Chương 45

Sắn bắn vào mùa xuân là tiết mục mà nhiều tước quý yêu thích nhất, còn quân quý phần lớn đi theo chỉ để cổ vũ mà thôi. Mỗi tước quý đều nhân cơ hội lần này thể hiện bản lĩnh của mình để thu hút quân quý, các tước quý đều dùng trò trẻ con này để phô trương tài năng của mình, lại không biết quân quý không thích những trò bạo lực thế này.

Tần Hoàn là phi tử được sủng ái nhất, cho nên nghiễm nhiên được ngồi cùng kiệu với Cao Lộng Ngọc.Kiệu xe của đại vương vừa rộng vừa thoáng mát, Tần Hoàn thích thú ngồi trêи nệm may bằng lụa thượng hạng, vừa êm vừa mát~

Thấy Tần Hoàn loay hoay mãi, Cao Lộng Ngọc liền chế trụ thắt lưng của nàng, kéo nàng lại gần mình, hỏi: "Làm sao thế? Ngồi không thoải mái à?"

"Không có, rất thoải mái nha." Tần Hoàn quay sang mỉm cười với nàng: "Không nghĩ đại vương ngài cũng thật biết hưởng thụ~"

Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, vuốt ve thắt lưng của Tần Hoàn, nói: "Cũng là quả nhân lo sợ nàng không thoải mái, nên mới an bài cẩn thận như vậy a."

Vốn dĩ một câu nói không có điểm gì kỳ quái, nhưng động tác vuốt thắt lưng của Cao Lộng Ngọc đã biến câu nói vốn không có gì kỳ quái, lại trở thành cực điểm kỳ quái!!!

Tần Hoàn đánh cái tay sờ loạn của Cao Lộng Ngọc, mặt bất giác đỏ lên, đúng là đáng ghét mà!!!

Nhận ra Tần Hoàn đã hiểu ý tứ mình vừa nói, Cao Lộng Ngọc chồm người đến, ở bên tai nàng phun ra một đợt nhiệt khí.

"Lâu rồi chưa thân mật, cho quả nhân có được không?"

Tần Hoàn xấu hổ trừng mắt: "Nơi này là ở ngoài cung!"

"Không sao, hôn nàng một cái thôi."

Có chết Tần Hoàn cũng không tin Cao Lộng Ngọc có ý tốt chỉ hôn một cái, cái sự chính nhân quân tử của nàng ấy ở trêи giường liền mất sạch không còn dấu vết, đừng nói đến nhân từ hôn nàng một cái.

"Hay là đợi đến bãi săn đi rồi hãy..."

Nói đến đây, Tần Hoàn dừng lại, đầu cúi xuống, mặt đỏ bừng vô cùng đáng yêu.

Cao Lộng Ngọc có chút phấn khích, đưa mắt nhìn chằm chằm Tần Hoàn, bộ dáng phấn khởi gấp gáp của nàng chọc cho Tần Hoàn khanh khách cười.

Rất nhanh cũng đến bãi săn bắn, đợi khi trướng bồng được dựng lên rồi, Cao Lộng Ngọc một kéo hai lôi Tần Hoàn vào trong trướng bồng của mình. Tần Hoàn mấy lần vấp ngã lại được Cao Lộng Ngọc hoàn hảo đỡ lấy, ý cười càng thêm đậm, cố gắng che đậy tiếng cười khúc khích khe khẽ phát ra.

Bị ấn nằm xuống giường, Tần Hoàn nhịn không được nói: "Đại vương bộ dạng gấp gáp của ngài thật giống như hầu tử bị dí lửa vào ʍôиɠ í!"

Cao Lộng Ngọc cầm lấy bàn tay đang chỉ vào mũi mình của Tần Hoàn, đặt lên môi, cắn một cái, cười nói: "Thấy nàng như vậy quả nhân không gấp không được."

Tần Hoàn nghiêng đầu né tránh cơn mưa nụ hôn của Cao Lộng Ngọc, khanh khách cười, nói: "Đợi một chút, ngài gấp như vậy lỡ bị phát hiện rồi sao?"

