Chương 42

Từ sau khi tuyển tú nữ hoàn tất, cũng bắt đầu kéo đến chuỗi ngày Cao Lộng Ngọc bị oanh oanh yến yến ra sức làm phiền, nếu không có Tần Hoàn bên cạnh xoa dịu chỉ sợ thật sự có bão lớn nổi lên.

Chạng vạng tối, người của Kính Sự phòng đến, mang theo một khay vàng đựng những thẻ bài ghi tên của các vị tú nữ, dâng lên cho Cao Lộng Ngọc lựa chọn. Cao Lộng Ngọc đem tất cả thẻ bài cầm lên xem, xem xong liền nổi giận đùng đùng, đem người của Kính Sự phòng trêи dưới khiển trách rất nặng.

Nhiều người tìm hiểu, biết được Đại vương giận dữ là do thẻ bài mà Kính Sự phòng dâng lên cư nhiên không có thẻ bài của Nhã Tần nương nương, cũng vì thế mà mọi người càng thêm e ngại vị Nhã Tần này.

Biết được tin Cao Lộng Ngọc muốn lật thẻ bài của mình, Tần Hoàn vui vẻ không ngớt, ra sức chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, đợi đến khi nàng ấy giải quyết công vụ trở về sẽ cùng dùng bữa.

Cao Lộng Ngọc về đến Thiên Danh điện, nhìn thấy trong điện vẫn còn ánh nến, liền tăng nhanh cước bộ đi vào.

Nghe thấy tiếng thông truyền, Tần Hoàn nhanh nhẹn chạy ra đón Cao Lộng Ngọc bằng một cái ôm: "Đại vương a~"

Cao Lộng Ngọc vừa vặn đón được tiểu đông tây, ôm ghì ở trong ngực, hung hăng ở bên gò má Tần Hoàn hôn mấy cái.

"Tiểu đông tây, giờ nãy vẫn còn chờ quả nhân sao?"

"Vẫn chờ, nếu đêm nay ngài không về, Hoàn nhi liền chờ ngài đến sáng hôm sau."

"Nếu vậy quả nhân không thể không về rồi."

Cao Lộng Ngọc lướt tay lên mũi của Tần Hoàn, nhéo nhẹ một cái, trong mắt đều tràn ngập sủng nịch ôn nhu. Tần Hoàn khúc khích cười, kéo tay Cao Lộng Ngọc vào trong tẩm điện. Từ xa đã nhìn thấy một bàn thức ăn thật thịnh soạn, cung nữ thái giám đều để cho lui xuống hết, trong điện cũng chỉ còn duy nhất các nàng.

Đem Cao Lộng Ngọc ấn ngồi xuống nệm vải, Tần Hoàn nhanh chóng qua phía đối diện ngồi xuống, vui vẻ nói: "Đều vì ngài mà chuẩn bị, nếu ngài không ăn hết, ta liền không nhìn mặt ngài nữa."

Cao Lộng Ngọc suýt chút đã cười ra tiếng, đối với Tần Hoàn, ánh nhìn càng thêm ôn nhu dịu dàng như nước, khiến người nhìn thấy cũng muốn tan chảy trong ánh mắt đó.

Tần Hoàn nhanh nhẹn gắp thức ăn vào bát của Cao Lộng Ngọc, thúc giục: "Nhất định là cả ngày đều bận rộn không kịp ăn gì rồi, ngài mau ăn a, đừng chịu đói sẽ không tốt cho cơ thể."

"Hoàn nhi."

"Hửm?"

"Rốt cuộc kiếp trước ta đã tích được đức gì để kiếp này có thể gặp được nàng a?"

Tần Hoàn ngây người một chút, sau đó liền chuẩn xác nắm lấy cái mũi của Cao Lộng Ngọc, hung hăng nhéo: "Ngài nha, lời ngọt như vậy cũng nói ra được, ta bị ngài dỗ đến trong tâm đều ngọt đến đau răng rồi, còn không mau ăn a?"

Cao Lộng Ngọc mỉm cười, cầm lấy bát đũa, dùng một chút thức ăn mà Tần Hoàn vừa gắp cho mình.

