Chương 43

Sáng sớm, ngoài sân có vài ba tiếng chổi quét trêи sàn lạt xạt lạt xạt, lâu lâu còn có tiếng chim hót líu ríu trêи cành cây. Ánh nắng sớm tràn vào trong tẩm điện, soi tỏ đôi hàng mi thật dài, nhẹ nhàng đánh thức nữ tử trong phòng. Chậm chạp mở mắt ra, Tần Hoàn thấy mình vẫn còn ở trong vòng tay của Cao Lộng Ngọc, không khỏi vui vẻ một phen, cũng may nàng kịp thức dậy trước giờ lâm triều a.

Ngón tay trắng nõn như bạch ngọc, dài ngắn tinh tế nhẹ nhàng lướt trêи đôi chân mày xinh đẹp của Cao Lộng Ngọc, từ tốn phát họa lại đôi chân mày tuyệt mỹ đó. Lướt xuống đến chiếc mũi cao thẳng, lại vẽ vời trêи đó một chút, cảm giác da thịt mềm mại chạm vào nhau vô cùng thích thú, cũng thật hiếm khi Cao Lộng Ngọc an ổn để nàng trêu ghẹo như vậy. Ngón tay lại lướt lên hai phiến môi anh đào mềm mại, vuốt một cái, mềm mại như cánh hoa đào, làm Tần Hoàn nhịn không được cúi xuống hôn lên môi nàng ấy một cái. Chỉ là khi định rời đi, gáy lại bị đối phương dùng sức đè ép xuống, khiến hai cánh hoa mềm mại được dịp gặp nhau, điên cuồng lại mãnh liệt day dưa.

Đến khi Tần Hoàn không thở được nữa, Cao Lộng Ngọc mới chịu rời đi, xấu xa cười nói: "Nhã Tần, nàng sáng nay dám phi lễ quả nhân sao?"

Tần Hoàn vừa thẹn vừa giận, xấu hổ trừng mắt: "Ngài như thế nào lại lưu manh như vậy a?"

"Ta lưu manh sao?"

"Còn không phải sao? ta đã cho phép đâu, ngài lại hôn ta như vậy."

Cao Lộng Ngọc ngã người xuống giường cảm thán: "Ai, hóa ra hôn Nhã Tần nàng lại khó khăn như vậy a."

"Vậy ngài đi tìm tú nữ khác mà hôn đi!" Tần Hoàn giả vờ không vui: "Ngài là thiên chi kiêu tử, ngại khó khăn thì tìm một tiểu tú nữ nhu thuận một chút a."

"Chính là Nhã Tần nàng nói đấy, nếu quả nhân tìm quân quý khác, cũng không được ghen đấy."

"Ngài dám đi?" Tần Hoàn một mặt lửa giận phừng phừng, hung hăng đạp Cao Lộng Ngọc xuống giường: "Vậy ngài liền đi đi, ta sẽ không nhìn mặt ngài nữa! Đáng ghét!"

Cao Lộng Ngọc vừa buồn cười vừa thấy Tần Hoàn thật đáng yêu, cười nói: "Vừa mới nói mấy câu đã xù lông lên rồi, quả nhân nào dám đi tìm tú nữ khác a."

Tần Hoàn hừ hừ hai tiếng, nhưng rõ ràng là đã nguôi giận một nửa rồi.

Cao Lộng Ngọc ngồi lại lên giường, vươn tay nhéo nhéo gò má phấn nộn của Tần Hoàn, vui vẻ nói: "Sao rồi? không còn giận nữa đi?"

"Ta mới không nhỏ mọn như vậy."

Cao Lộng Ngọc nghe giọng của Tần Hoàn, đoán được nàng cũng không còn giận nữa, đưa mắt nhìn sắc trời, cũng không còn sớm, nàng cũng phải lâm triều rồi.

Thấy Cao Lộng Ngọc sắp đi, Tần Hoàn vội lên tiếng: "Hay để ta giúp ngài thay y phục đi."

"Cũng được."

Tần Hoàn cầm lấy khay y phục mà cung nữ mang đến, cho lui tất cả cung nữ, rồi mới tiến lên giúp Cao Lộng Ngọc mặc hoàng bào.

Chưa bao giờ Tần Hoàn hầu hạ y phục cho ai cả, hôm nay lại nhất quyết muốn hầu hạ Cao Lộng Ngọc thay y phục, mỗi động tác đều không nhanh không chậm, lại có chút lo sợ mình làm không được tốt. Đến khi đai lưng thắt xong, Tần Hoàn mới trộm nâng tay lau mồ hồi, nhìn qua một lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì mới giúp Cao Lộng Ngọc đeo ngọc bội vào.

