Chương 49

Một ngày mệt mỏi nhanh chóng trôi qua, lúc này đây, dưới hiên ngồi thưởng thức một tách trà, nhìn mưa bay lất phất ngoài trời. Trong lòng có điểm an tĩnh lạ thường, Tần Hoàn cầm tách trà nóng nhấp một ngụm, khoan khoái thở ra một hơi.

Nhìn sang bên cạnh, nữ nhân cao cao tại thượng của nàng vẫn còn đang ngồi ở bên cạnh, đang đưa mắt ngắm nhìn nàng.

Tần Hoàn còn nghĩ mặt mình dính bẩn, liền đưa tay lên lau lau vài cái, hỏi: "Mặt ta dính cái gì sao?"

Cao Lộng Ngọc như cười như không, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nhìn nàng trông rất vui vẻ."

"Ta cũng không vui vẻ cho lắm." Tần Hoàn đặt tách trà nóng xuống, ngoan ngoãn rúc vào lòng của Cao Lộng Ngọc, chậm chạp nói: "Thấy bọn họ như vậy, lại nghĩ đến chính mình của ngày trước, thật sự rất khó nói rõ cảm xúc lúc này."

"Mệt mỏi sao?"

"Không mệt, gặp được ngài rồi, coi như đời này không còn gì để hối tiếc nữa."

Cao Lộng Ngọc mỉm cười thật ôn hòa, tay lướt trêи cái mũi nhỏ nhắn của Tần Hoàn, ra sức miết nhẹ một cái.

"Gặp được tiểu đông tây nàng, quả nhân cũng không còn gì hối tiếc."

Ánh mắt Tần Hoàn trở nên lấp lánh, tràn đầy ý cưới, thỏa thích hưởng thụ hương thơm từ trêи người Cao Lộng Ngọc.

"Đại vương, ta muốn có một đứa nhỏ."

Cao Lộng Ngọc nghiêng đầu nhìn Tần Hoàn ở trong lòng mình, tay luồn vào mớ tóc dài của nàng, vuốt ve một chút.

"Hảo."

"Tước quý phải giống ngài."

"Hảo."

"Quân quý đừng nên giống ta, rất nhu nhược."

Cao Lộng Ngọc cong khóe môi: "Phải giống nàng, như thế mới khả ái."

Tần Hoàn bĩu môi, nhưng mặt đã có điểm ửng hồng, xấu hổ vùi đầu vào lòng đế vương.

Ánh mắt Cao Lộng Ngọc dần trở nên nhu hòa hơn, ngón tay tinh xảo lướt nhẹ trêи cái gáy duyên dáng, trêи nhu nộn tuyến thể vuốt ve một chút. Tiêu ký dấu vết vẫn còn lưu lại, chứng minh nữ nhân này là của nàng, và cũng chỉ có thể là của nàng mà thôi.

Đột nhiên cổ tay bị giữ lấy, Tần Hoàn ngẩng đầu lên, một đôi mắt đào hoa linh động ẩn một tầng sương mờ, đôi môi đầy đặn bóng loáng.

Cao Lộng Ngọc có chút hít thở không thông, tiểu đông tây nhà nàng lại muốn thân mật rồi~

Tần Hoàn nho nhỏ nói: "Lộng Ngọc."

Chỉ hai chữ "Lộng Ngọc" thôi cũng đủ khiến Cao Lộng Ngọc tan chảy, gấp gáp ấn Tần Hoàn vào một nụ hôn.

Tần Hoàn có chút mê man, một mảng tình ý triền miên, thì thầm thật khẽ: "Lộng Ngọc, để ta sinh con cho ngài nhé?"

"Hảo."

Trăng trêи cao thật nhu hòa, thật mềm mại...

...

Sau sa mạn ẩn hiện một bóng người, cổ tay trắng nõn đưa ra bên ngoài, đặt trêи một miếng nệm nhỏ. Thái y vừa vuốt râu vừa bắt mạch xong, trầm mặc không biết bao lâu, sau đó mới thu hồi cánh tay.

