Chương 36

Đi nửa ngày, mọi người mới dừng lại ở một tửu lâu nghỉ ngơi dùng bữa. Lão bản thấy các nàng ăn mặc hoa lệ, khí thế hơn người, xác định phi phú tức quý, liền vội vàng niềm nở đón tiếp.

Tần Hoàn vốn là muốn ở riêng với Cao Lộng Ngọc, lại vướng thật nhiều người ở phía sau, gần như cấm vệ quân và các đại thần đều đang dán chặt mắt vào các nàng, muốn thoải mái cũng khó.

Đột nhiên cảm thấy eo bị vỗ hai cái, Tần Hoàn liền nhìn sang bên cạnh, người vỗ nàng không ai khác chính là Cao Lộng Ngọc.

"Chịu đựng một chút, một lát ta đưa nàng trốn ra ngoài."

"..."

Lộng Ngọc a!!!

Ngài chính là nhất quốc chi vương a, như thế nào lại dùng từ "trốn"!?

Thế nhưng Tần Hoàn cũng muốn thử cảm giác bỏ trốn như thế nào, liền hồi hộp chờ đợi. Đến khi tiểu nhị dọn món lên, Cao Lộng Ngọc cũng không có hành động gì, làm nàng có chút nghi hoặc, có khi nào nàng ấy đùa nàng hay không?

Chỉ là giây sau đó, liền không còn nửa điểm hoài nghi nữa.

Tiểu nhị cư nhiên nhận bạc của Cao Lộng Ngọc, sau đó đi ra ngoài, một lúc sau thì có rất nhiều tước quý thân thô mặt mày hung hãn tiến vào trong tửu lâu. Bọn họ cư nhiên đến trước bàn của các nàng gây sự, sau đó thì các lão trọng thần và cấm vệ quân liền xuất hiện, nhanh chóng xảy ra một cuộc ẩu đả.

Cao Lộng Ngọc nhanh như thiểm điện đem Tần Hoàn ôm lên, một nhảy hai né liền an toàn rời khỏi tửu lâu, để lại một đống hỗn loạn cho quần thần giải quyết.

Mặc dù không tán thành lắm việc làm của Cao Lộng Ngọc, nhưng Tần Hoàn cũng cảm thấy vui vẻ khi có thể đi cùng với nhau, hai người nắm chặt tay nhau, cùng nhau chạy càng xa càng tốt.

Tóc đen dài tung bay, từng lọn tóc mềm mại như tơ, đan vào nhau. Mười ngón tay tương khấu, đôi khi sẽ nhìn nhau mỉm cười một cái, trong mắt cũng chỉ có hình ảnh của đối phương.

Chạy đến khi mệt mỏi liền dừng lại, Tần Hoàn đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy rất xa lạ, liền nói: "Lộng Ngọc, chúng ta đi xa như vậy ngộ nhỡ không biết đường về thì sao?"

Cao Lộng Ngọc không trả lời, cầm tay Tần Hoàn dẫn nàng đi tiếp về phía trước. Đường đi càng lúc càng dốc, xung quanh bao bọc bởi rất nhiều cây thông, ánh nắng lấp lánh chiếu xuống những tán lá xanh rì.

Đi một lúc, Tần Hoàn đột nhiên kéo tay áo của Cao Lộng Ngọc.

"Làm sao thế?"

Tần Hoàn sờ bụng, ủy ủy khuất khuất nói: "Đói..."

Cao Lộng Ngọc ôn nhu nói: "Chịu một chút, sắp đến rồi."

Tần Hoàn cũng đành phải cắn răng chịu đựng, cùng Cao Lộng Ngọc tiếp tục đi.

Nắng trêи đỉnh đầu càng lúc càng nóng, Tần Hoàn nâng tay lau mồ hôi xong, lại phát hiện trán Cao Lộng Ngọc cũng đầy hãn, liền giúp nàng ấy lau đi mồ hôi.

"Đến nơi rồi."

"A?"