Xong xuôi, Tần Hoàn vuốt nhẹ vạt áo của Cao Lộng Ngọc, mỉm cười nói: "Xong rồi."

Cao Lộng Ngọc hưởng thụ Tần Hoàn hầu hạ xong, tâm tình càng trở nên tốt hơn, ý cười càng thêm đậm.

"Hảo, quả nhân thượng triều xong liền trở về với nàng."

Tần Hoàn cong khóe môi, kiễng chân lên, ở bên khóe môi Cao Lộng Ngọc hôn một cái: "Như đã hứa, ta yêu ngài, Cao Lộng Ngọc."

Cao Lộng Ngọc thoáng kinh ngạc, rồi lại cúi xuống nhéo đôi gò má mềm mại như hài tử của Tần Hoàn, tặng nàng một nụ cười rồi nhanh chóng rời đi.

Tần Hoàn đứng ở đại môn Thiên Danh điện rất lâu, đợi khi cỗ kiệu hoàng sắc đó khuất tầm nhìn tầm một canh giờ rồi mới luyến tiếc quay lại Thiên Danh điện.

Xuân Nhiên được lệnh tiến vào dọn dẹp một chút, rồi châm cho Tần Hoàn một chén trà hương, hỏi: "Nương nương, ngài có muốn dùng chút hạnh đào không?"

"Ân, cũng được, mang lên cho ta đi."

"Vâng."

Xuân Nhiêu rót trà xong liền nhanh nhẹn rời đi, lát sau liền mang một dĩa hạnh đào đi vào, đặt ngay ngắn ở trêи bàn.

Tần Hoàn buồn bực cầm một khỏa hạnh đào được bóc vỏ sạch sẽ cho vào miệng, dáng vẻ giống như ai thiếu tiền nàng nhiều năm vẫn chưa chịu trả.

"Nương nương, ngài làm sao thế?"

"Ngươi nói có phải cơ thể ta có vấn đề hay không?" Tần Hoàn buồn bực nói: "Ta gả cho đại vương cũng gần nửa năm rồi mà vẫn chưa có tin tốt gì, rốt cuộc có phải là ta không có khả năng đó hay không?"

"Nương nương ngài nghĩ nhiều quá rồi, không có việc gì đâu, khẳng định là do thân thể ngài vẫn chưa tiếp nhận được đại vương cho nên chậm trễ chưa có tin vui mà thôi."

"Cũng mong là như vậy."

Tần Hoàn thở dài một hơi, rồi lại tiếp tục bóc vỏ hạnh đào ra ăn.

Vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng thông truyền--- Lệ Tần và Ngũ công chúa cầu kiến.

Lát sau Lệ Tần và Cao Phiên Khâu cũng tiêu sái bước vào, trêи mặt phảng phất tia vui mừng, lần này Lệ Tần được minh oan, nhất định là đến để cảm ơn.

Lệ Tần ổn trọng mở miệng: "Lần này cảm ơn Nhã Tần, nếu không có ngươi, bản cung có oan cũng không rửa được."

Tần Hoàn chỉ hơi cười, cũng không nói gì, nhẹ nhàng cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nàng cũng không muốn cùng Lệ Tần này day dưa, nàng ta nhất định cũng có tâm cơ của riêng mình.

Cao Phiên Khâu mau miệng nói: "Tần Hoàn, lần này cũng nhờ có ngươi, ngươi không có phụ kỳ vọng của bản công chúa."

Tần Hoàn nâng mắt: "Công chúa cũng không cần đánh giá ta quá cao như vậy đâu, chỉ cần cẩn trọng một chút, thu liễm lại một chút, liền có thể bình an vô sự mà sống trong cung này."

Cao Phiên Khâu nghe cũng không hiểu rõ, chỉ biết Tần Hoàn đang nhắc nhở nàng, liền cười nói: "Ta biết rồi, ta sẽ thu liễm lại, không ngang ngược bắt nạt ngươi nữa."

Tần Hoàn khẽ cười, hơi lắc đầu, đặt lại chén trà xuống bàn.

Lệ Tần nhìn ra ý tứ của Tần Hoàn, liền nhíu chặt đôi chân mày lại, nữ nhân này đúng là không thể xem thường được. Nếu nàng không có gương mặt bảy phần giống với Tần Hoàn, chỉ sợ đại vương sẽ không dễ dàng dừng việc điều tra lại ở đây, nếu tra ra thêm sẽ phát hiện trong chén trà của Tần Hoàn còn có một loại độc mà nàng cố tình hạ vào. Lần này xem ra Tần Hoàn may mắn, nàng cũng không muốn bản thân làm cái bóng cho người khác, chỉ còn một cách là diệt trừ Tần Hoàn mà thôi.

