Chương 38

Đem Cao Lộng Ngọc đẩy vào một gian phòng nhỏ, Tần Hoàn cẩn thận đóng cửa lại, sau đó đi xung quanh nàng ấy, cười rất mờ ám.

Cao Lộng Ngọc mao cốt tủng nhiên, hỏi: "Làm cái gì thế?"

"Lộng Ngọc, ngài hôm nay sao lại nghe lời ta nói như vậy a?" Tần Hoàn tủm tỉm cười nói: "Có phải là có âm mưu hay không?"

Cao Lộng Ngọc dở khóc dở cười: "Làm gì có âm mưu chứ."

"Ta không tin!" Tần Hoàn chọt chọt thắt lưng của nàng: "Khai thật đi, nếu không ta không tha cho ngài đâu."

"Muốn ta nói cũng được."

Cao Lộng Ngọc xoay người đi đến bàn trà ngồi xuống, đưa mắt nhìn Tần Hoàn, ý bảo nàng qua đây ngồi. Tần Hoàn nhanh chóng ngồi xuống đối diện, thế nhưng Cao Lộng Ngọc lại bất mãn trừng nàng, khiến nàng ngây ra không biết mình đã làm sai cái gì.

"Qua đây ngồi."

Cuối cùng cũng hiểu ý của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn nhấc ʍôиɠ đi qua bên kia, ngồi lên đùi nàng ấy, sau đó tiếu ý mới xuất hiện trêи mặt của đế vương mặt dày.

Cao Lộng Ngọc ở bên cổ Tần Hoàn hôn một cái, cất giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: "Nói thật ở trước mặt nương nàng, ta nửa câu cũng không dám nói, đều tùy theo ý nàng bài bố cả."

"A? tại sao?"

"Khi nãy gọi nhạc mẫu, liền cảm thấy ngượng miệng..."

Tần Hoàn: "..."

"Nàng bằng tuổi ta, ta lại lấy con gái của nàng, như vậy... có chút không thỏa đáng..."

Tần Hoàn phốc một tiếng bật cười, nhéo nhéo gò má của Cao Lộng Ngọc, nói: "Ngài a, nghĩ nhiều rồi, thật ra ta đùa ngài thôi, nương ta lớn hơn ngài gần năm tuổi đó."

Cao Lộng Ngọc: "..."

"Làm sao rồi? sao không nói gì hết?"

Còn chưa kịp định thần đã bị đối phương hung hăng đè xuống bàn trà, Tần Hoàn kinh hãi mở to mắt, ai nha, ai nha, đế vương mặt dày giận thật rồi!!!

Cao Lộng Ngọc bất mãn nói: "Nàng dám đùa giỡn ta?"

"Ta lúc đầu nói là hình như mà, cũng là tại ngài nghĩ nhiều thôi~" Tần Hoàn nói tiếp: "Quân quý nào giống tước quý các ngài mười hai mười ba đã vỡ lòng, quân quý cần rất nhiều thời gian để có tin tức tố thu hút tước quý, còn phải dưỡng thân thể rất lâu mới có thể sinh con, đều là do ngài không chịu suy nghĩ kỹ a."

"Nàng còn đổi lỗi cho quả nhân?"

"Sự thật chính là như vậy mà!"

"Được, nàng giỏi lắm." Cao Lộng Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay phải cho nàng biết sự lợi hại của ta."

Tần Hoàn khổ sở ngăn hành vi vô lại của Cao Lộng Ngọc, nói: "Ây, ngài như thế nào lợi hại, ta đều biết cả rồi, không cần phải thử lại đâu a."

Cao Lộng Ngọc tiếp tục giả điếc, tay đặt ra sau cái gáy duyên dáng, hung hăng kéo Tần Hoàn vào một nụ hôn.

"Hô..."

Tần Hoàn không thể thở được, hơi giãy dụa, càng bị Cao Lộng Ngọc kiềm chặt hơn, có cảm giác thắt lưng cũng đã bị cởi ra. Y phục kéo xuống đến tận thắt lưng, làn da trắng nõn như bạch ngọc, cái cổ cao kiêu hãnh, cùng với nhu nộn bộ vị ấn vào trước ngực của đối phương. Ngón tay thon dài tinh tế ấn nhẹ trêи tuyến thể nhu nộn sau gáy, vuốt ve vài cái, thúc giục đối phương mau phóng xuất cầu yêu tin tức tố.