"Không có ta cho phép, sẽ không ai dám vào đâu."

Tần Hoàn vẫn nom nóp lo sợ, dù gì bây giờ cũng đang là ban ngày, nếu các nàng làm loại chuyện đó, để người bên ngoài nghe thấy sẽ rất xấu hổ a~

Còn đương miên man suy nghĩ, y phục lại bị sắc lang cởi xuống lúc nào không hay, đến khi nhận ra đã không còn lại mảnh vải nào trêи người. Tần Hoàn trừng mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, mị nhãn như tơ, đuôi mắt phủ một tầng màu đỏ mê người, như một tiểu yêu tinh đang câu dẫn hồn phách người khác.

Cao Lộng Ngọc hít phải một ngụm lãnh khí, ở bên đuôi mắt Tần Hoàn cắn một ngụm, đúng là yêu tình mà!!!

Cảm nhận được sự ẩm ướt ở đuôi mắt, Tần Hoàn có chút ngứa ngáy, đưa tay chặn trước ngực Cao Lộng Ngọc, kiềm nén tiếng cười khe khẽ ở cổ họng.

"Lộng Ngọc, đừng nháo nữa, bị phát hiện bây giờ."

"Ta gấp lắm rồi."

Nâng hai chân vòng qua thắt lưng của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy mới mẻ, không dám đưa mắt nhìn đối phương. Cao Lộng Ngọc phấn khích tới mức tin tức tố cũng nồng đậm đến nghẹt thở, giống như lần đầu được nhìn thấy quân quý vậy, khiến Tần Hoàn đã xấu hổ lại càng xấu hổ hơn, muốn tìm một chỗ nào đó để trốn. Do gấp gáp Cao Lộng Ngọc cũng quên mất công tác tiền hí, cứ thế tiến vào, khiến Tần Hoàn đau đến thét lên.

"Nha, Cao Lộng Ngọc, ngài muốn gϊếŧ ta a!?"

Cao Lộng Ngọc sợ đến đổ mồ hôi, vội vàng giúp Tần Hoàn xoa dịu: "Đừng khóc, đừng khóc, để quả nhân rút ra."

"Ngài động một chút là đau chết ta rồi!" Tần Hoàn bấm ngón tay vào vai của Cao Lộng Ngọc, kịch liệt thở dốc: "Giữ nguyên, ta cần thở một chút."

"Hảo."

Cao Lộng Ngọc ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế để Tần Hoàn dễ dàng hô hấp, làm quen với dị vật bên trong. Mất khá lâu Tần Hoàn mới tiếp thu được Cao Lộng Ngọc, thân thể tự động phát ra tin tức tố cầu hoan, theo bản năng mà đáp lại đối phương. Bản năng nguyên thủy nhất thôi thúc hai người mau chóng hòa làm một, mồ hôi quyện cả vào nhau, ghì chặt vòng tay, nguyện chết cũng không buông tay nhau ra.

Bên tai là tiếng rêи rỉ trầm thấp của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn có chút kϊƈɦ động, nâng lên gương mặt đang vùi vào hõm cổ mình, ở đôi môi mềm quyến luyến không rời.

"Đại vương, ta thật sự rất muốn sinh con cho ngài, muốn được nhìn thấy các con của chúng ta lớn lên."

Cao Lộng Ngọc càng thêm ghì chặt vòng tay, thì thầm: "Nhất định, chúng ta sẽ có con của riêng mình."

Đã từng hỏi qua thái y cách giải loại độc này, thái y đều nói không phải vô phương cứu chữa, chỉ cần cho họ thời gian, nhất định sẽ tìm ra được giải dược cho Tần Hoàn. Nếu thật sự như vậy, mong ước có con của các nàng, cũng không phải là một điều hão huyền nữa.