Phát hiện Tần Hoàn không có ý muốn cùng mình nói chuyện nữa, Lệ Tần vội tìm câu chuyện khác để nói: "Nghe nói Nhã Tần có một vị muội muội tham gia tuyển tú năm nay phải không?"

"Không biết Lệ Tần muốn nói gì?"

"Ai, ta cảm thấy, cái Tần cô nương này cũng thật sự quá kiêu ngạo rồi." Lệ Tần than thở một tiếng: "Mấy hôm nay ta nghe nhiều tú nữ nói nàng ta dựa vào Nhã Tần ngươi, làm ra không ít chuyện xấu, hôm qua còn cùng một tú nữ khác tranh giành một tấm lụa ban thưởng."

Tần Hoàn thoáng nhíu mày, đặt chén trà xuống, đưa mắt nhìn Xuân Nhiêu.

Xuân Nhiêu hiểu ý, liền nhanh chóng đi ra ngoài nghe ngóng tình hình, sau đó liền hối hả quay lại ở bên tai Tần Hoàn nói gì đó.

Tần Hoàn chau mày, lập tức đứng dậy, nói: "Ta có chút chuyện, không thể tiễn."

Lệ Tần thản nhiên cười: "Nhã Tần đi thong thả."

Tần Hoàn cũng không day dưa lâu, tức tốc đi đến Trữ Tú cung, sắc mặt có chút khó coi. Vừa nãy Tần Hoàn nghe được Xuân Nhiêu báo tin, Tần Phi Sương ở Trữ Tú cung đang gây náo loạn, dựa vào nàng mà làm càn, không xem ai ra gì. Nghe xong Tần Hoàn buồn bực không thôi, để Tần Phi Sương ở lại đây, vừa chướng mắt lại còn ôm thêm bực tức vào người.

Rất nhanh đã đến được Trữ Tú cung, quản sự nhìn thấy Tần Hoàn, liền cung kính hành lễ: "Nhã Tần nương nương thiên an."

"Miễn lễ, Tần Phi Sương đang ở chỗ nào?"

"A, Tần tú nữ đang ở đại sảnh."

Tần Hoàn không hỏi nữa, trực tiếp bước vào trong đại sảnh Trữ Tú cung.

Vừa bước vào đã nghe một loạt âm thanh náo loạn, tiếng của Tần Phi Sương cũng rất lớn, thu hút sự chú ý của Tần Hoàn.

"Ta nói phẩm vật đến hôm nay đều là cho bản tiểu thư ta!"

Một tú nữ bất bình nói: "Phẩm vật của Lệ Tần nương nương ban cho tất cả các tú nữ, nào phải ban cho ngươi?"

Tần Phi Sương ngang ngược tát tú nữ đó một cái, quát: "Cẩu nô tỳ, ngươi không biết bản tiểu thư là ai sao? bản tiểu thư chính là muội muội của Nhã Tần nương nương được đại vương cực kỳ sủng ái đó, ngươi có phải không muốn sống nữa hay không?"

Tú nữ đó định nói tiếp thì bị một tú nữ phía sau kéo lại, nói: "Đừng gây sự với ả ta, Nhã Tần nương nương đang rất được sủng ái, nếu như có một ngày nàng ta dựa vào tỷ tỷ mình lên làm tiểu chủ, chúng ta sẽ phải khổ sở dài dài."

Tần Phi Sương cứ như vậy đoạt được phẩm vật của Lệ Tần nương nương, hí hửng cho người đem về phòng của mình.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng nói: "Dừng lại!"

Tần Phi Sương định quay lại mắng người vô lễ kia một trận, nhận ra là Tần Hoàn liền cứng họng, không dám manh động nữa.

"Tỷ tỷ."

Tần Hoàn ba bước tiến đến, vung tay tát Tần Phi Sương một cái, tức giận quát: "Hồ nháo, ngươi dám ở đây mượn danh bản cung làm điều ngang ngược, hôm nay bản cung nhất định phải dạy dỗ ngươi một phen!"

Tần Phi Sương ngã ngồi ở trêи sàn, có chút sợ hãi: "Tỷ tỷ, Phi Sương với ngươi chính là tỷ muội đồng phụ, ngươi không thể nể mặt ta sao?"

