Chương 4

"Sao? Điện hạ đã nói như vậy à?"

"Vâng."

Tần Phi Sương cầm lấy vòng tay mà Thừa Đức đưa đến, nâng lên ngắm nghía một chút, khẳng định là đồ tốt mới nhận lấy.

"Được rồi, nói với điện hạ ta đã hiểu."

Thừa Đức cũng không nán lại lâu, chớp mắt đã không thấy thân ảnh đâu cả.

Tần Phi Sương ung dung đi đến bàn trà, đem vòng tay đặt lên trêи bàn, vừa uống trà và ngắm nhìn chiếc vòng mà Tôn vương vừa tặng.

Đàn Hương quỳ trêи sàn, cung kính hầu trà, đem nước vừa nóng đổ vào một bình trà lớn, rồi lại đổ sang bình trà nhỏ hơn, cuối cùng mới đem rót ra một chén trà.

"Tiểu thư, ngài dùng trà này đi, đây là thượng trà mà Tôn vương vừa cho người mang đến sáng nay."

"Hảo."

Tần Phi Sương cầm lấy chén trà, thưởng thức hương thơm, sau đó mới uống một ngụm nhỏ, tràn ngập trong khoang miệng là hương trà thanh thuần.

Sau khi uống xong, Tần Phi Sương liền cảm khái: "Trà tốt."

Đàn Hương cười nói: "Nghe nói trà này do La Mã tiến cống, hương thơm đặc biệt, vô cùng trân quý."

"Thảo nào ta lại cảm thấy mùi vị của nó rất khác biệt."

"Tiểu thư, ngài thật sự để đại tiểu thư gả cho Tôn vương hay sao?"

Tần Phi Sương buông chén trà xuống, cong khóe môi: "Tần Hoàn có đủ bản lĩnh đó sao? Theo ta thấy, Tôn vương chỉ đang lợi dụng Tần Hoàn mà thôi, đến lúc nàng ta phát hiện ra, đã thân bại danh liệt, không còn nơi để trở về nữa."

Đàn Hương vẫn không hiểu: "Tiểu thư sao lại khẳng định như vậy a?"

Tần Phi Sương gõ tay nhịp nhịp lên bàn, nói: "Ngươi không thấy dạo này Tôn vương mang lễ vật đến càng ngày càng nhiều sao? Chính là muốn xoa dịu ta, nếu ngài đã thật sự sau lưng ta âm thầm tính toán, vậy ta cũng phải sau lưng ngài tính toán một phen."

"Tiểu thư định làm gì a?"

"Đương nhiên là ở phía sau đem chuyện của ta và Tôn vương vạch trần trước mặt Tần Hoàn rồi." Tần Phi Sương khanh khách cười nói: "Nghĩ đến bộ dạng thương tâm đến chết đi của Tần Hoàn, ta liền thấy hả hê."

Đàn Hương càng nghe càng mờ mịt: "Tiểu thư, không phải ngài thích Tôn vương hay sao? Sao ngài lại đối phó ngài ấy?"

"Ta khi nào thích Tôn vương?" Tần Phi Sương đứng dậy, xoay lưng với Đàn Hương, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ta chính là muốn tìm một phối ngẫu cường đại như đại vương kìa, còn Tôn vương phía sau cũng chỉ có một Hiền phi thất sủng, ta làm sao có thể tin được nàng ta làm được đại sự chứ?"

"Nhưng đại vương so với tiểu thư lớn tuổi hơn rất nhiều, e rằng..."

"Ngươi không thấy đại vương mặc dù lớn tuổi, nhưng vẫn còn rất trẻ đẹp sao?" Tần Phi Sương cười nói: "Vấn đề ta lo lắng không phải đại vương lớn tuổi hay không, nàng ta càng lớn tuổi càng tốt, chết càng sớm, ta càng có cơ hội nắm quyền Nhϊế͙p͙ chính, trở thành đương kim Thái hậu."

Đàn Hương lại hỏi: "Vậy vấn đề ngài lo lắng là gì?"

"Chính là trong tim đại vương chỉ có Tần Hoàn!" Tần Phi Sương quay phắt lại, hai hàm răng nghiên chặt vào nhau: "Nếu như Tần Hoàn không chết, đừng nói đến ngôi vị Hoàng hậu, ngay cả được sủng ái cũng là chuyện không dễ dàng!"

"Vậy thì ngài nên để đại tiểu thư gả cho Tôn vương mới đúng?"

"Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi." Tần Phi Sương rít lên trong kẽ răng: "Ngươi nghĩ Tần Hoàn gả cho Tôn vương rồi, đại vương sẽ chết tâm sao? lúc đó chỉ sợ đại vương sẽ giận dữ mà hạ sát Tôn vương, lúc đó ta sẽ không còn chỗ để dựa dẫm nữa."

Đàn Hương không nghĩ trong chuyện này có nhiều gúc mắc như vậy, không khỏi âm thầm cảm khái, nhị tiểu thư đúng là thông minh hơn người mà.

Tần Phi Sương ngồi xuống bàn trà, thở dốc một phen, tay siết chặt chén trà: "Chỉ cần Tần Hoàn không còn trêи đời này nữa, ta tin chắc, hậu vị sẽ thuộc về ta!"

