Chương 6

"Cung nghênh Hiền phi hồi cung."

Hồng Tụ bước ra, dìu Hiền phi đi vào trong cung, hỏi: "Nương nương, có Tôn vương đến."

"Nàng đến cũng đúng lúc lắm."

Hiền phi tiêu sái đi vào trong, nhìn thấy bạch y nhân đang thưởng trà, liền cong khóe môi, uyển chuyển đến bên cạnh.

"Trường Ca."

Cao Trường Ca vội vàng đứng dậy thi lễ: "Mẫu phi vạn an."

"Hảo, miễn lễ."

Hiền phi để Hồng Tụ dìu đỡ ngồi xuống bàn trà, vươn tay cầm lấy bình trà, hơi nghiêng bình, đem trà rót vào trong chén của Cao Trường Ca.

"Mẫu phi, chuyện nhi nữ nhờ ngài, ngài đã làm thỏa đáng rồi chứ?"

Hiền phi bật cười, cầm lấy tách trà đưa cho nàng: "Ngươi có bao giờ thấy mẫu phi làm việc gì thất bại hay không?"

"Ngài thật sự thuyết phục được mẫu hoàng?"

"Đương nhiên là không rồi."

Ngưng lại một chút, Hiền phi cười, nói tiếp: "Nhưng may mắn là Tần Hoàn cũng ở đó, nàng ta vì muốn gả cho ngươi liền quỳ xuống dập đầu, cả sàn nhà đều là máu, bản cung nhìn còn thấy sợ nữa a. Huống chi là mẫu hoàng ngươi, nàng trân trọng Tần Hoàn như vậy, vừa mới thấy nước mắt nàng ta chảy xuống, liền vội vàng đáp ứng ngay."

Cao Trường Ca nhíu mày, ngón cái vuốt trêи miệng chén trà: "Hửm? Tần Hoàn sao lại ở đó chứ?"

"Ta cũng đang thắc mắc như ngươi đây." Hiền phi nhấp một ngụm trà, nhấc nhấc mi, nghĩ đến gì đó, lại vội vàng đặt xuống: "Có khi nào là Tần Hoàn biết kế hoạch của chúng ta rồi không?"

"Không thể nào." Cao Trường Ca nhướn mày: "Dù cho nàng ta có là tài nữ Vũ Dương thành cũng không cách nào biết được kế hoạch không kẽ hở này của chúng ta."

"Ngươi nói cũng đúng." Hiền phi thở dài: "Mấy ngày nay ta đều ăn không ngon ngủ không yên, chỉ khi nào ngươi có thể làm thái tử, ta mới yên tâm được một chút."

"Mẫu phi đừng lo, ngày đó không còn xa đâu." Cao Trường Ca nắm lấy tay nàng, kiên định nói: "Nhi nữ nhất định để ngài làm Thái hậu."

Hiền phi gật đầu cười, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Mẫu phi tin ngươi, hơn nữa, mẫu phi cũng thật chướng mắt Tần Hoàn đó." Nói đến đây, Hiền phi liền chuyển sang tông giọng cao: "Ngươi có biết lúc đó mẫu hoàng ngươi lộ ra dáng vẻ gì không? chính là không nỡ! ngài vì một cái nha đầu mà đau lòng, ta vì ngài sinh ra hoàng tước, ngài lại chẳng đoái hoài, còn có thể bất công hơn nữa sao?"

"Chính vì thế nhi nữ mới quyết định lấy Tần Hoàn." Cao Trường Ca ý vị thâm trường cười nói: "Để mẫu phi có thể tùy thời trút giận."

"Hảo nhi nữ." Hiền phi khanh khách cười: "Quả là không uổng công mẫu phi nuôi dạy ngươi."

Cao Trường Ca chỉ cười, không nói gì cả, cầm lấy bình trà, rót đầy một chén, hiếu kính dâng lên cho Hiền phi.

Hiền phi hài lòng gật đầu, trong đầu âm thầm mưu tính cách trừng trị Tần Hoàn, tay siết chặt chén trà đến mức các khớp ngón tay cũng chuyển sang trắng bệt.