Bị đối phương đùa giỡn đến phản ứng, Tần Hoàn hít một ngụm không khí để điều chỉnh nhịp thở, chầm chậm phát ra cầu yêu tin tức tố, ngọt ngào đến mức tước quý nào cũng có thể vì nàng mà phát cuồng.

Chờ đợi được Tần Hoàn đáp lại, Cao Lộng Ngọc gấp gáp muốn tiến vào, lại nghe thấy một tiếng đẩy cửa chi nha. Tần Hoàn kinh sợ nhìn ra ngoài, phát hiện là Dương thị, mặt càng thêm đỏ, vội vàng kéo y phục lên che thân thể mình lại.

Dương thị đứng ngây ra rất lâu, sau đó mới xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại, còn để lại một câu: "Xin lỗi."

Tần Hoàn: "..."

Cao Lộng Ngọc: "..."

Tần Hoàn tiện tay cầm lấy cái nệm vải bên cạnh đánh vào người Cao Lộng Ngọc: "Hôn quân, đều bị nương nhìn thấy rồi kìa!"

Cao Lộng Ngọc: "Còn không phải do nàng quá lớn tiếng sao?"

"Ta khi nào lớn tiếng?"

"Vậy ai mới vừa rêи lên?"

Tần Hoàn thẹn quá hóa giận tiếp tục cầm nệm vải đánh nàng: "Không cho nói! Không cho nói!"

Cao Lộng Ngọc vội vàng nhảy ra khỏi bàn trà, nói: "Rõ ràng là nàng sai mà."

"Ngài đứng lại đó cho ta, hôm nay ta phải đánh chết ngài, hôn quân!!!"

Cao Lộng Ngọc đem cửa đẩy ra, nhanh chóng chạy ra ngoài, không quên nhắc nhở: "Nàng xem y phục của mình rồi hẵn chạy ra ngoài!"

Tần Hoàn ném cái nệm vải xuống, tức giận quát: "Ngài giỏi lắm Cao Lộng Ngọc, ta mặc xong y phục sẽ tiếp tục đánh ngài!"

Một đám nha hoàn đang quét dọn, nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, đại tiểu thư cư nhiên đánh cả đại vương a!?

...

Hôm nay Dương thị cảm thấy rất áp lực, bởi hai điều sau đây: Thứ nhất, tế tử của nàng, đương kim thánh thượng hôm nay đích thân đến tận đây để thăm mẹ vợ, thật sự là thụ sủng nhược kinh a~

Điều thứ hai chính là đứa con gái ngốc của nàng cư nhiên lại gây gỗ với đại vương, hai người chiến tranh lạnh trêи bàn ăn, một lời cũng không nói, khiến người ngồi giữa như Dương thị cũng cảm thấy nghẹt thở a~

Dương thị thúc vào khủy tay Tần Hoàn, nói nhỏ: "Mau gắp thức ăn cho đại vương đi."

"Tại sao con phải gắp a?" Tần Hoàn thản nhiên nói: "Nàng ấy có tay mà!"

Dương thị: "..."

Nha đầu ngốc này, có phải muốn chết rồi hay không mà nói những lời này!?

Cao Lộng Ngọc lúc này lại mở miệng: "Nhạc mẫu không cần bắt ép Hoàn nhi, nàng ấy chính là cứng đầu như vậy, ai nói cũng sẽ không nghe."

Tần Hoàn buông đũa xuống, tức giận đến mặt cũng nhăn nhó thành một đoàn: "Ngài nói vậy là ý gì?"

"Không phải nàng cứng đầu sao? chỉ chút chuyện như vậy cũng sinh khí với ta?"

"Chính là ta bảo ngài dừng lại rồi, ngài cứ không nghe, ngài còn nói ta cứng đầu?"