Tần Hoàn thu khăn tay lại, trước mặt là một tiểu trạch, xung quanh có trồng rất nhiều những cây đào, mùa này đào vẫn ra hoa, chỉ là sắc hoa không được đẹp. Cao Lộng Ngọc đẩy cánh cổng ra, sau đó dẫn Tần Hoàn cùng mình đi vào trong.

"Lộng Ngọc, nơi này là đâu vậy?"

"Nhà của chúng ta."

"Sao?"

Tần Hoàn kinh ngạc nhìn khắp tiểu trạch, phấn khích kéo tay áo Cao Lộng Ngọc: "Thật sự là nhà của chúng ta sao?"

"Ta mua tiểu trạch này rất lâu rồi, định là sẽ dùng khi nào bản thân đã không còn đủ sức cán đáng Đại Thống nữa." Cao Lộng Ngọc mỉm cười nói: "Lần này dẫn nàng đến, cũng là muốn cùng nàng, sau này chúng ta sẽ ở đây, ở cùng với nhau khi đều đã già."

Tần Hoàn vui vẻ đến mức liên tục lay tay áo của nàng: "Nếu vậy thì thật tốt quá rồi, chúng ta có thể ở cạnh nhau, chỉ có hai người, cuộc sống tiêu diêu tự tại thật tốt biết mấy. Nếu có thể, sẽ mua một bầy gà nhỏ, nuôi thêm vài con vịt, ta sẽ nấu cơm, ngài sẽ dọn dẹp nhà cửa, trước sân còn cả hài tử chạy giỡn, đáng yêu biết bao nhiêu."

Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, nhẹ nhàng hôn lên môi của Tần Hoàn: "Nàng vui đến như vậy, thật tốt rồi, ta còn sợ nàng không muốn cùng ta ở một nơi như vậy chứ."

"Nơi này thì thế nào? chỉ cần có ngài, có con của chúng ta, nơi nào với ta cũng chính là thiên đường."

Tần Hoàn nói xong, lại cúi đầu cảm khái: "Thật đói a..."

Cao Lộng Ngọc nhịn không được bật cười, nhéo cái mũi của nàng, nói: "Nhìn nàng như vậy, ta cũng không nỡ để nàng chịu đói a."

"Nha, vậy chúng ta sẽ ăn gì?"

"Ăn gì à?" Cao Lộng Ngọc cúi xuống ngang tầm với Tần Hoàn, kề sát mặt mình vào mặt nàng, nói: "Cái này phải xem khả năng nấu ăn của nàng rồi."

"A!?"

.

"Lộng Ngọc, có cơm rồi a!"

Tần Hoàn đem đĩa thức ăn đặt lên trêи bàn, đưa mắt nhìn nữ nhân vẫn còn đang ngồi xem tấu chương.

Nha, đến tận đây rồi vẫn còn nghĩ đến việc triều chính sao!?

Cao Lộng Ngọc nghe nàng gọi, liền đi đến bàn xem thử, nhìn thấy thức ăn trêи bàn, liền cười nói: "Hoàn nhi, tay nghề của nàng cũng không tệ nhỉ? làm được hẳn mười món."

"Ta từ nhỏ đã theo nương học nữ hồng, nấu nương, nương nói nữ tử đều phải học những thứ này, lớn lên mới có người chịu lấy a."

Cao Lộng Ngọc gật gù: "Nhạc mẫu nói không sai."

Tần Hoàn bĩu môi: "Ngài gọi nhạc mẫu thật dễ nghe đi? khi nãy không vào giúp ta nấu nướng, đúng là đáng ghét!"

Cao Lộng Ngọc nhe răng cười: "Quả nhân có việc quan trọng hơn phải làm."

"A? Là việc gì?"

"Chính là ăn món nàng nấu." Cao Lộng Ngọc giả vờ khổ sở: "Quả nhân chỉ sợ ăn xong rồi liền trở thành hoàng đế đầu tiên ngộ độc thức ăn do quý tần nấu a~"

Tần Hoàn trừng mắt: "Ngài còn nói như vậy? ta không cho ngài ăn nữa!"

Nói xong liền giận dỗi ngồi xuống ghế đối diện, phồng má bĩu môi, đúng là đáng ghét!!!

