Chương 44

Mang theo một cỗ phiền muộn trở về Thiên Danh điện, nhiều ngày liền Tần Hoàn lo nghĩ về những lời mà Tam điện hạ nói đến, nàng rất sợ nàng ấy sẽ làm chuyện gây hại đến Cao Lộng Ngọc.

Càng cưỡng cầu càng không có được, vô tư vô lo lại phạm mệnh đào hoa...

Tần Hoàn vì câu nói này mà sầu muộn không thôi, nàng không muốn bản thân phạm mệnh đào hoa, hay là có nhiều người yêu mến gì đó, nàng chỉ muốn cả đời này được ở bên cạnh Cao Lộng Ngọc mà thôi. Tối đến, cùng Cao Lộng Ngọc nháo đến nửa đêm mới có thể ngủ trầm, nàng dường như đã không thể ngủ được khi bên cạnh không có Cao Lộng Ngọc nữa.

Qua thêm một tháng, Đại Thống đón tiếp một đoàn sứ giả đến từ Lương quốc, lần này đặc biệt là đến hòa thân.

Lương quốc công chúa giống như con báo nhỏ hoang dã, khắp người tản mát một loại kiêu ngạo khó ai bì kịp, đôi mắt màu vàng lấp lánh, cùng với ánh nhìn tò mò đáng yêu của nàng khiến nhiều tước quý cầm lòng không được mà yêu mến.

Cửu công chúa Nhu Khắc Na được chọn đưa đến Đại Thống để gả cho một trong các vị tước quý của Đại Thống hoàng đế, lúc đầu là chọn đại điện hạ Cao Trường Ca. Nhưng vì Nhu Khắc Na chưa từng thấy qua đại điện hạ nên mới không đồng ý, quyết định đến Đại Thống một phen để kén tước quý.

Ngồi ở trong điện, Tần Hoàn nom nóp lo sợ vị Cửu công chúa này nhìn trúng Cao Lộng Ngọc, liên tục nhích lại gần nàng ấy, giữ chặt lấy cánh tay nàng ấy đến rịn mồ hôi. Cao Lộng Ngọc bị dáng vẻ tiểu nương tử cảnh giác sợ người khác tranh phu quân của Tần Hoàn làm cho buồn cười, nàng cũng không nghĩ Cửu công chúa lại nhìn trúng mình, hơn nữa nàng là nhất quốc chi quân từ chối cũng là chuyện dễ dàng.

Cửu công chúa nhìn tứ vị hoàng tước rất lâu, rồi lại nhìn Cao Cảnh Quyên, hỏi: "Ngươi a, đã có chính phi rồi hay chưa?"

Hôm nay Tần Hoàn đặc biệt an bài Nhiễm Thiên Hoa ngồi cạnh Cao Cảnh Quyên, cho nên Cửu công chúa mới đặc biệt hỏi câu này.

Nhiễm Thiên Hoa nhỏ nhẹ nói: "Ta là hôn thê của thất điện hạ."

Cửu công chúa "à" một tiếng, rồi lại tiếp tục nhìn các vị hoàng tước ra, đứng lại trước tứ hoàng tử.

"Ngươi a, ở đây đều là nữ tính tước quý, chỉ có ngươi là nam tính tước quý a."

Tứ hoàng tử cảm thấy chín phần vị cửu công chúa này thích một nam tính tước quý, liền bày ra dáng vẻ suất khí nhất của mình, phong độ mỉm cười.

Cửu công chúa không nể tình nói: "Ta lại không thích nam tính tước quý."

Ở phía trêи, Tần Hoàn phốc xích một tiếng bật cười, vị Cửu công chúa này cũng quá không nể mặt rồi!

Cửu công chúa đến trước mặt đại điện hạ và tam điện hạ, đột nhiên ai u kêu lên: "Như thế nào lại có cả hai tước quý đều hợp ý ta a?"

Cao Trường Ca: "..."

Cao Nhã Tề: "..."