Tần Hoàn rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi qua ngồi cạnh Cao Lộng Ngọc, ở bên thắt lưng nàng ấy nhẹ nhàng ôm lấy.

"Lộng Ngọc, ngài có biết tại sao ta đều gọi ngài là "ngài" mà không gọi là "nàng" hay không?"

"Tại sao?"

"Vì chữ "nàng" không có chữ "tâm"."

Cao Lộng Ngọc vẫn không hiểu ý của Tần Hoàn, đưa mắt nhìn nàng, muốn nghe giải thích thêm.

Tần Hoàn mỉm cười càng thêm ngọt ngào: "Chữ "ngài" có chữ tâm, chính là nàng mãi mãi ở trong tim của ta."

(Chú thích: 你 (Nǐ): nàng; 您 (Nín): ngài)

Trong mắt Cao Lộng Ngọc lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó liền buông bát đũa xuống, nâng cằm Tần Hoàn lên, dịu dàng đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Chỉ đơn giản là một cách gọi, lại trở nên có ý tứ như vậy, Cao Lộng Ngọc còn nghĩ Tần Hoàn là vì kính sợ mình cho nên mới dùng kính ngữ, nào ngờ nàng ấy lại có dụng ý của mình.

Trong mắt Tần Hoàn lộ ra ý cười nhàn nhạt, vươn tay vòng qua cổ của Cao Lộng Ngọc, kéo nàng vào một nụ hôn sâu hơn.

Cao Lộng Ngọc dứt khoát ôm Tần Hoàn lên, đi vào trong gian phòng ngủ của hai người, đem tiểu đông tây trong lòng đặt nằm ngay ở trêи giường.

Tần Hoàn nghiêng đầu cười, nói: "Ngài còn chưa ăn xong cơm mà."

"Ăn nàng trước."

"Hô..."

Cao Lộng Ngọc ở bên cổ Tần Hoàn hôn cắn một phen, bàn tay trượt xuống, ở nhu nộn bộ vị liên tục xoa nắn.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tần Hoàn ngăn động tác của Tần Hoàn lại, thở dốc nói: "Lộng Ngọc, hình như là ám hiệu của Đào Nhi."

"Có lẽ là có người sắp đến."

Cao Lộng Ngọc nhìn ra ngoài một chút, rồi lại cúi xuống một phen kéo xả y phục của Tần Hoàn.

"Ai, đại vương, đừng nháo mà."

"Ta gấp muốn chết."

"Đợi xem là chuyện gì cái đã, ngài vội vàng như vậy cũng không tốt đâu a."

"Ngoan, để quả nhân hôn nàng một cái, có được không?"

"Hôn một cái mà tay ngài lại đặt ở đó sao?"

Hai người còn day dưa chưa giải quyết xong, lại nghe thấy tiếng nói ở bên ngoài: "Mẫu hoàng, nhi thần Cao Trường Ca cầu kiến."

Cao Lộng Ngọc bất mãn rít trong cổ họng: "Lại là nó?"

Tần Hoàn ở bên mặt Cao Lộng Ngọc hôn một cái, thì thầm: "Có lẽ là chuyện của Hiền phi."

Sáng nay Tông Nhân phủ dâng lên báo cáo, vụ án hạ độc lần trước, Lệ Tần chính là trong sạch, Hiền phi và Hồng Tụ là hung thủ. Cao Lộng Ngọc vì vậy mà ra lệnh phế bỏ phi vị của Hiền phi, niệm tình phu thê nhiều năm mà chỉ đưa nàng vào lãnh cung, ở đó cả đời ăn năn hối lỗi.

Lần này Cao Trường Ca nửa đêm tìm đến, mười phần là vì muốn cứu Hiền phi rời khỏi lãnh cung, không thể không cảm thán, nàng đúng là một hiếu tử a.

Cao Lộng Ngọc cũng chỉ có thể cho Cao Trường Ca vào, trước giúp Tần Hoàn mặc lại y phục, rồi hai người mới đến bàn cơm còn đang dùng dang dở mà ngồi xuống tiếp tục dùng.

Cao Trường Ca được phép đi vào, thấy Tần Hoàn liền nhíu chặt chân mày lại, trong mắt có một tia lệ khí.

