Chương 39

"Ai, lưng của ta a."

Cao Lộng Ngọc buông tấu chương xuống, nhìn qua Tần Hoàn, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Lưng đau quá." Tần Hoàn buông mẫu thêu trêи tay xuống, ai oán nói: "Không biết có bị làm sao hay không."

"Để quả nhân xem."

Cao Lộng Ngọc rời khỏi chỗ ngồi, đi ra phía sau Tần Hoàn, giúp nàng ấn vào vài huyệt vị ở lưng.

"Thế nào rồi?"

"Đỡ hơn nhiều rồi." Tần Hoàn vỗ vai hai cái: "Vai cũng mỏi nữa."

"Để ta giúp nàng."

Bàn tay thon dài tinh tế đặt lên vai, nhẹ nhàng xoa bóp, động tác mạnh nhẹ hợp lý, khiến Tần Hoàn thoải mái thả lỏng người.

"Đại vương, ta nghe nói nữ nhân mang thai rồi, tâm tình sẽ thay đổi, sẽ dễ nóng nảy có đúng hay không?"

"Ta không rõ lắm."

Tần Hoàn quay đầu lại, khó hiểu hỏi: "A? Sao lại không rõ? Ngài có đến tận bảy hài tử kia mà."

Cao Lộng Ngọc cười gượng một tiếng: "Thật ra lúc các nàng mang thai, ta cũng không có đến gặp các nàng, đến tận khi hài tử biết đi biết nói đến vấn an ta, ta mới biết đó là con của mình."

Tần Hoàn cảm khái: "Ngài chính là mẫu hoàng vô tâm vô phế a."

Cao Lộng Ngọc: "..."

"Đại vương, ngài có thấy dạo này ta rất hay nóng nảy không?" Tần Hoàn chồm người đến, tủm tỉm cười: "Có khi nào ta mang thai rồi hay không?"

Trong mắt Cao Lộng Ngọc lóe lên một tia bi thương, đem Tần Hoàn ôm vào lòng, không có trả lời, chỉ là tâm một trận lạnh lẽo.

"Đại vương, làm sao thế?" Tần Hoàn vỗ vai nàng hai cái: "Ngài có sao không? không cần cảm động đến mức này a."

"Hoàn nhi, nếu chúng ta thật sự không thể có con với nhau, nàng sẽ như thế nào?"

"A? Làm sao được chứ?" Tần Hoàn chớp mắt nói: "Thân thể ta rất khỏe mạnh a, cũng không có vấn đề gì, hơn nữa ngài cũng mới tam tuần thôi mà."

"Ta nói nếu như."

"Nếu như à?" Tần Hoàn gõ gõ cằm, nghĩ ngợi một chút, nói: "Có lẽ ta sẽ rất buồn, nhưng không sao, chỉ cần ngài không chê ta, còn ở bên cạnh ta liền tốt rồi."

"Ta không chê nàng, sẽ dùng cả đời này bồi bên cạnh nàng."

"Đại vương, sao lại nói chuyện này thế?"

"Không có gì, chỉ là lo lắng một chút thôi." Cao Lộng Ngọc vuốt ve gò má nộn hồng của Tần Hoàn, nói: "Tối rồi, ngủ một chút đi."

"A, ta sắp thêu xong rồi, đại vương đợi ta thêu xong rồi ngủ được không?"

"Tối rồi, có chuyện quan trọng hơn để làm."

Cao Lộng Ngọc đem mẫu thêu ném lên cái ghế bành gần đó, một phát ôm Tần Hoàn lên giường, hung hăng đè xuống.

"Ô, đại vương, ngài gấp gáp cái gì? lại bị nương phát hiện bây giờ!"

"Nàng nhỏ giọng một chút là được rồi!"

"Ta đã nói ta không có lớn tiếng mà!!!!"

"Hảo, hảo, nàng không có lớn tiếng, chỉ có tai ta không tốt, nghe nàng nói xong tai cũng ù đi rồi."

"..."

------------------------------------

Sáng sớm, có người tìm đến nhà của Dương thị, không ai xa lạ, chính là người hàng xóm lúc nào cũng qua lại nói chuyện với Dương thị. Cũng vì hai người đều đang ở một mình, cho nên thường xuyên qua lại nói chuyện với nhau đỡ buồn, cũng tính là người quen.

Lúc Mã thị nhìn thấy Cao Lộng Ngọc, liền hỏi một câu: "Quân quý này đã gả đi hay chưa vậy?"

Tần Hoàn nghe xong liền cười nghiêng ngả, cười đến không thể thở.

Còn Cao Lộng Ngọc thì trưng ra bộ mặt như đưa đám, ai oán nhìn Mã thị, giống như bị Mã thị mượn tám trăm điếu tiền không chịu trả.

Sau khi nghe Dương thị nói qua Cao Lộng Ngọc là tước quý, còn là phu tế của Tần Hoàn, Mã thị mới cười hòa xin lỗi.

