Chương 34

"Đại vương đâu rồi?"

"Bẩm nương nương, đại vương đang ở Ngự hoa viên."

"Hảo."

Tần Hoàn nhanh chóng rời khỏi Dưỡng Tâm điện, đi đến Ngự hoa viên tìm Cao Lộng Ngọc. Vừa vặn nhìn thấy bóng lưng thon gầy của nàng ấy, đứng ở vị trí này còn có thể nghe thấy tiếng phượng hoàng ngũ sắc hót líu ríu.

"Đại vương!"

Cao Lộng Ngọc quay đầu lại, thấy Tần Hoàn liền mỉm cười: "Hoàn nhi, về rồi a?"

Tần Hoàn nhanh chân chạy vào lòng của Cao Lộng Ngọc, nói: "Hoàn thành nhiệm vụ!"

Cao Lộng Ngọc bật cười, cầm nhánh cỏ lau quẹt lên cái mũi cao thẳng của Tần Hoàn.

"Tiểu đông tây nghịch ngợm."

Tần Hoàn chun mũi, nói: "Ta mới không có nghịch ngợm!"

Cao Lộng Ngọc đem Tần Hoàn phủng ở trong lòng, hỏi: "Bên Nhiễm gia thế nào?"

Tần Hoàn nghĩ đến dáng vẻ vui mừng đến phát ngốc của Nhiễm lão gia liền không nhịn được cười mà nói: "Đều vui mừng đến mức muốn lập tức đem Nhiễm tiểu thư gả cho thất điện hạ a!"

"Nếu vậy thì tốt rồi."

"Đại vương, ta khi ở Nhiễm phủ gặp một người a." Tần Hoàn cẩn thận dựa theo trí nhớ miêu tả lại: "Nàng ta thật cao, mặc y phục màu tối, trêи người có mặc giáp ngân bạch, bên hông treo chữ [Không], cưỡi một con ngựa màu trắng."

Ý cười trêи mặt Cao Lộng Ngọc lập tức biến mất, chuyển thành hoảng trương: "Nàng ta về rồi sao?"

"Ai a?"

Cao Lộng Ngọc phất tay: "Không có gì."

Tần Hoàn tuy thắc mắc nhưng vẫn không muốn hỏi khi Cao Lộng Ngọc đã không muốn trả lời, nàng nói: "Đại vương, chúng ta khi nào xuất cung a?"

"Vài ngày nữa, sau khi quả nhân thu xếp xong mọi chuyện."

"Ân."

Tần Hoàn phấn khích nói: "Có thể cho cả thất điện hạ và Nhiễm Thiên Hoa cùng đi hay không? nhân cơ hội này cho các nàng gần gũi một chút, gắn bó một chút."

Cao Lộng Ngọc sủng nịch cười nói: "Được."

Đem Tần Hoàn ôm vào trong lòng, nhưng vai Cao Lộng Ngọc lại run lên, ánh mắt mất đi vài phần tinh anh, chuyển sang hoang mang lo lắng.

-----------------------------

Trong buổi thượng triều hôm nay, vẫn như mọi ngày nói về tình hình của bá tánh trong những ngày vừa qua, sau đó ai có vấn đề gì muốn bẩm tấu thì có thể bẩm tấu, đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi vụn vặt. Tỷ như hôm nay thu hoạch lúa ít hơn tháng trước một bát, hay là vườn rau bị chuột ăn mất một bó rau, còn có người lại nói năm nay chuồng ngựa trong cung lại tăng thêm hai con ngựa nữa!?

Lúc sắp bãi triều, bên ngoài truyền đến tiếng thông truyền.

"Nhiễm tướng quân đến!"

Nhiễm Không Hoa một thân y phục võ tướng bước vào, cung kính hành lễ: "Đại vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Miễn lễ!"

Cao Lộng Ngọc nói: "Khanh cực khổ rồi, lần này đánh Thổ Phiên nhất định chịu không ít khổ đi, nói xem khanh muốn quả nhân ban thưởng gì?"

"Chỉ cần đại vương thực hiện lời hứa trước đây của ngài với thần là được."

Trong mắt Cao Lộng Ngọc lóe lên một tia sát ý, chậm rãi nói: "Quả nhân đáp ứng ngươi, sẽ không nuốt lời."