Tần Hoàn biết Cao Trường Ca nhất định hận nàng tố cáo Hiền phi, ánh mắt đó cũng dễ dàng hiểu được.

"Đại vương, dùng ít canh đi."

Tần Hoàn múc một bát canh dâng lên cho Cao Lộng Ngọc, định lui xuống thì cổ tay bị nắm lấy, liền ngơ ngác đưa mắt nhìn nàng ấy.

"Ngồi bên cạnh quả nhân."

Ý cười trong mắt Tần Hoàn càng thêm rực rỡ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bồi Cao Lộng Ngọc dùng bữa.

Khi Tần Hoàn nâng tay gắp thức ăn, để lộ cổ tay và cánh tay trắng nõn, mơ hồ thấy được vài lằn đỏ trêи đó. Hơn nữa, khi cúi xuống gắp thức ăn, cổ áo sẽ hơi lệch xuống, cái cổ cao kiêu ngạo cùng xương quai xanh tinh mỹ đều là dấu hôn khiến người khác mặt đỏ tim đập.

Phát hiện ánh nhìn của Cao Trường Ca, Cao Lộng Ngọc thoáng nhíu mày, đưa tay giúp Tần Hoàn chỉnh lại y phục.

Tần Hoàn hơi kinh ngạc, sau đó bĩu môi nói: "Đại vương, đều do ngài để lại dấu."

Cao Lộng Ngọc sủng nịch cười, cũng không nói gì, giúp Tần Hoàn chỉnh xong y phục thì đưa mắt nhìn Cao Trường Ca.

Cao Trường Ca phát hiện bản thân thất thố, vội vàng nói: "Mẫu hoàng, nhi thần hôm nay đến đây là có chuyện thỉnh cầu."

"Chuyện gì?"

"Vụ án hạ độc lần trước, nhất định là có hiểu lầm, nếu mẫu phi thật sự muốn hãm hại Lệ Tần, sao lại tự đầu độc chính mình kia chứ? chuyện này nhất định có hiểu lầm, mẫu hoàng xin ngài làm chủ cho mẫu phi."

Tần Hoàn biết chuyện này mình không nên tham gia, cho nên chỉ ngồi yên giúp Cao Lộng Ngọc gắp thức ăn. Mà Cao Lộng Ngọc một câu cũng không nói, từ tốn ăn thức ăn mà Tần Hoàn gắp cho, hoàn toàn không để ý đến Cao Trường Ca.

Cao Trường Ca gấp đến độ trán cũng đầy hãn, thấy Cao Lộng Ngọc không có phản ứng, liền nhìn sang Tần Hoàn: "Nhã Tần, ta nghe nói hôm đó ngươi cũng có mặt, ngươi có thể hay không nói vài lời a?"

Tần Hoàn nâng mắt lên nhìn: "Lẽ nào ngài muốn nghe ta nói mẫu phi ngài chính là hung thủ đầu độc ta?"

Cao Trường Ca á khẩu, trêи thái dương chảy xuống một giọt mồ hôi, càng lúc càng gấp gáp.

Cao Lộng Ngọc ăn xong vãn thiện của mình, mới nói: "Người đâu, tiễn Tôn vương hồi phủ đi."

Cao Trường Ca kinh hãi hô lên: "Mẫu hoàng."

"Chuyện của mẫu phi ngươi chính là do Tông Nhân phủ xử lý, quả nhân không hề nhún tay vào, hơn nữa tội chứng rành rành như vậy, ngươi cũng không cần thay mẫu phi ngươi cầu xin."

Nói xong, Cao Lộng Ngọc phất tay áo rời đi, không quên dẫn theo Tần Hoàn đi cùng mình.

"Mẫu hoàng, ngài không thể niệm tình mẫu phi theo ngài nhiều năm hay sao? trước khi ngài lên vị trí này, mẫu phi đã bầu bạn bên cạnh ngài, lẽ nào ngài nửa điểm thương tiếc cũng không có sao?"

Cao Lộng Ngọc dừng cước bộ, quay đầu lại: "Vậy ngươi muốn quả nhân làm gì?"

Cao Trường Ca vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Khẩn xin mẫu hoàng tha cho mẫu phi, đừng giam nàng ở lãnh cung."

