Chương 3

Lúc sắp đến đại môn Dưỡng Tâm điện, Tần Hoàn đã nghe thấy tiếng nói của Tôn vương, đồng thời thấy được thân ảnh quen thuộc đó đang quỳ trước đại môn Dưỡng Tâm điện.

"Mẫu hoàng, nhi thần thật sự muốn thú Tần đại tiểu thư, xin ngài tác thành."

Tần Hoàn chấn kinh rồi, nàng vội vàng nép vào cánh cửa, dõi mắt nhìn ra ngoài. Chẳng biết Tôn vương đã quỳ bao lâu, chỉ thấy gương mặt có chút phờ phạt, tóc có chút rối loạn. Rõ ràng là Tôn vương tôn quý, lại vì muốn thú nàng mà quỳ ở đại môn Dưỡng Tâm điện, cho dù lòng dạ sắt đá cũng không đành lòng, đừng nói đến kẻ hữu tình như Tần Hoàn đây.

Suy nghĩ một chút, Tần Hoàn chầm chậm đi ra, đến bên cạnh Tôn vương gia, gọi khẽ: "Đại điện hạ."

Cao Trường Ca giật mình, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Tần Hoàn, có chút xấu hổ, vội vàng nói: "Tần tiểu thư, ta..."

Tần Hoàn thấy nàng xấu hổ, bản thân cũng xấu hổ theo: "Điện hạ, ngài không cần vì... vì... chuyện này không đáng để ngài tự làm khổ mình đâu."

"Ta không cảm thấy khổ, ta chỉ là..." Cao Trường Ca lúng túng, đưa mắt nhìn Tần Hoàn: "Tần tiểu thư, ta thật sự... rất thích nàng... cho nên mới đến đây cầu xin mẫu hoàng tác thành... ta... có phải nàng không đồng ý nên mới đến tìm mẫu hoàng hay không?"

Tần Hoàn vội vàng lắc đầu, sau đó phát hiện bản thân quá mức phóng túng, liền cúi đầu xấu hổ: "Điện hạ không nên nói như vậy, Tần Hoàn cũng ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, chỉ là không nghĩ điện hạ cũng như Tần Hoàn mà... mà..."

"Nếu vậy chúng ta chính là lưỡng tình tương duyệt rồi."

"Điện hạ, ngài không nên nghĩ Tần Hoàn quá phóng túng, chỉ là..."

"Tiểu thư đương nhiên không phóng túng, ta cũng quá đường đột, tiểu thư cũng đừng trách ta."

"Điện hạ, ngài không đường đột." Tần Hoàn nói tiếp: "Nhưng ngài định cứ như vậy quỳ ở đây sao?"

Cao Trường Ca chán nản nói: "Mẫu hoàng vẫn chưa đồng ý, ta làm sao có thể đi a?"

"Vậy Tần Hoàn quỳ cùng ngài."

Nói xong, Tần Hoàn liền xoay người quỳ xuống bên cạnh Cao Trường Ca.

"Tần Hoàn, nàng đừng nên như vậy, nàng dù gì cũng là quân quý."

Tần Hoàn nghiêng đầu mỉm cười: "Điện hạ ngài thiên kim chi khu, vì Tần Hoàn mà quỳ, Tần Hoàn làm sao có thể không đau lòng đây?"

Cao Trường Ca kinh ngạc một chút, liền mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay của Tần Hoàn.

Lần đầu được tước quý mình thầm thương trộm nhớ nắm tay, Tần Hoàn có chút kϊƈɦ động, cúi đầu che giấu xấu hổ.

Chẳng biết quỳ bao lâu, bởi vì với Tần Hoàn, thời gian trôi qua đều là vô nghĩa cả.

Đại môn Dưỡng Tâm điện xuất hiện một thân ảnh bạch sắc, đang đưa mắt liếc nhìn hai người.

"Trường Ca, ngươi lại muốn làm gì đây?"

Cao Trường Ca vội vàng nói: "Mẫu hoàng, nhi thần muốn cùng Tần tiểu thư kết phát phu thê, xin mẫu hoàng thành toàn."

"Không phải quả nhân đã nói chuyện này bàn sau hay sao?"

"Nhưng..."