Nhìn thấy bộ dáng háo sắc của Cửu công chúa, Tần Hoàn thở dài một tiếng, ai, quân quý ngoại tộc luôn có bộ dáng không e lệ này sao?

Cao Lộng Ngọc chờ lâu đã mất kiên nhẫn, nói: "Cửu công chúa, ngươi rốt cuộc là muốn chọn vị tước quý nào."

"Nha, đại điện hạ và tam điện hạ đều rất hợp ý ta a, làm sao bây giờ?"

Cửu công chúa bày ra dáng vẻ khó xử, liên tục nhìn qua lại giữa Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề.

Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề không hẹn đồng loạt quỳ xuống nói: "Mẫu hoàng, nhi thần không muốn lấy Cửu công chúa!"

Trái tim Nhu Khắc Na bị đả kϊƈɦ dữ dội, trừng mắt: "Cái ngươi vừa mới nói cái gì?"

Cao Lộng Ngọc phất tay nói: "Vậy để cho Cửu công chúa có thêm thời gian tìm hiểu, Trường Ca và Nhã Tề phải ra sức chiếu cố công chúa."

Tần Hoàn: "..."

Đại vương a, người ta đã nói không muốn, ngài còn bảo chiếu cố là ý tứ gì đây a?

Nói thêm vài ba câu, yến tiệc cũng bắt đầu, Cao Lộng Ngọc cố tình an bài cho Cửu công chúa ngồi giữa Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề. Vì Cửu công chúa này xuất hiện thật hợp ý nàng, nếu hôn sự này thành công thì Đại Thống lại có thêm một đồng minh, nàng còn có thể kiềm chân một trong hai người là Cao Trường Ca hoặc Cao Nhã Tề.

Trong lúc dùng tiệc, Cao Lộng Ngọc có quan sát sắc mặt của Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề, đúng là có chút khó coi, xem ra Cửu công chúa thật sự không hợp ý các nàng.

Tần Hoàn gắp thức ăn vào bát của Cao Lộng Ngọc, nói: "Đại vương, đừng mãi lo uống rượu, ăn một chút đi."

"Nàng xem, để cho vị điện hạ nào lấy cửu công chúa đây?"

Tần Hoàn nhìn thử một chút, sau đó cười gượng: "Đại vương, ngài chắc cũng nhìn ra đi, các nàng đều có ác cảm với cửu công chúa."

"Không sao, lấy về gần gũi với nhau sẽ không còn ác cảm nữa."

"Ngài nói cũng đúng." Tần Hoàn nghiêng đầu cười: "Ta trước cũng có ác cảm với ngài, sau lại yêu ngài đến như vậy."

Cao Lộng Ngọc nâng khóe môi, đáy mắt lóe lên tia kiêu ngạo, cảm thấy rất có thành tựu~

Tần Hoàn rót cho Cao Lộng Ngọc một chén rượu nữa, nhắc nhở: "Chén này là chén cuối, không được uống nữa đâu."

"Hảo, đều nghe theo nàng."

Cao Lộng Ngọc đáp ứng Tần Hoàn chỉ uống thêm một chén nữa liền chỉ uống duy nhất chén đó, sau đó thì không đυ.ng đến một giọt rượu nào nữa.

Ở bên dưới lại không an ổn như các nàng ở trêи này, Cửu công chúa liên tục thu hút sự chú ý của đại điện hạ và tam điện hạ, tỷ như lúc này.

"Đại điện hạ, ngươi tên là gì a? có thể hay không cho ta biết tên của ngươi a?"

Hay lại quay sang nhìn tam điện hạ: "Ta nghe nói ngươi từng ra trận, kể cho ta nghe vài chuyện ở chiến trường đi."

Trêи trán đại điện hạ lẫn tam điện hạ đều nổi đầy gân xanh, vẫn cố gắng kiềm chế không tức giận, ngược lại càng khiến xung quanh thêm yên ắng lo lắng các nàng sẽ đột nhiên bùng phát.

