộng Ngọc, sau đó Cao Lộng Ngọc cũng thật vui vẻ mà mỉm cười đáp lại.

Càng nhìn càng khó chịu, Cao Trường Ca uống liên tục nhiều chén rượu, đầu óc cũng bắt đầu mơ mơ hồ hồ.

"Mẫu hoàng!"

Bên ngoài truyền đến tiếng nói của một nữ nhân, sau đó liền xuất hiện thân ảnh của ngũ công chúa.

Cao Lộng Ngọc kinh ngạc: "Khâu nhi?"

Cao Phiên Khâu bất mãn chỉ vào Tần Hoàn, nói: "Nàng ta chỉ lớn hơn nhi nữ có một tuổi thôi, chưa kể đại tỷ so với nàng ta còn lớn hơn hai tuổi, mẫu hoàng ngài cưới nàng ta thật sao?"

Tần Hoàn sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, liền mỉm cười, nói: "Công chúa điện hạ, có phải ngài bất mãn ta chỉ lớn hơn ngài một tuổi có phải không?"

"Đương nhiên!"

"Công chúa điện hạ, yêu chính là không quan tâm đến thân phận, không quan tâm đến tuổi tác, công chúa lại ngăn cản ta cùng đại vương bên nhau, lẽ nào với ngài yêu lại suy nghĩ nhiều đến như vậy sao?"

Cao Phiên Khâu chấn kinh: "Ngươi yêu mẫu hoàng của ta? ta không tin! Ngươi nhất định là lợi dụng ngài để làm hoàng hậu!"

Tần Hoàn nghe xong, liền phì cười, đứng dậy, bước xuống bên cạnh Cao Phiên Khâu: "Công chúa điện hạ, nếu ta thật sự không yêu đại vương, vậy ta hà tất phải gả cho nàng a? hơn nữa, nếu ta chỉ vì hậu vị, gả cho các hoàng tước chẳng phải tốt hơn sao? lúc đó sẽ không có bất kỳ ai dị nghị ta, ta còn có thể thoải mái một chút nữa a."

"Ta... ngươi..."

Cao Phiên Khâu không nói rõ được, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đại hoàng tỷ, tỷ nói cái gì đi chứ?"

Cao Trường Ca bị gọi một tiếng liền giật mình, nhìn các nàng một lúc, cũng chỉ tùy tiện nói: "Khâu nhi không nên nháo."

"Điện hạ, công chúa hỏi ngài, lẽ nào ngài không thể cho một câu trả lời hay sao?" Tần Hoàn nhấc môi cười: "Ngài cảm thấy thế nào? là ta cam tâm tình nguyện hay là ta bị ai đó ép buộc a?"

Cao Trường Ca chấn kinh, môi mấp máy, định nói gì đó lại nói không thành lời.

"Ta a, chính là cam tâm tình nguyện." Tần Hoàn nhìn Cao Lộng Ngọc, mỉm cười thật xinh đẹp: "Cam tâm tình nguyện gả cho đại vương, làm nữ nhân bên cạnh ngài ấy."

"Hảo liễu, Khâu nhi cũng đừng náo nữa." Cao Lộng Ngọc nói tiếp: "Sau này Hoàn nhi chính là mẫu phi của con, không nên bất kính như vậy."

"Hả? mẫu phi..."

Cao Phiên Khâu còn định nháo nữa, lại nghe ở góc bên phải, nhị công chúa nhắc nhở: "Khâu nhi, ngoan nào, đến đây với nhị tỷ."

Nhị công chúa Cao Trường Lạc đứng lên nói: "Tần tiệp dư, vừa nãy ngũ muội có chút thất lễ, xin ngài đừng trách."

"Ta làm sao lại trách ngũ công chúa đây?" Tần Hoàn cười nói: "Nàng tính tình thẳng thắng, lại cương trực, chỉ nói thẳng không vòng vo, là người rất đáng để tin cậy."

Cao Phiên Khâu hừ lạnh một tiếng: "Còn cần ngươi phải khen sao?"

Tần Hoàn chỉ cười, ngoài ra không nói gì cả, chậm rãi bước lên bậc thang chín bước, ngồi xuống bên cạnh Cao Lộng Ngọc.

Chưa an ổn được lâu, lại có tiếng thông truyền--- Hiền phi nương nương đến.

Tần Hoàn nhấc mi, đưa mắt liếc nhìn nữ nhân vận y phục cầu kỳ đang tiến vào, khóe môi nâng lên một độ cong hoàn mỹ.

"Thần thϊế͙p͙ tham kiến đại vương, chúc mừng đại vương."

"Hảo."

Tần Hoàn đứng lên, cung kính hành lễ: "Thần thϊế͙p͙ tham kiến Hiền phi nương nương."