Chén trà rơi xuống bàn, nước bắn văng tung tóe, ướt đẫm tay áo màu phấn hồng.

-----------------------------------

Kiệu xe chầm chậm dừng lại trước cửa Tôn vương phủ, nha hoàn trong xe vén màn ra nhìn thử, thấy đúng là Tôn vương phủ mới quay lại vào trong kiệu.

"Tiểu thư, đến nơi rồi."

"Hảo."

Xuân Nhiêu bước xuống xe trước, sau đó dìu Tần Hoàn đi xuống.

Tần Hoàn đứng trước cửa phủ rất lâu, lo lắng đến mức hai tay cũng xoắn cả vào nhau, trêи trán đọng lại một lớp mồ hôi mỏng.

"Ngươi nói, điện hạ có hay không không muốn gặp ta?"

Xuân Nhiêu cười nói: "Tiểu thư ngài lo lắng quá rồi, nô tỳ thấy có khi điện hạ ngày nhớ đêm mong đến ngài nha."

Tần Hoàn trừng Xuân Nhiêu một cái, lấy hết can đảm đi vào trong.

Thừa Đức sớm đã chờ sẵn ở bên ngoài, thấy Tần Hoàn liền nói: "Tần tiểu thư đến thật đúng lúc, điện hạ cả ngày hôm nay đều nhắc đến tiểu thư, chỉ sợ sắp tương tư quá độ rồi."

"A..."

Tần Hoàn xấu hổ cười nói: "Vị tiểu ca ca này, ngươi dẫn ta đi gặp điện hạ được không?"

"Hảo, tiểu thư sau này cũng là Tôn vương phi, có thể gọi nô tài là Thừa Đức."

"Ân, Thừa Đức."

Thừa Đức đi trước dẫn đường, Tần Hoàn đi theo phía sau, đôi khi lơ đễnh liếc nhìn cảnh vật xung quanh. Lối đi được thay bằng một cây cầu bắt qua sông, dưới làn nước trong veo, đôi cá tung tăng bơi lội, từng đợt sóng lăn tăn vỗ vào chân cầu. Cách đó không xa có một cây đào, dưới cây đào là một hòn giả sơn rất lớn, bên cạnh còn đặt một chiếc bàn đá nhỏ, vài ba nha hoàn lúi húi dọn dẹp mớ lá khô.

Đi rất lâu mới đến được thư phòng, Thừa Đức đứng trước cửa hô lên: "Điện hạ, đại tiểu thư Tần phủ đến rồi."

Sau đó truyền đến một tiếng chi nha, cửa được mở ra, đón tiếp Tần Hoàn là một nụ cười ôn hòa của Cao Trường Ca.

"Hoàn nhi, nàng đến rồi?"

Cao Trường Ca đột ngột gọi nàng là "Hoàn nhi" nàng có chút khó tiếp thu, gò má hơi ửng đỏ, xấu hổ gật gật đầu.

"Điện hạ, tiểu nữ nghe nói ngài bị thánh thượng phạt, ngài không sao chứ?"

"Ta không sao."

Cao Trường Ca mở rộng cửa, nắm lấy tay của Tần Hoàn, dìu nàng bước qua bục cửa. Khi Tần Hoàn vừa bước qua, liền cảm thấy lọn tóc dài của Cao Trường Ca lướt qua mặt, sau đó bên tai vang lên tiếng nói trầm khàn đầy mê hoặc của nàng ấy.

"Chỉ cần thấy nàng, ta liền cảm thấy hạnh phúc, cho dù bị mẫu hoàng phạt nặng hơn nữa, ta vẫn cam lòng."

Gò má Tần Hoàn đỏ lên, xấu hổ cúi đầu: "Điện hạ, nơi này nhiều người, sao lại nói như vậy?"

Cao Trường Ca liếc nhìn Thừa Đức, hắn hiểu ý liền xoay người rời đi, ra hiệu cho Xuân Nhiêu cùng mình rời khỏi. Xuân Nhiêu thoáng nhìn qua chủ tử, cũng không thấy có vấn đề gì, an tâm rời đi cùng Thừa Đức.

Đợi khi Thừa Đức và Xuân Nhiêu rời đi rồi, Cao Trường Ca mới đóng cửa lại, xoay sang mỉm cười với Tần Hoàn: "Như vậy liền không còn người ngoài đi?"

Tần Hoàn trước là kia ngạc, sau khi hiểu ý tứ của Cao Trường Ca, liền e lệ nhìn sang chỗ khác, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.

Cao Trường Ca dìu Tần Hoàn đến bàn trà, châm cho nàng một chén trà hương, ôn nhu nói: "Nàng đi đường chắc mệt rồi, uống một chút trà đi."

"Tạ điện hạ."

"Chúng ta sau này đã là người một nhà, không cần phải cảm ơn ta." Cao Trường Ca giúp Tần Hoàn vén mấy lọn tóc lòa xòa, cười thật ôn hòa: "Trách nhiệm của ta là chăm sóc cho nàng kia mà."

