Chương 35

Sau vài ngày chuẩn bị, Cao Lộng Ngọc cũng an bài xong việc trong triều, mang theo Tần Hoàn di phục xuất tuần. Thật chất Cao Lộng Ngọc không rảnh đến mức vừa đi thị sát về lại đi quan sát dân tình, nên chuyện này bàn giao cho các vị đại thần được đi theo, còn bản thân thì dẫn Tần Hoàn đi du ngoạn trong thành.

Người được đi theo không nhiều, có cả Nhiễm Thiên Hoa và Cao Cảnh Quyên, trước khi đi một ngày, Tần Hoàn gọi các nàng đến nói chuyện.

Tần Hoàn cho người dâng trà cho các nàng xong, mới bắt đầu vào vấn đề: "Lần này di phục xuất tuần, muốn là quan sát dân tình, cũng để tìm hiểu xem cuộc sống của bá tánh thế nào, bản cung nghĩ đến các ngươi đều còn trẻ, chưa biết được cuộc sống bên ngoài, cho nên mới để các ngươi cùng đi, thấy thế nào?"

Năm nay Tần Hoàn cũng chỉ mới mười sáu tuổi, lại dùng giọng trưởng bối nói chuyện với hai nữ hài nhỏ hơn nàng vài ba tuổi, có chút ngượng ngập xấu hổ.

Nhiễm Thiên Hoa nghe xong liền vui vẻ, nói: "Tạ nương nương ân điển, lần này di phục xuất tuần, chỉ sợ có kẻ tâm ý bất chính, cho nên thần nữ muốn nương nương để Nhiễm tướng quân Nhiễm Không Hoa cùng đi."

"Ngươi nói cũng đúng, Nhiễm tướng quân võ công trác tuyệt, có nàng ở bên cạnh bảo vệ, nhất định sẽ không có lo lắng nào."

Không thấy Cao Cảnh Quyên nói gì, Tần Hoàn hỏi: "Thất điện hạ, ngài làm sao thế?"

Cao Cảnh Quyên ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen linh động, giống như muốn đem hồn phách của Tần Hoàn giam giữ.

"Nhã Tần, ta có chút chuyện muốn nói với ngài."

"A?! Cũng được."

Nhiễm Thiên Hoa hiểu ý nhanh chóng cáo từ, xoay người rời đi, không quên đóng cửa lại cẩn thận.

Mãi khi Nhiễm Thiên Hoa đi hơn nửa nén nhang, Cao Cảnh Quyên cũng không nói tiếng nào, khiến Tần Hoàn càng thêm tò mò muốn biết chuyện nàng sắp nói la gì.

"Nhã Tần, nàng cảm thấy đùa giỡn với tình cảm của ta vui vẻ lắm sao?"

"A!?" Tần Hoàn mục trừng khẩu ngốc: "Ngài nói như vậy là ý gì a?"

"Nàng biết rõ ta có tình cảm với nàng, nàng lại một mực đẩy ta cho Nhiễm Thiên Hoa, nàng nhìn thấy ta thống khổ sẽ rất vui vẻ đúng không?"

Tần Hoàn mở lớn mắt, kinh hãi rất nhiều, nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, cố gắng thật bình tĩnh.

"Thất điện hạ, ngài nói cái gì, bản cung không hiểu và cũng không muốn hiểu. Ta biết ngài trước giờ ít tiếp xúc cùng quân quý, vì ta còn là quân quý đầu tiên tiếp xúc với ngài, cho nên ngài mới có loại tình cảm không đúng này. Nếu như ngài dành nhiều thời gian ở gần Nhiễm Thiên Hoa, liền ngay lập tức quên được ta, dù gì đó cũng chỉ là chút cảm giác thân thiết mẫu tử thôi."

"Mẫu tử?" Cao Cảnh Quyên mỉa mai cười: "Nàng so với ta cũng chỉ lớn hơn ba tuổi, ta không cách nào có được cái cảm giác mẫu tử đó với nàng cả."

"Ngài cũng biết ta lớn hơn thì vĩnh viễn chính là lớn hơn, ta sống trước ngài ba năm, ta trải qua thăng trầm nhiều hơn ngài, ngài cũng đừng dùng tuổi tác để so sánh như vậy."