Xuân Nhiên vòng ra phía sau dìu Tần Hoàn ngồi dậy, sau đó vén lên mạn sa thiển tử sắc.

Tần Hoàn hỏi: "Ta gả cho đại vương cũng đã hơn nửa năm rồi, sao vẫn chưa có tin vui vậy?"

Thái y chậm chạp mở miệng: "Nương nương có lẽ không biết, ngài thân thể cực điểm hư nhược, tâm phế nhiễm lạnh, thân thể càng lúc càng tiều tụy xanh xao, nếu muốn hoài thai, mất ít nhất cũng phải ba bốn năm mới có thể hoài thai được."

Tần Hoàn cảm thấy có chút buồn bực, nói: "Ta thật sự không thể ngay lập tức hoài thai hay sao?"

"Nương nương thân thể quá mức hư nhược, nếu mang thai e rằng..."

"Thế nào?"

"Cả mẹ lẫn con đều không giữ được."

Nghe như sét đánh giữa trời quang, Tần Hoàn ngây ra rất lâu, trong mắt một mảng mờ mịt ảm đạm.

Thái y có chút lo lắng, có khi nào hắn đả kϊƈɦ tâm can bảo bối của đại vương rồi hay không a!?

Tần Hoàn ngây ra một lúc, sau đó mới chậm chạp mở miệng: "Thế khoảng ba bốn năm nữa ta mới có thể hoài thai sao?"

"Vâng, nương nương."

"Ta biết rồi." Tần Hoàn yếu ớt mở miệng: "Xuân Nhiêu, tiễn Thái y đi."

"Vâng."

Xuân Nhiêu làm loạt động tác mời, sau đó lấy trong tay áo hai thỏi bạc đặt vào tay của Thái y. Nhận bạc xong thì Thái y nhanh chóng lui xuống, rất nhanh đã khuất bóng sau trăm dặm rừng đào trước Thiên Danh điện.

Nhanh nhẹn trở vào điện, Xuân Nhiêu rót ngay cho Tần Hoàn một chén trà, nhỏ giọng an ủi: "Nương nương đừng nên lo lắng, đại phu nhân lúc gả đến Tần phủ cũng mất hai ba năm mới hoài thai được ngài mà."

Trong mắt Tần Hoàn có chút mờ mịt, cũng không có nói gì, tiếp tục duy trì sự yên tĩnh lúc này. Xuân Nhiêu biết lúc này Tần Hoàn đang rất cần ở một mình, nàng cũng không dám quấy rầy, thu dọn một chút liền lui xuống.

Vừa bước ra khỏi Thiên Danh điện, Xuân Nhiêu lại nhìn thấy người quen, âm thầm thở dài một tiếng, thôi xong rồi, bọn người này lại đến chọc nương nương nữa rồi!!!

Xuân Nhiêu chưa kịp phản ứng thì người đã xông vào trong điện, nàng vội vàng ngăn lại.

"Tần Thái úy, Tần phu nhân, các ngài không được đi vào!"

Tần Thái úy tức giận nhìn Xuân Nhiêu: "Một cái nho nhỏ nô tỳ nha người cũng dám cản ta?"

Xuân Nhiêu chậm rãi nói: "Hiện tại nương nương không muốn gặp ai, các ngài nên trở về đi."

"Ta chính là phụ thân của Nhã Tần, nàng sao lại không muốn gặp ta?"

Nói xong, Tần Thái úy mạnh tay đẩy Xuân Nhiêu ra, sau đó tức tốc đi vào trong Thiên Danh điện.

Xuân Nhiêu ú ớ mấy tiếng, sau đó vội vàng đuổi theo, vừa vặn nhìn thấy Đào Nhi đang ở gần đó.

"Đào Nhi tỷ tỷ!"

Đào Nhi nhìn thấy Xuân Nhiêu, liền tiến đến: "Lại có chuyện gì à?"

