Chương 41

Tuyển tú chỉ đơn giản chọn vài mỹ nữ tư sắc hơn người nạp vào làm thϊế͙p͙ cho hậu cung bớt quạnh quẽ, cuối cùng chọn được vài nữ nhi của đại quan trong triều, nổi bật là Dao gia Dao Tư tiểu thư. Dao Tư cũng nổi tiếng là tài nữ, hơn nữa còn tinh thông nhạc khí, lần trước biểu diễn nhạc khí trước nhiều cung phi, nhận được rất nhiều lời tán thưởng.

Đại diện cho nữ tử trong hậu cung, Tần Hoàn thiết yến các nàng, sau đó liền đến ngự hoa viên dạo quanh một hồi. Trong lúc đi dạo, Tần Hoàn mới để ý thấy ở Ngự hoa viên có một loại hoa sen màu tím nhạt, cánh hoa to tròn no đủ, nở đơn độc giữa một hồ hoa sen hồng phấn.

Một tú nữ cảm thán: "Tử liên thanh nhã thoát tục, ở giữa muôn ngàn đóa hoa khác loại, vẫn rực rỡ như cũ."

Tần Hoàn hài lòng gật đầu, tú nữ này cũng có chút học thức, nàng có thể tin tưởng nàng ta không mang đến phiền phức cho Cao Lộng Ngọc.

Tần Phi Sương dựa vào bản thân có quen biết với Tần Hoàn, tranh giành đứng ở vị trí đầu tiên, đưa mắt nhìn tử liên trong hồ, rồi lại bĩu môi, loại hoa này cũng gọi là đẹp sao?

Vài vị tú nữ liên tục khen ngợi tử sắc liên đó, khiến Tần Hoàn nghe cũng bắt đầu thấy nhàm chán, đi sang tiểu đình viện gần đó nghỉ ngơi một chút.

Lại không ngờ các tú nữ lại tranh nhau chạy theo nịnh bợ Tần Hoàn, chen lấn đến ta đẩy ngươi né, lại vô tình đẩy trúng Tần Hoàn. Trước mắt có một khối đá to, Tần Hoàn vừa vặn vấp phải khối đá đó, trượt chân ngã xuống đất, cổ chân phát đau sưng đỏ một mảng.

"Ách..."

Xuân Nhiêu sợ hãi, cuống quít đỡ lấy Tần Hoàn: "Nương nương, ngài có sao hay không a?"

"Chân..." Tần Hoàn thở dốc, nặng nề nói: "Chân ta đau quá."

"Nương nương, ngài chịu một chút, để nô tỳ đi tìm Đào Nhi để nàng cõng nương nương hồi cung."

Xuân Nhiêu nói xong, vội vàng đứng dậy đi tìm Đào Nhi, lại nghe thấy âm thanh lanh lảnh của Lý công công--- Đại vương giá lâm!!!

Một đám tú nữ vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Đại vương vạn an."

Tần Hoàn cũng muốn đứng dậy hành lễ, chỉ là chân thật sự rất đau, chỉ sợ thật sự là bị trật chân rồi.

Cao Lộng Ngọc vừa tiến tới lại thấy Tần Hoàn đau đớn ngồi ở trêи mặt đất, sắc mặt liền chuyển sang tái nhợt, nhanh chóng chạy đến chỗ nàng.

"Hoàn nhi, nàng làm sao vậy? bị thương rồi sao?"

"Chân rất đau, hình như là bị trật rồi."

Cao Lộng Ngọc cúi xuống nâng chân của Tần Hoàn lên xem, thấy mắt cá chân đã sưng đỏ lên cả rồi, không khỏi xót xa.

"Như thế nào lại ngã đến nghiêm trọng như vậy?"

"Các nàng đυ.ng trúng ta, ta lại bất cẩn ngã xuống cho nên..."

Ánh mắt Cao Lộng Ngọc càng thêm thâm trầm, đưa mắt nhìn tất cả tú nữ ở phía sau, xung quanh tản mát một loại sát khí khiến người ta không rét mà run.