Trong đáy mắt Tần Hoàn lóe lên một tia vui mừng, dùng sức kéo Cao Lộng Ngọc xuống thấp, ở bên sườn mặt nàng ấy hôn cắn một trận. Chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày bản thân lại yêu một người đến như vậy, bất chấp mọi người xung quanh nghĩ gì, chỉ muốn cả đời này bồi bên cạnh đối phương. Mất đi mười sáu năm, uổng phí đi ngần ấy thời gian, Tần Hoàn không muốn mình lại ngu ngốc đánh rơi khoảng thời gian tiếp theo, nàng muốn kiếp này hảo hảo cùng Cao Lộng Ngọc nắm tay nhau vượt qua.

Mười ngón tay tương khấu, hơi thở quẩn quanh, mùi hoa lan thơm ngát. Tiếng rêи rỉ kiềm nén vụn vặt thoát ra ngoài, cảm thấy hạnh phúc khi hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt của đối phương.

Thế nhưng có kẻ ngu ngốc lại ngay lúc này ở bên ngoài mở miệng nói: "Đại vương có cần cho tú nữ vào hầu hạ hay không?"

Nghe giọng siểm nịnh này Tần Hoàn liền đoán ra được chính là Tần thái úy Tần phụ thân của nàng, nhất định là đã lên kế hoạch để Tần Phi Sương được thị tẩm trong chuyến đi săn này. Nghĩ đến thôi Tần Hoàn đã nổi giận ngùn ngụt, đúng là đáng giận mà, tật xấu của Tần phụ thân truyền hẳn đến Tần Phi Sương, hai người này không lúc nào để yên cho nàng.

Rõ ràng đang làm một chuyện cực kỳ quan trọng, thế mà Tần Hoàn lại lơ đễnh không chú ý đến mình, Cao Lộng Ngọc có chút khó chịu, quát ra bên ngoài.

"Đều cút hết cho quả nhân!"

Tần Thái úy sợ đến làm rơi mũ ô sa, vội vội vàng vàng hành lễ rồi nhanh chóng cúp đuôi bỏ chạy.

Không đợi cho Tần Hoàn hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, Cao Lộng Ngọc đã động mạnh thắt lưng, nhấn sâu ɖu͙ƈ vọng vào cơ thể của nàng.

Tần Hoàn thét lên một tiếng, giận dữ trừng mắt: "Ngài...hô... sao lại hung hăng như vậy?"

"Nàng dám không để ý đến quả nhân?"

Nói xong lại động mạnh một lần nữa, khiến Tần Hoàn không thở nổi, thất thanh khóc hô một trận.

"Ta sai rồi ô, đừng động mạnh như vậy hô..."

"Đừng khóc, xem như quả nhân sai rồi đi."

Cao Lộng Ngọc suýt chút đã bị tiếng khóc của Tần Hoàn dọa cho giật mình, vội vàng dỗ dành tiểu đông tây thích khóc nháo trong lòng mình. Đem tiểu đông tây mềm nhũn ôm vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng của nàng, giống như đang dỗ dành hài tử. Tần Hoàn dùng cả tay chân bấu víu vào người Cao Lộng Ngọc, thút thít một trận, dáng vẻ giống như chịu thiên đại ủy khuất vậy. Dỗ mãi Tần Hoàn cũng không nín, Cao Lộng Ngọc đành dùng biện pháp mạnh, đem nàng ăn sạch, ngay cả tiếng cũng bị ách, liền không thể khóc được nữa~

Náo loạn hơn một hồi, Tần Hoàn cũng đã thấm mệt, để Cao Lộng Ngọc ôm đi tắm rửa, sau đó thì nằm dài trêи giường nghịch cái chăn bằng lụa.

Cao Lộng Ngọc tắm xong đi ra, nhìn thấy Tần Hoàn đã bắt đầu buồn ngủ, liền đến bên giường ngồi xuống: "Hoàn nhi, mệt rồi sao?"

Tần Hoàn nói không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Cao Lộng Ngọc một cái, ngụ ý bản thân đang rất bất mãn.