"Người của Tần phủ lại đến quấy rầy nương nương rồi."

"Được, để ta đi báo cho đại vương biết."

"Đa tạ Đào Nhi tỷ tỷ."

Đào Nhi hơi gật đầu, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi Thiên Danh điện.

Đợi khi Đào Nhi đi khuất rồi, Xuân Nhiêu mới nhanh chóng đi vào trong điện, nàng rất lo lắng người của Tần phủ sẽ vì chuyện của Tần Phi Sương mà quấy rầy nương nương.

Lúc bước vào đã thấy Tần Thái úy và Liêu thị ngồi ngay ngắn phía đối diện, Xuân Nhiêu vội vàng chạy vào châm trà.

Tần Hoàn lại không có tâm trạng nói chuyện, đưa mắt chờ nghe một trong hai người mở miệng.

Liêu thị biểu thị gấp gáp ra mặt, chờ mãi không nghe Tần Thái úy nói gì, liền nhanh miệng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha cho Phi Sương a? ngươi ghen tỵ nàng xinh đẹp hơn ngươi, nàng thông minh hơn ngươi, nàng được sủng ái hơn ngươi cho nên ngươi mới vu oan giá họa cho nàng đúng không?"

Tần Hoàn vốn đang cầm chén trà lên uống, nghe Liêu thị nói xong, liền sặc sụa ho một trận.

Xuân Nhiêu hốt hoảng, vội vàng giúp Tần Hoàn lau nước trà, tức giận nói: "Tần phu nhân, xin ngài nói năng cẩn trọng một chút!"

Tần Thái úy trừng Liêu thị một cái, nàng ta liền ngậm miệng lại, cũng không dám đôi co nữa.

Tần Hoàn cầm khăn lau nước trà ở bên miệng, sau đó liền nâng khăn khanh khách cười.

"Tần phu nhân, ngươi cũng xem trọng Tần Phi Sương quá rồi, nàng ta đáng để ta dùng kế đối phó hay sao?"

Liêu thị có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận nói: "Sẽ không có ai hãm hại Phi Sương ngoài ngươi!"

"Thật như vậy sao?"

Tần Hoàn cong lên khóe môi, nói: "Ngươi đúng thật là quá xem trọng Tần Phi Sương rồi, nàng ta ngang ngược không xem ai ra gì, chuốc lấy không ít chán ghét của đại vương. Ta còn cần phải hao tâm tổn trí nghĩ kế hay sao? hơn nữa quân quý một khi đã bị tiêu ký rồi, tin tức tố của nàng cũng chỉ đủ thu hút người đã tiêu ký nàng mà thôi."

"Sao?"

"Các ngươi cũng không cần phải giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra." Tần Hoàn tự rót cho bản thân một chén trà, chậm rãi nói: "Tần Phi Sương trước đây từng có quan hệ bất chính với Tôn vương, các ngươi hẵn là người biết rõ nhất đi."

Sắc mặt Tần Thái úy có chút tái nhợt, nói: "Tần Hoàn, ngươi đang ám chỉ điều gì?"

"Ta chỉ muốn nói, ta có thể buông tha cho các ngươi, nhưng Tần Phi Sương tự làm tự chịu, các ngươi cũng đừng đến quấy rầy ta nữa."

Nói xong, Tần Hoàn có ý muốn tiễn khách, đứng lên đi vào trong gian trong nghỉ ngơi.

Liêu thị lại không dễ dàng buông tha cho nàng như vậy, chạy đến kéo lấy tay của nàng, tức giận nói: "Tiện nhân! Nếu thật sự Phi Sương có cùng Tôn vương qua lại đi nữa, ngươi cũng không có quyền giam giữ nàng! Ngươi nhất định là ghen tỵ Phi Sương có được Tôn vương cho nên mới bày ra quỷ kế này, hôm nay ta nhất định sẽ lột mặt nạ của ngươi ra!"