"Là ai đυ.ng ngã Nhã Tần, bước ra đây!"

Một đám tú nữ đưa mắt nhìn nhau, đều cúi đầu run sợ, không ai dám bước ra nhận mình là người đυ.ng ngã Tần Hoàn.

Cao Lộng Ngọc càng thêm khó chịu, càng lúc càng mất kiên nhẫn, đưa mắt nhìn tất cả tú nữ, không mặn không nhạt mở miệng: "Đều đưa ra ngọ môn trảm thủ cho ta."

Tú nữ đồng loạt hoa dung thất sắc, vội vã hô tha mạng, khóc lóc vô cùng thảm thiết.

Tần Hoàn có chút mạc danh kỳ diệu, kéo tay áo của Cao Lộng Ngọc, nói: "Các nàng cũng không cố ý, cũng không đến mức đưa ra ngọ môn đi."

"Nàng thân thể như vậy trân quý, quả nhân còn không dám làm đau đến nàng, bọn chúng dám lộng thương nàng, chẳng phải là đáng trảm thủ hay sao?"

"..." Tần Hoàn thở dài, nói: "Đại vương, vẫn nên tha cho các nàng đi, nếu ngài cùng lúc trảm thủ nhiều tú nữ như vậy, cũng không phải ý hay."

Nói xong, Tần Hoàn thấp giọng ở bên tai Cao Lộng Ngọc ngon ngọt dỗ dành một phen, để cho nàng ấy tối nay tùy ý một đêm, mãi một lúcđế vương mới chịu rút lại thánh lệnh vừa rồi.

Cao Lộng Ngọc đều đem tất cả tú nữ hạ xuống một phẩm, sau đó lại trừ bổng lộc của thân phụ các nàng, xem ra lần này thánh thượng trách phạt cũng rất mạnh tay.

An bài ổn thỏa, Cao Lộng Ngọc mới cúi người xuống ôm Tần Hoàn đi vào trong tiểu đình hóng mát. Đem Tần Hoàn đặt lên trường kỷ, Cao Lộng Ngọc xoay người ngồi xuống bên cạnh, giúp nàng xoa bóp mắt cá chân sưng đỏ.

"Còn đau không?"

"Còn đau a." Tần Hoàn nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Nhưng có ngài ở bên cạnh, liền không còn đau nữa."

"Tiểu đông tây, những lời này nàng học ở đâu thế?"

"Đương nhiên là học từ ngài rồi, đều bị ngài dạy dỗ thành như vậy."

Cao Lộng Ngọc bật cười, nói: "Vậy quả nhân cũng thật vui vẻ khi dạy dỗ được tiểu đông tây nàng thành như vậy a."

Tần Hoàn bĩu môi: "Cũng không phải khen, ngài lại kiêu ngạo như vậy làm gì?"

"Những lời trong miệng nàng nói ra, quả nhân đều nghe thấy như đang khen vậy, ngọt ngào sắp tan chảy rồi."

Tần Hoàn xấu hổ trừng mắt: "Ngài nói như vậy, không sợ người ta cười cho à?"

"Ai dám cười quả nhân?"

"Đều không nói lại ngài!"

Nói xong, Tần Hoàn phát hiện các tú nữ đều đang dùng ánh mắt ghen tỵ tóe ra lửa nhìn nàng, giống như nàng thiếu nợ các nàng mấy trăm điếu tiền, không khỏi rùng mình sợ hãi. Cao Lộng Ngọc sau khi giúp Tần Hoàn xoa bóp mắt cá chân, sau đó liền phân phó người mang ngọ thiên lên, cùng nàng dùng bữa.

Vì Tần Hoàn đi đứng không tiện, cho nên Cao Lộng Ngọc an bài bữa trưa đặt gần trường kỷ một chút, cho nàng dễ dàng dùng bữa. Các tú nữ cũng được ngồi cùng hầu hạ Cao Lộng Ngọc dùng bữa, đều ra sức hầu hạ lấy lòng, mong sao lấy lại được thiện cảm của đại vương.