"Muội muội đa lễ rồi."

Nếu không vì đại sự cùng tiền đồ của Cao Trường Ca, Hiền phi nhất định sẽ ở tại chỗ đánh chết Tần Hoàn, nữ nhân này đúng là lẳиɠ ɭơ mà!

Tần Hoàn nhận ra hận ý trong mắt Hiền phi, càng thêm đắc ý, nghiêng người dựa vào lòng của Cao Lộng Ngọc.

"Đại vương, ngài có lén thần thϊế͙p͙ uống rượu không đó?"

"Đều không có." Cao Lộng Ngọc nâng tay, lướt nhẹ qua cái mũi cao thẳng của Tần Hoàn: "Tiểu đông tây, nàng nghi ngờ quả nhân sao?"

"Hoàn nhi chỉ lo lắng đại vương trong người không khỏe, lại uống rượu, nhất định không tốt a."

Hiền phi nhìn các nàng một mặt ân ân ái ái, không xem ai ra gì càng thêm giận dữ, tay siết chặt lại thành đấm, phải nhờ Hồng Tụ khuyên nhủ mới chịu trở về chỗ ngồi.

Cao Nhã Tề nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của Hiền phi suýt chút đã cười ra tiếng, vươn tay chỉnh lại lọn tóc dài trước ngực của mình, sắp tới có kịch hay để xem rồi a.

"Tần tiệp dư nổi danh đệ nhất tài nữ Vũ Dương thành, hôm nay kiến quá, chính là phúc của Cao Nhã Tề ta." Cao Nhã Tề nâng chén rượu lên, nói: "Có thể hay không mời Tần tiệp dư một chén?"

Tần Hoàn lắc đầu, cười nói: "Đa tạ hảo ý của Tương vương, nhưng ta không uống được rượu."

"Làm sao lại không uống được rượu?"

Cao Phiên Khâu đứng dậy, nói: "Ta muốn ngươi uống! ngươi nhất định phải uống!"

"Công chúa đây là ép rượu ta đi?"

"Vậy đi." Cao Phiên Khâu nói: "Ta cùng ngươi uống, ai say trước người đó phải lập tức bò ra khỏi Kim Hòa điện này!"

Cao Lộng Ngọc nhắc nhở: "Khâu nhi, không được vô lễ!"

"Đại vương, hôm nay là ngày đại hỷ, uống một chút cũng không có vấn đề gì đi?" Hiền phi thật muốn nhìn thấy bộ dạng bò ra khỏi điện Kim Hòa của Tần Hoàn, liền nói: "Mang rượu đến."

Cao Phiên Khâu cầm lấy chén rượu, một hơi uống sạch, nhưng dù gì cũng là quân quý, uống xong một chén mặt liền đỏ ửng lên.

Cao Lộng Ngọc trách mắng: "Cái nha đầu này..."

"Mau uống đi!" Cao Phiên Khâu quát lớn: "Mau uống cho bản công chúa!"

Tần Hoàn cầm lấy chén rượu, nhìn một chút, liền nâng tay áo lên, một hơi uống cạn. Khi buông chén rượu xuống, một chút suy suyển cũng không có, gương mặt cũng không có đỏ lên.

Cao Phiên Khâu không tin được, há hốc mồm, liền cầm lên chén thứ hai, một hơi uống cạn. Chén này uống xong, liền thấy hẳn hai cái Tần Hoàn, lảo đảo lùi về sau.

"Công chúa!"

Thị nữ định đỡ lấy lại bị Cao Phiên Khâu khoát tay, nói: "Tần Hoàn, mau uống đi!"

Tần Hoàn cầm lấy chén rượu, lại tiếp tục uống, cũng như lúc đầu, không có suy suyển.

"Ngươi... coi như ngươi lợi hại..."

Lúc Cao Phiên Khâu định cầm thêm chén thứ ba thì bị Cao Lộng Ngọc quát: "Khâu nhi, không được càn rỡ, người đâu đưa công chúa về cung đi."

"Con không về!" Cao Phiên Khâu hốc mắt đỏ bừng lên: "Rõ ràng mẫu hoàng thương yêu nhi thần nhất, nhưng lấy xong cái Tần Hoàn này, ngài liền trách mắng Khâu nhi! Khâu nhi không phục!"

Nói xong, Cao Phiên Khâu còn ngồi ở dưới đất khóc hô, không có một chút bộ dạng của công chúa.

Cao Lộng Ngọc đau đầu không nói, cái nha đầu này lại giở tính tình rồi.

Tần Hoàn hơi cười, nói: "Công chúa, nếu ngài không phục, thì uống thêm một chén nữa, thế nào?"

"Được!"

