Chương 48

Màn đêm tịch mịch, trản đèn trước Thiên Danh điện vẫn còn sáng, chạy dài khắp hành lang. Canh ba qua đi, không khí xung quanh càng đêm ảm đạm, chẳng biết đến bao giờ mới thôi phiền não.

Xuân Nhiêu chỉnh lý nệm giường xong, đi đến bên cạnh Tần Hoàn nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nương nương, đêm cũng đã khuya, đại vương sẽ không đến đâu."

"Nàng nhất định là có việc bận nên mới đến trễ, ta sẽ tiếp tục đợi, ngươi mệt thì đi nghỉ đi."

"Nương nương, ngài..."

Xuân Nhiêu định nói thêm, lại thấy Tần Hoàn đưa mắt nhìn mình, liền ngậm miệng lại, lui về sau chuẩn bị một ít thức ăn khuya cho nàng.

Ngồi đợi rất lâu, phía chân trời cũng xuất hiện vài tia cam nhạt, một đêm cũng lặng lẽ trôi qua...

Tần Hoàn cuối cùng cũng trụ không nổi, gục xuống dưới bàn, mệt mỏi thở dài một tiếng, trong mắt chỉ còn một tia mờ mịt.

"Nương nương, cũng đã sáng rồi, ngài nên nghỉ ngơi đi." Xuân Nhiêu vẫn tiếp tục thuyết phục: "Ngài vừa mới khỏe lại, lại thức đêm như vậy, không tốt cho thân thể của ngài đâu."

Tần Hoàn ảm đạm đưa mắt nhìn Xuân Nhiêu, thoáng thấy lệ quang trong đôi đào hoa nhãn đó.Xuân Nhiêu nhìn thấy cũng đau lòng, định mở miệng khuyên nhủ vài câu lại nghe thấy tiếng thông truyền ở bên ngoài.

Rất nhanh Tần Hoàn đã lấy lại được tinh thần, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy đúng là cỗ kiệu hoàng sắc đó, liền nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Cao Lộng Ngọc từ trêи kiệu bước xuống, dang tay ra, muốn ôm Tần Hoàn một cái.

Tần Hoàn không nhịn được mà bật khóc, ba bước biến hai chạy vào của Cao Lộng Ngọc, thất thanh khóc không thành lời.

"Ngài như thế nào lại bỏ rơi Hoàn nhi?"

Cao Lộng Ngọc đau lòng gần chết, nhìn tiểu đông tây trong lòng mình khóc thê thảm như vậy, cũng không có đành lòng.

"Hoàn nhi, đừng khóc, nàng khóc ta cũng đau lòng."

"Ngài đi đâu vậy? Có biết ta lo lắng thế nào không?"

"Quả nhân có chuyện phải làm, hôm nay sẽ bồi nàng cả ngày, không nên vì ta mà khóc như vậy."

Nói xong, Cao Lộng Ngọc nâng gương mặt nhỏ đầy nước mắt của Tần Hoàn lên, nhẹ nhàng dùng tay áo của mình giúp nàng lau nước mắt. Đột nhiên Tần Hoàn đem cổ tay Cao Lộng Ngọc giữ thật chặt, giống như rất sợ nàng đi mất, bỏ lại nàng ấy một mình ở nơi này.

Cao Lộng Ngọc còn không hiểu tiểu đông tây nhà nàng sao?

Dịu dàng vuốt ve đôi vai nhỏ đang run rẩy của Tần Hoàn, Cao Lộng Ngọc ở bên tai nàng, thấp giọng nói: "Ta giúp nàng trả thù."

Tần Hoàn chấn kinh rồi, mở to mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, vẫn không hiểu được ý của nàng ấy.

Cao Lộng Ngọc nâng lên khóe môi, cũng không có ý định trả lời, nắm tay Tần Hoàn, dẫn nàng đi vào trong tẩm điện nghỉ ngơi. Mà Tần Hoàn cũng nhu thuận nghe theo Cao Lộng Ngọc an bài, ngồi ở bàn trà, vẫn không hiểu ý tứ của câu nói vừa rồi, đưa mắt nhìn, chờ nghe câu trả lời.