Nói xong, Cao Lộng Ngọc nhìn sang Tần Thái úy, nói: "Thái úy đại nhân còn có một nhi nữ là Tần nhị tiểu thư, ngài có muốn nhận Nhiễm tướng quân là hiền tế?"

Nghe nói có Nhiễm tướng quân tiền đồ vô lượng muốn lấy nhi nữ của mình, Tần Thái úy vui còn không hết, làm sao từ chối, liên tục đáp ứng.

Nhiễm Không Hoa vội nói: "Đại vương, người ta muốn lấy không phải nhị tiểu thư Tần Phi Sương."

"Lần trước ngươi nói với quả nhân muốn lấy nhi nữ của Thái úy đại nhân, không phải sao? đại nhi nữ của Thái úy đại nhân là Tần Hoàn đã gả cho quả nhân rồi, chỉ còn một mình Tần Phi Sương tiểu thư mà thôi, nếu ngươi không đồng ý quả nhân cũng hết cách."

"Đại vương, ta tuy có nói là muốn lấy tiểu thư của Thái úy đại nhân, nhưng là Tần đại tiểu thư Tần Hoàn, không phải Tần nhị tiểu thư Tần Phi Sương!"

"Ai, tướng quân, là do ngươi nói không rõ ràng a, làm quả nhân nghĩ ngươi muốn lấy Tần Phi Sương." Cao Lộng Ngọc nói tiếp: "Hiện tại Tần Hoàn đã là Nhã Tần, làm sao có thể gả cho ngươi a? lẽ nào ngươi muốn ở chỗ quả nhân đoạt người?"

"Thần..."

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn ào, sau đó là tiếng la hét của một cung nữ.

Cao Lộng Ngọc nhíu mày: "Làm cái gì mà ồn ào như vậy?"

Thoáng thấy thân ảnh của Đào Nhi, Cao Lộng Ngọc vội ra hiệu cho thủ vệ để nàng vào.

Đào Nhi vội vàng hành lễ, hô: "Đại vương, Nhã Tần nương nương nàng..."

"Nàng như thế nào?"

Đào Nhi nhắm mắt hô: "Nàng trèo lên trêи cây rồi!"

"Sao!?"

Cao Lộng Ngọc không khỏi tức giận, mới vừa rời mắt đã chạy loạn rồi, tiểu đông tây này chẳng nghe lời nàng chút nào!!!

Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi Kim Hòa điện, đi cùng Đào Nhi đem tiểu đông tây trở về.

Nhiễm Không Hoa cũng nhanh chóng đuổi theo, trong trí nhớ của nàng, Tần Hoàn rất nghịch ngợm, nhiều năm như vậy vẫn không bỏ được cái tính nghịch ngợm đó.

Ở cách đó không xa, Xuân Nhiêu vừa khóc vừa hô.

"Nương nương ngài làm ơn xuống đi a, nếu ngài ngã xuống đại vương sẽ trách tội bọn ta a!"

Tần Hoàn xua tay, nói: "Có gì ta sẽ tự mình chịu."

Nói xong lại tiếp tục rướn người đem con chim non nhỏ đặt vào trong tổ của nó, thuận tay ngắt vài chiếc lá cho vào cái tổ nhỏ, làm một cái nệm ấm áp cho con chim non.

Con chim sẻ nhỏ mổ vào tay Tần Hoàn hai cái thật nhẹ thay cho lời cảm ơn, còn phát ra tiếng chip chip nho nhỏ, cái đầu hơi nghiêng nghiêng, đôi mắt to tròn lấp lánh, trông rất đáng yêu.

Còn định nói thêm lời chia tay với con chim sẻ nhỏ thì Tần Hoàn nghe thấy tiếng tê rống ở bên dưới.

"Hoàn nhi!"

Tần Hoàn run rẩy, đưa mắt nhìn xuống, ai u, Cao Lộng Ngọc cũng đến rồi a~

"Đại vương."

"Đừng động!" Cao Lộng Ngọc tức giận nói: "Cẩn thận một chút, nếu không sẽ ngã đó."

"Không ngã đâu, ta... hô!"

Tần Hoàn vừa nói sẽ không ngã lại trực tiếp từ trêи cây rơi xuống, cũng do bản thân mấy hôm nay tích cực bồi bổ, nặng đến cành cây cũng chịu không được mà gãy luôn a~

Cao Lộng Ngọc sợ đến tái mặt, vội vàng chạy đến đỡ lấy tiểu đông tây, chỉ là, có người khác nhanh hơn nàng, hoàn hảo đón được Tần Hoàn.

