Chương 32

Sáng sớm hôm sau, Cao Phiên Khâu đích thân đến tìm Tần Hoàn, muốn nói về chuyện của mẫu phi nàng.

Lúc này Tần Hoàn còn đang ngủ ở trêи giường, bị Xuân Nhiêu lay mấy cái cũng không dậy nổi, cuộn người vào chăn tìm Chu gia gia thêm nửa canh giờ nữa mới chịu đi ra ngoài.

Tần Hoàn ngáp ngắn ngáp dài ngồi lên ghế quý phi, hỏi: "Ngũ công chúa sáng sớm tìm ta là có chuyện gì?"

"Bây giờ là gần đến chính ngọ rồi a!" Cao Phiên Khâu nhíu mày: "Ngươi ngủ đến tận giờ này mới dậy mà mẫu hoàng không nói gì sao?"

"Nàng còn bảo ta tranh thủ ngủ nhiều một chút, để tối mới có sức thức khuya được."

Cao Phiên Khâu: "..."

"Không nói chuyện này nữa, ngươi đến đây có việc gì?"

"Ngươi đã đáp ứng ta cứu mẫu phi rồi mà, lẽ nào ngươi quên a?"

"Không quên, chỉ là không cần gấp như vậy." Tần Hoàn cong khóe môi: "Nhanh thôi, sẽ có kết quả."

Không lâu sau Đào Nhi cũng trở về, ở bên tai Tần Hoàn nói gì đó, sau đó nàng liền gật đầu mỉm cười, cho Đào Nhi lui xuống. Tần Hoàn đứng dậy, phủi tay áo hơi nhăn một cái, mỉm cười một cái thật ngọt ngào.

"Tra ra rồi, chúng ta đi thôi."

Cao Phiên Khâu ngây ra, tra được cái gì a?

Thấy Cao Phiên Khâu lề mề không chịu đứng dậy, Tần Hoàn liền nói: "Ngươi không muốn cứu mẫu phi ngươi sao?"

"Muốn chứ!"

"Vậy thì đi theo ta."

Nói xong, Tần Hoàn đẩy cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa phất phất tay áo, có vẻ rất cao hứng, song lại không biết nàng vì cái gì mà cao hứng. Cuối cùng lại đến trước Khôn Ninh cung của Hiền phi, Tần Hoàn không đợi thông truyền, cứ thế tiêu sái bước vào.

Sau lần trúng độc đó, thân thể Hiền phi yếu đi rất nhiều mặc dù đã dùng giải dược, có lẽ là do trong lúc trúng độc còn trải qua thất tình nội thương cho nên mới khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng đến vậy.

Lúc Tần Hoàn bước vào, cung nữ hai bên đều dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn lo lắng nhìn nàng.

"Hiền phi nương nương, ta đến thăm ngài đây."

Hiền phi nhìn thấy Tần Hoàn lại càng thêm tức giận, kịch liệt ho một trận.

Tần Hoàn lách người ngồi xuống bên cạnh Hiền phi, giúp nàng vuốt ngực thuận khí, nói: "Tỷ tỷ thân thể không khỏe, không cần ngồi dậy bồi ta."

Hiền phi: "..."

Cao Phiên Khâu: "..."

Rõ ràng là người ta dùng bộ mặt chán ghét mà nhìn, thế nào lại nhìn ra thành cần ngồi dậy bồi ngươi a!?

Tần Hoàn đương nhiên nhận ra, chỉ là muốn giễu cợt Hiền phi một chút, sau đó hắng giọng nói: "Tỷ tỷ thân thể không khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều vào a. Ta vì chuyện tỷ tỷ trúng độc mà đi tìm thử loại độc đó, phát hiện chính là loại Nhiên Nhĩ độc của Thổ Phiên, loại độc này khi dính vào tay, tay nhất định sẽ chuyển thành màu đen a."

Nói xong, Tần Hoàn lơ đãng liếc nhìn bàn tay của Hiền phi, liền cầm lấy: "Ai u, tay tỷ tỷ sao lại có màu đen a?"

Hiền phi vội rút bàn tay lại, liếc nhìn Hồng Tụ, sau đó nói: "Bản cung thân thể mang độc, tay đương nhiên sẽ chuyển đen đi."

"Cái này ta lại chưa từng nghe qua, Nhiên Nhĩ chỉ khiến tay người hạ độc nhiễm đen mà thôi, không có khiến người trúng độc nhiễm đen tay."