Thấy tia nghi hoặc trong mắt của Tần Hoàn, Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, nắm lấy bàn tay của nàng, truyền từng tia nhiệt khí.

"Hoàn nhi, từ nay về sau, nàng không cần phải lo Tần Phi Sương làm phiền nữa."

"Sao?" Tần Hoàn nhíu mày: "Có phải ngài ở phía sau ta tính kế gì hay không?"

"Cũng không hẳn như vậy, là do Tần Phi Sương cả tin mà thôi."

Tần Hoàn tròn mắt, một đôi đào hoa nhãn linh động lại có chứa thêm mấy phần nghi hoặc, giống như con mèo nhỏ hiếu kỳ.

Cao Lộng Ngọc ở bên gò má Tần Hoàn vuốt nhẹ vài cái, đêm qua nhất định không ngủ, phờ phạc đến thành một con mèo ốm rồi.

"Đại vương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ngài nói ta nghe được không?"

"Chuyện cũng không có gì quan trọng đâu." Cao Lộng Ngọc mỉm cười: "Nàng chỉ cần biết ta đã giúp nàng trả được thù."

Tần Hoàn lại không muốn Cao Lộng Ngọc vì giúp nàng báo thù mà khiến đôi bàn tay bị vấy bẩn, có chút gấp gáp giữ lấy tay nàng ấy.

"Ngài không làm gì ngu ngốc đấy chứ?"

Cao Lộng Ngọc suýt chút đã cười ra tiếng, ở bên gò má Tần Hoàn chọt chọt hai cái, nói: "Quả nhân cũng không phải như nàng, ngốc đến như vậy a."

Tần Hoàn bĩu môi, đây là nói nàng ngốc đi!?

"Hôm qua có phải lại thức đợi quả nhân hay không?"

Trong lòng vẫn còn chút buồn bực, Tần Hoàn nâng mắt, cao giọng nói: "Ai, ta cũng không nhàn rỗi như vậy đi, tam cung lục viện không thiếu mỹ nhân chờ đợi ngài, ta chờ đợi thì làm được gì a?"

"Nói thế sao Xuân Nhiêu lại bảo nàng không ngủ?"

Tần Hoàn giật mình, trừng mắt nhìn Xuân Nhiêu: "Ngươi dám nói?"

Xuân Nhiêu vội vàng xua tay: "Xuân Nhiêu không có, từ lúc đại vương trở về, Xuân Nhiên cũng chưa có nói câu nào mà."

Phát hiện bản thân mắc bẫy rồi, Tần Hoàn đưa mắt nhìn sang Cao Lộng Ngọc, thấy nàng ấy cười đến thật vô lại.

"Đáng ghét!"

Tần Hoàn bất mãn bĩu môi, đúng là hôn quân mà!!!

Cao Lộng Ngọc nhìn sắc trời một chút, nói: "Hôm qua ta cũng không có kịp chợp mắt, Hoàn nhi bồi ta được không?"

Nghe đến Cao Lộng Ngọc cả đêm không ngủ, Tần Hoàn có chút lo lắng, không nghĩ nhiều liền gật đầu đáp ứng. Phất tay cho lui tất thảy người trong điện, Tần Hoàn nhanh nhẹn giúp Cao Lộng Ngọc cởi bỏ ngoại bào, nới lỏng dây lưng, tháo xuống phụ sức, sau đó thì cùng nhau lên giường ôm nhau ngủ một chút.

Đến tận chính ngọ, khi bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, mới đánh thức được hai người đang ngủ say trêи giường.

Đưa tay dụi mắt một chút, bộ dáng mới tỉnh ngủ vô cùng khả ái, Tần Hoàn mờ mịt hỏi: "Lộng Ngọc..."

"Đến lúc rồi, tiểu đông tây, không nên ngủ nữa."