Mà Cửu công chúa vẫn hồn nhiên không hay biết, cười đến thật vô tội, túm túm kéo kéo nhị vị điện hạ mà bắt chuyện.

Đột nhiên Cao Nhã Tề đập tay xuống bàn, quét mắt nhìn Cửu công chúa, phát ra một tia ánh nhìn cảnh cáo.

Cửu công chúa bị dọa cho giật mình, dù gì người ta cũng là quân quý chân yếu tay mềm a, sao lại hung hăng với người ta như vậy chứ!?

Cao Nhã Tề chấp tay nói: "Cửu công chúa, ta thấy đại điện hạ rất hợp với ngài, ngài nên dành nhiều thời gian cho đại điện hạ thì hơn."

Cao Trường Ca: "..."

Cửu công chúa lại mị hoặc cười nói: "Tam điện hạ không cần khiêm tốn, bản công chúa cũng sẽ nhìn trúng ngươi a."

Cao Nhã Tề: "..."

Lúc này Cao Trường Ca mới lên tiếng: "Nếu vậy cửu công chúa có thể cùng tam muội hảo hảo trò chuyện."

Lời này nói ra chính là muốn đẩy phiền phức công chúa cho Cao Nhã Tề!

Cửu công chúa nhìn qua lại giữa Cao Nhã Tề và Cao Trường Ca nói: "Nếu hai ngươi đều cảm thấy như vậy, chi bằng bản công chúa hảo hảo tìm hiểu cả hai luôn!"

Cao Nhã Tề, Cao Trường Ca: "..."

Cái công chúa ngang ngược lại phóng túng này ở đâu ra thế hả!?

Tần Hoàn cũng cảm thấy quân quý này có chút phóng túng, liền nói: "Cửu công chúa, ngài nên ngồi xuống nói chuyện, không nên đứng dậy lớn tiếng như vậy."

Cửu công chúa cũng phát hiện mình thất thố, vội vã ngồi xuống, hắng giọng ho khan một tiếng.

Cao Lộng Ngọc bỗng nhiên mở miệng nói: "Công chúa này cũng thật phóng khoáng."

Tần Hoàn: "..."

Cái này gọi là phóng khoáng sao!?

Cái này gọi là phóng túng thì có!!!

====================

Sáng sớm hôm sau, Thiên Danh điện của Tần Hoàn xuất hiện hai người, không ai xa lạ chính là đại điện hạ Cao Trường Ca và tam điện hạ Cao Nhã Tề. Hai người này sáng sớm đã đứng ở Thiên Danh điện, đợi khi Cao Lộng Ngọc rời điện lâm triều mới trực tiếp xông vào, ngồi ở đây cũng hơn một canh giờ.

Tần Hoàn bắt đầu mất kiên nhẫn, nhìn Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề ung dung thưởng trà thì buồn bực nói: "Các ngài còn muốn ngồi đến khi nào nữa?"

Cao Trường Ca nâng mắt, nói: "Cũng còn sớm, có lẽ đến chiều sẽ về phủ."

Cao Nhã Tề ở bên cạnh còn gật gù phụ họa.

Tần Hoàn: "..."

"Các ngài bước vào đây chưa xin phép ta câu nào, ta cũng không nói gì rồi, giờ lại còn muốn ở trong điện đến chiều sao?"

Cao Nhã Tề mỉm cười nói: "Ây, Nhã Tần không muốn đón tiếp bản vương rồi."

Tần Hoàn trong lòng thầm nghĩ, ngươi đúng là thông minh, đoán ra được bản cung muốn đuổi người a!!!

Cao Trường Ca bất động thanh sắc: "Vậy đến tối sẽ về phủ."

Tần Hoàn: "..."

Các ngài có thể giữ mặt mũi chút cho mình hay không a!?

Buồn bực không nhắc đến nữa, Tần Hoàn bước ra sau bức bình phong, nằm xuống trường kỹ nghĩ ngơi một lúc. Xuân Nhiêu ngồi xuống bên cạnh rót trà cho Tần Hoàn, nhìn ra bên ngoài bức bình phong một chút, sau đó nhỏ giọng nói vào tai của nàng.