"Vậy để nàng rời khỏi hoàng cung, sống cuộc sống hàn vi của bá tánh, ngươi thấy thế nào?"

"Mẫu hoàng, ngài nỡ nhìn mẫu phi phải cực khổ lưu lạc bên ngoài sao?"

"Quả nhân chỉ để nàng ở lãnh cung đã là niệm tình nghĩa lắm rồi, nếu người còn thay nàng cầu xin, quả nhân sẽ trừng phạt cả ngươi!"

Nói xong, Cao Lộng Ngọc tiếp tục bước vào gian phòng nghỉ ngơi khi nãy, không đoái hoài đến Cao Trường Ca vẫn đang quỳ trêи sàn.

Cao Trường Ca siết chặt nắm tay, đột nhiên nói: "Mẫu hoàng ngài đừng quên, chính nhi thần là người đưa Nhã Tần đến bên cạnh ngài!"

Tần Hoàn kinh hãi nhìn Cao Trường Ca, đến nước này Cao Trường Ca dám uy hϊế͙p͙ cả Cao Lộng Ngọc sao?

Cao Lộng Ngọc quay đầu lại, cười lạnh: "Thế nào? ngươi định đem chuyện này công bố thiên hạ?"

"Nhi thần biết mẫu hoàng ngài chính là thiên tử, ngài không sợ bất kỳ điều gì, nhưng Nhã Tần là quân quý, tiết hạnh nàng không có nhất định sẽ không thể lưu lại trong cung, chỉ sợ..."

Tần Hoàn phát run, đưa mắt nhìn Cao Trường Ca: "Chính ngươi đưa ta đến vị trí này, giờ lại muốn kéo ta trở về nơi tăm tối sao?"

Cao Trường Ca né tránh ánh mắt của Tần Hoàn, cương quyết nhìn Cao Lộng Ngọc.

Khóe môi Cao Lộng Ngọc nhấc lên: "Quả nhân gϊếŧ ngươi rồi, sẽ không ai còn biết đến chuyện này nữa."

Lời vừa dứt, Cao Lộng Ngọc đã vươn tay rút thanh trường kiếm treo trêи giá, ánh sáng phát ra thập phần chói mắt, tiếng lưỡi kiếm ma sát với vỏ kiếm vang lên rít tê cả tai.

Lưỡi kiếm sắc bén chĩa về phía Cao Trường Ca, trêи trán nàng chảy xuống một giọt mồ hôi, nàng biết rõ Tần Hoàn là yếu điểm của mẫu hoàng, lần này nàng lại đem điểm yếu đó ra đe dọa ngài ấy, nhất định mạng cũng khó bảo toàn.

Tần Hoàn vội giữ lấy cổ tay của Cao Lộng Ngọc, thất thanh hô lên: "Đại vương đừng thượng hỏa, ngài không thể gϊếŧ Tôn vương được."

"Nàng lui xuống!"

"Lộng Ngọc, ngài chính là mẫu hoàng, không thể hướng kiếm về nhi nữ của mình như vậy!"

Tần Hoàn rất sợ Cao Lộng Ngọc sẽ một kiếm đoạt mạng của Cao Trường Ca, nếu như nàng ấy nhẫn tâm làm như thế, triều đình sẽ có một phen phong ba bão táp. Hổ dữ không ăn thịt con, Cao Lộng Ngọc rút kiếm gϊếŧ con mình như vậy, ai sẽ đủ lòng tin phò tá nàng ấy đây? lúc đó chỉ sợ Cao gia sẽ thật sự sụp đổ, sử sách sẽ ghi lại Cao Lộng Ngọc như một hôn quân.

Ánh mắt dần trở nên thâm trầm, Cao Lộng Ngọc không hề thu kiếm lại, ánh nhìn lạnh như băng nhìn chằm chằm Cao Trường Ca.

"Mẫu hoàng, nếu ngài gϊếŧ ta, ta cũng không có bất luận ý kiến gì, nhưng ngài đừng quên, chuyện này cũng không phải chỉ có hai chúng ta biết."

"Ngươi nghĩ quả nhân không đủ sức gϊếŧ hết những kẻ biết chuyện này sao?"