"Dừng tay!"

Liêu thị cảm giác được một đợt sát phạt tin tức tố của tước quý, vô thức run rẩy một cái, đưa mắt nhìn ra phía sau. Hoàng y phần phật lay động, dung nhan lạnh nhạt lại uy nghiêm, ánh mắt sắc bén quét qua bàn tay đang giữ lấy cổ tay của Tần Hoàn.

Ánh mắt Tần Hoàn cũng dời ra phía sau Liêu thị, nhận ra là Cao Lộng Ngọc, liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát rồi.

Cao Lộng Ngọc đưa mắt nhìn Đào Nhi phía sau, nàng liền hiểu ý tiến đến kéo Liêu thị đẩy ra, sau đó đem chủ tử bảo vệ ở phía sau.

Mọi việc xong xuôi, Cao Lộng Ngọc không nhanh không chậm nói: "Người của Tần phủ từ nay về sau không được tiến vào Thiên Danh điện nửa bước."

Tần Thái úy sắc mặt khó coi vô cùng, nhưng vẫn phải vâng dạ nghe theo, sau đó đem Liêu thị lôi ra ngoài. Liêu thị vẫn còn rất tức giận, liên tục mắng chửi Tần Hoàn, cuối cùng lại bị Đào Nhi và vài thị vệ kéo ra phía sau, vả miệng một trăm cái.

Tần Hoàn thở dài mệt mỏi, không ngờ trả thù người khác lại mệt mỏi như vậy, biết vậy nàng sẽ không làm gì cả. Trước mặt một mảng tối tăm, đầu có chút đau đớn, tất cả dần hóa hư không, sau đó ý thức cũng không còn nữa.Cao Lộng Ngọc thấy Tần Hoàn sắp ngã xuống, vội vàng đỡ lấy nàng, lại không ngờ Tần Hoàn như vậy ngất đi.

"Mau truyền Thái y!"

...

"Đại vương, không phải thần không nhắc nhở ngài, thật sự thân thể của Nhã Tần quá mức suy nhược rồi, đừng nói đến hoài thai, giữ lại mạng cũng không chắc đã được."

Thái y lại mở miệng nói tiếp: "Độc không phải không giải được, chỉ là giữ trong cơ thể quá lâu rồi, ít nhiều cũng sẽ lưu lại một ít tàn dư."

Cao Lộng Ngọc thoáng chau mày: "Như vậy quả nhân và Nhã Tần sẽ không thể có với nhau một đứa con?"

"Có thể là như vậy." Thái y chầm chậm nói: "Đại vương cũng không nên thương tâm, ngài cũng đã có tước quý, Nhã Tần nương nương không có hài tử cũng không phải vấn đề."

Trong mắt Cao Lộng Ngọc hiện lên một tia ảm đạm, hơi gật gật đầu, nói: "Chuyện này không nên nói cho Nhã Tần biết, nàng ấy sẽ thương tâm."

"Vâng, đại vương."

Thái y thu dọn một chút, sau đó liền rời khỏi Thiên Danh điện.

Cao Lộng Ngọc ngồi ngây ra rất lâu, sau đó mới chầm chậm đi ra phía sau bức bình phong. Sa mạn vẫn buông xuống, người bên trong vẫn chưa tỉnh dậy, hoa dung yên tĩnh chìm vào giấc mộng.

Hốc mắt có chút cay, nước mắt rơi xuống vẫn hồn nhiên không biết, hóa ra lão thiên gia vẫn không muốn các nàng được hưởng toàn vẹn hạnh phúc.

Chỉ dám đứng ở phía ngoài sa mạn lặng lẽ rơi nước mắt, lặng lẽ chịu đựng, lặng lẽ thương tiếc.

"Hoàn nhi, chúng ta không thể có với nhau một đứa con rồi..."

Đôi khi, không thể cầu vẹn toàn, chỉ có thể cầu được nắm tay nhau ở kiếp này mà thôi...