"Nương nương, ngài định để nhị vị điện hạ ở đây sao? nếu lỡ đại vương về đến, nhìn thấy các nàng ở đây, nhất định sẽ không vui."

"Ngươi cũng thấy rồi đó, ta còn có thể đuổi người sao?" Tần Hoàn vuốt vuốt quạt lông trong tay, bất mãn nói: "Đợi Lộng Ngọc về rồi tính."

"Vâng."

Ở phía sau bức bình phong, Tần Hoàn có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy của hai vị vương gia bên ngoài, thầm thở dài một tiếng, cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ. Bên ngoài truyền đến tiếng lạch cạch của chén sứ chạm vào mặt bàn, Tần Hoàn hơi rũ mi, an tĩnh lắng nghe tiếng động bên ngoài, muốn nghe thử xem có tiếng bánh xe lăn trêи đất lộc cộc của cỗ kiệu hoàng sắc ấy hay không.

Trong lúc lắng nghe, lại phát hiện có tiếng bước chân, thân ảnh cao gầy xuất hiện phía sau bức bình phong.

"Hoàn nhi."

Giọng nói này là của Cao Trường Ca?!

Tần Hoàn nghiêm túc lắng nghe, cũng không có đáp trả lại.

Vì cách nhau một bức bình phong cho nên Tần Hoàn cũng không nhận ra được Cao Trường Ca có biểu tình gì, chỉ có thể ngồi ở đây suy đoán một chút.

Đôi ngọc thủ tinh tế đặt bên hông bức bình phong, dùng sức siết lấy, ngón tay thon dài tinh xảo, trắng nõn như ngọc.

"Hoàn nhi, nếu như nàng nguyện ý, ta liền dẫn nàng rời khỏi đây, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, có được hay không?"

Tần Hoàn nghe xong liền không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía bức bình phong, đôi mắt đen láy trong suốt tĩnh lặng như mặt hồ thu. Xuân Nhiêu định mở miệng nói, lại bị Tần Hoàn khoát tay ngăn lại, tiếp tục duy trì sự yên lặng này.

"Ta lẽ ra không nên để nàng ở bên cạnh mẫu hoàng, nàng nhất định là không cam lòng đi? ta đưa nàng đi, có được hay không?"

Khóe môi Tần Hoàn nhấc lên, không nhanh không chậm mở miệng: "Lúc ngài đem ta dâng lên cho đại vương, những lời này, ta chưa từng nghe ngài nói qua."

Cao Trường Ca có chút hổ thẹn, chậm chạp nói: "Ta muốn cùng nàng làm lại từ đầu."

"Thế nào gọi là từ đầu?" Tần Hoàn chậm rãi mở miệng: "Từ đầu của ngài có phải là lúc ngài hai tay dâng tay lên cho mẫu hoàng ngài hay không?"

"Hoàn nhi, ta..."

"Cao Trường Ca, kết thúc rồi, chuyện ngươi làm trước đây đều đã đem mọi chuyện kết thúc cả rồi." Tần Hoàn nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy, đối diện bức bình phong mà nói: "Ta không còn yêu ngươi nữa, giống như trước đây như hai người xa lạ, bây giờ ngược lại ngươi phải hảo hảo gọi ta một tiếng mẫu phi."

Trong mắt Cao Trường Ca lộ ra một tia ảm đạm, định nói gì đó, lại nghe bên ngoài có tiếng thông truyền.

Tần Hoàn nghe thấy tiếng thông truyền liền vội vã rời khỏi trường kỹ, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, lướt ngang qua Cao Trường Ca. Dải lụa trắng lướt qua lòng bàn tay, để lại một cánh hoa đào, Cao Trường Ca đứng ngẩn ra lâu, hóa ra chính nàng đã đánh rơi cành hoa đào trong tay mình.