Cao Trường Ca ngẩng cao đầu lên nói: "Chỉ cần Tần Hoàn còn sống, chuyện này vẫn sẽ còn có người biết!"

Lời này của Cao Trường Ca chính là ám chỉ Tần Hoàn cũng biết chuyện, nếu muốn gϊếŧ hết những người biết chuyện này, trong đó phải gϊếŧ luôn cả Tần Hoàn.

Trong mắt Cao Lộng Ngọc không có một tia dao động nào, nâng mắt nhìn Cao Trường Ca, giống như chỉ cần nàng hồ ngôn một lần nữa, đầu của nàng sẽ trực tiếp rơi xuống đất.

Tần Hoàn thấy tình hình càng lúc càng tồi tệ, nàng không muốn Cao Lộng Ngọc bị người đời sau xem là hôn quân, vì một quân quý như nàng mà khiến Cao gia lục đυ.c được.

"Lộng Ngọc, cầu ngài nghe ta một lần này thôi."

Tần Hoàn đem thắt lưng Cao Lộng Ngọc ôm chặt lấy, ở bên khóe môi nàng ấy nhẹ nhàng hôn một cái, nàng rất thường dùng cách này để xoa dịu cơn giận của đại vương.

"Cao Trường Ca chính là con của ngài, nếu ngài thật sự xuống tay như vậy, người khác sẽ nghĩ ngài như thế nào đây?"

Cao Lộng Ngọc đưa mắt nhìn Tần Hoàn, ánh mắt có chút dao động, đôi mắt thuần đen xinh đẹp lộ ra một tia chờ đợi Tần Hoàn tiếp tục nói.

"Lộng Ngọc, nghe ta lần này thôi, ta không muốn ngài vì ta lại khiến đôi tay ngài nhuốm máu như vậy."

Tần Hoàn gấp gáp níu lấy cổ tay của Cao Lộng Ngọc, lần nữa lưu luyến bên khóe môi mềm mại, ấn vào đó một nụ hôn dịu dàng.

Sát phạt tin tức tố của tước quý cũng vơi đi một nửa, Cao Lộng Ngọc chậm rãi thu kiếm lại, nhưng rồi lại duỗi cổ tay ra, ở bên cổ Cao Trường Ca mạnh mẽ lướt qua một đường xé gió. Tần Hoàn chấn kinh, định mở miệng nói, lại thấy lác đác tóc đen rơi xuống nền đất, ở trong lòng âm thầm thở hắt một hơi.

"Quả nhân nể tình Nhã Tần giúp ngươi cầu xin mà tha cho ngươi một mạng, nói với mẫu phi ngươi, nếu nàng còn không biết an phận, quả nhận sẽ không nể tình nàng thêm lần nào nữa."

Cao Trường Ca vội vàng dập đầu: "Tạ ơn mẫu hoàng tha mạng."

Nói xong, Cao Trường Ca đứng dậy thi lễ rồi nhanh chóng rời khỏi Thiên Danh điện.

Mãi khi Cao Trường Ca đi được một lúc, Cao Lộng Ngọc mới đột nhiên đưa mắt nhìn Tần Hoàn, trong ánh mắt đó bảy phần chính là nghi hoặc cùng bất mãn.

Tần Hoàn biết mình hôm nay ra mặt thay Cao Trường Ca cầu xin nhất định sẽ khiến cho Cao Lộng Ngọc hiểu lầm, nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn tên của nàng ấy bị ghi vào sử sách như một vị hôn quân được.

"Lộng Ngọc, ngài..."

Còn chưa nói hết, Cao Lộng Ngọc đã xoay người đi vào gian trong, hoàn toàn không có ý muốn nghe Tần Hoàn giải thích. Tần Hoàn thở dài một tiếng, chậm chạp đi vào trong, ngoan ngoãn ngồi xuống bên giường đợi Cao Lộng Ngọc phát tiết lên nàng.

"Lộng Ngọc à, ta thật sự không có bất kỳ ý nghĩ quá phận nào đâu, ngài thật sự không muốn nghe ta giải thích sao?"

Rất ít khi Cao Lộng Ngọc yên lặng như vậy, khiến Tần Hoàn không dám thở mạnh, cũng vì vậy mà hô hấp có chút khó khăn, nom nóp lo sợ nhìn nàng ấy.

