Chương 40

Sau lần hai người bỏ trốn dọa cho quần thần trong triều sợ đến mất ăn mất ngủ, thấy các nàng bình an trở về, mới buông xuống được gánh nặng trong lòng. Cũng vì chuyện này rất nhiều cung phi càng thêm chướng mắt Tần Hoàn, bắt đầu lên kế hoạch hãm hại nàng, Tần Hoàn đều một chiêu đỡ một chiêu, chống đỡ qua ba tháng. Mọi người chăm chăm nhìn vào cái bụng của Tần Hoàn, thấy nàng lâu như vậy vẫn không có tin mừng, liền thúc giục Cao Lộng Ngọc tuyển tú.

Nghe đến hai chữ [tuyển tú], Tần Hoàn giận đến đập bàn đập ghế, nổi trận lôi đình, nếu không phải Cao Lộng Ngọc sớm đến dập hỏa, chỉ sợ Tần Hoàn thật sự đến tận Dưỡng Tâm điện đối chất.

Biết rõ Cao Lộng Ngọc không phải loại người dễ thay lòng đổi dạ, nàng giận chính là tại sao bản thân đến giờ vẫn chưa mang thai, rốt cuộc có phải cơ thể nàng có vấn đề hay không?

Tìm đến Thái y, đều bảo nàng không sao, đều khuyên nàng điều dưỡng thân thể, thế nhưng qua ba tháng vẫn không có tiến triển gì là thế nào?

Chạy trời không khỏi nắng, cuối cùng cũng phải tuyển tú, bọn quan lại liên tục dâng lên hàng ngàn mỹ nữ, sẵn sàng để con mình làm thϊế͙p͙ mà chi ra một nửa sản nghiệp.

Tần Hoàn cùng với Trịnh Chiêu nghi được chọn để sàng lọc tú nữ năm nay, nếu là Trịnh Chiêu nghi nữ tử nào cũng đều chọn, đẹp xấu gì cũng chọn, hầu bao dày là được.

Vào đến vòng trong, Tần Hoàn thấy một đám tú nữ nghiêng thùng đổ chậu liền nổi điên, những người này cũng tự tin ở bên cạnh tuyệt đại phong hoa đế vương của nàng sao?

Thế là Tần Hoàn tức tốc đem đám tú nữ này đẩy về vị trí xuất phát, hỏi thử ai cho các nàng vào vòng trong, khai ra đều là Trịnh Chiêu nghi, Tần Hoàn liền đem chuyện nói cho Cao Lộng Ngọc giải quyết. Khi Cao Lộng Ngọc biết chuyện tức giận không nhẹ, một đám nữ tử xấu ma chê quỷ hờn như vậy cũng cho nhập cung chính là xem thường nàng rồi, liền phạt Trịnh Chiêu nghi trong cung một năm không được ra ngoài. Cũng vì chuyện đó, thù hận giữa Trịnh Chiêu nghi và Tần Hoàn càng thêm chất chồng.

Trong lúc tuyển tú, Tần Hoàn lại phát hiện ra Tần Phi Sương cũng có mặt, nàng ta cũng tham gia tuyển tú năm nay. Buồn cười hơn chính là Tần Thái úy, phụ thân của nàng lại đem hầu bao gửi cho nàng, mong để Tần Phi Sương được một lần thị tẩm.

Nói ra Tần Hoàn vừa chua xót vừa trào phúng, kết cuộc này đúng là quá buồn cười rồi đi, nàng theo đuổi Cao Trường Ca mà nàng ấy lại đuổi theo Tần Phi Sương, bây giờ Tần Phi Sương lại đem nàng ấy đá đi, lúc này nàng không biết nên vui hay buồn.

Đem chuyện này nói với Cao Lộng Ngọc, nàng ấy liền cao giọng nói: "Để Tần Phi Sương nhập cung."

