Chương 33

Những ngày sau đó, ở chỗ Thất điện hạ có phần náo loạn, nhưng sau khi ngâm dược tửu bảy ngày, cũng không còn vấn đề gì nữa. Khi lấy lại được thanh tỉnh, Thất điện hạ liền đem những chuyện mình nháo lúc trước đều quên sạch, giống như hài tử vừa mới được sinh ra, đều trong sạch và thanh khiết như một tờ giấy trắng vậy.

Sau đó Cao Lộng Ngọc có đến tìm Tần Hoàn, đưa cho nàng rất nhiều tranh vẽ, chính là vẽ những quân quý gia thế hiển hách để tuyển làm trắc phi hay chính phi cho Thất điện hạ.

Tần Hoàn và Cao Lộng Ngọc chọn đi chọn lại, lại chọn trúng muội muội của Nhiễm tướng quân, Nhiễm Thiên Hoa. Nghe xong cái tên Nhiễm Thiên Hoa, Tần Hoàn liền cười đến nghiêng ngả, đường đường là đại tiểu thư Nhiễm gia sao lại có cái tên buồn cười như vậy a?

Vốn ý tứ muốn đặt là tiểu thư họ Nhiễm, ngàn hoa cũng không thể bì, cuối cùng lại đặt một cái tên dễ gây hiểu lầm đến như vậy a~

(Nhiễm Thiên Hoa = Bệnh đậu mùa :vvv)

Hai người an bài thỏa đáng, sau đó Tần Hoàn chịu trách nhiện se duyên cho các nàng.

Thế là hôm sau, Tần Hoàn cố tình mời Nhiễm Thiên Hoa đến tham gia tiệc trà của mình, không quên mời cả Cao Cảnh Quyên. Nói tiệc trà cho sang trọng, thật ra cũng chỉ có ba người các nàng, Tần Hoàn cố ý an bài ở nơi phong thủy hữu tình, hảo hảo làm một bà mai.

Nhiễm Thiên Hoa đến sớm, thấy Tần Hoàn liền hành lễ: "Thiên Hoa tham kiến Nhã Tần nương nương."

"Miễn lễ."

Tần Hoàn mỉm cười nói: "Nhiễm gia tiểu thư xinh đẹp hơn người, nghe danh đã lâu, hôm nay mới gặp mặt, không khác lời đồn là bao."

"Tạ ơn nương nương khen tặng."

Nhiễm Thiên Hoa đáp lại Tần Hoàn bằng một nụ cười, ưu nhã cầm chén trà lên uống một ngụm.

Tần Hoàn đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Cao Cảnh Quyên đâu, không khỏi sốt ruột, cái nha đầu này chạy đi đâu rồi?

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì Cao Cảnh Quyên cũng đến, nâng tay nhấc chân đều lộ ra quý khí, không hổ là cao đẳng tước quý, chỉ khí tức thôi cũng khiến quân quý có thể mê muội.

Nhiễm Thiên Hoa hơi nâng mắt nhìn Cao Cảnh Quyên, rồi lại e lệ cúi đầu dùng trà, Tần Hoàn tinh mắt nhìn ra, không khỏi cảm thấy vui mừng trước một mối lương duyên.

"Nhã Tần nương nương thiên an."

"Miễn lễ đi."

Tần Hoàn chỉ vào vị trí cạnh Nhiễm Thiên Hoa nói: "Thất điện hạ, ngồi đi."

Cao Cảnh Quyên ưu nhã ngồi xuống, đưa mắt nhìn Tần Hoàn, bâng quơ nói: "Nàng gầy rồi."

"A, có sao?" Tần Hoàn xua tay nói: "Không sao, về tẩm bổ lại là mập ngay thôi. Đúng rồi, giới thiệu với điện hạ, đây là Nhiễm tiểu thư của phủ Tướng quân, Nhiễm Thiên Hoa."

Cao Cảnh Quyên không nể tình nói: "Bệnh đậu mùa tiểu thư!?"

Nhiễn Thiên Hoa phun ra hết trà trong miệng, phát hiện bản thân thất thố rồi, vội vàng nâng khăn the lau miệng.

"Làm sao thế?" Tần Hoàn hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao, đa tạ nương nương quan tâm."

Tần Hoàn nâng mắt nhìn sang Cao Cảnh Quyên, nhẹ giọng nhắc nhở: "Là Nhiễm Thiên Hoa tiểu thư."

"Nhiễm tiểu thư."

Tần Hoàn hài lòng gật đầu: "Như vậy mới được."