Cao Lộng Ngọc nói xong, liền đi xuống giường lấy y phục cho Tần Hoàn mặc lại cẩn thận, động tác thập phần ôn nhu. Tần Hoàn cũng giúp Cao Lộng Ngọc chỉnh trang lại y phục, hai người giúp nhau một chút, rất nhanh cũng chuẩn bị xong. Phân phó cho Xuân Nhiêu mang mước rửa mặt vào, chỉnh trang lại bản thân thêm một chút nữa, sau đó mới cùng nhau đi ra ngoài.

Lúc rời khỏi Thiên Danh điện, Lý công công đã chờ sẵn ở bên ngoài, ý vị thâm trường mà mỉm cười.

Tần Hoàn càng thêm mù mịt, rốt cuộc là hai người này mưu tính cái gì a?

Thế nhưng Tần Hoàn cũng không có hỏi, ngoan ngoãn đi theo phía sau Cao Lộng Ngọc, nơi hướng đến chính là một tẩm cung bị bỏ hoang.

Khi bước vào tẩm cung bị bỏ hoang này, Tần Hoàn có chút khó hiểu, nơi này như thế nào lại bài trí như Thiên Hà điện thế?

Đi thêm một lúc nữa, Tần Hoàn cảm nhận được một đợt không khí hoan ái, hơn nữa còn có cả tin tức tố của quân quý và tước quý. Loáng thoáng sau sa mạn là hai bóng người, Tần Hoàn có chút nghi hoặc nhìn Cao Lộng Ngọc, ngài đây là muốn xem cái gì a?

Cao Lộng Ngọc chỉ cười mà không nói gì, đưa mắt nhìn sang Lý công công, hắn hiểu ý lập tức xốc sa mạn lên.

Sau bức sa mạn chính là hai người, còn là một cao cao tại thượng Tôn vương và một tú nữ mới được chọn vào Tần Phi Sương. Xung quanh nồng nặc không khí hoan ái, còn phát hiện tiêu ký trêи cơ thể Tần Phi Sương, mười phần chính là hai người này làm trò ô hợp.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó là Hiền phi và Cao Trường Lạc bước vào, thấy cảnh này cũng đứng ngây ra rất lâu.

Cao Lộng Ngọc nhấc khóe mi, đưa mắt nhìn Hiền phi, hỏi: "Đây là chuyện gì?"

Hiền phi bối rối không biết phải giải thích thế nào, vội vàng đến bên giường đánh thức Cao Trường Ca, nàng cũng muốn nghe giải thích từ nhi nữ của mình.

"Trường Ca! Mau tỉnh!"

Cao Trường Ca bị lay đến mệt mỏi, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của Hiền phi.

"Mẫu phi, có chuyện gì vậy?"

"Con còn hỏi được sao? mau giải thích đi!"

Cao Trường Ca mờ mịt nhìn Hiền phi, phát hiện còn có cả mẫu hoàng và Tần Hoàn, trong lòng dấy lên một tia bất an. Nhìn sang bên cạnh, còn có cả Tần Phi Sương, các nàng y phục không chỉnh tề, xung quanh lại còn nồng nặc hoan ái mùi hương. Tia thanh tỉnh cuối cùng cũng được khôi phục, Cao Trường Ca chấn kinh thật rồi, bắt đầu hốt hoảng lại lo sợ nhìn đến Tần Hoàn. Thế nhưng trong mắt Tần Hoàn, một tia cảm xúc cũng không có, giống như chuyện đó không liên quan đến nàng ấy, nàng ấy cũng chẳng buồn quan tâm đến.

Lúc này Tần Phi Sương lại không đúng lúc tỉnh dậy, còn tưởng Cao Trường Ca là đại vương, ra sức níu níu kéo kéo.

"Ngài a, sao lại dậy sớm như vậy? Bồi Phi Sương một chút nữa đi."

Gương mặt Cao Trường Ca lập tức chuyển sang trắng bệt, vội vàng gạt tay Tần Phi Sương ra: "Ngươi đang làm cái trò gì vậy?"

Tần Phi Sương phát hiện giọng nói có chút quen thuộc, vội mở bừng mắt ra nhìn, thấy đúng là Cao Trường Ca liền sợ đến mặt mũi tái nhợt.