Tần Hoàn vừa nghe nàng nói xong liền vui mừng ôm lấy nàng, ây dô, nàng cũng rất mong Cao Lộng Ngọc để Tần Phi Sương nhập cung a.

Xuân Nhiêu còn nghĩ Tần Hoàn bị điên rồi, hỏi ra mới biết Tần Hoàn sớm đã có kế hoạch, chính là đem Tần Phi Sương giam lỏng ở trong cung. Lúc đó cá nằm trêи thớt, còn sợ gì Tần Phi Sương giở trò? Lúc đó chuyện trả thù cũng dễ như trở bàn tay thôi.

Nghe xong kế hoạch của Tần Hoàn, Xuân Nhiêu kϊƈɦ động không thôi, ai u, nương nương vừa gả cho đại vương chưa lâu đã gian trá thấy rõ rồi a~

Sau khi chiếu chỉ để Tần Phi Sương được nhập cung ban xuống, ai nấy Tần gia đều vui mừng, đại tiểu thư Tần Hoàn làm được Nhã Tần, đại mỹ nhân như nhị tiểu thư nhất định cũng làm đến Quý phi a!!!

Khoảng hai ngày sau, Tần Hoàn đích thân đến Tôn vương phủ một chuyến, đi tìm Cao Trường Ca.

Lúc đến, trong phủ đã một trận náo loạn, Tôn vương nhiều ngày không rời khỏi phủ, giam mình trong phòng không rời đi nửa bước.

Tần Hoàn mạnh tay đem cửa phòng Cao Trường Ca đẩy ra, thân ảnh nhỏ nhắn phủ một tầng quang vựng, đôi hài thêu phượng hoàng nâng lên, nhấc chân bước vào trong phòng.

Cao Trường Ca nửa say nửa tỉnh nhìn ra ngoài cửa, thấy Tần Hoàn, liền nói: "Nàng đến là muốn xem ta thảm hại như thế nào sao? muốn cười nhạo ta sao?"

Tần Hoàn xua tay cho mùi rượu bay đi bớt, nhàn nhã ngồi xuống bàn trà, phát hiện trà trong bình đều đã nguội, liền đưa mắt nhìn Xuân Nhiêu.

Không cần hỏi Xuân Nhiêu cũng hiểu ý nàng, nhanh chóng cầm bình trà ra ngoài, đem cho gia nhân trong phủ nấu một bình trà khác.

"Ai, người ngoài nhìn vào, còn nhận ra Tôn vương cao quý hay không a?" Tần Hoàn như đùa như thật nói: "Như thế nào lại có bộ dạng thảm hại như vậy a?"

"Nàng muốn cười đều có thể cười, dù gì ta cũng thua rồi."

"Nào tính thắng hay thua, chỉ là bỏ ra nhiều hay ít mà thôi." Tần Hoàn nâng quạt lụa tròn trong tay mình lên, ánh mắt lấp lánh hữu thần: "Ngài tính toán kỹ như vậy, phí hoài nhiều công sức như vậy, cũng không tính ra được bản thân sẽ có ngày bị Tần Phi Sương đâm một nhát đau điếng. Còn ta, dưới sự tính toàn của ngài, chỉ chịu mỗi một lần thương tâm, lại tìm được người tâm đầu ý hợp, đời này kiếp này cũng không hối hận, thật sự không tốn một chút công sức nào."

Cao Trường Ca cười lạnh một tiếng: "Nàng đúng là đến để giễu cợt ta."

"Ta không có giễu cợt ngài, ta chỉ đang kể lại vài câu chuyện cho ngài nghe thôi."

Tần Hoàn đứng dậy, đoạt lấy bình rượu trêи tay Cao Trường Ca ném xuống đất, rượu trong bình văng tung tóe, tiếng gốm sứ vỡ nát vang lên thập phần chói tai.

"Cái bộ dáng tuyệt đại phong hoa của ngài đâu? Cao ngạo phong lưu của ngài đâu? Vì một người mà hủy hoại tiền đồ của mình, ngài trả giá như vậy, thấy có đắc hay không?"