Nói xong, nàng nhìn ra ngoài trời, nói: "Hôm nay thời tiết thật tốt, chỉ là bản cung còn chút việc phải làm, các ngươi hảo hảo nói chuyện đi."

Dứt lời liền nhanh như sóc nhảy ra khỏi đình, giống như muốn bỏ trốn.

Cao Cảnh Quyên nhìn thấy, không nhịn được bật cười.

Nhìn thấy nụ cười của Cao Cảnh Quyên, Nhiễm Thiên Hoa mặt đỏ tai hồng, nhìn thế nào cũng thấy Thất điện hạ thật thuận mắt a~

"Bệnh đậu mùa tiểu thư cứ tự nhiên dùng trà, ta đi bồi Nhã Tần nương nương."

"..."

Nhiễm Thiên Hoa kinh ngạc, cái đầu gỗ này không nhìn thấy Nhã Tần nương nương muốn tác hợp cho hai người hay sao? còn cố ý bỏ đi là ý tứ gì?

Trong lúc gấp gáp đã níu lấy tay áo của Cao Cảnh Quyên, sau khi phát hiện bản thân thất thố liền vội vàng thu tay lại, e lệ cúi đầu.

"Bệnh đậu mùa tiểu thư, ta..."

"Là Nhiễm Thiên Hoa."

"À, Nhiễm tiểu thư, nàng muốn ta nói thật lòng hay nói trái lòng?"

"A? ngài có gì đều có thể thật lòng nói."

"Hôm nay bệnh đậu mùa tiểu thư mặc y phục quá mức lòe loẹt, hơn nữa trâm cài không hợp phối với y phục, một cái rơi mất cũng không biết. Khăn tay lại phối thật nhiều màu, càng nhìn càng thấy không thuận mắt. Cách trang điểm có chỗ không đều, son môi và y phục không hợp lại phối cùng với nhau nhìn đau cả mắt, tổng thể thì thật sự rất chói mắt."

Nói xong, Cao Cảnh Quyên liền cúi người chào một cái, rồi nhanh chóng rời khỏi đình.

Nha đầu hầu hạ bên cạnh Nhiễm Thiên Hoa giận tái mặt: "Tiểu thư, thất điện hạ sao lại nói xấu ngài như vậy a?"

"Không đâu." Nhiễm Thiên Hoa si mê nói: "Ta là cố tình ăn mặc như vậy, không ngờ lại được điện hạ nhìn ra, điện hạ thật sự rất có mắt nhìn a."

Nha hoàn: "..."

...

Tần Hoàn một đường chạy đến Dưỡng Tâm điện, thấy Cao Lộng Ngọc đang phê tấu chương, liền nhào vào lòng nàng ấy, ghì chặt vai nàng ấy xuống.

"Đại vương, người ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, thưởng đi!"

"Thật sao?" Cao Lộng Ngọc đem Tần Hoàn ôm lên đùi của mình, đưa tay sờ sờ cái cằm duyên dáng của nàng: "Kết quả thế nào?"

Tần Hoàn đem chuyện vừa nãy nhất thanh nhị sở kể ra, dáng vẻ chắc chắn mười phần, giống như một tiểu môi nhân kiêu ngạo khi vừa mới tác thành hoàn hảo cho một mối lương duyên.

(tiểu môi nhân: người mai mối nhỏ)

Cao Lộng Ngọc không nghe ra là thành công ở chỗ nào, nhưng không muốn phá hủy vui vẻ của Tần Hoàn, cũng chiều theo cảm xúc của nàng.

"Hảo, vậy muốn quả nhân thưởng cái gì?"

"Ngài nha, chính là nợ ta hai phần thưởng nha." Tần Hoàn cao hứng nói: "Một cái lúc đi thị sát, với một cái này nữa."

"Thế nào? vẫn nghĩ không ra sao?"

"Lúc này cũng thật sự không muốn cái gì đặc biệt..."

Tần Hoàn đột nhiên nhớ đến một thứ, vội nói: "Đại vương, hay là chúng ta xuất cung đi!"

"Xuất cung?"

"Phải nha, suốt ngày giam mình trong bốn bức tường như vậy cũng không tốt, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành nha!"

Cũng rất lâu rồi Cao Lộng Ngọc chưa thoải mái ra ngoài hít thở, nàng cũng có thể nhân cơ hội này quan sát dân tình, không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đáp ứng.

"Sẵn thăm nương luôn!"

"Đều đáp ứng nàng."

Tần Hoàn cười tít mắt, rướn người hôn lên môi Cao Lộng Ngọc một cái: "Thưởng cho ngài!"