Cao Lộng Ngọc cười gượng một cái: "Thôi nào, đừng nằm ở đó nữa, quả nhân đưa nàng đi săn."

Tần Hoàn bất mãn, khàn khàn nói: "Ta còn có thể đi sao?"

Nói xong, còn trừng mắt nhìn Cao Lộng Ngọc một cái, còn không phải do ngài làm ra sao!?

Cao Lộng Ngọc dở khóc dở cười, cúi xuống ôm Tần Hoàn lên, động tác thập phần ôn nhu, chỉ sợ bản thân mạnh tay một chút sẽ khiến tiểu đông tây trong lòng mình thụ thương.

Tần Hoàn hơi giãy dụa vài cái, hỏi: "Làm gì vậy?"

"Nàng không muốn ra ngoài sao?"

"Ngài bế ta như vậy?"

"Còn cách nào khác sao?"

Tần Hoàn xấu hổ che mặt: "Không muốn, bị người khác nhìn thấy xấu hổ lắm."

Cao Lộng Ngọc suýt chút đã cười ra tiếng, dùng mũi mình cọ vào gò má của Tần Hoàn: "Hài tử ngốc, xấu hổ cái gì, ta ôm nàng đi cũng không phải lần đầu."

Tần Hoàn suy nghĩ một chút, nói: "Có thể lấy khăn che mặt không?"

Cao Lộng Ngọc: "..."

Thấy sắc mặt khó coi của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn cũng đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cố gắng rúc thật sâu vào lòng nàng ấy, rất sợ bị người khác nhìn thấy hình ảnh này.

Ánh dương quang chói mắt trêи đỉnh đầu, Tần Hoàn vô thức nâng tay che ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt mình. Ánh sáng xuyên qua kẽ tay, phản chiếu một thứ ánh sáng ấm áp huyền diệu, soi tỏ lớp lông mao nho nhỏ trắng mịn trêи tay của nàng.

Đem Tần Hoàn tiến vào bãi săn, Cao Lộng Ngọc đặt nàng ngồi trêи một con bạch mã, bản thân thì ngồi lên một con ngựa khác. Tần Hoàn lần đầu một mình ngồi ngựa có chút cảm thấy lạ lẫm cùng phấn khích, liên tục vuốt cái bờm vừa trắng vừa mềm của tiểu bạch mã.

Đến giờ tiến vào trường săn, Cửu công chúa vẫn chưa chọn được sẽ đi cùng ai, đưa mắt nhìn đại điện hạ và tam điện hạ. Mỗi quân quý cũng chỉ có thể đi theo cùng một tước quý, cho nên Cửu công chúa cứ phân vân mãi, chọn ai bây giờ a?

Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề đều cùng một bộ dáng, Cửu công chúa ngươi tốt nhất là đừng có chọn trúng ta a!!!

Cao Cảnh Quyên không có hứng thú với cái trò này, nàng đưa mắt nhìn Tần Hoàn ở cách đó không xa, trong mắt nàng lóe lên một tia bi ai. Mà ngay cả Tần Hoàn cũng nhìn thấy Cao Cảnh Quyên, gật đầu cười một cái, sau đó lại quay sang cùng Cao Lộng Ngọc trò chuyện.

Đứng ở gần Cao Cảnh Quyên cho nên Nhiễm Thiên Hoa nhìn thấy rất rõ ràng, nàng cười khổ cúi đầu, thì ra trong lòng thất điện hạ đã có nữ nhân khác rồi.

Tứ điện hạ Cao Tư Văn lại có chút xem trọng Cửu công chúa, thấy nàng phân vân như vậy, liền thúc ngựa đến gần, trầm ổn mở miệng.

"Chi bằng Cửu công chúa đi cùng với ta đi."

Cửu công chúa đưa mắt nhìn hắn, sau đó liền phi một tràng dài, khiến mặt Cao Tư Văn càng lúc càng khó coi.

Cao Lộng Ngọc bắt đầu mất kiên nhẫn mở miệng: "Trường Ca, Nhã Tề, các ngươi đều theo bồi Cửu công chúa đi."