"Thế nào? chẳng phải lúc trước nàng đều bảo ta dừng lại, ta dừng lại nàng liền khóc nháo sao?"

"Đó là hai tình huống khác nhau a!" Tần Hoàn đập bàn: "Ngài đây là muốn cái gì đây?"

"Phải ta hỏi nàng câu đó mới đúng, có phải là lần đầu bị bắt gặp đâu, nàng đâu cần phải làm quan trọng hóa vấn đề."

"Nhưng rõ ràng là ngài sai ngài lại đổ lỗi ta lớn tiếng?"

"Thật sự là nàng lớn tiếng a!"

"Ngài còn nói như vậy nữa?"

"Chỉ vừa mới sờ nàng một chút đã rêи thành bộ dạng đó, nàng còn không chấp nhận bản thân lớn tiếng?"

"Ngài!"

Phát hiện xung quanh có tiếng hít thở không thông, Tần Hoàn và Cao Lộng Ngọc xấu hổ ngồi xuống, như thế nào lại quên đi xung quanh còn có người khác a?

Dương thị tinh ý để nha hoàn rời đi hết, bản thân hắng giọng ho một chút, nói: "Cái này không có ai sai, chỉ là nương muốn hỏi con và đại vương có muốn dùng chút điểm tâm không nên mới vô ý đẩy cửa vào mà không có gõ cửa."

"Nương, cũng không phải là do ngài a." Tần Hoàn liếc nhìn Cao Lộng Ngọc, bất mãn nói: "Đây cũng không phải lần đầu bị bắt gặp, đều là do nàng ấy mà ra cả."

Cao Lộng Ngọc định nói tiếp, lại thấy hốc mắt Tần Hoàn đều đã đỏ lên, đành ngậm miệng nuốt uất ức vào lòng không nói nữa.

"Hoàn nhi a, con chính là quân quý, không có ý tứ đã là sai rồi, không thể trách đại vương như vậy."

Tần Hoàn xấu hổ cúi đầu, kéo kéo tay áo Dương thị: "Nương à..."

Cao Lộng Ngọc vênh mặt, nàng thấy không, cả nương cũng cảm thấy ta đúng a~

Tần Hoàn thật muốn nắm nhéo cái mặt vênh váo đó, đáng ghét mà!!!

Dương thị nhìn các nàng đấu mắt với nhau mà thở dài, gấp thức ăn vào bát của hai người, nói: "Mau ăn đi, kẻo nguội mất."

Tần Hoàn lúc này mới ngừng đấu mắt lại, hiếu thuận gắp thức ăn cho Dương thị: "Nương ngài cũng ăn một chút đi."

Dương thị liếc nàng một cái, ý tứ, mau gắp thức ăn cho đại vương!

Tần Hoàn không cam tâm tình nguyện, gắp liên tục thức ăn vào bát của Cao Lộng Ngọc, sẵn giọng: "Cái nào ăn được thì ăn, không được thì gạt ra."

Cao Lộng Ngọc: "..."

Dương thị giẫm lên chân Tần Hoàn một cái, sau đó mỉm cười nói với Cao Lộng Ngọc: "Đại vương không nên chấp nhất Hoàn nhi, nó dù gì cũng là hài tử a."

"Con không chấp nhất Hoàn nhi đâu." Cao Lộng Ngọc nhấc nhấc môi: "Nàng ấy chính là tâm tính trẻ con như vậy đấy!"

Tần Hoàn bất mãn nói: "Ta không có trẻ con, ngài cứ đợi đó, ta dưỡng thân thể xong nhất định sẽ sinh được một tiểu hoàng tước."

Cao Lộng Ngọc buông đũa xuống, chồm người đến, mị mị cười: "Thật sao?"

"Ngài hỏi đây là có ý tứ gì?" Tần Hoàn tự tin nói: "Ta chính là cực phẩm quân quý nha, nhất định sẽ sinh được tiểu hoàng tước."

"Hảo, quả nhân sẽ đợi xem tiểu hoàng tước của nàng."

Tần Hoàn dáng vẻ chắc chắn mười phần nhìn Cao Lộng Ngọc, ngài cứ chờ đó mà xem!!!