"Ngài sao lại ở đây?"

Cao Trường Ca nhíu mày: "Câu này ta hỏi ngươi mới đúng."

Tần Phi Sương thầm than không ổn, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy đại vương, lập tức co rúm người lại, sợ đến hoa dung thất sắc.

Hiền phi không ngờ được Tần Phi Sương này lại dám hủy đi tiền đồ của nhi nữ nhà nàng như thế, giận dữ không kiềm được, giáng liên tục lên mặt Tần Phi Sương mười mấy bạt tay, liên tục mắng nhiếc.

"Hồ ly tinh, cặn bã, ngươi dám làm chuyện này sao? ngươi không biết xấu hổ phải không? phụ mẫu ngươi làm sao dạy ra cái thứ vô liêm sỉ như ngươi chứ?"

Tần Hoàn ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, nàng nghe được tiếng bạt tay chát chúa, cùng tiếng kêu khóc của Tần Phi Sương, liền sợ hãi run rẩy một cái.

Cao Lộng Ngọc quát một tiếng: "Dừng lại!"

Hiền phi liền rút tay lại, đưa mắt nhìn sang Cao Lộng Ngọc, phát hiện nàng ấy thật sự đang rất giận dữ.

"Ở trong cung lại dám làm ra loại sự việc này? Các ngươi có liêm sỉ hay không vậy?"

Lời nói ra không nhanh không chậm, lại có một khí thế bức người ta sợ hãi, khiến xung quanh không ai dám nói ra nửa lời.

Tần Phi Sương sợ đến hai phiến môi run lẩy bẩy, quỳ nhanh xuống đất, níu lấy tay áo của Cao Lộng Ngọc mà thất thanh khóc.

"Đại vương, tiểu nữ vô tội, hôm qua là ngài cho Lý công công đưa tiểu nữ đến Thiên Hà điện mà, nhất định là có kẻ hãm hại tiểu nữ, xin đại vương minh xét!"

Cao Lộng Ngọc lại trưng ra bộ dáng thản nhiên: "Quả nhân có cho gọi ngươi hay sao?"

"Sao?" Tần Phi Sương run rẩy ngã ngồi xuống đất, hai mắt trợn to, không tin tưởng được điều mình đang nghe thấy.

Lý công công tiến đến, nói: "Hôm qua thần không có đi gọi Tần tú nữ, các tú nữ của Trữ Tú cung có thể làm chứng."

Ai lại không biết Tần Phi Sương có hiềm khích với các tú nữ trong Trữ Tú cung, nếu biết nàng gặp chuyện, các tú nữ càng thêm vui vẻ mà thông đồng với Lý công công. Cái này cũng chỉ có thể nói Tần Phi Sương tự mình gây nghiệt mà thôi, cũng không thể trách Cao Lộng Ngọc quá tàn nhẫn.

Tần Phi Sương biết đã không còn có thể trở mình, tay tuột khỏi tay áo của Cao Lộng Ngọc, trong mắt một mảng mờ mịt âm u.

Hiền phi gấp gáp quỳ xuống: "Đại vương, nhất định là do hồ ly tinh này dụ dỗ Trường Ca, nếu không nàng nhất định sẽ không làm ra loại chuyện này đâu!"

Cao Trường Ca nhận ra mình bị mắc bẫy, vội vàng nói: "Mẫu hoàng, hôm qua nhi thần cùng ngài trò chuyện đến tận canh ba, sao sáng hôm nay nhi thần lại ở nơi này?"

"Quả nhân cũng đang muốn hỏi ngươi câu đó." Cao Lộng Ngọc chau mày: "Ngươi vì cái gì lại tìm đến tú nữ trong Trữ Tú cung để làm loại chuyện vô liêm sỉ như vậy?"

Cuối cùng Tần Hoàn cũng hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, thì ra đêm qua Cao Lộng Ngọc không về là để an bài chuyện này, nàng lại còn nghĩ sai lệch đi. Nhưng nàng vẫn không rõ, Cao Lộng Ngọc sẽ an bài chuyện này như thế nào đây?!

