Chương 5

"Đại vương."

Cao Lộng Ngọc giật mình, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Lý công công: "Chuyện gì?"

"Đại vương, đây là tấu chương của hôm qua, ngài đều đã xem cả rồi."

Cao Lộng Ngọc nhìn xuống tấu chương trong tay mình, thở dài một tiếng, đem nó ném lên trêи bàn, vươn tay nhu thái dương đau nhức của mình.

Lý công công đưa mắt nhìn cung nữ bên cạnh, nàng ta liền hiểu ý rời khỏi Dưỡng Tâm điện, lát sau lại mang theo một khay canh sâm tiến vào. Đón lấy khay canh từ tay cung nữ, Lý công công đem nó đặt lên trêи bàn, cung kính dâng lên cho Cao Lộng Ngọc.

"Đại vương nên nghỉ ngơi thôi."

Cao Lộng Ngọc cầm lấy bát canh, khàn khàn hỏi: "Lúc nào rồi?"

"Đã gần đến chính ngọ."

"Nhanh như vậy?"

Lý công công thở dài, nói: "Đại vương a, ngài cứ như vậy không phải cách, chi bằng hạ chỉ phong Tần đại tiểu thư vi ngũ phẩm tài nhân, như vậy ngài không cần phải lo nghĩ nữa."

"Nếu ta làm như vậy, chẳng khác nào một hôn quân đoạt thê của nhi nữ cả." Cao Lộng Ngọc buông bát canh xuống, nhíu nhíu mày: "Cao Trường Ca suy tính cái gì, lẽ nào ta không biết? nó muốn lợi dụng Hoàn nhi để có thể bức ta lập nó vi thái tử, ta không nghĩ nó dàm dùng đến hạ sách này để uy hϊế͙p͙ ta."

Lý công công tái sắc, hoảng trương nói: "Như vậy chẳng phải Tần tiểu thư gặp nguy hiểm rồi sao?"

"Nguy hiểm thì không đâu, chỉ là có thể Cao Trường Ca sẽ tổn thương Hoàn nhi của quả nhân." Cao Lộng Ngọc điều mi: "Quả nhân nhất định phải ngăn cản hôn lễ này."

Lý công công lúc đầu còn muốn đem Cao Lộng Ngọc thoát khỏi hố sâu, nhưng nghe nàng nói xong, hắn cũng không thể làm ngơ nhìn cuộc đời Tần Hoàn bị Đại điện hạ hủy hoại được.

"Cao Trường Ca tâm ngoan thủ lạt, để nó làm Thái tử, nhất định sẽ gây ra một hồi phong ba huyết vũ." Cao Lộng Ngọc thở dài: "Nhưng Hoàn nhi bây giờ lại tin tưởng nó đến như vậy, quả nhân rất lo sợ..."

"Đại vương đừng lo, Tần tiểu thư là một người thông minh, nàng nhất định sẽ nhận ra tất cả đều là âm mưu của Đại điện hạ." Lý công công nói tiếp: "Đệ nhất tài nữ Vũ Dương thành, nhất định không phải chỉ là hư danh."

"Quả nhân cũng tin Hoàn nhi sẽ nhận ra được."

"Đại vương đừng suy nghĩ nhiều qua, trước dùng ít canh sâm, thần sẽ dặn dò ngự trù mang ngọ thiện lên."

"Hảo."

Lý công công nhấc chân đi ra ngoài tìm ngự trù phân phó mang ngọ thiện lên, nào ngờ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trước đại môn Dưỡng Tâm điện.

"Kia, Tần tiểu thư?"

Tần Hoàn cung kính hành lễ: "Lý công công, thần nữ muốn vào xem bệnh tình của đại vương đã tốt hơn hay chưa?"

"Thấy tiểu thư đến, đại vương tự nhiên sẽ khỏi bệnh thôi." Lý công công giương tay, nói: "Mời tiểu thư đi bên này."

"Đa tạ Lý công công."

Tần Hoàn đi theo phía sau Lý công công, phát hiện trong điện yên ắng đến kỳ quái, dường như còn cảm nhận được từng đợt cuồn cuộn khí thế bức người khác sợ hãi, vô pháp hô hấp bình thường được.

Vào bên trong, Tần Hoàn nhìn thấy thân ảnh của Cao Lộng Ngọc, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Thần nữ Tần Hoàn tham kiến đại vương."

"Hoàn nhi?"

Cao Lộng Ngọc xoay người lại, vội vàng bước xuống, dìu Tần Hoàn đứng dậy: "Đã nói không cần quỳ xuống hành lễ kia mà."

Đột ngột nghe Cao Lộng Ngọc gọi mình là "Hoàn nhi", Tần Hoàn có chút lúng túng, né tránh bàn tay vươn ra muốn giúp đỡ của nàng ấy.

Cao Lộng Ngọc nhìn ra Tần Hoàn đang né tránh mình, trong mắt đều là ảm đạm, lặng lẽ thu tay lại.

"Đại vương thân thể vẫn hảo? lần này thần nữ đến cũng là muốn xem đại vương thân thể có an khang hay không?"