"Vậy nàng muốn ta phải làm thế nào đây?" Cao Cảnh Quyên yếu ớt nói: "Nếu lúc đó nàng không xuất hiện, nàng không khoáy đảo sự tĩnh lặng trong lòng ta, thì ta vĩnh viễn cũng không yêu một nữ nhân vô tình như nàng!"

"Điện hạ!" Tần Hoàn tức giận nói: "Ta lần đó cứu ngài vì xem ngài là con của ta, ta không chứa đựng bất kỳ suy nghĩ khoáy đảo tâm tư ngài, chính là ngài đều đem mọi chuyện suy nghĩ lệch lạc đi mà thôi!"

"Vậy thì lúc đó nàng cứ trực tiếp đẩy ta cho mẫu hoàng giải quyết đi!" Cao Cảnh Quyên nói tiếp: "Nàng dùng hai cái tát, đem ta tát đến thanh tỉnh, nhưng ta lại nghĩ là nàng muốn cứu ta, là nàng có một chút tình cảm với ta. Nhưng rồi sau đó thì sao? nàng cùng mẫu hoàng vui vẻ bên nhau, còn tàn nhẫn đẩy ta cho Nhiễm Thiên Hoa, các người đều xem ta là trò đùa!"

"Điện hạ, đại vương là mẫu hoàng của ngài, không được nói những lời vô lễ như vậy!"

"Thì như thế nào? ta chính là muốn nói những lời đó? Mẫu hoàng nàng cả đời danh chấn thiên hạ, chỉ cần đưa tay liền có được thứ mình muốn, nàng có cần phải giống ta thống khổ cầu xin từng chút ái tình hay không? Nàng thân là mẫu hoàng, lại cướp thê tử của nhi nữ mình, nàng đã không còn xứng làm mẫu thân nữa rồi!"

Âm thanh chua chát vang lên, Tần Hoàn hổn hển thở dốc, vung tay tát Cao Cảnh Quyên xong, nàng lại thay Cao Lộng Ngọc đau lòng một phen. Nhi nữ của chính mình lại nói mình không xứng đáng làm mẫu thân của nàng, chẳng khác nào dùng một kiếm đâm vào tim mình, nếu những lời này Cao Lộng Ngọc có thể nghe thấy, nhất định sẽ rất thương tâm.

"Bản cung nói cho ngươi biết, cả đời này mẫu hoàng ngươi chính là thiên vị ngươi, những gì tốt nhất đều ban cho ngươi!" Tần Hoàn tức giận nói: "Nàng nghĩ nàng có lỗi với ngươi, nàng cố gắng bù đắp cho ngươi, nàng cố gắng làm mọi chuyện để ngươi thật vui vẻ, thế nhưng ngươi lại đối xử với nàng thế nào? ngươi nghĩ nàng chưa từng phải chịu qua thống khổ hay sao? nàng chịu qua thống khổ, chưa chắc ngươi đã cảm nhận được. Tình yêu của nàng cao thượng hơn thứ tình yêu ích kỷ của ngươi nhiều, nàng chấp nhận dùng mười năm để đợi ta, chỉ để đợi ta trưởng thành, chỉ để đợi ta chấp nhận nàng. Những gì mà nàng vì ta đánh đổi, các ngươi đều không thể nhìn thấy, lại trách nàng, các ngươi có từng nghĩ qua nàng sẽ cảm thấy như thế nào hay không? ích kỷ chính là các ngươi! Tàn nhẫn cũng chính là các ngươi!"

Cao Cảnh Quyên ngồi ngây người ra rất lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: "Nàng yêu mẫu hoàng rồi sao?"

"Tần Hoàn ta chính là muốn dùng cả kiếp này chỉ để yêu nàng, chỉ để bồi bên cạnh nàng!" Tần Hoàn nói tiếp: "Ngươi muốn tốt cho ta, cho cả chính ngươi, chính là học cách buông bỏ thứ tình yêu ích kỷ đó đi!"

"Ta ích kỷ? cũng không bằng mẫu hoàng ích kỷ..." Cao Cảnh Quyên yếu ớt nói: "Ngài có thể vì ngươi mà hy sinh tất cả, lại không cứu mẫu phi của ta. Ngài để con của ngươi làm Thái tử, cũng không để cho bọn ta một cơ hội nào, ngài ích kỷ với bọn ta chỉ để mang tất cả những điều tốt nhất cho ngươi."