Tần Hoàn được cứu liền thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn thấy một nữ nhân xa lạ, hơn nữa còn là tước quý, liền vội vàng từ trêи người nàng ấy nhảy xuống đất.

"Đa tạ."

Nhiễm Không Hoa định nói gì đó, lại không thể nói rõ ràng khi phát hiện ánh mắt xa lạ của Tần Hoàn.

Nàng ấy đã quên nàng rồi sao?

"Hoàn nhi!"

Tần Hoàn nhìn về phía Cao Lộng Ngọc, nhanh chân chạy về phía nàng ấy: "Đại vương."

Cao Lộng Ngọc chuẩn xác nắm lấy gò má của Tần Hoàn, nhéo một cái thật đau: "Tiểu đông tây, ai cho phép nàng trèo lên trêи đó hả? có biết nguy hiểm lắm hay không?"

"A, đại vương, đau mà!" Tần Hoàn bị nhéo đau, hai mắt đều nhiễm đầy nước: "Đại vương, ngài đáng ghét quá đi, đừng có nhéo!"

Cao Lộng Ngọc cũng có chút xót Tần Hoàn, liền thu tay lại không nhéo nữa, đưa tay nhu bên gò má bị nhéo đến sưng đỏ.

"Đau lắm sao?"

"Đau lắm." Tần Hoàn ủy khuất nói: "Đau muốn chết luôn a!"

"Còn không phải do nàng chạy loạn hay sao? cành cây đó cao như vậy nàng cũng trèo lên, muốn dọa chết quả nhân sao?"

Tần Hoàn kéo kéo ống tay áo của nàng, nói: "Đại vương, đừng có giận mà, người ta chỉ muốn đưa chim non về tổ thôi, chẳng phải bây giờ Hoàn nhi cũng không có chuyện gì hay sao?"

Cao Lộng Ngọc thở dài, nàng đúng là không nỡ trách tiểu đông tây này, đành nói: "Được rồi, được rồi, đừng có làm nũng nữa, quả nhân cũng không đành lòng mắng nàng."

Tần Hoàn khúc khích cười, chạy vào lòng Cao Lộng Ngọc, đem thắt lưng thon gọn của nàng ấy ôm lấy, vùi đầu vào khuôn ngực mềm mại đó.

Cao Lộng Ngọc hơi cười, nhìn qua Đào Nhi nói: "Đưa Nhã Tần về Thiên Danh điện nghỉ ngơi đi, gọi cả Thái y đến xem thử, quả nhân bãi triều sẽ ghé thăm nàng."

Tần Hoàn luyến tiếc buông thắt lưng Cao Lộng Ngọc ra, nhìn quanh một chút rồi kiễng chân hôn lên gò má nàng một cái, sau đó vội vàng cùng Xuân Nhiêu và Đào Nhi trở về Thiên Danh điện.

Cao Lộng Ngọc nhịn không được bật cười, nhìn theo bóng lưng của Tần Hoàn, mãi đến khi bóng dáng nhỏ đó khuất sau hàng dương liễu mới dời tầm mắt. Liếc nhìn sang Nhiễm Không Hoa, khóe môi Cao Lộng Ngọc nhấc lên, mười phần đắc ý.

Nhiễm Không Hoa siết tay thành đấm, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nàng không tin Tần Hoàn lại thích một người lớn tuổi hơn mình như vậy!

"Nhiễm ái khanh, ngươi cũng thấy đó, Nhã Tần đã gả cho quả nhân rồi, ngươi vẫn nên tử tâm thì hơn." Cao Lộng Ngọc không nhanh không chậm nói tiếp: "Quả nhân có thể giúp người tìm một quân quý môn đăng hộ đối."

Một vị trọng thần lên tiếng nói: "Nhiễm tướng quân tài mạo song toàn, hà tất cứ phải cưỡng cầu, đệ nhất mỹ nhân Tần Phi Sương cũng rất thích hợp với ngài a."

"Nếu ngươi lúc đó rõ rõ ràng ràng nói với ta, ta có thể sẽ không khiến ngươi khó xử như vậy, nhưng Nhã Tần là cam tâm tình nguyện gả cho quả nhân, để nàng lựa chọn nàng cũng sẽ như cũ chọn quả nhân mà thôi."