"Mẫu hoàng!?"

Sắc mặt lúc này của Cửu công chúa mới bớt vặn vẹo hơn, phấn khởi vỗ tay: "Thật tốt, có thể đi cùng với cả hai người."

An bài xong mọi chuyện, buổi đi săn cũng bắt đầu. Vì Tần Hoàn lần đầu cưỡi ngựa, cho nên ngồi không quen, đi rất chậm liên lụy cả Cao Lộng Ngọc cũng phải đi theo bảo hộ nàng.

Tần Hoàn không nghĩ cưỡi ngựa vừa chậm vừa chán thế này, liền đưa mắt nhìn Cao Lộng Ngọc: "Đại vương~"

Không cần hỏi, Cao Lộng Ngọc cũng biết Tần Hoàn muốn nói cái gì, liền dùng sức ôm nàng từ con ngựa bên kia sang con ngựa bên này, an ổn ngồi phía trước mình. Tần Hoàn chưa kịp hô một tiếng đã an ổn ngồi trong lòng của Cao Trường Ca, có chút phấn khích, hai mắt lấp lánh ánh sáng.

Để Tần Hoàn ngồi ngay ngắn lại, Cao Trường Ca mới thúc ngựa, nhanh chóng đi sâu vào trong rừng, tìm vài con thú săn hung hãn một chút. Khu rừng này nhiều nhất chính là bạch hổ, Cao Trường Ca từng nói qua, ai săn được nhiều bạch hổ nhất, người đó sẽ được trọng thưởng, cho nên rất nhiều tước quý sống chết đi tìm bạch hổ để bắt.

Tần Hoàn lúc này mới cảm nhận được sự thích thú khi cưỡi ngựa, xích mã phóng nhanh như bay, tựa một mũi tên rời cung xé gió lao thẳng về phía trước. Từng đợt gió thổi tung mái tóc dài, hắt vào gương mặt, vừa thoải mái vừa xen lẫn vui thích.

Từ xa Tần Hoàn đã nhìn thấy một con thỏ trắng, liền kéo tay áo của Cao Lộng Ngọc, chớp mắt mấy cái, nàng muốn con thỏ trắng đó a~

Cao Lộng Ngọc hơi cười, lấy một mũi tên gài vào cung, dùng sức kéo căng dây cung, mũi tên xé gió lao thẳng về phía con thỏ, vừa vặn chỉ trúng vào chân nó. Ngay lập tức thị vệ hai bên liền chạy ra bắt lấy con thỏ, giao cho cung nữ xử lý vết thương rồi mang đến trướng bồng của Tần Hoàn.

Nhìn thấy động tác kéo cung đẹp mắt của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn cũng muốn thử, nói: "Đại vương, ta cũng muốn thử!"

Cao Lộng Ngọc ôn hòa nói: "Không được, quân quý các nàng không có sức kéo cung đâu."

"Nhưng mà ta muốn thử, đại vương à~"

Tần Hoàn liên tục ở bên cạnh làm nũng, cho dù có ý chí sắt đá cũng phải đầu hàng, Cao Lộng Ngọc đành phải dạy nàng cách bắn cung. Vừa cầm lấy cung tên, mặt Tần Hoàn đã méo mó, như thế nào lại nặng như vậy a!?

"Giữ chặt cung tên."

Cao Lộng Ngọc cầm lấy mũi tên, giúp Tần Hoàn gài tên vào, chỉnh động tác của nàng lại một chút, chỉnh hướng mũi tên về phía con thỏ trắng đang nằm ở gần đó. Lúc kéo căng dây cung, Tần Hoàn không chịu nổi sức căng của nó, liền cúi đầu thống khổ phát ra tiếng rêи đau, hai mắt cũng ứa nước.

"Đại vương, đau..."

Cao Lộng Ngọc ở bên gò má Tần Hoàn hôn hai cái an ủi: "Đừng sợ, giữ chặt lấy."

"Đau..."