"Đủ rồi!" Cao Lộng Ngọc tức giận quát: "Người đâu, đưa Tôn vương về phủ, không có sự cho phép của ta, không để nó tùy ý ra ngoài. Đưa cả Tần Hoàn về phủ, không được khinh suất!"

"Vâng!"

Mắt thấy bản thân sắp bị tách khỏi Tôn vương, Tần Hoàn lúng túng níu tay nàng: "Điện hạ."

Cao Trường Ca giữ chặt tay nàng, nói: "Chờ ta, ta nhất định sẽ thú nàng!"

"Điện hạ!"

Cao Trường Ca bị hai thị vệ đưa ra khỏi hoàng cung, chỉ lưu lại bóng lưng cho Tần Hoàn. Nàng đưa mắt nhìn nữ nhân cao cao tại thượng trêи đó, liền mím chặt môi, đứng dậy, cùng nha hoàn Xuân Nhiêu trở về phủ.

Cao Lộng Ngọc lảo đảo lùi về phía sau một chút, may mắn Lý công công đỡ kịp, cuống quít nói: "Đại vương, ngài làm sao vậy?"

"Có phải vừa rồi, Hoàn nhi dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta hay không?"

Lý công công nói: "Đại vương nghĩ nhiều rồi."

"Chỉ mong là ta nghĩ nhiều..."

...

"Đại tiểu thư hồi phủ."

Tiếng thông truyền bên ngoài làm Dương thị chú ý, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, thấy nhi nữ bình an trở về liền thở phào nhẹ nhõm.

"Hoàn nhi, vừa rồi đại vương triệu kiến con là có chuyện gì vậy?"

Tần Hoàn nhìn quanh, nói: "Nương, về phòng lại nói."

"Hảo."

Hai người song song đi trở về Nam Uyển, đem cánh cửa đóng lại cẩn thận, lúc này Tần Hoàn mới yên tâm, xoay người ngồi xuống cạnh Dương thị.

Bị con gái là cho hồ đồ, Dương thị hỏi: "Làm sao rồi?"

"Nương, nhi nữ lần này tiến cung là vì chuyện hôn sự của Tôn vương."

"Hôn sự của Tôn vương thì liên quan gì đến con?"

Tần Hoàn cười, xấu hổ nói: "Là Tôn vương muốn thú con."

"Làm sao?" Dương thị kinh ngạc: "Tôn vương muốn thú con sao?"

"Vâng." Tần Hoàn nói tiếp: "Lúc đầu nhi nữ cũng không tin, khi thấy Tôn vương quỳ trước Dưỡng Tâm điện cầu xin thánh thượng ân chuẩn cho ngài lấy nhi nữ, nhi nữ liền không còn nghi ngờ gì nữa."

"Vị Tôn vương này thân phận cao quý, lại vì con mà quỳ trước Dưỡng Tâm điện, khẳng định đối với con là một mảng chân tâm." Dương thị cười nói: "Hảo nhi nữ, cuối cùng cũng tìm được một chỗ cho con dựa dẫm rồi."

"Nương, chuyện cũng không thuận lợi lắm đâu."

"Làm sao a?"

Tần Hoàn thở dài một phen, nói: "Đại vương không đồng ý, còn trách phạt Tôn vương."

"A? Thật như vậy?" Dương thị xoắn xuýt lên: "Vậy phải làm sao đây?"

"Nhi nữ cũng không biết phải làm thế nào mới được, vì chuyện này mà Tôn vương chịu không ít khổ, nhi nữ rất lo lắng cho ngài."

"Đừng lo, ta nghĩ Tôn vương hẳn không có chuyện gì đâu." Dương thị nói tiếp: "Con định sắp tới sẽ như thế nào?"

"Con sẽ đi tìm Tôn vương, cùng ngài ấy thảo luận cách thuyết phục đại vương."

"Như vậy cũng tốt." Dương thị nắm lấy tay của Tần Hoàn, nói: "Nương cũng chỉ mong con có một nơi thật tốt để gả vào, an an ổn ổn mà sống, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu cả đời bình an."

"Nhi nữ đã nhớ." Tần Hoàn mỉm cười, nói: "Sau này gả cho Tôn vương rồi, nhi nữ vẫn sẽ thường xuyên trở về thăm ngài."

