Chương 46

Một đường tiến sâu vào bãi săn, Tần Hoàn cảnh giác nhìn xung quanh, nàng nghe nói bạch hổ vùng này rất hung dữ, nàng cũng có chút lo lắng.

Nhận thấy Tần Hoàn lo lắng, Cao Lộng Ngọc ôn nhu mở miệng: "Xung quanh có rất nhiều người đi theo bảo vệ chúng ta, không cần lo lắng."

"Ngài thích săn bạch hổ như vậy sao?"

Cao Lộng Ngọc bật cười, xoa cái trán cao thẳng của nàng, nói: "Tước quý đều thích phô trương tài năng của mình, hơn nữa bạch hổ là thánh thú trong tư tưởng của nhiều người, cho nên săn được thánh thú cũng thể hiện được sức mạnh của tước quý."

Tần Hoàn nghi hoặc, hỏi: "Vậy quân quý không cần thể hiện gì a?"

"Quân quý sao?" Cao Lộng Ngọc suy nghĩ một chút, rồi ôn nhu cười nói: "Quân quý chỉ cần ở trêи giường ngoan ngoãn là được rồi."

Tần Hoàn còn đang nghĩ trêи giường sao lại phải ngoan ngoãn, thì lại phát hiện ý cười không đứng đắn của Cao Lộng Ngọc, liền xấu hổ trừng mắt nhìn nàng một cái.

"Ngài không đứng đắn!"

Cao Lộng Ngọc nhấc môi: "Vậy nàng nghĩ xem quân quý thể hiện thế nào?"

Tần Hoàn trầm mặc một lúc, nói: "Là sinh hài tử và dưỡng hài tử, chẳng phải quân quý đều phải làm chuyện đó sao?"

Ý cười của Cao Lộng Ngọc càng thêm ôn hòa: "Theo ta, quân quý chỉ cần ở bên cạnh tước quý, để tước quý bảo hộ, như vậy là đủ rồi."

Tần Hoàn ngẩng đầu lên, mắt đối mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, cong khóe môi anh đào của mình: "Vậy Hoàn nhi cả đời này đều ở bên ngài, ngài lại không được chê Hoàn nhi phiền."

"Sẽ không." Cao Lộng Ngọc ôm thắt lưng của nàng, gác cằm lên đôi vai thon gầy như mềm mại: "Quả nhân còn muốn kiếp sau, kiếp sau nữa đều sẽ bồi bên cạnh nàng."

"Như vậy, chẳng phải ta thành cái đuôi nhỏ của ngài rồi sao?"

Tần Hoàn khúc khích cười, hàm răng trắng bóng, hai phiến môi mỏng mà đầy đặn, một màu anh đào mê người. Càng nhìn càng khiến xuân tâm nhộn nhạo, trong lòng Cao Lộng Ngọc không khỏi than thầm, đúng là tiểu yêu tinh mà!

Thấy sắp bước vào khu vực nguy hiểm, Tần Hoàn càng thêm cảnh giác, lại nghe thấy tiếng đạp lá lạt xạt lạt xạt ở xung quanh.

"Lộng Ngọc, nghe xem, là tiếng gì vậy?"

"Có thể là sói hoặc thú săn mồi."

Tần Hoàn chớp mắt: "Có khi nào là bạch hổ không?"

Cao Lộng Ngọc cẩn thận nghe, phát hiện bước chân rất nhẹ nhàng như đạp trêи gió, không giống như các loài thú sắc mồi khác, ngay cả hơi thở cũng không cảm nhận được.

Xung quanh có chút yên ắng khiến sự tò mò của Tần Hoàn lên đến đỉnh điểm, dáo dát nhìn quanh giống như còn mèo nhỏ, lại giống như hài tử hiếu kỳ với những thứ ở quanh mình.

Một tiếng xé gió ở phía tây phát ra, một bóng trắng từ bụi rậm phóng ra. Tần Hoàn chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì thì đã bị Cao Lộng Ngọc áp trụ hai vai, con ngựa tung cao hai chân trước, lách thân thể to khỏe của mình né tránh được đòn tập kϊƈɦ vừa rồi.

Bụi mù tan bớt, loáng thoáng một thân thể khỏe khoắn màu trắng, có vài lằn đen hằn trêи lưng, là bạch hổ!

Tần Hoàn lần đầu nhìn thấy bạch hổ, có chút phấn khởi, thật muốn bắt một con về chơi đùa~

Cao Lộng Ngọc bất động thanh sắc, bình tĩnh rút mũi tên ra, giương cung hướng về phía bạch hổ đó.