Cao Lộng Ngọc không nhịn được mà bật cười, đem tiểu đông tây nghịch ngợm này ôm lại, không cho nàng nháo nữa, trêи đời sao lại có một nữ hài đáng yêu như vậy chứ?

Tần Hoàn nhìn quanh mới phát hiện Dưỡng Tâm điện có chút trống trải, hỏi: "Như thế nào lại không có người hầu hạ nghiên mực a?"

"Là ta cho lui họ, muốn ở một mình."

Tần Hoàn cuống quít: "Vậy ta có làm phiền ngài không?"

Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, nhéo nhéo cái miệng nhỏ của nàng: "Tiểu đông tây nàng rất ồn ào, nhưng quả nhân nửa điểm cũng không thấy phiền."

Tần Hoàn bĩu bĩu môi, môi lại dài ra thêm một chút, trông như đang bất mãn cũng giống như đang làm nũng.

Cao Lộng Ngọc nhịn không được cúi xuống ngậm cái môi đang bĩu ra của nàng, tiểu đông tây này không thể ngừng khả ái hay sao?

Tần Hoàn không phiền trước nụ hôn của Cao Lộng Ngọc, còn có điểm phấn khởi, ôm ghì lấy cổ nàng ấy, quyết định phải chiếm thế thượng phong. Một trận môi lưỡi day dưa triền miên, đem không khí xung quanh đốt nóng, mặc dù không khí trong ngực sắp cạn dần, nhưng vẫn không chịu buông nhau ra.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cao Lộng Ngọc liền dứt khỏi nụ hôn, nhíu mày quát: "Ai!?"

Tần Hoàn dựa vào ngực Cao Lộng Ngọc thở dốc, hôn môi cũng thật mệt mỏi a!!!

Thân ảnh bạch sắc từ từ hiện ra, Cao Cảnh Quyên chấp tay: "Tham kiến mẫu hoàng, Nhã Tần nương nương."

Cao Lộng Ngọc nhìn ra được Cao Cảnh Quyên đã đến rất lâu, nhíu mày, hỏi: "Không phải ngươi đang ở cùng với Nhiễm tiểu thư sao?"

Cao Cảnh Quyên ổn trọng nói: "Nhi thần cũng vì chuyện này mà đến đây."

"Làm sao vậy?" Tần Hoàn nghi hoặc, nói: "Nhiễm tiểu thư làm điện hạ phật ý sao?"

"Không có, chỉ là nhi thần không thích Nhiễm tiểu thư."

"A!?" Tần Hoàn ũ rũ cuối đầu, còn nghĩ bản thân là một bà mối tốt, cuối cùng cũng không se được đoạn nhân duyên này.

"Tước quý Cao gia chúng ta trước nay đều đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu." Cao Lộng Ngọc chậm rãi nói: "Dù cho ngươi không thích, cũng phải lấy nàng, củng cố được địa vị, mới tính đến chuyện chọn người mình thích."

"Mẫu hoàng, ngài vì quyền uy của mình mới phải làm như vậy, còn nhi thần không muốn theo vết xe đổ của ngài!" Cao Cảnh Quyên nói: "Nhi thần muốn bên cạnh mình chỉ có một nữ nhân, là nữ nhân mà nhi thần yêu nhất, còn là nữ nhân đầu tiên của nhi thần!"

Cao Lộng Ngọc nâng mắt: "Ngươi có được nàng rồi thế nào? không có quyền lực, ngươi bảo vệ được nàng sao? không có vị thế, ngươi chiếu cố nàng cả đời được không? ngươi không thể bảo vệ được người mình yêu khi ngươi chỉ có một đôi bàn tay trắng!"

Tần Hoàn ngẫm lại lời Cao Lộng Ngọc nói cũng rất có lý, nếu trong tay ngay cả một đồng tiền cũng không có, hay thậm chí còn là một người bước đến tận cùng của nghèo khổ, nhất định sẽ vì mưu sinh mà quên đi cả bản thân từng yêu đối phương thế nào.

Có lẽ không cãi lại được, Cao Cảnh Quyên rơi vào trầm mặc, đưa mắt nhìn Cao Lộng Ngọc hỏi: "Nếu nhi thần lấy Nhiễm Thiên Hoa, thì bản thân cùng lắm cũng chỉ là một vương gia, cũng không thể có được người mà mình yêu, hà tất hy sinh người khác như vây."

Lời này Cao Cảnh Quyên ám chỉ Cao Lộng Ngọc sẽ để con của nàng và Tần Hoàn lên làm Thái tử, lúc đó Cao Cảnh Quyên cũng chỉ là một vương gia, cũng như cũ không có được Tần Hoàn.