Oanh oanh yến yến bên tai liên tục làm phiền khiến Cao Lộng Ngọc thập phần không vui, ăn cũng không thấy ngon miệng, trong mắt có chút lệ khí nhàn nhạt.

Tần Hoàn nhận ra đại vương nhà nàng không vui rồi, liền thay nàng ấy múc một bát canh nhân sâm, tận tay dâng lên.

"Đại vương, nên dùng chút canh thôi."

Cao Lộng Ngọc nâng mắt, dáng vẻ vô cùng ủy khuất, giống như muốn nói: Quả nhân không thích các nàng, đều đuổi đi có được hay không?

Tần Hoàn suýt chút nữa mà cười ra tiếng, cầm lấy cái thìa bạc, thổi nguội một chút mới đưa đến bên miệng của Cao Lộng Ngọc

"Đại vương, thần thϊế͙p͙ thổi nguội rồi, ngài uống một chút đi, được không?"

"Hảo."

Cao Lộng Ngọc ngoan ngoãn nghe lời, hé môi để Tần Hoàn uy canh sâm, uống được nửa bát, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Một đám oanh oanh yến yến chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, giống như kiến thấy đường, vây chặt lấy Cao Lộng Ngọc, dâng lên nào là cao điểm, nào lại canh bổ, đủ loại hương vị.

Tần Hoàn nhìn thấy cũng phát bực, trực tiếp ôm lấy Cao Lộng Ngọc, đưa ánh mắt lãnh liệt nhìn đám oanh oanh yến yến đó.

Vài tú nữ thu liễm lại, cũng không dám làm càn như khi nãy, dù gì đại vương sủng ái vị Nhã Tần nương nương này như vậy, nếu cứ như vậy đối nghịch cũng không hay cho lắm. Mà Tần Phi Sương lại ỷ mình quen biết với Tần Hoàn, liền ngồi xuống ngay bên cạnh Cao Lộng Ngọc, một phen kéo kéo ôm ôm.

"Đại vương, ngài ăn một chút cao điểm nhé? Để Phi Sương uy ngài dùng."

Cao Lộng Ngọc cảm thấy thật buồn nôn, nữ nhân này cũng thật vô liêm sỉ đi, trước đây gian díu với nhi nữ của nàng, bây giờ lại quay sang câu dẫn lấy lòng nàng, có đâu dáng vẻ e lệ của quân quý chứ?

Tần Hoàn bực tức nói: "Lui xuống!"

Tần Phi Sương nâng mắt: "Tỷ tỷ làm cái gì lại khó chịu như vậy? muội muội chỉ muốn uy đại vương dùng chút cao điểm thôi mà."

Lời này Tần Phi Sương vừa nói ra, Tần Hoàn liền giận dữ, nàng ta cố ý khiêu chiến với nàng đây mà!

Cao Lộng Ngọc nhấc mi, cầm lấy dĩa cao điểm trêи tay Tần Phi Sương, lưu loát đưa ra ngoài một chút, sau đó các ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng nới lỏng ra. Âm thanh sứ vỡ vang lên vô cùng chói tai, Tần Phi Sương ngồi gần liền sợ đến giật nảy người, kinh hồn táng đảm nhìn dĩa cao điểm trêи mặt đất.

Cao Lộng Ngọc không nhanh không chậm nói: "Lui xuống hết!"

Lời này nói ra, bảy phần chính là chán ghét, ba phần còn lại chính là thiên uy không ai có thể xâm phạm của nàng.

Một đám tú nữ nghe xong liền rét lạnh cả người, vội vàng đứng dậy thi lễ rồi lui xuống, ai cũng sợ đến hoa dung thất sắc.

Tần Hoàn thấy Cao Lộng Ngọc dáng vẻ không vui, liền dâng chén trà hạ hỏa cho nàng: "Lộng Ngọc, đừng có sinh khí, uống chút trà đi."

"Đám tú nữ đó đều không có gì làm phải không? tất cả đều điều đến Hoán Y cục cho đỡ phiền toái."