"Con hổ này trêи người có vết thương, hẳn là bị nhóm tước quý phía đông làm bị thương, nên mới chạy đến tận đây." Cao Lộng Ngọc không nhanh không chậm mở miệng hỏi: "Nàng muốn nuôi một con không?"

"Có thể?"

"Trong cung có một nhóm người chuyên thuần hóa loài bạch hổ này, đợi khi họ thuần hóa xong sẽ mang đến cho nàng chăm sóc."

"Như vậy liền bắt một con đi!"

Cao Lộng Ngọc gật đầu, nâng cao cung tiễn, hơi nheo mắt lại, hướng mũi tên chuyển động theo hướng của bạch hổ.

Bạch hổ nhận ra Cao Lộng Ngọc không phải dạng tước quý tầm thường nó vừa gặp khi nãy, càng thêm cảnh giác, vết thương ở chân trêи bên trái vẫn không ngừng chảy máu.

Tiếng thở nặng nề của dã thú khiến Tần Hoàn có chút hoảng trương, cũng chỉ là bản năng của quân quý mà thôi, luôn sợ những thứ mà bản thân không bao giờ nghĩ sẽ chạm mặt với chúng.

Bạch hổ nhận ra tia nguy hiểm, càng thêm cảnh giác, đôi mắt đỏ dõi theo nhất cử nhất động của Cao Lộng Ngọc.

Bỗng nhiên, bạch hổ đang yên lành đứng ở trước mặt, lại biến thành một bóng đen, nhanh như thiểm điện phóng về phía các nàng. Xích mã không phải tầm thường, không cần ra lệnh tự biết né tránh, phì phì thở ra, cái bờm màu đỏ rực rỡ dưới nắng.

Tần Hoàn có hơi chao đảo, may mắn được Cao Lộng Ngọc hoàn hảo đỡ lấy, an toàn ngồi trêи yên ngựa. Nguy hiểm qua đi,vùng đất khi nãy con bạch hổ đang đứng đọng lại một vũng máu, từng đợt gió thổi xào xạt, khiến xung quanh càng thêm yên ắng.

Sưu một tiếng, mũi tên vốn yên vị trong cung tiễn lại xé gió bay đi, con bạch hổ trúng tên, ngã lăn xuống đất.

Tần Hoàn thầm nghĩ, dễ dàng như vậy sao?

Lúc con hổ vừa ngã xuống, rất nhiều thị vệ chạy đến mang nó khiêng đi, chỉ là vừa đến gần, nó liền giãy mạnh một cái, rống lên một tiếng rất chói tai. Chưa kịp kinh sợ thì tước quý bên cạnh đã bị nó vồ ngã xuống đất, bóc ra một mảng lưng đầy máu, sau đó là tiếng hét chói tai.

"Khốn khϊế͙p͙!"

Cao Lộng Ngọc lầm bầm trong miệng, kéo mạnh dây cương, tay còn lại ôm lấy thắt lưng Tần Hoàn, ném mạnh nàng ra phía sau. Còn nghĩ sẽ ngã xuống, nào ngờ phía sau là Cao Cảnh Quyên, Tần Hoàn được nàng đón lấy, an toàn ngồi trêи yên ngựa.

Chưa kịp định thần đã thấy thân ảnh bạch sắc đó lao nhanh về phía bạch hổ!?

Tần Hoàn sợ đến không dám thở mạnh, hét lên: "Lộng Ngọc!"

Cao Cảnh Quyên ghì chặt thắt lưng của nàng, nói: "Đừng nháo, mẫu hoàng biết phải làm gì mà."

"Buông ra!" Tần Hoàn giận dữ nói: "Nàng là mẫu hoàng của ngươi đó, ngươi có thể trơ mắt nhìn sao? buông ta ra mau!"

Vì Cao Cảnh Quyên sợ mình làm đau Tần Hoàn cho nên khi ôm không có dùng quá nhiều sức, Tần Hoàn chỉ cần giãy mạnh một cái liền có thể rời ra, an toàn nhảy xuống đất. Xác định phương hướng xong, Tần Hoàn mới nhấc chân chạy đến, nàng không muốn Cao Lộng Ngọc vì bắt bạch hổ cho nàng mà bị thương đâu.

Một tiếng gầm ở phía sau khiến Tần Hoàn giật mình, nàng quay đầu lại, là một con bạch hổ nữa?!

Phía đông và tây cũng truyền đến gầm gừ dữ dội, là hai con bạch hổ ở phía tây và một con ở phía đông. Bạch hổ kéo đến quá nhiều khiến mọi người không kịp trở tay, vội vội vàng vàng cầm cung tiễn, bảo hộ chủ tử ở phía sau.