"Tốt lắm, tốt lắm, hảo nhi nữ của nương."

Tần Hoàn an ổn để Dương thị ôm vào lòng, mỉm cười, chỉ cần bên cạnh nàng có nương, có người nàng tối yêu thương, như vậy đã là mãn nguyện rồi.

-----------------------

Loạt xoạt vài tiếng vang lên, từng trang giấy được tỉ mỉ viết lên, mực vẫn chưa khô, nồng đậm hương thơm. Thừa Đức bên cạnh thu gom những tờ giấy đã viết xong, rồi lại tiếp tục mài mực để Tôn vương tiếp tục sao chép thơ văn.

"Điện hạ, ngài cứ như vậy sao chép thi văn hay sao a?"

"Đương nhiên, ta lúc này nên ngoan ngoãn nghe theo mẫu hoàng, để ngài thật sự nghĩ ta toàn tâm toàn ý đối với Tần Hoàn, lúc đó cơ hội thành công sẽ cao hơn."

"Nhưng chép phạt một ngàn bản không phải chuyện đùa, hay để nô tài cùng ngài viết?"

"Không cần đâu." Cao Trường Ca nâng bút chấm vào mực, tiếp tục viết: "Mẫu hoàng nhận ra chữ của ta, nếu ngươi giúp ta, nàng nhất định sẽ hoài nghi."

Thừa Đức chỉ có thể ngồi ở bên cạnh giúp mài mực, nói tiếp: "Điện hạ, chuyện này có thể thành công sao? nô tài thật sự rất lo lắng, ngài cứ như vậy đối đầu với thánh thượng không phải ý hay."

"Ta đương nhiên biết không phải ý hay." Cao Trường Ca siết chặt cây bút trêи tay, lãnh liệt nói: "Nhưng vì vương vị, ta không từ bất kỳ thủ đoạn nào, kể cả lợi dụng Tần Hoàn!"

"Chỉ lo sợ khi ngài có được Tần tiểu thư, thánh thượng lại chết tâm, lúc đó lại mất cả chì lẫn chài."

"Sẽ không." Cao Trường Ca ung dung nói: "Nàng cũng không phải người vô tâm, chờ đợi Tần Hoàn trưởng thành cũng đã mười năm, không dễ dàng buông xuôi như vậy đâu."

"Thần lại nghĩ thánh thượng không dễ dàng để yên cho ngài đâu."

"Ta cũng đã sớm có tính toán." Cao Trường Ca cười lạnh: "Nếu mẫu hoàng đối phó ta, ta liền đem Tần Hoàn ra làm bia đỡ, xem thử mẫu hoàng còn nghĩ đối phó ta nữa hay không?"

"Điện hạ anh minh."

"Lúc này không nên kinh động nhiều người, nhất là Tần phủ, nên để Tần Hoàn sốt ruột một chút, có như vậy kế hoạch của chúng ta mới có thể thành công mỹ mãn."

"Thần đã biết."

Thừa Đức nhìn quanh phủ, đè thấp giọng: "Còn về chuyện của Tần nhị tiểu thư."

"Phi Sương ta đã sớm có tính toán, lần trước Tần Hoàn đánh nàng ba roi, ta lần này khiến Tần Hoàn chết trong đau khổ, không còn đường lui!"

"Điện hạ, ngài như vậy yêu Phi Sương tiểu thư, ngài lại thú Tần Hoàn tiểu thư, nô tài e là..."

"Ta tin Phi Sương hiểu ta." Cao Trường Ca đặt bút xuống, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ta chờ đợi Phi Sương cũng không ít hơn mẫu hoàng chờ đợi Tần Hoàn, ta tin, ta nhất định có được Phi Sương."

"Điện hạ như vậy tài năng, sau này còn là nhất quốc chi quân, làm sao có nữ tử nào không động lòng đây?"

Cao Trường Ca bật cười, đem vòng tay trêи tay mình tháo xuống, đưa cho Thừa Đức: "Mang đến cho Phi Sương."

"Vâng."

Thừa Đức chớp nhoáng một cái liền biến mất, chỉ còn lại cánh cửa khép hờ...