------------------------------------

Lụa hồng tung bay phần phật trong gió, xuân về, mang theo từng đợt cánh hoa xuân bay lượn, càng thêm lung linh xinh đẹp. Trước sân có rất nhiều nha hoàn vội vội vàng vàng chuẩn bị cho hôn lễ, nhiều lúc chạy chân cũng chẳng kịp chạm đất, nhưng ai nấy cũng đều vui mừng chúc phúc cho đại tiểu thư Thái úy phủ.

Trong phòng, Tần Hoàn được nương chải tóc, đem phượng quan đội lên cẩn thận, thấp thoáng trong gương là trích tiên. Mắt cong, môi đỏ, đôi gò má hơi ửng hồng, nét cười ngọt ngào đến mức đủ sức khuynh đảo thiên hạ.

Dương thị thay nhi nữ chải tóc, vừa chải vừa nói: "Lược thứ nhất, chúc nhi nữ bình bình an an. Lược thứ hai, mong nhi nữ về nhà chồng, trước kính cha mẹ, sau kính chồng, rồi thương con. Lược thứ ba, nhi nữ được nhiều hạnh phúc, cùng ái nhân sống đến răng long đầu bạc."

Tần Hoàn cảm thấy mắt Dương thị đã ướt lệ, vội vàng ôm lấy nàng: "Nương, nhi nữ gả đi ngài không vui sao?"

"Vui, nương thật sự rất vui, chỉ là có chút không nỡ." Dương thị thở dài, nói: "Nương rất sợ con sẽ như nương, lựa chọn một phu quân không ra gì, cả đời đều mang theo uất nghẹn, không cách nào cảm thấy thoải mái hạnh phúc."

"Nương, sẽ không đâu, Tôn vương rất thương yêu nhi nữ, ngài nhất định sẽ không phản bội nhi nữ."

"Nương cũng cảm thấy Tôn vương là một người tốt." Dương thị nắm lấy tay nàng, ôn giọng: "Hoàn nhi, con phải nhớ, về nhà chồng rồi, đều không thể tùy hứng như ở nhà, phải nhớ mau chóng sinh cho Tôn vương một tiểu tước quý, có như vậy mới không sợ về sau không có người chiếu cố."

"Nương!" Tần Hoàn xấu hổ nói: "Nhi nữ còn chưa gả đi, ngài đã nói chuyện sinh con."

"Con lớn như vậy nhưng tính khí vẫn như trẻ con, nương không thể không lo cho con được." Dương thị nhẹ nhàng nói tiếp: "Nhớ vì tiền đồ của bản thân mà suy nghĩ một chút, cũng không nên quá quỵ lụy vào tước quý."

"Nhi nữ đã nhớ rồi."

"Hảo."

Chi nha một tiếng, cửa được đẩy ra, sau đó Xuân Nhiêu xuất hiện, nói: "Phu nhân, tiểu thư, đoàn rước dâu của Tôn vương phủ đã đến rồi."

"Nhanh như vậy?"

Dương thị đành phải nhanh chóng cầm hồng cân phủ lên cho nhi nữ, rồi cùng Xuân Nhiêu dìu nàng đi ra ngoài.

Bên ngoài, xe ngựa của Tôn vương phủ kéo dài không có điểm dừng, người dân xung quanh thấy lạ, đều vây quanh xem thử. Cũng vì thế mà bầu không khí càng thêm náo nhiệt, vài tiểu thư nuối tiếc nhìn theo bóng lưng của Tôn vương gia, haiz, chỉ trách hữu duyên vô phận a~

Xuân Nhiêu dìu Tần Hoàn lên kiệu, không may hồng cân quá dày, nàng không thể nhìn thấy nương, tay vô thức siết chặt tay áo.

Tiếng kèn trống inh ỏi, kéo dài một đường từ phủ Thái úy đến Tôn vương phủ, người người đến chúc tụng mối lương duyên.

Tầm một nén nhanh, kiệu xe dừng lại trước Tôn vương phủ. Cao Trường Ca xuống ngựa, đi đến kiệu hoa, nghiêng người vén mành, nắm lấy bàn tay của Tần Hoàn.

"Hoàn nhi, ta cõng nàng vào phủ."

Tần Hoàn hơi gật đầu, vươn người dựa vào lưng của Cao Trường Ca, để nàng ấy cõng vào trong tiền đường.

Đàn Hương hơi liếc nhìn sang Tần Phi Sương: "Tiểu thư ngài cứ để như vậy sao?"