Cao Lộng Ngọc vừa dứt điểm con bạch hổ kia, lại nhìn thấy bốn con bạch hổ khác nữa, liền nhíu mày, sao hôm nay lại có nhiều bạch hổ rời hang thế này?

Khó hiểu chính là đám bạch hổ này lại cứ nhắm đến Tần Hoàn mà gầm gừ, hai mắt đỏ như máu, từ kẽ răng chảy xuống nước dãi đυ.c màu.

Tần Hoàn đổ mồ hôi lạnh, run rẩy lùi về một chút, bọn bạch hổ này có vấn đề!

Một con ở phía đông, nhanh như cắt phóng về phía Tần Hoàn, dùng chân giẫm lên vạt áo phía sau, để lộ ra hàm răng sắt nhọn như tử thần đến từ chốn hoang dã. Những con còn lại tập kϊƈɦ thị vệ hai bên, cắn chết rất nhiều người, mái nhuộm đỏ cả mặt đất. Tần Hoàn không thể di chuyển được, ngã xuống đất, trong đầu liền nghĩ sự việc này có vấn đề, rốt cuộc bọn bạch hổ này từ đâu tới chứ?

Trong lúc Tần Hoàn ra sức suy nghĩ, lại không biết cách đó không xa, Lệ Tần nhấc lên khóe môi, đắc ý cười lớn.

"Lần này để xem Tần Hoàn còn có thể may mắn hay không."

Nữ tử bên cạnh cung kính nói: "Là nương nương tính toán như thần."

"Cũng phải nhờ ngươi, Tần Phi Sương." Lệ Tần cong khóe môi, đắc ý cười nói: "Nếu ngươi không hạ dược lên Tần Hoàn, thì đám bạch hổ này làm gì nghe mùi mà đến đông như vậy."

Tần Phi Sương đưa mắt nhìn sang Lệ Tần:"Dược đó cũng là nương nương mang đến cho Phi Sương mà."

"Chẳng phải ngươi cũng muốn loại trừ Tần Hoàn sao?"

"Lần này, xem Tần Hoàn còn có thể trở mình hay không."

Lời vừa dứt, bốn phía lại nổi lên tiếng gầm gừ, từng tiếng xiềng xích bị vồ đứt vang lên, bốn phía xuất hiện bóng dáng của dã thú, mặt đất cũng rung chuyển kịch liệt.

Tần Hoàn sống lưng rét lạnh, chết tiệt, đúng là có âm mưu mà!

Trong lúc cố sức giãy dụa thoát khỏi móng vuốt của bạch hổ, lại cảm thấy sau lưng có tiếng thở nặng nề của dã thú, Tần Hoàn run rẩy, nàng phải chết ở đây thật sao?

"Lộng Ngọc!"

Tần Hoàn run rẩy kêu lên một tiếng, nàng có cảm giác hơi thở của dã thú đang phả lên cổ mình, dựng đứng cả tóc gáy.

"Hoàn nhi, đừng cử động!"

Cao Lộng Ngọc sợ đến đổ mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn các tử tước xung quanh, bọn họ hiểu ý liền đi xung quanh đám bạch hổ.

Cầm lấy cùng lúc ba mũi tên, Cao Lộng Ngọc trêи trán thấm ướt một mảng mồ hôi, đám hổ này vô cùng tinh ranh, biết nàng sắp bắn liền liên tục di chuyển, nếu không cẩn thận sẽ bắn trúng Tần Hoàn.

Tần Hoàn biết Cao Lộng Ngọc lo lắng cái gì, nói: "Đại vương, không cần quan tâm ta, mau bắn đi!"

Cao Lộng Ngọc nhìn thấy sự tin tưởng trong mắt của Tần Hoàn, liền giương cung tên, một phát bắn ra ba mũi tên, xé gió lao đi. Một tiếng tê rống chấn động mặt đất vang lên, thoáng thấy một dòng máu tanh nồng chảy xuống, nhiễm đỏ cả mặt đất.

"Khụ..."

Mùi máu tanh bất ngờ khiến đám bạch hổ tản ra một ít, vừa vặn tạo thời cơ cho Cao Lộng Ngọc chạy vào, nhanh như thiểm điện ôm Tần Hoàn thoát ra ngoài. Bả vai Tần Hoàn bị dã thú cào trúng, máu chảy ướt một mảnh, lan đến tận chiếc cổ cao tinh xảo, ở ngực trái có một vết thương do mũi tên xuyên qua. Mũi tên khi nãy vừa vặn xuyên qua thân thể Tần Hoàn, rồi xuyên qua l*иg ngực của con bạch hổ phía sau, khiến nó ngã lăn ra chết, máu chảy lênh láng.

"Hoàn nhi, nàng có sao không?"

"Đau..."

"Chịu một chút."