Cao Lộng Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt đều là mờ mịt, lẳng lặng đưa mắt nhìn Tần Hoàn thật lâu. Tần Hoàn biết nàng ấy đang nghĩ cái gì, liền chồm người đến, ôm ghì đôi vai gầy, nhẹ nhàng vuốt ve nỗi bất an của nàng ấy.

"Lộng Ngọc, ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, Hoàn nhi gả cho ngài rồi cả đời này đều là người của ngài, cho dù có chết, vẫn sẽ không thay đổi điều gì cả."

"Hoàn nhi, ta thấy ánh mắt của Trường Ca rất lạ, nếu như Trường Ca yêu nàng, muốn cùng nàng quay lại, nàng có bỏ ta đi hay không?"

Nghe những lời nói ngốc nghếch của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn vừa thấy buồn cười vừa đau lòng, đưa tay vuốt nhẹ chiếc gáy tinh xảo của nàng ấy.

"Nếu như thật sự có chuyện đó đi nữa, Hoàn nhi cũng không bỏ rơi ngài, vẫn sẽ yêu ngài giống như vậy."

Tần Hoàn nói xong, liền vươn tay ra sau, vén suối tóc dài của mình về phía trước, để lộ tuyến thể nhu nộn phảng phất tin tức tố của Cao Lộng Ngọc.

"Ta chính là nữ nhân của Cao Lộng Ngọc, vĩnh viễn cũng chỉ yêu Cao Lộng Ngọc."

Trong mắt Cao Lộng Ngọc mất đi vài phần thương tâm, vươn tay xoa nhẹ tuyến thể sau gáy của Tần Hoàn, khóe môi nhẹ cong lên hài lòng. Nữ nhân trước mặt chính là người của nàng, cơ thể bao bọc bởi tin tức tố của nàng, vĩnh viễn cũng chỉ có thể ở bên cạnh nàng.

Tần Hoàn mỉm cười, vỗ vài vai Cao Lộng Ngọc hai cái: "Thế nào? an tâm hơn rồi đúng không?"

Cao Lộng Ngọc hơi gật đầu, tiếp tục ghì chặt Tần Hoàn vào lòng, tay luồn vào suối tóc dài thơm ngát, cảm thụ từng đợt mềm mại từ làn tóc đó mang lại.

"Lộng Ngọc, đừng lo lắng, cả đời này Hoàn nhi cũng chỉ yêu ngài, yêu mỗi Cao Lộng Ngọc ngài mà thôi."

"Hoàn nhi, nói với ta."

"Sao?"

"Lại nói nàng yêu ta đi."

Tần Hoàn xích một tiếng bật cười, đưa tay vuốt ve đôi vai gầy của Cao Lộng Ngọc, nhu nhu nhuyễn nhuyễn thì thầm: "Yêu ngài, Tần Hoàn ta yêu ngài, yêu Cao Lộng Ngọc."

"Lại lần nữa đi."

"Ta yêu ngài."

"Một lần nữa."

"Yêu ngài, rất rất rất yêu ngài~"

"Lại một lần nữa được không?"

"Ta yêu ngài~ Hoàn nhi buồn ngủ rồi."

"..."

Tần Hoàn mỉm cười nhéo cái mũi cao thẳng của Cao Lộng Ngọc, nói: "Mai lại nói cho ngài nghe, giờ thì ngủ thôi."

"Cũng tối rồi cho ta có được hay không a?"

"Ngài còn biết tối rồi, vậy thì ngủ đi a~"

"Nhưng mà..."

"Ngài không ngủ, ta không yêu ngài nữa!"

Cao Lộng Ngọc đành nén tiếng thở dài xuống, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Tần Hoàn, đem nàng ôm vào trong lòng, cũng không dám làm gì quá phận. Tần Hoàn ở trong bóng tối che miệng cười trộm, nhích người sát vào trong lòng của Cao Lộng Ngọc, hoàn hảo hưởng thụ hơi ấm của người yêu.

Một đêm an bình cứ như thế trôi qua, chỉ cần có thể an ổn nằm trong vòng tay của tâm ái nhân, liền hạnh phúc đến mức trằn trọc không ngủ được.