"Phải, ta chính là nguyên nhân khiến gia đình các ngươi không vui vẻ, nhưng nếu mẫu phi ngươi thật lòng với nàng, thì nàng đã không như vậy. Có nữ nhân nào bước vào cung lại không cầu mong một đời vinh hoa phú quý, lên ngôi mẫu nghi thiên hạ? mẫu phi ngươi nếu không có tham vọng đó thì đã không bị Trịnh Chiêu nghi tìm được lý do hãm hại."

Cao Cảnh Quyên cúi đầu, yếu ớt nói: "Nếu ngươi đúng đi, vậy thì tình cảm của ngươi với mẫu hoàng cũng thật trong sáng, thật quá mức trân quý, đến mức ta khát cầu cũng không có được."

"Cao Cảnh Quyên, chỉ cần ngươi có thể buông xuống, liền giống như được giải thoát."

"Tần Hoàn, ta sẽ học cách buông xuống, chỉ là..." Cao Cảnh Quyên thì thầm: "Ngươi vẫn là nữ nhân ta yêu mà không có cách nào chạm đến được."

Nói xong, Cao Cảnh Quyên đứng dậy hành lễ, rồi nhanh chóng rời khỏi Thiên Danh điện.

Tần Hoàn đứng dậy, đi ra cửa nhìn theo bóng lưng cô độc của Cao Cảnh Quyên, thở dài một tiếng, ai, nàng lại gây ra nghiệt a...

Cưỡng cầu lại không có, vô tư vô lo lại phạm mệnh đào hoa...

------------------------------------

"Đại vương~"

"..."

"Lộng Ngọc~"

"..."

"Ngọc Ngọc a~"

"..."

Tần Hoàn giống như con mèo nhỏ, bò qua bò lại xung quanh Cao Lộng Ngọc, kéo tay áo của nàng làm nũng.

"Cưỡi ngựa! Hoàn nhi muốn được cưỡi ngựa!"

Cao Lộng Ngọc giả điếc, tiếp tục xem tấu chương.

Tần Hoàn buồn chán ném tay áo của Cao Lộng Ngọc, đi qua phía bên kia kiệu ngồi xổm xuống, bắt đầu bóc từng miếng gỗ bị tróc ra.

"Làm sao rồi? không cho cưỡi ngựa liền phá kiệu của quả nhân?"

Tần Hoàn tiếp tục bóc gỗ, tốt nhất là bóc ra hết để hai người cùng rơi xuống đường đi!

Cao Lộng Ngọc ôn giọng nói: "Hiện tại còn chưa rời khỏi hoàng cung, đợi khi ra ngoài rồi, quả nhân dạy nàng cưỡi ngựa."

Hai mắt Tần Hoàn liền phát sáng, lập tức chạy đến ôm cánh tay Cao Lộng Ngọc: "Đại vương, ngài là tốt nhất nha~"

"Không phá kiệu của quả nhân nữa sao?"

"..."

"Đại vương!"

Nghe thấy tiếng nói bất mãn của Tần Hoàn, Cao Lộng Ngọc cũng không trêu nàng nữa, kéo nàng vào lòng của mình, sau đó lại tiếp tục xem tấu chương.

Tần Hoàn biết những lúc Cao Lộng Ngọc đang làm việc không nên làm phiền nàng ấy quá nhiều, yên tĩnh ngồi ở trong lòng nàng ấy, cùng nàng ấy xem tấu chương, đôi khi sẽ nói vài câu với nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Khoảng nửa canh giờ sau, Cao Lộng Ngọc mới xốc mành xe lên, phát hiện đã rời khỏi hoàng cung rồi, liền phân phó bên người dừng kiệu lại. Nơi này là địa phương giáp giữa hoàng thành và cuộc sống sầm uất bên ngoài, thủ vệ vẫn còn nhưng thưa thớt, cũng không ồn ào giống như ở ngoài.

Cao Lộng Ngọc xốc mành xe đi ra ngoài, dìu cả Tần Hoàn cùng xuống với mình, sau đó đưa mắt nhìn Đào Nhi.