Tần Hoàn nhấc chân bước đi, xoay lưng với Cao Trường Ca, đưa mắt nhìn mây trắng phiêu bồng bên ngoài.

"Bản cung cảm thấy, ngài chính là một người rất si tình, thật giống với Lộng Ngọc, chỉ là tình cảm của ngài vừa hèn mọn vừa yếu đuối."

Vừa vặn lúc đó Xuân Nhiêu mang bình trà mới vào, rót ra một chén trà cho Tần Hoàn, nói: "Nương nương thỉnh dùng trà."

Tần Hoàn bước đến bàn trà, nhàn nhã ngồi xuống, cầm lấy chén trà thơm ngát hương hoa, cầm lên nhấp một ngụm.

"Đời ta cưỡng cầu không được, càng cưỡng cầu càng dễ mất. Hơn nữa trước giờ đều chỉ là cái bóng phía sau Tần Phi Sương, nên rất dễ dàng thấu hiểu cảm giác bị người khác lạnh nhạt, trở nên vô hình là như thế nào."

Đem tách trà đặt xuống, Tần Hoàn chậm rãi mở miệng: "Từng cầu một đời bình đạm như thủy, cùng ái nhân tay nắm chặt tay đi hết kiếp này, chỉ là đời này ngài phụ ta!"

Tần Hoàn tức giận xốc người Cao Trường Ca lên: "Ngài phụ ta, kiếp này ngài phụ ta, phụ ta để đến với Tần Phi Sương, để rồi hôm nay Tần Phi Sương phụ ngài đến với vinh hoa phú quý!"

Cao Trường Ca yếu ớt thì thào: "Phải, Cao Trường Ca ta phụ nàng."

Tần Hoàn hất ngã Cao Trường Ca xuống đất, vung tay tát liên tục ba cái, thở gấp nói: "Một cái là trả lại cái tát lúc trước ngài dành cho ta, cái thứ hai là cho sự phụ bạc của ngài, tát thứ ba là trả mối hận trong lòng ta!"

"Hoàn nhi..."

"Ngài không xứng gọi tên ta!" Tần Hoàn cố gắng bình tĩnh nói: "Cao Trường Ca, ngài sẵn sàng đem ta dâng cho người khác, ngài sẵn sàng dùng những cái tát cùng lời nói lạnh lùng của ngài dành cho người yêu ngài bằng cả tính mạng. Ngài chính là loại người ích kỷ, đem tình yêu của người khác chà đạp dưới chân để có được thứ mà mình muốn."

"Ta xin lỗi... ta xin lỗi..."

"Xin lỗi? ngài không cần phải xin lỗi ta." Tần Hoàn nhấc môi cười: "Cũng cảm ơn đời này ngài phụ ta, cho nên ta mới có thể gặp đại vương, mới có thể ở bên cạnh ngài ấy."

"Nàng... nàng yêu mẫu hoàng rồi sao?"

"Ngài không nhận ra sao?" Tần Hoàn cười như không cười, nói: "Ta yêu đại vương mất rồi, ta yêu Cao Lộng Ngọc, muốn dùng cả đời này bồi nàng ấy, vì nàng ấy mà hy sinh tất cả ta cũng cam lòng. Ta cảm thấy chính mình rất ngu ngốc khi lúc đó đã bị những lời đường mật của ngài lừa gạt, những lời nói dùng để che mắt đó, thì ra chính ta là một người thích nghe những lời ngọt ngào giả tạo."

Cao Trường Ca đột nhiên bật cười, tiếng cười chua chát: "Thì ra bất cứ ai cũng sẽ bị quyền lực tiền tài che mắt, cả nàng cũng vậy, Hoàn nhi."

"Ngài nghĩ như vậy sao?"

"Tần Phi Sương vì quyền lực và danh vọng mới tiếp cận mẫu hoàng, nàng cũng như vậy, có phải hay không?"