"Đương nhiên, theo ta thấy, chuỗi ngày sóng gió của Tần Hoàn bắt đầu rồi." Tần Phi Sương khinh khỉnh cười: "Nàng ta nghĩ gả vào vương phủ liền một bước trở thành phượng hoàng sao? đều là mơ tưởng viễn vong, để ta xem, Hiền phi đối phó với nàng ta như thế nào?"

Cao Trường Ca cõng Tần Hoàn đi vào trong tiền đường, đợi đến giờ lành, liền thực lễ bái đường.

Lễ hoàn, Tần Hoàn được Xuân Nhiêu dìu trở về tân phòng nghỉ ngơi, còn Cao Trường Ca thì ở bên ngoài tiếp rượu.

Đem cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Tần Hoàn nghe được tiếng nói của nha hoàn hầu hạ bên trong: "Vương phi cát tường."

Được Xuân Nhiêu dìu ngồi xuống bên giường, Tần Hoàn hỏi: "Lần này không thấy Hiền phi nương nương vậy?"

"Nương nương nói, Xuân Nhiêu mới để ý, đúng là không thấy Hiền phi nương nương đâu cả."

Tần Hoàn thở dài một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, quẫn bách nói: "Không hiểu sao ta lại cảm thấy rất lo lắng."

Xuân Nhiêu che miệng cười: "Nương nương lần đầu thành thân, cảm thấy lo lắng cũng là chuyện bình thường a."

"Thật vậy sao?" Tần Hoàn siết đến tay áo của hỷ phục cũng nhăn nhúm: "Ta lại rất bất an, giống như lần thành thân này, sẽ không viên mãn như ta nghĩ."

"Nương nương nghĩ nhiều quá rồi, Tôn vương vì ngài mà quỳ trước Dưỡng Tâm điện cầu xin thánh thượng thành toàn, còn cam tâm tình nguyện chịu phạt, trêи đời này sẽ không ai yêu ngài hơn Tôn vương đâu."

"Ta chỉ mong là vậy." Tần Hoàn đưa tay sờ lên cổ tay, trêи đó có một chiếc vòng ngọc, nàng có hơi sửng sốt, nói: "Xuân Nhiêu, ngươi có nhớ lão giả tặng ta chiếc vòng này hay không?"

"Còn nhớ a." Xuân Nhiêu cười nói: "Lão giả còn đoán nương nương mệnh cách phượng hoàng, sau này tiền đồ sáng lạn, là thiên hạ vi chủ."

"Lời này chẳng lẽ ngụ ý Tôn vương sẽ thượng vị hay sao?" Tần Hoàn nghi hoặc nói: "Nếu thật sự Tôn vương thượng vị, phải chăng sắp tới lại có một hồi phong ba huyết vũ?"

"A, nương nương nói đến, nô tỳ mới để ý đến." Xuân Nhiêu nói: "Nghe nói tam điện hạ sắp trở về rồi."

"Tam điện hạ?"

"Phải a, ngài chính là một trong bốn hoàng tước của thánh thượng, lập nhiều công trạng, còn được phong làm quận vương của sáu quận Lam Nhai, Yên Thương, Điềm Dã, Dư Canh, Niêm Phong, Thương Đàn nữa đó."

"Như vậy, vị tam điện hạ này chính là kẻ thù lớn nhất của đại điện hạ rồi." Tần Hoàn có chút hít thở không thông: "Nếu thật như vậy, chẳng phải đại điện hạ sẽ gặp nguy rồi sao?"

"Có lẽ nương nương nghĩ nhiều quá rồi." Xuân Nhiêu cười nói, cố gắng trấn an Tần Hoàn: "Đại điện hạ cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

"Chỉ mong là vậy."

Mặc dù nói thế nhưng Tần Hoàn cũng không yên tâm được chút nào, âm thầm thở dài một hơi, siết chặt lấy tay áo đến các khớp ngón tay cũng chuyển sang trắng bệt.

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân thu hút sự chú ý của Tần Hoàn, nàng vừa định mở miệng hỏi, lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trực tiếp ngã xuống giường ngất đi.

Cánh cửa được đẩy ra, đôi hài thêu xuất hiện, hồng tụ phất phơ lay động. Tiến gần đến bên giường, đem Tần Hoàn nhẹ nhàng nâng dậy, một tay luồn xuống dưới đầu gối, tay kia giữ lấy bả vai, khinh thủ khinh cước ôm lên.