"..."

Tần Hoàn thở dài, ở bên gò má nàng hôn một chút: "Cái này tuyệt không thể tùy hứng, bọn họ dù gì cũng là con của các vị đại quan, nếu ngài cùng lúc tranh chấp với nhiều trọng thần như vậy cũng không phải ý hay."

"Đúng là phiền chết ta mà!"

Tần Hoàn mỉm cười, tay vuốt nhẹ cái cổ cao kiêu hãnh của Cao Lộng Ngọc, nói: "Còn Hoàn nhi bồi ngài mà."

Cao Lộng Ngọc đưa mắt nhìn nàng, khóe môi cong lên: "Hoàn nhi hôm nay nàng đặc biệt ngoan nhỉ?"

"Còn không phải sợ các mỹ nữ kia cướp đi ánh nhìn của ngài sao?"

"Nếu như vậy, quả nhân phải hưởng thụ một chút cảm giác ghen tuông của Hoàn nhi rồi."

Tần Hoàn bật cười, nhéo nhéo cái mũi cao thẳng của nàng: "Ngài cũng chỉ giỏi trêu chọc ta, hôm nay không chiều ngài, chỉ sợ lửa giận của ngài sẽ lan khắp hoàng cung a."

Cao Lộng Ngọc nhàn nhạt cười, cúi xuống bên tai Tần Hoàn, cắn nhẹ vành tai của nàng, thở ra một hơi dài khoan kɧօáϊ.

Tần Hoàn hoàn toàn buông lỏng, để tùy ý Cao Lộng Ngọc đùa giỡn, dù gì nàng cũng cần được đại vương yêu thương để xoa dịu cảm giác bất an trong lòng a~

======================

Sáng sớm, Tần Hoàn nhận được thông truyền của Xuân Nhiêu, chính là Liêu thị và Tần Thái úy đến tìm nàng. Không cần nói cũng biết bảy phần là nịnh nọt nàng để Tần Phi Sương có được một cơ hội để thị tẩm, nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù có chết thì Tần Hoàn cũng không đẩy Cao Lộng Ngọc lên giường của nữ nhân khác.

Dù gì cũng tính là người một nhà, Tần Hoàn không thể không đón tiếp, chỉ là sắc mặt có chút không vui, giống như chỉ cần đạp vào cái đuôi của nàng, nàng liền quay lại cắn cho một phát thật đau.

Liêu thị cũng nhận ra Tần Hoàn không vui vẻ đón tiếp mình, nhưng vẫn giả vờ lôi kéo nàng, ôn giọng nói: "Ai u, Hoàn nhi từ lúc nhập cung đến nay, càng ngày càng xinh đẹp ra a."

Ánh mắt Tần Hoàn lộ ra vẻ chán ghét: "Chúng ta cũng không thân thiết đến vậy, Tần phu nhân vẫn nên gọi ta là Nhã Tần nương nương."

Liêu thị bực tức liếc nhìn Tần Thái úy, ý bảo hắn còn không mau đến nói vài lời?!

Tần Thái úy húng hắng ho một tiếng, đưa mắt nhìn Tần Hoàn, nói: "Nhã Tần nương nương, ngươi dù gì cũng là người của Tần gia, những lời này khó nghe này không nên nói ra."

"Vậy ta chỉ có thể nói những lời khó nghe hơn thôi."

"Ngươi..."

Tần Thái úy vốn định đứng lên giáo huấn Tần Hoàn, lại bị Đào Nhi ấn ngồi xuống lại, ánh mắt thâm trầm phóng thẳng vào hắn như đang cảnh cáo. Dù gì Đào Nhi cũng là cao đẳng tước quý, bước ra từ cấm vệ quân, khí tức lẫn uy nghiêm không ai có thể không sợ hãi. Tần Thái úy bị sát phạt tin tức tố của đối phương làm cho sợ hãi, liền che miệng ho một tiếng, an ổn ngồi xuống không dám manh động như khi nãy.