Cao Lộng Ngọc vội vã giúp nàng cầm máu, lại không biết dáng vẻ gấp gáp của mình có biết bao buồn cười.

Đột nhiên Tần Hoàn nâng tay cởi bỏ y phục, chỉ để lại mỗi lý y, thấp thoáng yếm tử sắc thêu mẫu đơn.

"Hoàn nhi!?"

"Ta cảm thấy trêи y phục có mùi hương lạ, có lẽ là do nó dẫn dụ đánh bạch hổ này."

Nói xong, Tần Hoàn mệt mỏi dựa vào người Cao Lộng Ngọc thở dốc, vết thương càng chảy máu nghiêm trọng hơn nữa.

"Hoàn nhi, chịu một chút."

Vừa lúc đó Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề biết chuyện, chạy đến xem thử, phát hiện xung quanh đây có rất nhiều bạch hổ, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bộ y phục nhiễm máu dưới đất.

"Nhã Tần!"

Tần Hoàn nghe có người gọi mình, liền ngẩng đầu lên nhìn thử, nhận ra là Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề cũng chỉ ậm ừ đáp lại.

Trong lúc các nàng mất cảnh giác, một con bạch hổ đã đưa mắt nhìn sang các nàng, bước chân nhẹ như bay phóng thẳng về phía Tần Hoàn. Bởi nó còn ngửi thấy mùi dược trêи người của Tần Hoàn, cho nên chỉ muốn đem thân thể nhỏ trước mặt cấu xé thành trăm mảnh.

Cao Cảnh Quyên phát hiện đầu tiên, liền cầm lấy cung tên, sưu một tiếng, mũi tên xuyên qua đầu bạch hổ, máu phun cao ba tấc, nó liền ngã xuống đất, máu chảy lên láng.

Tần Hoàn đổ một trận mồ hôi lạnh, phát hiện trong mắt những con bạch hổ xung quanh vẫn còn tia khát máu, nàng đành phải đem cả lý y tháo hạ xuống.

Cao Lộng Ngọc cũng nhận ra điều đó, liền cởi ngoại bào của mình phủ lên người Tần Hoàn, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, người khác không kịp nhìn rõ thì loạt động tác đã hoàn tất.

Ngay lúc đó cấm vệ quân cũng chạy đến, đem đám bạch hổ bao vây, mở đường cho các nàng rời khỏi.

Cao Lộng Ngọc ôm Tầm Hoàn một đường đi về trướng bồng, gấp gáp đến trêи trán cũng đọng một lớp mồ hôi mỏng. Lẽ ra nàng không nên đưa Tần Hoàn đến buổi đi săn này, nàng phải biết rõ đây là cơ hội cho những kẻ đứng phía sau bóng tối hãm hại nàng ấy, chỉ là nàng quá khinh suất. Nhìn Tần Hoàn từ từ chìm vào hôn mê trong lòng mình, Cao Lộng Ngọc vừa đau xót vừa tức giận, nàng nhất định không để những kẻ hãm hại Tần Hoàn được yên đâu.

Bước vào trướng bồng, đặt Tần Hoàn nằm ngay ngắn ở trêи trường kỷ, Cao Lộng Ngọc quát lớn: "Người đâu?"

Hai ba cung nữ nhanh chóng chạy vào, quỳ xuống: "Đại vương có gì căn dặn?"

"Mau gọi thái y!"

"Vâng!"

Cung nữ vội vàng chạy ra ngoài tìm Thái y, lát sau Thái y lật đật chạy vào, giày chiếc còn chiếc mất, mũ cũng rơi mất lúc nào không hay.

Thấy sắc mặt của đại vương cực kỳ khó coi, thái y cũng không dám kéo dài thời gian, nhanh chóng đến xem thử chuyện gì xảy ra. Khi thấy sàn đan nhuộm đầy máu, nhất thời gương mặt chuyển thành tái nhợt, hai phiến môi run rẩy, không tin được lại có quân quý bị thương nghiêm trọng như vậy.

"Thế nào? có nghiêm trọng lắm không?"

Thái y sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ xuống, nói: "Đại vương, vết thương của Nhã Tần nương nương thật sự rất nghiêm trọng, chỉ sợ mất ít nhất là nửa năm để điều trị."

Hai chân mày thình lình chau lại, long nhan lạnh nhạt: "Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

"Vết thương tuy nặng, nhưng không nguy hiểm, chúng thần sẽ dốc sức cứu chữa cho nương nương."

"Được." Ánh mắt vừa uy nghiêm vừa chứa vài tia thịnh nộ: "Nếu không chữa được, tất cả đều phải theo Nhã Tần bồi táng!"

Thái y quỳ sụp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên: "Vâng, đại vương."