"Hoàn nhi, ta đưa nàng đi."

Lý công công chạy vào, hô: "Đại vương, ngài không thể làm như vậy được, người khác sẽ nghĩ sao đây?"

Cao Lộng Ngọc tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi bắt ta trơ mắt nhìn Hoàn nhi gả cho Trường Ca sao?"

"Nhưng chính ngài đã đồng ý, giờ lại làm như vậy, nhất định bá quan văn võ trong triều sẽ nghị luận, lúc đó chỉ sợ danh dự của Tần tiểu thư cũng bị ảnh hưởng."

Cao Lộng Ngọc giống như bị rút hết sức lực, ngã ngồi trêи giường, đưa mắt nhìn Tần Hoàn ở trong lòng mình, khổ sở nở một nụ cười.

"Hoàn nhi, nàng muốn ta phải làm sao đây?"

Lý công công quỳ sụp xuống, nói: "Đại vương xin ngài hãy bình tĩnh lại, nô tài nghĩ rất nhanh thôi Tần tiểu thư sẽ nhìn thấu kế hoạch của Tôn vương mà."

"Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Lý công công đành phải đứng dậy, xoay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại vẫn không yên tâm.

Cao Lộng Ngọc nhìn Tần Hoàn rất lâu, trong mắt đều là bi thương, nhẹ nhàng nâng lên hồng cân của nàng. Dưới lớp hồng cân là hoa dung thanh tú tựa trích tiên, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, làn tóc đen dài phủ xuống giường, an an ổn ổn ở trong lòng nàng.

"Hoàn nhi..."

Trong không trung phảng phất hương thơm thanh mát, cảm nhận được hơi thở của đối phương phả lên mặt mình, ấm nóng. Môi chạm môi, thiên ngôn vạn ngữ cũng không hình dung được cảm giác lúc này, vô thức nước mắt lại rơi xuống.

"Hoàn nhi, tin ta, ta nhất định sẽ bảo hộ nàng an toàn..."

Đặt Tần Hoàn nằm ngay ngắn ở trêи giường, Cao Lộng Ngọc nén bi thương rời đi, bóng lưng cô độc đến bi thương...

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt tia sáng cuối cùng cũng đã buông xuống, tịch dương nhuộm đỏ thiên nhai, khắp Tôn vương phủ cũng đã bắt đầu lên đèn, tiệc rượu dự là sẽ kéo dài đến nửa đêm. Cũng bởi vì Tôn vương hôm nay là tân lang, cho nên được phép về phòng sớm, bồi tân nương đêm động phòng hoa chúc.

Ánh nến le lói, xua tan bóng đêm, cánh cửa sổ bị gió thổi vang lên tiếng kẽo kẹt. Vầng trăng sáng soi chiếu, xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên mặt đất một thứ màu sắc huyền ảo.

Tiếng đẩy cửa nhi nha vang lên, sau đó truyền đến tiếng nói của Cao Trường Ca: "Khi sáng mẫu hoàng đến đây sao?"

Thừa Đức cung kính cúi đầu: "Thưa, vâng, chính mắt thần nhìn thấy, đại vương lưu lại không lâu thì rời đi."

"Xem ra ta quá xem thường mẫu hoàng rồi."

Cao Trường Ca bước đến bên giường, phát hiện Tần Hoàn đã ngủ rất say, nhẹ nhàng cầm lên lọn tóc dài của nàng ấy, khóe môi cong lên.

"Mẫu hoàng không thể dễ dàng buông xuống Tần Hoàn, vậy ta càng cần phải lợi dụng nàng ta, đem nàng ta trở thành nữ nhân để tùy ý ta chà đạp, đến lúc đó mẫu hoàng còn có thể trơ mắt xem ta đem nữ nhân ngài yêu nhất hủy hoại hay không!"

"Điện hạ nói phải." Thừa Đức nói: "Đến lúc đó, ngôi vị thái tử cũng thuộc về ngài."

"Đến lúc đó, Cao Nhã Tề còn dám cùng ta tranh đoạt hay không!?"

Cao Trường Ca ngửa đầu cười lớn, đem lọn tóc của Tần Hoàn siết chặttrong tay, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.