Nói xong, Cao Lộng Ngọc vỗ vai Nhiễm Không Hoa hai cái, thấp giọng: "Và ngươi cũng không thể đoạt nàng từ tay của ta."

Dứt lời, Cao Lộng Ngọc liền tăng nhanh cước bộ trở về Kim Hòa điện, các vị đại thần cũng theo phía sau.

Nhiễm Không Hoa cúi đầu, từ trong tay áo xuất ra một miếng ngọc bội, ảm đạm cười: "Hoàn nhi, nàng quên rồi..."

...

Còn đang ngồi ăn hạnh đào, Tần Hoàn nghe thấy tiếng thông truyền bên ngoài, vội vàng đứng dậy đón tiếp.

"Lộng Ngọc, còn giận sao?"

Thấy Cao Lộng Ngọc không nói gì, Tần Hoàn càng thêm lo lắng, giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau nàng ấy.

Cao Lộng Ngọc ngồi xuống bàn trà, nâng mắt nhìn Tần Hoàn, chỉ đơn giản là nhìn như vậy, cũng không có nói cái gì.

Tần Hoàn có chút hồi hộp, ai u, có khi nào hoàng đế nổi giận cho người lôi nàng ra ngọ môn chém đầu hay không a!?

"Nàng không nhận ra người vừa cứu nàng sao?"

"Ai a?" Tần Hoàn thấy Cao Lộng Ngọc chịu mở miệng mới nói: "Ngài nói thẳng a, trí nhớ ta không tốt."

"Chính là hắc y nữ nhân khi nãy, Nhiễm tướng quân Nhiễm Không Hoa."

"A, không có nhận ra." Tần Hoàn vươn tay cầm bình trà, rót cho Cao Lộng Ngọc một chén, cười nói: "Nếu là Nhiễm tướng quân, vậy là thân tỷ tỷ của Nhiễm Thiên Hoa rồi."

Cao Lộng Ngọc gật đầu, tiếp lấy chén trà của Tần Hoàn, nói: "Nàng vừa đại thắng Thổ Phiên trở về, đến đây đòi người với quả nhân."

"Đòi ai a?"

"Tiểu thư phủ Thái úy."

"A, là Tần Phi Sương à?" Tần Hoàn chậm chạp nói: "Nhưng mà nàng chẳng phải là cơ thϊế͙p͙ của đại điện hạ sao? lẽ nào Nhiễm tướng quân muốn đối đầu với đại điện hạ?"

Cao Lộng Ngọc nhìn thấy Tần Hoàn thần thái ung dung, thản nhiên, không có bất kỳ tia cảm xúc nào khi nhắc đến Nhiễm Không Hoa, nàng liền an tâm gật đầu. Thật ra chuyện giữa Tần Hoàn và Nhiễm Không Hoa nàng biết không nhiều, chỉ biết hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Nhiễm Không Hoa nhất kiến chung tình đến giờ vẫn không buông xuống được.

Thấy tâm tình của Cao Lộng Ngọc dần hòa hoãn, Tần Hoàn liền nhanh chóng đi ra phía sau nàng, giúp nàng xoa bóp hai vai.

"Lộng Ngọc a, thượng triều mệt mỏi rồi đi? để Hoàn nhi giúp ngài xoa bóp nha?"

Trước sự chủ động làm hòa của Tần Hoàn, Cao Lộng Ngọc thập phần hài lòng, ngồi yên để Tần Hoàn giúp mình xoa bóp.

Ngón tay thon dài tinh tế ấn trêи huyệt vị, từ từ giúp cơ thể trở nên nhẹ nhõm hơn, tinh thần cũng thập phần thư thái.

"Sao rồi? có thoải mái hay không?"

"Quả nhân luôn nghĩ nàng chỉ biết nghịch phá, không ngờ xoa bóp cũng giỏi như vậy."

Tần Hoàn chun mũi, đánh vào vai Cao Lộng Ngọc một cái, sau đó lại có chút đau lòng, xoa ở chỗ vừa bị nàng đánh xong.

"Đúng là đáng ghét."

Cao Lộng Ngọc mỉm cười, vươn tay đè trêи gáy của Tần Hoàn, kéo nàng xuống, hai phiến môi tìm đến nhau, một trận day dưa quyến luyến.