"Quả nhân không sao." Cao Lộng Ngọc mỉm cười: "Chỉ cần thấy nàng, bệnh tình cũng sẽ tự nhiên thuyên giảm."

"Đại vương nói thế, thần nữ thật không dám nhận." Tần Hoàn nghiêng đầu, hỏi: "Đại vương thân thể an khang thì tốt, thần nữ cũng không còn lo lắng gì, xin cáo lui."

"Khoan đã, nếu đã đến thì cùng quả nhân dùng ngọ thiện đi."

"Thần nữ không dám."

"Có gì lại dám hay không?" Cao Lộng Ngọc ôn hòa cười, nói: "Ở lại dùng bữa, quả nhân cũng có chuyện muốn nói với nàng."

"A, vâng."

Tần Hoàn đành phải miễn cưỡng lưu lại, vốn định ngồi ở phía bên trái, lại thấy Cao Lộng Ngọc ra hiệu ngồi ở đối diện, nàng đành phải ngồi xuống bên đó.

Lý công công phân phó xong ngự trù, lần lượt từng người mang ngọ thiện đến, đặt đầy cả bàn, không dưới trăm món. Tần Hoàn há hốc mồm, thực sự là không nói nên lời, cuộc sống của đế vương đúng là xa hoa a~

Cao Lộng Ngọc cho lui cung nữ, thái giám, chỉ lưu lại Lý công công.

Tần Hoàn không dám động đũa, nghiêng đầu nhìn Cao Lộng Ngọc: "Đại vương, ngài có chuyện gì muốn nói a?"

Cao Lộng Ngọc mỉm cười, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cho vào bát của Tần Hoàn: "Ăn xong rồi quả nhân sẽ nói."

Tần Hoàn cũng chỉ đành cầm đũa lên, ăn một chút lót dạ, trong lòng nom nóp lo sợ, không biết chuyện Cao Lộng Ngọc định nói có liên quan đến Cao Trường Ca hay không.

Giống như sợ Tần Hoàn ăn không đủ no, Cao Lộng Ngọc liền gắp đủ các món trêи bàn vào bát của nàng, mỗi món một miếng, mấy trăm món liền no đến chiều.

Lúc Tần Hoàn sắp ăn không nổi nữa, Cao Lộng Ngọc mới ngừng gắp thức ăn, đưa cho nàng một bát canh cá.

"Đại vương, thần nữ thật sự ăn không vô rồi."

Cao Lộng Ngọc không nói gì, chỉ nâng mắt nhìn Tần Hoàn.

Tần Hoàn vội vã cầm bát canh lên uống, ánh mắt đó thật đáng sợ a~

"Khụ..."

Tần Hoàn hôm nay ra đường nhất định không xem hoàng lịch, chỉ uống canh thôi cũng sặc đến mặt mày tái nhợt.

Cao Lộng Ngọc vội vàng rút khăn tay trong tay áo, vươn người giúp Tần Hoàn lau nước canh bên khóe môi, cao giọng phân phó: "Mang nước đến đây!"

Lý công công vội vàng chạy đi lấy nước, chỉ sợ chạy nhanh như vậy, nửa đường rơi mất chiếc giày thì nguy!!??

Tần Hoàn có chút kinh sợ, vội vàng né tránh: "Tạ... khụ... tạ ơn đại vương..."

"Đừng náo, để quả nhân giúp nàng." Cao Lộng Ngọc đứng dậy, đi qua ngồi xuống bên cạnh Tần Hoàn, giúp nàng lau nước canh, phiền lòng nói: "Nàng lớn như vậy rồi cũng sặc canh, quả nhân không thể không lo cho nàng a."

Tần Hoàn nghiêng người né tránh, cười gượng: "Đại vương không cần vì thần nữ mà lo lắng, thần nữ cũng đã trưởng thành rồi, tự có thể lo cho mình."

"Ngươi a, trưởng thành vẫn còn sặc canh sao?"

"..."

Tần Hoàn nghiêm túc ngồi thẳng người, hỏi: "Đại vương, rốt cuộc là ngài có chuyện gì muốn nói a?"

Động tác tay của Cao Lộng Ngọc khựng lại, cười gượng: "Đợi một chút quả nhân sẽ nói."

Vừa lúc đó Lý công công hối hả chạy vào, hô to: "Có Hiền phi cầu kiến!"

Cao Lộng Ngọc bất động thanh sắc, nâng mắt nhìn Lý công công.

Lý công công hiểu ý, liền đi ra mời Hiền phi đi vào.

Hiền phi một thân y phục màu lựu, mái tóc đen dài vãn cầu kỳ, đội phượng quan tinh xảo, tiêu sái đi vào trong Dưỡng Tâm điện.

"Thần thϊế͙p͙ tham kiến đại vương."

Mắt thấy có Tần Hoàn, Hiền phi liền cười nói: "Kia chẳng phải là tức phụ của ta sao?"

Tần Hoàn nghe Hiền phi gọi mình là tức phụ, liền xấu hổ hành lễ: "Tham kiến nương nương."