Tần Hoàn chán ghét đưa mắt nhìn hai người, nói: "Còn chuyện gì muốn nói, đều nói ra đi, bản cung cũng không rảnh rỗi đến mức ngồi nghe hai người day dưa lảm nhảm."

Liêu thị nghẹn lời, mặc dù giận đến muốn thổ huyết, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như bản thân là trưởng bối hiểu chuyện, không trách vãn bối bất kính.

"Ai, Nhã Tần nương nương, ngươi cũng biết Phi Sương nàng còn nhỏ, vẫn còn chưa hiểu chuyện, cho nên chuyện lần trước nàng làm, ngươi có thể hay không ở trước mặt đại vương nói tốt vài câu?"

Ngay lúc đó Xuân Nhiêu cũng từ ngoài cửa tiến vào, mang trà đặt lên trêи bàn cho Tần Hoàn, không nhanh không chậm nói: "Nương nương, đây là trà Phổ Nhĩ thượng hạng mà đại vương đặc biệt dặn nô tỳ mang đến cho nương nương dùng thử."

Nói xong, Xuân Nhiêu rót bình trà ra một ấm trà nhỏ hơn, rồi rót lại vào một chén trà họa tiết vân xanh, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp tẩm cung.

Tần Hoàn cầm chén trà lên, chậm rãi thưởng thức hương thơm, sau đó lại nhấp một ngụm nhỏ, trong miệng đều tràn ngập vị trà ngọt mát.

"Quả nhiên là thượng trà."

Tần Hoàn cảm khái một tiếng, sau đó mới đưa mắt nhìn phu phụ Tần Thái úy: "Châm cho Tần Thái úy và Tần phu nhân một chén trà đi."

"Vâng."

Xuân Nhiêu cầm ấm trà nhỏ lên, rót vừa vặn đủ hai chén trà, đem đặt trước mặt Tần Thái úy và Tần phu nhân.

Đợi khi Tần Thái úy và Liêu thị uống trà xong, Tần Hoàn mới chậm rãi mở miệng: "Tần Phi Sương căn bản cái gì cũng không biết, lại làm ra vẻ bản thân thật sự am hiểu, cố tình chọc giận đại vương, lần này xem ra Tần Phi Sương tự mình hủy đi tiền đồ rồi."

Nghe Tần Hoàn nói xong, mặt Tần Thái úy liền chuyển sang tái nhợt, còn Liêu thị sớm đã không còn thấy huyết sắc nào trêи mặt.

Tần Thái úy nhìn quanh, ngụ ý Tần Hoàn cho lui thị nữ hầu hạ, nhưng Tần Hoàn lại làm như không hiểu ý của hắn, đưa mắt nhìn khıêυ khí©h.

Suýt chút Tần Thái úy đã hộc máu, trừng mắt nhìn Tần Hoàn, đành phải rút trong tay áo một túi vải màu đỏ, đẩy về phía nàng.

Tần Hoàn nâng mắt: "Thứ này là gì?"

Liêu thị nhanh miệng nói: "Là chút lòng thành thôi."

Tần Hoàn cong khóe môi, cầm lên túi vải màu đỏ, mở ra xem thử một chút, bên trong đúng thật là hoàng kim.

Thấy Tần Hoàn nhận lấy thành ý, Liêu thị vui mừng ra mặt, nói: "Vậy Nhã Tần nương nương đã chịu giúp Phi Sương rồi?"

"Ai nói điều đó?"

Tần Hoàn đem túi vải đưa cho Đào Nhi, nói: "Hối lộ chính là tội nặng, lần này bản cung giao cho Tông Nhân phủ giải quyết, các ngươi tùy thời nói chuyện với họ."

Nói xong, Tần Hoàn đứng lên đi vào trong gian nghỉ của mình, ngụ ý muốn đuổi khách.

Xuân Nhiêu lập tức ra hiệu tiễn với Tần Thái úy và Liêu thị, hai người cũng chỉ có thể cắn răng nhịn nhục đứng lên ra về.