Đào Nhi hiểu ý liền dẫn một con ngựa đến, sắc lông thuần trắng xinh đẹp, trêи cổ còn đeo một cái nhạc nho nhỏ, yên ngựa bóng loáng, nhất định là vừa mới mua về.

Tần Hoàn vuốt ve bờm ngựa, cười nói: "Đại vương, ta sẽ cưỡi con ngựa này sao?"

"Phải, không thích sao?"

"Thích lắm a."

Tần Hoàn loay hoay, hỏi: "Nhưng làm sao để leo lên đây?"

"Ta ôm nàng lên."

Nói dứt lời, Cao Lộng Ngọc liền dùng sức ôm Tần Hoàn lên ngựa, sau đó bản thân cũng giữ dây cương nhảy lên lưng ngựa.

"Hô."

Tần Hoàn ổn định một chút mới dám mở mắt ra, khi thấy bản thân đã ngồi trêи lưng ngựa rồi, không khỏi phấn khích kéo tay áo của Cao Lộng Ngọc.

"Đại vương, con ngựa này ngoan ngoãn thật a."

"Nhất định là nó cũng thấy nàng thật khả ái cho nên mới ngoan ngoãn như vậy."

Tần Hoàn xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm: "Miệng ngài càng lúc càng ngọt rồi!"

Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, một tay giữ lấy thắt lưng của Tần Hoàn, tay kia nắm lấy bàn tay của nàng ấy đặt lên dây cương.

"Giữ lấy."

Tần Hoàn ngoan ngoãn dùng cả hai tay nắm lấy dây cương, hai mắt lấp lánh hữu thần, dáng vẻ trông mong được cưỡi ngựa vô cùng đáng yêu.

Mã xa bên kia xốc mành lên, Nhiễm Thiên Hoa không nghĩ Tần Hoàn lại thích thú với việc cưỡi ngựa như vậy, chẳng phải quân quý đều không thích các môn vận động này hay sao a?

Nhìn sang bên cạnh mã xa chính là Nhiễm Không Hoa, nàng như cũ cưỡi một con bạch mã, mái tóc đen dài tùy hứng dùng kim quan cố định lại, từng sợi tóc đen dài phất phơ lay động. Đôi mắt đen láy hữu thần, ẩn chứa một tia ánh nhìn khinh mạn cao ngạo, trêи đời này, cũng chỉ có Nhiễm Không Hoa mới có ánh nhìn vừa kiêu ngạo vừa câu nhân như vậy.

Nhiễm Thiên Hoa nhỏ giọng nói: "Tỷ."

"Làm sao vậy?" Nhiễm Không Hoa hỏi: "Ngồi mệt rồi sao?"

"Không phải, tỷ không để ý thấy Nhã Tần rất vui vẻ sao? muội một chút cũng không cảm nhận được là đại vương ép buộc Nhã Tần gả cho ngài cả."

Nhiễm Không Hoa nhíu mày: "Vậy muội nghi ngờ ta?"

"Muội không bao giờ nghi ngờ tỷ cả, chỉ là nếu thật sự Nhã Tần có tình cảm với đại vương, tỷ vẫn nên chết tâm thì hơn." Nhiễm Thiên Hoa đè thấp giọng: "Nàng dù gì cũng là quân quý đã có gia đình, hai người họ gần gũi nhau như vậy, chỉ sợ sang năm đã có tiểu hoàng tước thứ tám."

"Muội cũng biết rõ tình cảm của ta dành cho Hoàn nhi không dễ dàng nói quên là quên đi được, hơn nữa ta sớm quen biết Hoàn nhi, ta chính là người đầu tiên đến bên cạnh nàng ấy, làm sao có thể nhượng nàng ấy cho người khác?"

"Tỷ à."

"Muội không cần phải khuyên ta." Nhiễm Không Hoa cầm lấy mành xe, vỗ xuống, nói: "Ngoan ngoãn ngồi ở trong đi."

Nhiễm Thiên Hoa bĩu môi, tỷ tỷ không nghe lời nàng, sau này nhất định sẽ hối hận!!!

Lại nói đến Tần Hoàn, được Cao Lộng Ngọc ở bên cạnh dạy cưỡi ngựa, tâm trạng liền tốt lên hẳn, tươi cười liên tục.