Nếu Cao Trường Ca đối quân quý hành động lỗ mãn như vậy, nhất định sẽ bị kiện lên quan phủ, đến lúc đó dù là cao đẳng hoàng tước cũng tránh không khỏi tội. Nhưng Tần Hoàn lại có ý với Cao Trường Ca, có nên hành động này không tính là lỗ mãn, lại có chút ý vị.

"Điện hạ, lần này Tần Hoàn đến đây cũng là vì chuyện ngài bị thánh thượng trách phạt." Tần Hoàn đặt chén trà xuống bàn, nắm lấy bàn tay của Cao Trường Ca, quên mất quân quý phải e lệ, lo lắng nói: "Tiểu nữ rất sợ đại vương gây khó dễ cho ngài, hay là chuyện này tạm gác lại, đợi khi đại vương bớt giận rồi lại đề cập đến."

Cao Trường Ca có chút kinh ngạc, sau đó liền phì cười, đưa tay xoa lên cái trán nhỏ của Tần Hoàn: "Nàng đây là lo cho ta đi? đừng lo, mẫu hoàng giận dữ thế nào ta cũng không sợ, ta chỉ lo ngài khó dễ nàng thôi. Còn chuyện gác lại, ta không thể làm được, nàng có biết ta chờ đợi bao lâu rồi hay không? ta không thể đợi thêm nữa, lần này xin mẫu hoàng tứ hôn, ta đều đã chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của ngài rồi."

"Điện hạ..." Tần Hoàn hai mắt đều đỏ lên, nức nở: "Tần Hoàn không xứng để ngài phải hy sinh như vậy đâu."

"Ngốc hài, đây không phải là hy sinh, mà là yêu." Cao Trường Ca mỉm cười, giọng nói nàng nhẹ nhàng trầm bổng: "Ta yêu nàng, chính là bất chấp tất cả, dù cho mẫu hoàng có phản đối, ta vẫn vì nàng mà gắng gượng đến phút cuối cùng."

"Điện hạ..."

"Hảo, đừng khóc, ta nhìn thấy cũng đau lòng." Cao Trường Ca nâng tay giúp Tần Hoàn lau nước mắt, rồi lại dang tay ra, nói: "Có thể hay không cho ta ôm nàng một cái?"

"Ân."

Tần Hoàn nghiêng người ngả vào vòng tay của Cao Trường Ca, an tĩnh nhắm mặt lại, ngón tay mảnh dẻ lại kiên cường siết chặt lấy vạt áo của đối phương không buông lỏng.

"Điện hạ, tiểu nữ nguyện sống chết bên cạnh ngài, dù cho như thế nào, cũng sẽ không phản bội điện hạ."

Cao Trường Ca nâng lên khóe môi, hài lòng gật đầu: "Hảo."

Chỉ cần có Tần Hoàn trong tay, nàng còn sợ mẫu hoàng không để nàng làm Thái tử hay sao?

"Nhưng điện hạ, Tần Hoàn còn có chút chuyện khó hiểu."

Cao Trường Ca nghiêng đầu nhìn nàng: "Chuyện gì?"

Tần Hoàn đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Tiểu nữ xuất thân phủ Thái úy, bên cạnh còn là Ngự thị của đại vương, thân phận tuy không cao nhưng cũng không thấp, tại sao đại vương lại không để ta bên cạnh ngài? Hơn nữa đại vương từng hỏi ta đã thích qua ai chưa, tatrả lời, đại vương liền không vui, lẽ nào ta làm gì sai sao?"

Cao Trường Ca liễm liễm mắt, nhìn nữ nhân trong lòng mình, xem ra nữ nhân này đối với mẫu hoàng rất quan trọng, có được nàng ta, coi như có được một nửa thiên hạ này liễu.

"Điện hạ, ngài làm sao rồi?"

"A, ta không có sao." Cao Trường Ca mỉm cười thật ôn hòa: "Ta nghĩ có lẽ mẫu hoàng nhìn nàng lớn lên, không nỡ để nàng gả đi, cũng không tin tưởng ta, cho nên..."

"Làm sao đại vương lại có thể không tin tưởng ngài a?" Tần Hoàn nghĩ mãi cũng không thông suốt: "Ngài như vậy tài giỏi, lại từng lập nhiều công trạng, sao đại vương lại không tin ngài?"

"Không tin ở đây chính là không tin ta có thể mang lại hạnh phúc cho nàng, có thể bảo hộ cho nàng."

"A..." Tần Hoàn cười nói: "Tiểu nữ lại tin ngài nhất định có thể mang lại hạnh phúc cho ta, lần ngài vì ta mà quỳ ở Dưỡng Tâm điện, ta liền khẳng định ngài là người mà ta lựa chọn để phó thác chung thân."

Cao Trường Ca kinh ngạc: "Nàng tin ta đến như vậy?"

"Vâng, ta tin ngài, vĩnh viễn tin ngài." Tần Hoàn nói xong, liền rúc vào ngực của Cao Trường Ca thì thầm: "Chỉ cần là ngài, tiểu nữ sẽ tin, dùng cả kiếp này để tin ngài."

"Hảo, nàng tin ta là tốt."