"Ngươi năm lần bảy lượt làm chuyện ngang ngược, bôi xấu danh dự Tần gia, làm xấu mặt bản cung, bản cung không muốn có một muội muội như ngươi!"

Trong lòng Tần Phi Sương rét lạnh, nàng sống được dễ dàng ở Trữ Tú cung là vì mượn được thế lực và sự sủng ái của đại vương dành cho Tần Hoàn, lần này Tần Hoàn lại nói không xem nàng là muội muội, chuỗi ngày sắp tới khẳng định khó sống.

"Mang ra, đánh ba mươi đại bản!"

Tần Phi Sương kinh hãi mở to mắt: "Tần Hoàn, ngươi dám đánh ta?"

"Bản cung sao lại không dám đánh ngươi?" Tần Hoàn cao giọng nói: "Người đâu, mang xuống!"

Đào Nhi và vài thị vệ lập tức tiến đến, một đường lôi Tần Phi Sương ra ngoài Trữ Tú cung, để Tần Hoàn công khai cho người giáo huấn nàng ta một trận, cũng để nói mọi người không cần phải e dè Tần Phi Sương làm gì.

Xuân Nhiêu ở bên cạnh nói: "Nương nương, lần nương nương bị Hiền phi đánh ba mươi đại bản, Xuân Nhiêu còn nhìn thấy Tần Phi Sương ở một góc hả hê cười."

"Ta đương nhiên nhìn ra." Tần Hoàn nhíu mày: "Ba mươi đại bản này, là trả lại cho nàng ta, để nàng ta nếm thử một chút."

Khi Tần Hoàn vừa dứt lời, thị vệ đã giáng một đại bản lên người Tần Phi Sương, khiến nàng ta đau đớn gào thét, khóc lóc vô cùng thảm thương. Tần Hoàn ngay cả cười cũng cười không nổi, rõ ràng chính nữ nhân này trước đây cười nhạo trêи đau đớn của nàng, thế nhưng khi chính mình trả thù lại, một điểm vui vẻ cũng không cảm nhận được. Nàng không thể hiểu được bọn họ hại ngươi sao lại vui vẻ đến như thế a? nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi cũng chán nản, ngoài ra một tia vui vẻ cũng không cảm nhận được. Trong lúc bị đánh đau, Tần Phi Sương vô thức hét lên tên của Cao Trường Ca, giống như cố tìm một tia hy vọng cuối cùng.

Cũng ngay lúc đó Cao Trường Ca lại nghe tin Tần Hoàn đến tìm Tần Phi Sương nên đến Trữ Tú cung xem thử, vừa vặn nhìn thấy Tần Phi Sương bị đánh đến đau đớn kêu khóc, liên tục gọi tên của nàng.

Tần Phi Sương cũng nhìn thấy Cao Trường Ca, mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ: "Cao Trường Ca, ngài mau cứu Phi Sương a! Phi Sương đau quá!"

Cao Trường Ca thoáng ngây người, có chút không đành lòng, định mở miệng ngăn thị vệ ngừng đánh lại thoáng thấy Tần Hoàn đang ngồi cách đó không xa.

Tần Hoàn nâng mắt: "Tôn vương không nên can thiệp vào việc này, bản cung chính là đang trừng trị tú nữ không hiểu chuyện, mượn danh bản cung làm xằng."

Cao Trường Ca nhìn qua Tần Phi Sương, hô: "Ngừng lại."

Xuân Nhiêu gấp gáp nhìn Tần Hoàn: "Nương nương, làm sao bây giờ?"

Tần Hoàn đặt chén trà xuống, nói: "Ta cũng không muốn coi nữa, đánh nàng ta như vậy là đủ rồi, trở về thôi."

"Vâng, nương nương."

Tần Phi Sương được tha, vui mừng níu lấy tay áo của Cao Trường Ca: "Cao Trường Ca, ta biết ngài sẽ cứu Phi Sương mà."

Cao Trường Ca nhướn mày, thu tay áo lại, gió thổi qua khiến tay áo phần phật lay động. Âm thanh tát tai chát chúa vang lên khiến Tần Hoàn dừng cước bộ, nàng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Cao Trường Ca vung tay tát Tần Phi Sương đến thổ huyết.

Xuân Nhiêu sợ hãi nói: "Nương nương, chuyện này..."

Tần Hoàn nhíu mày, rốt cuộc Cao Trường Ca muốn làm cái gì đây?

Cao Trường Ca không nhanh không chậm mở miệng: "Láo xược, dám gọi bản vương như vậy, ngươi chán sống rồi sao?"