Tần Hoàn cũng chỉ có thể tiếp tục giữ chặt lấy cung tên, sức căng của dây cung cứ càng lớn thì tay của Tần Hoàn lại càng thêm đau. Da thịt của quân quý vốn mỏng manh, chịu sức ăn lớn như vậy, tay cũng sớm bị dây cung rạch nát, máu nhỏ giọt chảy xuống. Đến khi mũi tên rời khỏi cung tên, tay của Tần Hoàn cũng đã mất cảm giác, đau rát xen lẫn tê buốt, khiến nàng có chút hoa mắt vì mất máu.

Cao Lộng Ngọc ổn định đỡ được vai của Tần Hoàn, nhìn thấy lòng bàn tay của nàng nhiễm đầy máu, liền đau lòng không thôi. Mũi tên khi nãy vừa vặn bắn trúng con thỏ, thị vệ dâng lên cho các nàng xem, sau đó liền mang xuống chữa thương cho nó.

Tần Hoàn đổ cả mồ hôi, nâng tay không bị thương lên lau mồ hôi trêи trán, yếu ớt nói: "Ta đúng là không thích hợp với mấy trò săn bắn này."

Cao Lộng Ngọc đau lòng cầm lấy tay của nàng, nói: "Đau lắm đúng không? có muốn trở về hay không?"

"Không cần, băng bó lại là được rồi."

Cao Lộng Ngọc cũng chỉ có thể lấy trong tay áo một cái khăn tay nhỏ, giúp Tần Hoàn băng lại vết thương, sau đó tiếp tục đi sâu vào trong để săn bạch hổ.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng rêи đau, nghe có chút quen thuộc, Tần Hoàn quay lại nhìn thử, phát hiện đúng là Tần Phi Sương. Lúc này Tần Phi Sương mặc một thân y phục tú nữ màu phấn hồng, tay cầm cung tiễn, cũng đang cố gắng kéo dây cung đến mức lòng bàn tay bị cứa rách đầy máu.

"Đại vương." Tần Phi Sương ủy ủy khuất khuất nhìn Cao Lộng Ngọc: "Tay của Phi Sương đau quá."

Hai chân mày của Tần Hoàn thình lình nhíu lại, trò này của Tần Phi Sương, nàng cũng đã quá quen rồi. Không ít tú nữ lợi dụng chuyến đi săn này, bày ra dáng vẻ quân quý nhu nhược không kéo nổi cung tên để thu hút sự chú ý của tước quý. Mà tước quý nào cũng có sự kiêu hãnh của mình, thấy quân quý cầu cứu đâu thể làm ngơ, liền tiến đến giúp đỡ. Những tú nữ này sẽ lợi dụng tin tức tố của mình để quyến rũ tước quý, trêи đời này làm gì có tước quý nào không thích ngọt ngào tin tức tố của quân quý bao giờ, rất nhanh tước quý sẽ mắc bẫy.

Lần này Tần Phi Sương vì muốn được sủng hạnh, đã không tiếc làm đủ trò, ngay cả loại trò chơi rẻ tiền này cũng áp dụng. Tần Hoàn không lo Cao Lộng Ngọc giúp đỡ Tần Phi Sương, chỉ lo nàng ta lại chọc giận Cao Lộng Ngọc, nàng lại phải đau thắt lưng giúp ái nhân hạ hỏa a~

Cao Lộng Ngọc nhìn Tần Phi Sương một lúc, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Người đâu."

Hai thị vệ lập tức chạy đến, cung kính quỳ xuống: "Đại vương có gì căn dặn?"

"Giúp tú nữ đó đi."

Nói xong, Cao Lộng Ngọc lại thúc ngựa dẫn Tần Hoàn đi tiếp, hoàn toàn không quan tâm đến Tần Phi Sương. Thấy Cao Lộng Ngọc phớt lờ mình, Tần Phi Sương giận đến nghiến răng, ném đi cung tên, không may lại đυ.ng phải vết thương, đau đến oai oái kêu lên.