Mã thị cười nói: "Tước quý như vậy xinh đẹp, cho nên ta nhận không ra a."

Cao Lộng Ngọc cười cũng cười không nổi, nàng cũng không cần nhận cái lời khen xinh đẹp dành cho quân quý này.

"Ngươi đây nhất định là người biết chữ đi, có thể hay không giúp ta viết một đôi câu đối thật đẹp, treo ở trước nhà a."

Cao Lộng Ngọc cũng không có lý do gì để từ chối, nhờ Tần Hoàn giúp mình mài mực, suy nghĩ một chút liền viết hai câu đối.

Tần Hoàn nhỏ giọng nhắc nhở: "Lộng Ngọc ngài nên viết xấu một chút đi a, để người khác nhận ra đây là chữ của ngài thì không hay."

Nghe thấy Tần Hoàn nói cũng rất có đạo lý, Cao Lộng Ngọc liền cố tình viết khác đi, sau đó đưa hai câu đối cho Mã thị.

Mã thị xem qua, cũng là người biết chữ chỉ là viết không đẹp cho nên không dám viết câu đối, thấy chữ của Cao Lộng Ngọc thanh thoát nhẹ nhàng, uyển chuyển như bay không khỏi thán phục.

"Ây, ngươi a, bề ngoài rất đẹp, viết chữ cũng không tệ a."

Cao Lộng Ngọc hơi cười, đem bút đặt lại xuống bàn.

"Phải chi con gái ta chậm nửa tháng hẵn gả đi thì có được ngươi làm tế tử rồi."

Khóe môi Tần Hoàn co giật, nói: "Mã phu nhân, ta cùng nàng thành thân gần hai tháng rồi."

"Ai u, vậy con gái lớn của ta gả chậm hai tháng là được rồi."

Tần Hoàn: "..."

Dương thị cười nói: "Nha đầu ngốc, Mã phu nhân đùa với con thôi, Mã phu nhân chỉ có nam tước quý đều đã lấy vợ cả rồi."

Lúc này Tần Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm, dọa chết bảo bảo rồi a~

Không quấy rầy trưởng bối nói chuyện, Tần Hoàn và Cao Lộng Ngọc cùng đi ra ngoài sân dạo một chút. Lúc đến mảnh vườn trồng đầy hoa đào, Tần Hoàn không khỏi phấn khích chạy quanh, tay đưa ra đón lấy những cánh hoa màu phấn hồng.

"Nàng thích hoa đào sao?"

"Ta thích hoa đào, cũng thích hoa lê trắng nữa." Tần Hoàn quay đầu lại, cười nói: "Chỉ là khi thấy hoa đào, lòng liền ngập tràn an bình, mọi mệt mỏi dường như đều tan biến cả."

Cao Lộng Ngọc mỉm cười, tiến đến ôm lấy thắt lưng của Tần Hoàn, nói: "Có ta ở đây ra, mệt mỏi đều để ta gánh thay nàng."

"Ta lại không nỡ a." Tần Hoàn xoay lại, xoa xoa gò má của Cao Lộng Ngọc: "Ngài sinh ra là vì bách tính thiên hạ, chỉ một phần là dành cho ta, nếu ta cứ chiếm lấy ngài không buông, nhất định sẽ trở thành độc phi lưu danh thiên cổ rồi."

Cao Lộng Ngọc nhịn không được bật cười, nhéo nhéo gò má nàng, nói: "Hảo, không nói lại nàng."

Tần Hoàn cũng mỉm cười, phát hiện cách đó không xa có một cái đu dây nhỏ, liền kéo tay áo của Cao Lộng Ngọc.

"Nhìn nàng xem, thấy đu dây đã vui vẻ như vậy, còn nói không phải hài tử?"

Tần Hoàn bĩu môi: "Ta mới không phải hài tử!"

"Hảo, hảo, nàng không phải hài tử."

Tần Hoàn cũng không cãi nhau với Cao Lộng Ngọc nữa, nhanh chóng chạy đến cái đu dây, vươn tay nắm lấy hai sợi dây thừng cứng cáp bên cạnh, thích thú đưa mắt nhìn nàng.

Cao Lộng Ngọc hiểu ý Tần Hoàn, liền tiến đến, giúp nàng đẩy đu dây.

Tần Hoàn thích chí cười vang, càng lên cao, càng nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh, nàng cũng chưa từng nhìn thấy thành Vũ Dương từ nơi cao như vậy.

Nhìn thấy Tần Hoàn vui vẻ như vậy, Cao Lộng Ngọc cũng kiềm không được mỉm cười, càng đẩy đu dây cao hơn, để nàng ấy có thể ngắm nhìn bầu trời ấy rộng hơn nữa.

Tần Hoàn chơi đến vui vẻ, lúc rơi xuống liền kéo tay áo của Cao Lộng Ngọc, nói: "Ngài cũng ngồi, ta đẩy cho ngài."