Đến trước đại môn, nhìn thấy cỗ kiệu hoàng sắc đang đến gần, Tần Hoàn vui vẻ thấy rõ, đứng đón cỗ kiệu ấy tiến vào Thiên Danh điện. Từ xa Cao Lộng Ngọc đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước đại môn, liền rời kiệu, nhanh chóng đi đến đón lấy Tần Hoàn.

Trong mắt Tần Hoàn phản chiếu một tia sáng hữu thần lấp lánh, ba bước biến hai, chạy vào trong vòng tay của Cao Lộng Ngọc, xung quanh ngập tràn hương hoa đào thơm ngát. Bên ngoài trăm dặm đào hoa nở rực rỡ, cánh hoa no đủ màu phấn hồng tung bay trong gió, vương lại trêи làn tóc mềm, mang theo một cỗ tiên khí phi phàm. Thắt lưng được một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy, trong mắt rực rỡ một mảng tình ý triền miên.

"Đại vương, như thế nào lại trễ như vậy?"

"Có một chút chuyện." Cao Lộng Ngọc mỉm cười, bên tai Tần Hoàn nói: "Sắp tới sẽ có một buổi đi săn vào mùa xuân, Hoàn nhi có muốn đi cùng quả nhân hay không?"

"Đi săn sao?" Tần Hoàn vui vẻ kéo tay nàng: "Hoàn nhi muốn đi!"

"Vậy phải xem nàng biểu đạt thành ý thế nào rồi."

Nói xong, Cao Lộng Ngọc cúi xuống ở bên tai Tần Hoàn thổi một hơi, vành tai nhỏ liền đỏ lên, trêu chọc người khác lại cắn một ngụm.

Tần Hoàn xấu hổ nghiêng đầu tránh đi, thấp giọng nói: "Ở đây còn có người."

"Ai a?"

Tần Hoàn thở dài, nói: "Đại điện hạ và tam điện hạ."

Hai chân mày của Cao Lộng Ngọc thình lình nhíu mày: "Chúng nó đến đây làm gì?"

"Hình như là trốn Cửu công chúa."

Cao Lộng Ngọc trầm mặc một lúc, rồi nói: "Thảo nào sáng nay Cửu công chúa đến hỏi ta đã đem Trường Ca và Nhã Tề giấu đi đâu rồi."

Tần Hoàn: "..."

Rất nhanh bên trong truyền đến tiếng bước chân, Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề cung kính hành lễ: "Tham kiến mẫu hoàng, mẫu hoàng vạn an."

"Được rồi, đều lui xuống đi." Cao Lộng Ngọc liếc nhìn các nàng, chậm rãi mà uy nghiêm: "Nếu như còn lần nữa tự ý bước vào Thiên Danh điện, sẽ không đơn giản trở về như vậy đâu."

Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề cúi đầu: "Vâng, mẫu hoàng."

Nói xong, Cao Trường Ca và Cao Nhã Tề cũng nhanh chóng lui xuống. Lúc rời đi, Cao Trường Ca có hơi quay đầu lại, nhìn Tần Hoàn, chỉ thấy một trời hoa đào tung bay. Nếu như lúc trước không buông tay, bây giờ đã có thể đường đường chính chính nắm tay nhau. Như xưa, Tần Hoàn một thân hồng y mềm mại, hồng tụ phần phật lay động, chìm trong sắc hoa đào, tựa như lần đầu nhìn thấy, hồng cân cũng không kịp nâng, chỉ thấy mỗi dung mạo như ngọc chìm vào giấc ngủ.

Cánh hoa đào rơi trêи mái tóc của Tần Hoàn, ngọc thủ trắng nõn vươn ra, nhặt lấy cánh hoa đào trêи tóc, nhẹ nhàng thả xuống.

Khóe môi Tần Hoàn cong lên, cười nói: "Đại vương, cảm ơn ngài."

Nếu như đối phương là nàng, thì nàng đã có thể vươn tay nhặt lấy cánh hoa đào ấy, đã có thể vươn tay chạm vào đôi gò má ấy.

Tần Hoàn, kiếp này phụ nàng, lại đánh mất cả nàng...