Con ngựa như một đám mây trắng, tiêu sái phóng những bước dài chắc chắn, mạnh mẽ tựa cơn gió lốc, thổi phăng hết mọi thứ. Nhưng lúc đến địa phương sầm uất, đông người qua lại, Cao Lộng Ngọc cho ngựa thả chậm tốc độ này, cùng Tần Hoàn đi dạo một chút.

Lúc đi ngang qua một sạp hàng nhỏ, Tần Hoàn vội kéo tay áo của Cao Lộng Ngọc, nói: "Đại vương, dừng lại."

Cao Lộng Ngọc kìm cương ngựa lại, hỏi: "Làm sao thế?"

"Ta muốn mua chút đồ."

Tần Hoàn nói xong, liền ra hiệu mình muốn xuống ngựa, Cao Lộng Ngọc liền nhảy xuống ngựa, sau đó ôm lấy tiểu đông tây xuống. Chân vừa chạm đất, Tần Hoàn lại chạy đến sạp hàng nhỏ, cầm lấy một đôi ngọc bội lên, tỉ mỉ quan sát, trông rất vui vẻ.

Cao Lộng Ngọc nhìn không ra mảnh ngọc bội này trân quý ở chỗ nào, không biết tiểu đông tây sao lại vui vẻ trong khi trêи người nàng ấy phụ sức đều đắc tiền hơn đôi ngọc bội đó gấp trăm lần!?

"Đại vương, ngài có biết đôi ngọc bội này rất có ý nghĩa không?" Tần Hoàn nâng ngọc bội trong tay lên, nói: "Mẫu thân ta nói qua ngày trước có một vương tử Đại Thống cùng một quân quý ngoại tộc có tình cảm với nhau, nữ tử ngoại tộc này tặng cho Đại Thống vương tử một mảnh ngọc bội vẩy cá màu lam nhạt, ước định sau này nhất định phải thành vợ chồng. Chỉ là sau này nữ tử ngoại tộc bị ép gả cho một nam nhân khác ở trong tộc, vương tử Đại Thống tìm không được nàng, ngày đêm sầu khổ, sau này lại được chọn làm Hoàng đế. Thế nhưng nữ tử ngoại tộc này lại gả nhầm cho một tên sở khanh, hắn liền bán nàng vào cung, Hoàng đế cùng nữ tử này có thể gặp lại nhau đều là nhờ đôi ngọc bội vẩy cá màu lam nha."

"Thế thì sao?" Cao Lộng Ngọc nhíu mày: "Có liên quan đến chúng ta à?"

"Ngài thật là..." Tần Hoàn chán nản nói tiếp: "Vì thế cho nên ở Đại Thống có rất nhiều quân quý dùng ngọc bội vẩy cá màu lam làm vật định tình, như vậy mới có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau!"

"Cô nương này biết nhiều chuyện thật đó." Lão bản nói: "Loại ngọc bội vảy cá này chỉ còn lại một đôi này thôi, nếu các vị mua, ta sẽ lấy rẻ cho."

Tần Hoàn mỉm cười, lấy trong tay áo một khối bạc đặt lên bàn: "Không cần trả tiền dư, ta lấy đôi ngọc này."

"Đa tạ cô nương."

Tần Hoàn cầm một cái ngọc bội vảy cá đem đặt vào tay của Cao Lộng Ngọc, vui vẻ nói: "Ngài giữ cái này, ta giữ cái còn lại, sau này ngài chính là người của Tần Hoàn ta, chạy cũng không thoát được!"

Cao Lộng Ngọc sủng nịch mỉm cười: "Chỉ cần nàng nói, ta liền dùng cả đời này bồi ở bên cạnh nàng, sẽ không bỏ trốn."

"Hảo!"

Tần Hoàn ngại nơi này đông người nên không thể hiện tình cảm của mình ra ngoài, chỉ mỉm cười một cái, trong nụ cười ấy hàm chứa bao nhiêu yêu thương quyến luyến, chỉ có đối phương mới có thể hiểu.

Ánh mắt Cao Lộng Ngọc dần trở nên nhu hòa...

Hoàn nhi, chỉ cần nàng cười với ta một cái, ta liền có đủ sức để bước tiếp, vì một nụ cười của nàng, ta không ngại khuynh tẫn thiên hạ này...