"Nàng không đủ sức đâu." Cao Lộng Ngọc nhéo cái mũi cao thẳng của nàng: "Có khi nàng chỉ đẩy ta xê dịch được vài phân."

Tần Hoàn bĩu môi, nói: "Đáng ghét."

Cao Lộng Ngọc vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tần Hoàn, kéo nàng dựa vào lòng mình, ngón tay luồn vào suối tóc đen dài mềm mượt.

Tần Hoàn cúi người ôm chặt thắt lưng của Cao Lộng Ngọc, chậm rãi nói: "Nhất tâm nhất ý bất khả vong."

Cao Lộng Ngọc nâng tay vuốt nhẹ lên hàng mi dài, lên chiếc mũi cao cùng đôi môi mềm mại như hai cánh hoa đào của nàng.

"Hoàn nhi, có những lời này của nàng, quả nhân có chết cũng cam lòng."

"Sao lại nói như vậy chứ?" Tần Hoàn hôn trộm lên gò má của nàng một cái: "Ngài cả đời này phải bồi ta, nhớ đó, nếu ngài bỏ ta đi trước, kiếp sau ta sẽ không tìm ngài, để ngài cô đơn đến chết."

Cao Lộng Ngọc phì cười, ở bên khóe môi Tần Hoàn hôn nhẹ: "Hảo, quả nhân rất sợ không có nàng bên cạnh, đời này nhất định phải bồi nàng đến tận cùng."

Tần Hoàn cong lên khóe môi, dựa vào vai của Cao Lộng Ngọc, ôm nhau như vậy, đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Đến trưa thì Dương thị cũng tiễn Mã thị về, nghe nói con trai của Mã thị đưa con dâu trở về thăm mẹ, cho nên Mã thị phải về sớm chuẩn bị.

Tần Hoàn cũng ra tiễn Mã thị, lại vô tình nhìn thấy một đoàn xe ngựa đang chầm chậm đi tới, thầm than, thôi xong!!!

Cao Lộng Ngọc cũng nhìn thấy, nhíu nhíu mày, đánh hơi nhanh thật!

Nhiễm Không Hoa từ trêи ngựa nhảy xuống, cung kính nói: "Đại vương, Nhã Tần nương nương, chúng thần đến đón các ngài."

Tần Hoàn còn chưa bồi nương được bao lâu, lại phải trở về, có chút nuối tiếc nắm lấy tay của Dương thị.

"Nương, nhi nữ phải trở về rồi, ngài nhớ giữ sức khỏe nhé?"

Dương thị thấy con gái gấp gáp phải trở về, liền vội vàng khuyên nhủ đôi câu: "Hoàn nhi hồi cung nhớ không được giống ở đây hồ nháo, sớm sớm sinh con cho đại vương, có biết hay không?"

"Con nhớ rồi nương."

Tần Hoàn gỡ vội vòng tay của mình dúi vào tay Dương thị: "Cái này nương giữ lấy, nếu nhớ nhi nữ thì lấy ra xem, không cầm lòng được có thể vào cung thăm nhi nữ."

"Hảo, nương nhất định sẽ đến thăm con."

Tần Hoàn luyến tiếc nhìn Dương thị thêm một cái nữa mới để Cao Lộng Ngọc dìu lên trêи kiệu, nàng vội xốc mành nhìn ra, thấy Dương thị mắt cũng nhiễm đầy nước.

Cao Lộng Ngọc ôm lấy thắt lưng của Tần Hoàn, nói: "Không khóc, lần tới lại dẫn nàng đi."

"Vâng."

Tần Hoàn buông mành xe xuống, đem nước mắt nuốt vào trong lòng, ngoan ngoãn dựa vào lòng Cao Lộng Ngọc.

Đoàn xe nhanh chóng lắc lư rời đi, Dương thị nhìn theo rất lâu, nhẹ nâng tay áo lau lệ ở khóe mi, nhìn thấy nhi nữ hạnh phúc như vậy cũng rất vui vẻ.

Đột nhiên Mã thị ở đối diện chạy đến, đứng ở nơi kiệu xe vừa đỗ, dập đầu quỳ lại, liên tục hô đại vương vạn tuế.

Dương thị kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi biết cả rồi?"

"Ai, con trai ta làm quan trong triều, hắn nhận ra chữ viết của đại vương, hắn nói mặc dù cố ý viết xấu đi nhưng có thể khẳng định là chữ của đại vương a!"

Mã thị có chút ghen tỵ nói: "Ngươi a, đúng là có phúc mới sinh được một đứa con gái làm Nhã Tần, còn được chính đại vương đưa đến nhà thăm nương thân nữa."

Dương thị thở dài, nói: "Ta thật không mong nó gả cho gia đình quyền quý, mỗi lần nhớ nó, đều không thể gặp, luôn lo sợ nó bị người ta ức hϊế͙p͙."

Nói xong, Dương thị nhìn theo bóng kiệu xe khuất đi, trong lòng ngổn ngang.