Cao Lộng Ngọc bật cười, đứng dậy qua chỗ Tần Hoàn ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa hai gò má đang phồng lên bất mãn.

"Ta xin lỗi, đừng có giận nữa, được không? cho dù thức ăn nàng nấu có thực sự ăn vào liền phát độc mà chết, ta cũng cam tâm tình nguyện ăn a!"

"Ngài..."

Tần Hoàn vốn đang giận dỗi, lại bị lời nói của Cao Lộng Ngọc chọc cho bật cười, lẩm bẩm nói: "Đáng ghét."

"Hoàn nhi không cần khen ta."

"..." Tần Hoàn trừng mắt: "Ta đang mắng ngài a! ngài còn nghĩ ta khen ngài?"

"Vậy sao?" Cao Lộng Ngọc sủng nịch nói: "Chỉ cần Hoàn nhi nói gì, ta đều nghe thấy nhu nhuyễn ngọt ngào, không giống như đang mắng người a."

"Ngài a." Tần Hoàn xấu hổ nói: "Mau ăn đi, cơm canh nguội hết rồi!"

"Hảo."

Đơn giản là ngồi cùng một bàn, ăn cùng một mâm cơm, cùng nói vài chuyện lặt vặt, đôi khi sẽ vì vài câu chuyện không đầu không đuôi mà bật cười. Nhưng lại cảm thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc, không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu bình đạm như thủy.

...

Buổi tối, trăng treo trêи cao, rất nhiều người tập trung ở trêи cầu, cùng nhau thả hoa đăng. Hôm nay đặc biệt náo nhiệt, bởi vì trêи phố xuất hiện hai nữ tử, tuy ăn mặc đơn giản, nhưng khí chất vẫn không lẫn vào đâu được, nhất định là nhân trung long phượng. Hai nữ tử này, một người mặc y phục màu trắng, tay áo phần phật tung bay, dáng vẻ như thần tiên thoát tục, phi thường phiêu dật. Bên cạnh là một hồng y cô nương, tóc vấn đơn giản, cài một cây trâm uyên ương đơn giản nhưng giá trị liên thành, hồng tụ phất phơ lay động.

"Lộng Ngọc!" Hồng y cô nương chính là Tần Hoàn, nàng kéo tay của Cao Lộng Ngọc nói: "Chúng ta cũng thả thiên đăng đi."

"Cũng được."

"Ta đi mua."

Tần Hoàn nói xong, liền nhanh chóng rời đi.

Cao Lộng Ngọc đứng ở trêи cầu ngắm cảnh một chút, mái tóc đen dài tung bay, mang theo một cỗ tiên khí, hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh.

Vài cô nương đến tuổi cài trâm nhận ra Cao Lộng Ngọc là cao đẳng tước quý, liền đỏ mặt nâng khăn, bày ra dáng vẻ e lệ, mong muốn đối phương nhìn đến mình một cái.

Cao Lộng Ngọc nhận ra có người nhìn mình, liền đưa mắt nhìn thử, thấy các cô nương đối mình cười, cũng gật đầu với các nàng, rồi tiếp tục đưa mắt ngắm cảnh.

Dáng vẻ hờ hững này lại khiến cho các tiểu quân quý càng thêm si mê, gương mặt đỏ bừng, đều là tiểu thư khuê phòng, cho nên các cô nương này cũng không lỗ mãn đến mức tìm cách tiếp cận Cao Lộng Ngọc.

Một cô nương xấu hổ đưa mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, lại nghe thấy cô nương phía sau nói: "Diêu tỷ tỷ, ngươi cài trâm rồi, liền đến gặp nàng đi."

Nhu Diêu có chút lo lắng, nhưng nếu không biết nắm bắt, nhất định sẽ đánh mất đoạn tình cảm này, liền nâng bước chân tiến đến. Trong lúc vô tình lại làm rơi khăn the, chiếc khăn vừa vặn rơi ở dưới chân Cao Lộng Ngọc.

Cao Lộng Ngọc cúi xuống nhặt khăn the, nâng lên, hỏi: "Của cô nương?"