Tần Hoàn ngồi xổm xuống, trước mắt Cao Trường Ca mỉm cười một cái: "Ngài nghĩ ai cũng như ngài và Cao Phi Sương sao? ngài lẽ nào muốn ta cả đời này đều chỉ yêu một mình ngài? Ngài chỉ có thể chấp nhận họ yêu ngài cũng không chấp nhận họ yêu một người khác khi ngài đã từ bỏ họ rồi, có phải hay không?"

"Nàng định biện minh cho mình?"

"Ta chính là cảm thấy tình cảm của ngài không những hèn mọn, yếu đuối mà còn rất ích kỷ nữa."

Tần Hoàn thở dài, vươn tay chỉnh lọn tóc dài tán loạn của Cao Trường Ca, phiêu phiêu nhẹ nhàng nói: "Tiểu nữ lại tin ngài nhất định có thể mang lại hạnh phúc cho ta, lần ngài vì ta mà quỳ ở Dưỡng Tâm điện, ta liền khẳng định ngài là người mà ta lựa chọn để phó thác chung thân."

Cao Trường Ca mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tần Hoàn.

Tần Hoàn chầm chậm nói: "Những lời này, chính là trước đây ta dùng tất cả tin tưởng, tất cả tình yêu của mình mà nói ra, hôm nay lần nữa nói ra, cho ngài biết ta đã từng yêu ngài rất nhiều. Chỉ là bây giờ, một chút cảm xúc trong câu nói đó cũng không nghe ra được, ta cuối cùng cũng có thể buông xuống được, cũng có thể quên đi tình cảm lúc trước dành cho ngài."

Nói xong, Tần Hoàn để Xuân Nhiêu dìu đứng dậy, nàng nhấc chân bước ra đến cửa, ánh nắng lấp lánh phủ lên thân thể nàng.

"Cao Trường Ca, chúng ta đường ai nấy đi, từ nay về sau xem nhau như người xa lạ, hôn lễ trước kia không cần phải nhắc lại."

"Hoàn nhi!"

Tần Hoàn dừng cước bộ: "Chuyện gì?"

"Tần Phi Sương không đơn giản như nàng nghĩ đâu!" Cao Trường Ca cao giọng nói: "Nàng ta rất biết lấy lòng tước quý, chỉ sợ ngay cả mẫu hoàng cũng không thể cầm lòng được!"

Tần Hoàn quay lại, khóe môi nâng lên một độ cong hoàn hảo: "Vậy là do Tần Phi Sương rất biết lấy lòng tước quý cho nên ngài mới mê muội như vậy sao?"

"Ta..."

"Đại vương không như vậy." Tần Hoàn kiên định nói: "Trêи đời này, ta không tin bất kỳ ai cả, chỉ tin Cao Lộng Ngọc."

...

"Đại vương, hôm nay Nhã Tần nương nương đúng là đi gặp Tôn vương."

Cao Lộng Ngọc hơi gật đầu, tiếp tục ngồi phê tấu chương.

Đào Nhi hỏi: "Đại vương, ngài không lo lắng sao?"

Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, cười nói: "Nếu là người khác, ta nhất định không tin, nhưng nếu là Hoàn nhi, ta nhất định sẽ tin."

Đào Nhi cười nói: "Đại vương ngài nói không sai, nương nương chính là đã tử tâm với Tôn vương, đến nói những lời cuối cùng, còn nói trêи đời này nương nương cũng chỉ tin mỗi ngài."

Cao Lộng Ngọc buông tấu chương xuống, nói: "Hoàn nhi là người mà quả nhân nhìn thấy nàng lớn lên, nàng cũng bồi bên cạnh ta bao nhiêu lâu, nếu ta không tin tưởng nàng thì còn tin tưởng ai đây?"

Đào Nhi định nói tiếp, lại nghe thấy có tiếng thông truyền bên ngoài, liền nói: "Đại vương, Nhã Tần nương nương đến rồi, ta cũng không tiện lưu lại."