Cao Lộng Ngọc nhấc mi: "Ngươi nên vì bản thân suy nghĩ một chút, quân quý trêи đời này không thiếu."

"Nhưng người khiến nhi thần yêu cũng chỉ có một."

Cao Lộng Ngọc nghe xong liền tức giận, cầm tấu chương ném vào người nàng, giận dữ quát: "Cút! Đừng để quả nhân nhìn thấy nghịch tử nhà ngươi!"

Cao Cảnh Quyên cúi người nhặt lại tấu chương, đặt lên trêи bàn cho Cao Lộng Ngọc, rồi nhanh chóng lui xuống.

Cao Lộng Ngọc kịch liệt hô hấp, nàng gây ra nghiệt gì lại có những đứa con không ra gì như vậy chứ!?

Tần Hoàn vội cầm chén trà trêи bàn dâng lên cho Cao Lộng Ngọc, giúp nàng vuốt ngực thuận khí: "Không cần giận dữ như vậy, nếu như thất điện hạ đã không thích Nhiễm Thiên Hoa thì tìm quân quý khác cho nàng cũng được mà."

"Không cần tìm, quả nhân lập tức cho người mang sính lễ đến hỏi cưới Nhiễm Thiên Hoa cho Cao Cảnh Quyên!"

"Nhưng mà thất điện hạ nàng..."

"Mặc kệ nó, trước giờ hôn sự đều do cha mẹ quyết định, khi nào đến lượt nó xen vào?"

Tần Hoàn còn muốn nói gì đó, chỉ là không nói nên lời, nữ nhân trước mặt nàng là hoàng đế, nàng cũng không thể năm lần bảy lượt cãi lời nàng ấy được.

"Hảo, vậy ta sẽ thay ngài chuẩn bị ít lễ vật gửi đến Nhiễm gia."

"Được."

-----------------------------------

Xa giá chầm chậm dừng trước Nhiễm phủ, phía sau xa giá còn có rất nhiều hộ vệ tay mang đao, tất cả đều là cao đẳng công tước, từ cấm vệ quân bước ra. Đoàn người hộ tống hoành tráng như vậy, khiến người của Nhiễm phủ cũng có chút tò mò người bên trong là ai.

Tiểu Vệ Tử lên trước thông báo: "Nhã Tần nương nương giá đáo!"

Trêи dưới Nhiễm phủ đều quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Nhã Tần nương nương, Nhã Tần nương nương vạn phúc kim an."

Để Xuân Nhiêu và Đào Nhi dìu xuống xa giá, Tần Hoàn phất tay: "Miễn lễ đi."

"Tạ Nhã Tần nương nương."

Tần Hoàn tiến đến đỡ Nhiễm lão gia, cười nói: "Nhiễm đại nhân không cần đa lễ, bản cung hôm nay có chút việc, nên mới đường đột đến đây, mong Nhiễm đại nhân không phiền."

"Thần không dám." Nhiễm lão gia nâng tay: "Mời nương nương vào tệ phủ."

Tần Hoàn hơi gật đầu, tao nhã tiến vào trong Nhiễm phủ, nâng tay nhấc chân đều lộ ra quý khí.

Gia nhân trong nhà vội vàng chạy đến rót trà, dâng bánh, sau đó đều lui về sau để Nhiễm lão gia và Nhã Tần nương nương nói chuyện.

Tần Hoàn nhấp một ngụm trà, đặt lại xuống bàn, nói: "Bản cung cũng không vòng vo làm gì, chuyện là ta và đại vương đều cảm thấy Nhiễm tiểu thư Nhiễm Thiên Hoa rất thích hợp với thất điện hạ, cho nên mới muốn hỏi ý của Nhiễm đại nhân a."

"Được nương nương và đại vương để mắt lên, là phúc của Thiên Hoa a."

"Đại nhân không cần nói như vậy, lệnh ái tài mạo song toàn, yểu điệu thục nữ, rất thích hợp với thất điện hạ, bản cung cũng chỉ tác hợp cho một mối lương duyên thôi."

Nhiễm đại nhân cười đến hai mắt đều híp lại, vui mừng đến thiếu chút đã hoa tay múa chân.

Tần Hoàn cho người mang lễ vật vào, chỉ là lễ vật gặp mặt đã đầy năm xe ngựa, nếu thật sự thành thân, không biết sẽ là bao nhiêu xe ngựa a?!

Mà Tần Hoàn tặng nhiều lễ vật như vậy cũng là để tránh trường hợp Nhiễm gia quá mức keo kiệt, gả con gái đi không cho bao nhiêu của hồi môn, nên đã cho nhiều như vậy để giữ mặt mũi của thất điện hạ.