Cao Trường Ca nhìn ra sự dao động trong mắt của Tần Hoàn, trong lòng run rẩy một phen, lẽ nào nàng ấy thật sự đang tính kế lên nàng?

Tần Hoàn phát hiện ánh mắt của Cao Trường Ca, liền lảng tránh đi, nàng không muốn đối diện với sự lên án của nàng ấy.

Cao Trường Ca cũng không muốn biện minh hay nói gì nữa, chỉ đơn giản là yên lặng, mà tâm lại có một chút đau đớn.

Cao Trường Lạc nhìn thấy lãnh huyết tỷ tỷ của mình chỉ vì một ánh mắt mà trở nên nhu nhược như vậy, không khỏi tức giận, ba bước biến hai chạy đến kéo vai của nàng.

"Hoàng tỷ, ngươi nói đi! Có phải đêm qua ngươi bị người khác gài bẫy hay không? nói đi tỷ tỷ!"

Hiền phi cũng gấp gáp khuyên nhủ: "Trường Ca, con nghe Trường Lạc đi, mau nói rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?"

Cao Trường Ca vẫn yên lặng không nói gì, sau đó lại đột ngột ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đào hoa thâm thúy của Tần Hoàn, giống như muốn nhìn thấu cảm xúc của nàng qua đôi mắt ấy.

Tần Hoàn vẫn cố giữ vẻ thản nhiên như không, chậm rãi mở miệng: "Loại chuyện này đồn ra ngoài có chút không hay, hơn nữa danh dự quân quý quan trọng, thỉnh xin điện hạ nói lời thật lòng."

Lời này Tần Hoàn nói ra chính là ám chỉ Cao Trường Ca làm chuyện mờ ám cùng với Tần Phi Sương, nhưng cũng không phải Tần Hoàn nói dối, căn bản hai người đó đã làm trò xấu hổ này trước khi Tần Phi Sương tiến cung.

Trong mắt Cao Trường Ca lóe ra một tia ảm đạm, chậm chạp mở miệng: "Thế nàng muốn ta phải làm gì?"

Tần Hoàn nhấc nhấc mi: "Điện hạ nói đùa, đây vốn là chuyện ngài phải giải quyết mà."

Cao Trường Ca cũng không có nói gì nữa, tiếp tục duy trì yên lặng, giống như để tùy ý các nàng định đoạt.

Cao Lộng Ngọc trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: "Hoàn nhi, nàng tính thế nào?"

Tần Hoàn hiểu được ý tứ của Cao Lộng Ngọc, lần này nàng ấy giúp nàng trả thù, cho nên để nàng định đoạt cũng không có gì là kỳ quái cả, còn cảm nhận được một tia sủng nịch.

"Tần tú nữ làm chuyện xấu hổ trong chốn hậu cung, là điều không phải, trước giam vào ngục giao cho Tông Nhân phủ xử lý. Còn đại điện hạ, ngài cùng Tần tú nữ qua lại sau lưng đại vương là điều vô cùng nhục nhã, còn là khi quân trọng tội, cho nên Hoàn nhi không dám định đoạt."

Nghe Tần Hoàn nói xong, Hiền phi liền phát điên quát lên: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Chẳng phải tỷ muội ngươi đều là hồ ly tinh chuyên câu dẫn người khác sao? ngươi có thể trách Trường Ca hay sao?"

Cao Trường Lạc phát hiện sắc mặt của mẫu hoàng thập phần khó coi, vội vàng kéo tay áo của Hiền phi: "Mẫu phi, đừng làm phức tạp thêm mọi chuyện nữa."

"Con không thấy Tần Hoàn rất quá đáng sao?" Hiền phi lớn tiếng nói: "Đại vương, ngài không thể nghe theo Tần thị được, nàng ta căn bản có thù với Trường Ca, ngài làm như vậy người khác sẽ nghĩ ngài như thế nào?"

Tần Hoàn thản nhiên mở miệng: "Ta khi nào có thù oán với đại điện hạ đây? Hiền phi nương nương không nên nói những lời như vậy."