"Là của tiểu nữ."

Nhu Diêu xấu hổ tiếp lấy khăn tay, nhưng Cao Lộng Ngọc rút tay lại, đem khăn tay mở ra, trong đó có hai dòng thơ cổ.

"Cô nương là người thích thi thư?"

"Tiểu nữ tài mọn sức hèn mà thôi."

"Không cần phải nói như vậy."

Cao Lộng Ngọc đưa khăn tay lại cho Nhu Diêu, khi ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy tiểu đông tây nhà nàng.

Vừa nãy xảy ra những gì Tần Hoàn đều thấy hết, cái hôn quân này, còn dám ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sao!?

Thế nhưng bản thân là đệ nhất tài nữ Vũ Dương thành, còn là Nhã Tần, làm sao có thể giống như oán phụ mà ghen tuông, nở một nụ cười mười phần gian trá.

"Cô nương, ngươi có chuyện gì với phu quân ta sao?"

Nhu Diêu sửng sốt, vậy là bạch y tước quý này đã có gia thất rồi sao?

Nghĩ đến, Nhu Diêu liền âm thầm thở dài trong lòng, liếc qua hồng y nữ tử, có lẽ là cũng bằng tuổi nàng, dáng vẻ có chút trẻ con, nhưng không giấu được mị lực trong đáy mắt.

"Ta chỉ là làm rơi khăn tay, phu quân của ngài giúp ta nhặt lại mà thôi."

Nhu Diêu nói xong liền lên tiếng cáo từ, xoay người rời đi, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.

Cao Lộng Ngọc lần đầu thấy Tần Hoàn cười đến đáng sợ như vậy, trêи thái dương trượt xuống một giọt mồ hôi.

"Hoàn nhi, làm sao thế?"

"Ta có làm sao đâu."

Tần Hoàn vẫn giữ nguyên nụ cười đáng sợ đó, đưa thiên đăng cho Cao Lộng Ngọc: "Ngài a, cầm lấy."

Cao Lộng Ngọc ngoan ngoãn cầm lấy, có chút lo lắng tiểu đông tây sẽ ở đây giở tính tình.

Tần Hoàn đem giấy ước nguyện viết xong liền thả thiên đăng lên trời, chấp tay lại, gửi gắm chút nguyện vọng của mình.

Thấy Cao Lộng Ngọc vẫn chưa viết, nàng hỏi: "Không viết sao?"

"Ta suy nghĩ mình đang cần cái gì a."

"Vậy ta giúp ngài." Tần Hoàn cong khóe môi cười nói: "Chính là hậu cung ba ngàn giai lệ, thê thϊế͙p͙ thành đàn a?"

"..."

"Hay là nạp cái tiểu cô nương vừa rồi làm một cái tiệp dư a?"

"..."

"Cũng có thể thăng lên làm Chiêu nghi cũng tốt."

"..."

Tần Hoàn bạo phát rống to: "Ngài không nói chính là chấp nhận phải không?"

Cao Lộng Ngọc thở dài, đem Tần Hoàn ôm vào trong ngực, nhéo nhéo gò má của nàng: "Tiểu đông tây, lại nháo rồi."

"Ta mới không có nháo! Không có nháo!"

"Hảo, vậy là nàng ghen."

"A?!" Tần Hoàn một mặt đỏ bừng, cố gắng phủ nhận: "Không có! Ta không cần phải ghen!"

"Vậy vì cái gì ta mới cùng cô nương đó nói vài câu liền thành bộ dạng oán phụ này rồi?"

"Ta mới không có!"

Thấy nước mắt của Tần Hoàn sắp chảy ra, Cao Lộng Ngọc vội hô: "Hảo, hảo, nàng không có, là ta nói sai, được chưa?"

"Ngài chính là nói sai!" Tần Hoàn chùi chùi nước mắt, ủy khuất nói: "Nếu ngài còn dám cùng quân quý khác nói chuyện mà đứng gần nhau như vậy, ta nhất định không tha cho ngài!"

"..."

Như vậy còn không chịu là mình ghen à?