Hai mắt Nhiễm lão gia đã lấp lánh lấp lánh, miệng líu ríu tạ ân Tần Hoàn.

Tần Hoàn cũng không lưu lại lâu, nói thêm vài câu với Nhiễm lão gia liền rời đi, trở về báo kết quả cho Cao Lộng Ngọc.

Lúc đi ra, vừa vặn một người cưỡi bạch mã phi như bay vào phủ, lướt nhanh qua Tần Hoàn. Tóc đen dài tung bay, phiêu dật, xinh đẹp đến choáng ngợp.

Một tràng tiếng ngựa hí vang lên, Tần Hoàn dừng cước bộ, đưa mắt nhìn người đang cưỡi ngựa. Ngược nắng nên Tần Hoàn không nhìn thấy rõ mặt, chỉ thấy mỗi nụ cười nhếch, có chút cao lãnh, cũng có chút kiêu ngạo.

Tần Hoàn cũng không muốn tìm hiểu nhiều, nhanh chóng rời khỏi Nhiễm phủ, xa giá lắc lư một đường hồi cung.

Người trêи ngựa nhảy xuống, đưa con ngựa cho gia đinh, tiêu sái bước vào.

Người hầu nhìn thấy vội gọi: "Nhiễm tướng quân!"

Nhiễm Không Hoa tiêu sái bước vào phủ, thấy thật nhiều lễ vật, liền hỏi: "Cái này..."

"Cái này là của Nhã Tần nương nương ban tặng cho Thiên Hoa nhà chúng ta a!"

Nhiễm lão gia nhìn thấy Nhiễm Không Hoa trở về liền nói: "Đi lâu như vậy mới chịu trở về, ngươi a, dọa chết phụ thân rồi."

Nhiễm Không Hoa mỉm cười, hỏi: "Vậy muội muội đâu?"

"Đang đi mua đồ." Nhiễm lão gia chợt nói: "Kia, nó về rồi kìa, vừa nhắc đã về đến."

Nhiễn Thiên Hoa vừa bước vào nhà liền thấy Nhiễm Không Hoa, hô to: "Tỷ tỷ!"

"Ngốc muội, đến đây, ôm một cái!"

Nhiễm Thiên Hoa liền chạy vào lòng nàng, nói: "Tỷ tỷ đi lâu như vậy cũng không gửi thư về, dọa cho muội rồi a."

"Nha đầu, lớn như vậy rồi, còn sắp thành thân a."

"Thành thân?"

Nhiễm Không Hoa chỉ vào lễ vật, nói: "Đều là Nhã Tần nương nương mang đến, nói xem là vị điện hạ nào?"

Nhiễm Thiên Hoa xấu hổ nói: "Là thất điện hạ."

"Thất điện hạ..."

"Tỷ tỷ, làm sao thế?"

Nhiễm Không Hoa cười, nói: "Muốn làm vương hậu, một là chọn đại điện hạ, hai là tam điện hạ, còn nếu muốn sống bình đạm, thất điện hạ là lựa chọn phù hợp."

Nhiễm Thiên Hoa liền nói: "Muội không cần làm vương hậu, chỉ muốn ở bên người mình yêu mà thôi!"

"Hảo, nếu muội nói thế, ta ủng hộ muội." Nhiễm Không Hoa hỏi: "Còn cái Nhã Tần nương nương đó là ai thế?"

"Nàng là Đại tiểu thư Tần phủ Tần Hoàn a, còn là tài nữ Vũ Dương thành nữa."

Nhiễm Không Hoa trợn mắt, lảo đảo lùi về sau: "Là Hoàn nhi?"

Nhiễm lão gia đánh rơi chén trà, hoảng trương nói: "Đó là Tần Hoàn, nhi nữ của Thái úy đại nhân?"

"Vâng, có gì sao?"

Nhiễm Không Hoa tức giận xô ngã cái bàn, quát lên: "Cao Lộng Ngọc! Hôn quân! Ngươi đã đáp ứng ta chỉ cần ta ra trận ngươi sẽ buông tha cho Hoàn nhi! Sẽ tác thành cho ta và nàng, vậy mà ngươi lại ở phía sau cướp nàng trêи tay của ta!"

Nhiễm Thiên Hoa lảo đảo lùi về sau: "Tỷ tỷ, ngươi nói... Nhã Tần nương nương là Hoàn nhi mà tỷ tâm tâm niệm niệm?"

"Cao Lộng Ngọc! Ta với ngươi không đội trời chung!"