"Tần Hoàn, ngươi không cần chối, ngươi nhất định là tức giận Trường Ca bỏ ngươi có đúng hay không?"

Lời vừa dứt, hai chân mày của Tần Hoàn thình lính nhíu chặt lại, phát ra một tia giận dữ. Hiền phi chột dạ, nhìn qua bên cạnh, ngay cả sắc mặt của Cao Lộng Ngọc cũng không tốt hơn chút nào.

Cao Lộng Ngọc không nhanh không chậm mở miệng: "Đem Hiền phi xuống, vả miệng một trăm cái."

Hiền phi sững người, chưa kịp định thần đã bị hai hộ vệ dùng sức lôi xuống.

Cao Trường Lạc sợ đến run rẩy, vội vàng quỳ xuống: "Mẫu hoàng, thỉnh đừng thượng hỏa, mẫu phi tức giận nên nói bậy mà thôi, ngài cũng không nên chấp nhất làm gì."

Cao Lộng Ngọc lại không nhìn lấy một cái, long nhan lạnh nhạt, xung quanh tỏa ra sát phạt tin tức tố của tước quý, khiến bất kỳ ai cũng phải sợ hãi.

Cảm thấy không thể lay chuyển được mẫu hoàng, Cao Trường Ca vội níu tay áo của Tần Hoàn thất thanh khóc hô: "Nhã Tần, ngài làm ơn hãy nói vài lời có được hay không? mẫu phi của ta cũng chỉ là tức giận nên nói bậy mà thôi."

Bên ngoài truyền đến tiếng tát tay lớn đến mức trong tẩm điện vẫn có thể nghe thấy, còn đặc biệt vang, da thịt quân quý làm sao có thể chịu nổi nhiều cái tát như vậy chứ. Tần Hoàn cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc, không giống như Cao Lộng Ngọc đủ sức lạnh nhạt như vậy, đành phải mở miệng khuyên nhủ vài câu.

Không cần hỏi Cao Lộng Ngọc cũng biết Tần Hoàn muốn nói cái gì, liền ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Nàng quên nàng ta từng đánh nàng thế nào rồi sao?"

Nghĩ đến những cái tát cùng lời nói nhục mạ của Hiền phi, Tần Hoàn lại tức giận, nàng cũng không phải thánh nhân đủ độ lượng đến mức tha thứ cho người vừa sỉ nhục mình vừa đánh mình như vậy. Lời vừa đến miệng lại lập tức thu hồi, Tần Hoàn cũng không nhắc đến nữa, yên lặng tùy Cao Lộng Ngọc xử lý.

Cao Lộng Ngọc cũng không có nhiều thời gian day dưa với mấy chuyện này, thản nhiên nói: "Đều đưa đến Tông Nhân phủ đi."

Nói xong, liền xoay người rời khỏi tẩm điện bị bỏ hoang.

Tần Hoàn cũng nối gót đi theo phía sau, nhưng lại nghe thấy tiếng nói ở bên cạnh.

"Nói cho ta biết, là nàng đã tính kế lên ta có đúng hay không?"

Cánh hoa đào bên ngoài bay lả tả, từng đợt gió mang hương hoa thơm nồng thổi vào tận sâu trong tẩm điện.

Tóc đen lay động, khi quay đầu lại, đào hoa nhãn linh động, sườn mặt trắng nõn lại mềm mại tinh mỹ. Bạch y phiêu dật, tay áo căng tràn một đợt gió xuân, ngọc bội treo ở thắt lưng, lại mềm nhẹ điểm xuyến cho vòng eo nhỏ đến đáng ngưỡng mộ.

"Đại điện hạ, ngài cũng quá xem trọng chính mình rồi."

Lời nói nhẹ nhàng mềm dịu, không nghe ra được một tia hỉ nộ nào, tay áo liên hoa phần phật lay động.Cao Trường Ca như nhìn thấy cả trời ngập sắc đào hoa, cánh hoa đào nhiễm một tầng phấn trắng ấy, đã từ từ tan vỡ trong bàn tay nàng.