"Hảo, đi đi."

Đào Nhi đi đến cửa sổ, chân điểm lên mặt đất nhún người nhảy ra ngoài, thân thủ tốt như vậy chỉ sợ cao đẳng tước quý cũng không theo kịp nàng.

Lát sau Tần Hoàn cũng tiến vào, thấy Cao Lộng Ngọc vẫn bận rộn, liền đi ra phía sau nàng ấy, giúp nàng ấy xoa bóp vai.

"Lộng Ngọc, bận rộn cả ngày rồi, nghỉ một lát dùng chút điểm tâm đi."

Tần Hoàn đợi Xuân Nhiêu đem cao điểm đặt lên bàn, liền cầm một khối đưa đến bên miệng Cao Lộng Ngọc.

"Cái này là cao quế hoa ta vừa mới làm, dùng một chút, ta nhớ không cho nhiều đường rồi."

Cao Lộng Ngọc mỉm cười, buông tấu chương trêи tay xuống, hé miệng đem khối cao quế hoa trêи tay Tần Hoàn ngậm vào trong miệng, vị ngọt thanh, đúng là không có cho nhiều đường.

"Sao rồi? có ngọt lắm không?"

"Không ngọt lắm, rất ngon."

Tần Hoàn vui vẻ nói: "Vậy ăn thêm một chút nhé?"

"Cũng được."

Tần Hoàn nhanh chóng cầm lấy khối bánh khác, tiếp tục uy cho Cao Lộng Ngọc. Còn sợ nàng ấy ăn nhiều đồ ngọt không tốt, liền chuẩn bị ít trà lạc, uống một ít, cảm giác như vị ngọt đều được sạch sẽ làm dịu đi.

Cho lui tất cả cung nữ thái giám trong điện, Cao Lộng Ngọc ôm Tần Hoàn ngồi lên đùi mình, vươn tay chỉnh lọn tóc dài của nàng.

"Hôm nay sao lại xuất cung sớm thế?"

"Đi gặp một người."

"Có thể nói cho ta biết không?"

Tần Hoàn quay đầu lại, cười nói: "Sao lại không thể nói chứ? ta đi gặp Tôn vương, an ủi nàng một chút, dù gì Tần Phi Sương đối với nàng cũng rất quan trọng."

"Nàng đi như vậy không sợ quả nhân ghen sao?"

Tần Hoàn nghe nàng nói xong liền bật cười, nhéo nhéo cái mũi nàng: "Ta biết đại vương không nhỏ mọn như vậy nha~"

"Làm sao nàng có thể biết rõ ta như vậy?"

"Chính là ở chỗ này." Tần Hoàn cầm lấy tay Cao Lộng Ngọc đặt lên ngực trái mình, giọng nói nhu nhuyễn ngọt ngào: "Nơi này tin tưởng Lộng Ngọc của ta không phải người ghen tuông mù quáng như vậy."

Cao Lộng Ngọc lướt tay trêи mũi Tần Hoàn, điểm nhẹ một cái, nói: "Tiểu đông tây, miệng nàng cũng ngọt không kém ta đâu."

Tần Hoàn híp mắt cười: "Còn không phải ngài dạy cho Hoàn nhi sao?"

"Bây giờ còn đổ lỗi cho ta?"

"Ai u, ngài đừng giận, Hoàn nhi rất sợ nha."

Dáng vẻ sợ hãi của Tần Hoàn nhìn rất giả, nhưng Cao Lộng Ngọc lại thấy thập phần khả ái, ở bên khóe môi đang cong lên của nàng ấy hôn một cái.

"Tiểu đông tây, miệng nàng thật ngọt."

"Của ngài cũng vậy."

Nói xong, Tần Hoàn ghì chặt cổ Cao Lộng Ngọc xuống, hai cánh môi chạm vào nhau, khát khao chạm vào, kịch liệt một trận triền miên.