Cao Phiên Khâu cầm lấy chén rượu thứ ba, một hơi uống xuống, liền ngã hẳn xuống đất, may mà có thị nữ đỡ kịp.

"Ngươi... ngươi uống..."

Tần Hoàn nhấc môi, lại uống thêm một chén nữa, chứng tỏ bản thân đã uống hết, còn dốc ngược chén rượu.

"Ngươi... ngươi..."

Cao Phiên Khâu uống xong ba chén rượu, liền không minh bạch nữa, trực tiếp ngất đi, phải nhờ thị nữ đưa về.

Cao Nhã Tề đột nhiên nói: "Hình như, Khâu nhi đã quên bản thân vừa hứa cái gì rồi?"

Mọi người đều nhớ ra chính Cao Phiên Khâu đã nói ai thua phải bò ra khỏi Kim Hòa điện, nhưng bộ dạng say như chết này xem ra không thực hiện được rồi.

Tần Hoàn phất tay, cười nói: "Đều là hài tử, không chấp nhất nàng."

Mọi người còn nghĩ Tần Hoàn sẽ lấy cớ này trừng phạt Cao Phiên Khâu bất kính, nào ngờ nàng lại dễ dàng buông tha như vậy, liền nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

Tiệc kéo dài đến nửa đêm mới tàn, Tần Hoàn đêm nay lưu lại Thiên Danh điện của Cao Lộng Ngọc. Lúc từ trêи xe ngựa đi xuống, Tần Hoàn đã lảo đảo đứng không vững, khi bước vào điện thì trực tiếp ngã xuống đất.

"Hoàn nhi!"

Cao Lộng Ngọc đỡ kịp lấy nàng, hoảng sợ nói: "Nàng làm sao vậy?"

"Hình như..." Tần Hoàn yếu ớt cười: "Say rồi..."

"Nàng dọa chết quả nhân rồi."

Cao Lộng Ngọc cúi người ôm Tần Hoàn lên trường kỷ nằm, giúp nàng sửa sang mái tóc một chút, nói: "Khi nãy lại nghe theo Khâu nhi uống rượu, nàng làm sao có thể cầm cự đến giờ a?"

Tần Hoàn nâng tay áo của mình lên, bên trong tay áo đều đã ướt đẫm rượu.

"Tiểu đông tây này, nàng gian lận sao?"

Tần Hoàn nhăn mũi: "Vậy lẽ nào ngài muốn nhìn Hoàn nhi bò ra từ Kim Hòa điện?"

"Quả nhân không nỡ." Cao Lộng Ngọc nắm lấy bàn tay của Tần Hoàn, đôi mắt đen láy thâm thúy: "Nhưng có chuyện gì, thì phải nói cho ta biết, đừng nên giấu diếm ta."

Trong mắt Tần Hoàn lóe ra một tia chán nản: "Ngài biết ta lợi dụng ngài sao?"

"Ta nhìn nàng lớn lên, lẽ nào không nhận ra?" Cao Lộng Ngọc thở dài một tiếng, chậm chạp nói: "Ta biết nàng không yêu ta, vì vậy không nên cưỡng ép bản thân."

"Phải, ta không có yêu ngài, chỉ là đang lợi dụng ngài, lợi dụng ngài trả thù Cao Trường Ca, trả thù Tần Phi Sương."

Tần Hoàn hốc mắt đỏ lên: "Chỉ là ngài tốt với ta như vậy, khi ta còn nhỏ, phụ thân lập thϊế͙p͙, mẫu tử ta đều không còn có chỗ đứng trong Thái úy phủ. Chính là ngài bảo hộ ta, bảo hộ mười năm, ta ngay cả lợi dụng ngài cũng không nỡ, ta ngay cả việc nghĩ nên đối xử tệ với ngài cũng băn khoăn, ta phải làm sao để trả thù đây?"

Cao Lộng Ngọc yếu ớt cười: "Nàng cuối cùng cũng thật lòng nói với ta những lời này, nàng không yêu ta cũng không sao, ta thật sự rất muốn nàng không giấu diếm ta bất kỳ điều gì cả."

"Vì vậy, đại vương, nếu được ngài khiến ta yêu ngài có được hay không?" Tần Hoàn chậm rãi nói: "Khiến ta chỉ yêu một mình ngài, chỉ cần một mình ngài, để ta có thể quên kẻ vô tâm vô phế đó, có được hay không?"

"Hảo, ta nhất định sẽ khiến nàng yêu ta, nhất định..."

Tần Hoàn giữ lấy vai áo của Cao Lộng Ngọc, rướn người lên, cắn vào vành tai của nàng một cái: "Vậy đêm nay, để ta là nữ nhân của ngài đi..."