"Không cần đa lễ." Hiền phi cười cười: "Ta nghe Trường Ca kể nhiều về ngươi, hôm nay gặp mặt, quả không hổ danh tài nữ Vũ Dương thành, tài mạo song toàn, thảo nào Trường Ca lại thích ngươi như vậy."

Tần Hoàn xấu hổ cúi đầu: "Tạ nương nương và điện hạ khen ngợi."

"Bản cung muốn gặp người từ lâu rồi, lại không có dịp, vừa hay gặp gỡ ở đây, ngươi cũng cùng ta thuyết phục đại vương đi."

"A? Thuyết phục?"

"Phải a, đại vương cứ khăng khăng không chịu để ngươi gả cho Trường Ca, còn phạt Trường Ca không được rời khỏi phủ, bản cung hảo đau lòng a." Hiền phi nói xong, còn nâng khăn lau lệ, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.

Tần Hoàn có chút khó xử: "Chuyện này..."

"Không phải quả nhân đã nói không nhắc lại chuyện này nữa hay sao?" Cao Lộng Ngọc long nhan lạnh nhạt, từng chữ thốt ra đều như dao găm sắc nhọn: "Tần Hoàn chưa gả cho Trường Ca thì nàng không được tùy tiện gọi như vậy, mau hồi cung đi!"

"Đại vương a." Hiền phi đi đến bên cạnh Cao Lộng Ngọc, đem cánh tay của nàng ôm lấy, giống như làm nũng mà nói: "Ngài xem, Trường Ca và Tần Hoàn lưỡng tình tương duyệt, vì cái gì lại ngăn cản các nàng a? chúng ta thân là phụ mẫu, chẳng phải chỉ cầu hài tử hạnh phúc hay sao?"

Cao Lộng Ngọc đem tay Hiền phi gỡ xuống, nhướn mày: "Chuyện quả nhân đã quyết, nàng cũng không cần nói thêm nữa."

"Đại vương!"

Tần Hoàn vội vàng quỳ xuống, đầu gối va vào đất vang lên âm thanh không lớn cũng không nhỏ, nàng cúi người dập đầu.

"Đại vương, thần nữ cùng đại điện hạ lưỡng tình tương duyệt, không cầu sớm tối bên nhau, chỉ cầu cùng nhau đi trọn kiếp này. Khẩn xin đại vương thành toàn cho thần nữ cùng đại điện hạ, cầu xin đại vương!"

Nói đoạn, Tần Hoàn lại lần nữa dập đầu, trêи trán nhanh chóng xuất hiện vết đỏ bầm.

"Hoàn nhi, nàng..."

"Thỉnh xin đại vương thành toàn!"

Tần Hoàn lần nữa dập đầu, lần này so với lần trước mạnh hơn, trêи trán xuất hiện vết trầy nho nhỏ chảy máu.

Hiền phi cũng quỳ xuống, nói: "Đại vương, ngài cũng đã thấy, Tần Hoàn đối với Trường Ca thật lòng thật dạ, Trường Ca cũng yêu thương Tần Hoàn, sao ngài lại nỡ chia cắt uyên ương chứ?"

Hai người lần lượt dồn Cao Lộng Ngọc vào đường cùng, không thể nào trở mình. Nàng vô pháp nhìn Tần Hoàn vì cầu xin nàng mà dập đầu đến mặt đất cũng loang máu, nhưng cũng không thể thành toàn cho các nàng, thần trí lúc này vô cùng hỗn loạn.

"Thỉnh xin đại vương... thần nữ cầu xin ngài... thần nữ..."

Tần Hoàn ngã ngồi trêи sàn, thở dốc một phen, từ trêи trán chảy xuống rất nhiều máu, nhưng nàng không quan tâm, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tôn vương gia, thứ gì nàng cũng đều đánh đổi.

"Hoàn nhi!"

Cao Lộng Ngọc chạy đến đỡ lấy Tần Hoàn, nâng tay áo lau đi vết máu trêи trán nàng, l*иg ngực cũng buốt đau.

"Đại vương..." Tần Hoàn ghì chặt tay áo của Cao Lộng Ngọc: "Thần nữ cầu xin ngài, đại vương..."

Mắt thấy nhãn lệ của Tần Hoàn sắp rơi xuống, Cao Lộng Ngọc nhắm chặt mắt lại, nói lớn: "Được rồi! Được rồi! ta đáp ứng nàng! làm ơn đừng khóc!

Tần Hoàn kinh hỷ mở to mắt, níu chặt cánh tay Cao Lộng Ngọc, cười đến hai mắt híp lại: "Thật sao? đại vương quân vô hí ngôn."

"Được, được..."Cao Lộng Ngọc cắn chặt răng, nén bi thương trong lòng: "Nhưng nếu nàng có một điểm hối hận, vẫn có thể đến tìm quả nhân, quả nhân sẽ thay nàng vi chủ."

"Thần nữ sẽ không hối hận!"

"H... hảo..."

Nếu bắt Cao Lộng Ngọc nhìn thấy Tần Hoàn rơi lệ, chi bằng... nàng thành toàn cho nàng ấy vậy...