Tần Phi Sương kinh hãi nhìn Cao Trường Ca, gò má bị đánh đến sưng lên một khối rất đáng sợ, máu nhiễm đỏ cả cổ áo ngoài.

Sau đó lại một cái tát tay giáng xuống, Tần Hoàn nhắm mắt lại, không dám nhìn đến cảnh tượng đáng sợ đó.

Tần Phi Sương ngã ngồi xuống đất, nôn ra liên tục mấy ngụm máu, khiến mấy tú nữ phía sau sợ đến thất thanh hét toáng, bỏ chạy tán loạn.

Tần Hoàn nhịn không được quát lên: "Đủ rồi, Tôn vương nể tình nàng là quân quý, đừng nên động thủ nữa!"

"Bản vương muốn trừng phạt nàng ta tội dám mượn danh của Nhã Tần mà làm bậy."

Tần Hoàn thoáng kinh ngạc, sau đó lại điềm tĩnh nói: "Chuyện này cứ để bản cung giải quyết, ngài thân phận tôn quý vẫn không nên can thiệp."

"Sau Nhã Tần lại nói những lời này?"

Tần Hoàn kinh ngạc nhìn ra sau lưng: "Tương vương!?"

Cao Nhã Tề tiêu sái bước vào, nói: "Nữ nhân này dám mượn danh Nhã Tần làm bậy, đương nhiên phải hảo hảo trừng phạt một phen, nếu không người khác lại nghĩ ngài quá dễ giải rồi."

Tần Hoàn chưa kịp lên tiếng, lại nghe Cao Nhã Tề phân phó: "Mang tú nữ đó giải xuống thiên lao đi!"

Tần Phi Sương sợ đến mặt cũng trắng bệt, vội quỳ xuống níu lấy chân váy của Tần Hoàn khóc hô: "Nhã Tần nương nương, ta biết sai rồi, không nên đưa ta vào thiên lao."

Tần Hoàn cũng cảm thấy việc không lớn đến mức đưa người vào thiên lao như vậy, liền mở miệng nói: "Chi bằng đánh thêm ba mươi đại bản, nhị vị vương gia thấy thế nào?"

Cao Nhã Tề bày ra dáng vẻ không hài lòng: "Như thế thì sao được? mượn danh Nhã Tần làm xằng đã là không đúng rồi, làm sao chỉ có thể dùng vài ba đại bản là xong chuyện?"

Cao Trường Ca thản nhiên nói: "Đưa đến Tông Nhân phủ!"

Tần Hoàn không nghĩ Cao Trường Ca lại tàn nhẫn đến mức đẩy nữ nhân từng cùng mình ân ân ái ái vào đường cùng như vậy, nhưng nếu không tàn nhẫn, đâu phải là Tôn vương mà nàng biết đến.

"Theo bản cung, đánh năm mươi đại bản!"

Nói xong, Tần Hoàn cho thị vệ lôi Tần Phi Sương xuống dưới hành hình.

Cao Nhã Tề mất hứng nói: "Nhã Tần, ngài cũng quá dễ giải rồi."

Tần Hoàn không nói gì, cúi người hành lễ, sau đó cùng Xuân Nhiêu và Đào Nhi nhanh chóng rời đi.

Đột nhiên cảm thấy phi phong bị ai đó giữ lấy, Tần Hoàn kinh sợ, nghiêng đầu nhìn lại. Lại cảm nhận được tóc mình bị giữ lấy, kéo ngã về phía sau, Tần Hoàn lảo đảo rơi vào vòng tay của người ở phía sau.

Cao Nhã Tề giữ chặt eo của Tần Hoàn, thấp giọng bên tai nàng nói: "Nàng nghĩ để ta động tâm với một ai đó đơn giản lắm sao?"

Tần Hoàn chấn kinh rồi, vội giãy khỏi tay của Cao Nhã Tề, vung tay tát vào gò má trái một cái.

"Hỗn đản, ngươi dám nói những lời này với bản cung sao?"

Cao Nhã Tề xoa chỗ vừa bị Tần Hoàn tát, nhấc môi: "Cái tát này, ta nhận lấy, lần sau ta muốn nhận một cái hôn."

Nói xong, Cao Nhã Tề xoay người rời đi, lúc đi qua Cao Trường Ca, không quên để lại một ánh nhìn khıêυ khí©h.

Cao Trường Ca siết tay thành đấm, hai vai vì giận dữ mà run lên, Cao Nhã Tề ngươi dám cùng bản vương tranh người sao!?