Hiền phi gấp gáp hô hấp, nói: "Nhã Tần, ngươi ăn nói cẩn thận, ngươi nói như vậy là ý gì?"

"Ý gì hẳn tỷ tỷ phải hiểu chứ?" Tần Hoàn chậm rãi nói: "Tỷ tỷ đã tự hạ độc chính mình rồi đổ oan cho Lệ Tần, có phải hay không?"

"Hồ ngôn! Ngươi không được vu khống bản cung!"

"Nếu ta tra ra được chính tỷ là hung thủ, thì thế nào?"

Sắc mặt Hiền phi liền chuyển sang trắng bệt, mím chặt môi dưới, sợ hãi đến mức siết chặt cả cái chăn trêи người.

Cao Phiên Khâu nhìn ra được Hiền phi đang lo lắng, giận dữ nói: "Chính là ngươi!? Ngươi hại nương của ta!"

"Câm miệng! Nghiệt chủng như ngươi cũng dám mắng bản cung sao!?"

"Ngươi nghĩ chuyện ngươi làm không ai biết sao?" Cao Phiên Khâu cao giọng: "Ta đem chuyện này nói cho mẫu hoàng nghe, để ngài định đoạt!"

"Cao Phiên Khâu, ngươi không được vu khống bản cung!"

"Nếu ngươi không làm gì sai, ngươi liền thề đi, nếu ngươi ám hại mẫu phi ta thì trời tru đất diệt!"

"Ngông cuồng!" Hiền phi giận dữ quát: "Bản cung vì cái gì mà phải nghe theo nha đầu ngươi?"

"Là vì trong lòng ngươi có quỷ, cho nên ngươi mới không dám phát thệ!"

Tần Hoàn ngăn Cao Phiên Khâu đang kϊƈɦ động, nói: "Ta đã mời Thái y xem qua cho ngươi, hắn khẳng định ngươi đã giải được độc rồi, ta bắt đầu nghi ngờ, làm sao ngươi lại có thể giải độc được trong khi giải dược của Nhiên Nhĩ không hề có ở Đại Thống. Nhất định là ở phía sau có người giúp ngươi giải độc, đồng nghĩa ngươi biết được độc này chỉ có một mình người đó có giải dược, cho nên để Hồng Tụ bưng thủy quả lên bàn của ta, cố tình hạ độc, nhưng lại vô ý làm rơi Nhiên Nhĩ trêи tay của ta để ta phát hiện ra được độc này là Nhiên Nhĩ!"

Hiền phi quát lên: "Chỉ những lời này của ngươi làm sao khẳng định được là bản cung làm?"

"Chỉ cần trích máu trêи tay ngươi ra, kiểm tra một chút là rõ ràng ngay thôi."

"Ai cho phép ngươi làm điều đó?"

Tần Hoàn lấy trong tay áo một mảnh kim bài, nói: "Thánh thượng đã cho ta giải quyết vụ án này, ngươi chỉ có thể hợp tác, không thể trái lệnh!"

"Ngươi..."

"Người đâu, giúp Hiền phi và Hồng Tụ trích máu ở đầu ngón tay đi!"

Thái y và vài ba thị vệ tiến vào, dùng sức kìm chặt Hồng Tụ và Hiền phi.

Từ trong chẩn tướng, Thái y lấy ra một kim châm thật dài, ở trêи đầu ngón tay Hiền phi trích lấy vài giọt máu, rồi lại dùng cây kim châm khác, lấy máu ở trêи tay Hồng Tụ.

Máu rơi vào một cái bát chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt, máu của Hiền phi và Hồng Tụ đều chuyển dần thành màu xanh tím, rồi chìm xuống dưới.

Thái y cẩn trọng giải thích: "Bát nước này chính là nước giã từ hoa phượng tiên, khi hoa phượng tiên gặp phải Nhiên Nhĩ độc, sẽ tự độc chuyển sang màu xanh tím."

"Nếu nói như vậy cũng chỉ có thể khẳng định Hồng Tụ hạ độc mà thôi!"

Hiền phi bị đẩy đến đường cùng, chỉ có thể dùng Hồng Tụ ra đỡ.

Hồng Tụ quỳ sụp xuống, nói: "Phải, là Hồng Tụ hại Nhã Tần nương nương, hại Lệ Tần nương nương, chuyện này không liên quan đến Hiền phi."

"Ngươi nói không liên quan liền không liên quan sao?" Tần Hoàn chỉ vào bàn tay của Hiền phi, nói: "Nó đã nói lên tất cả, Hiền phi cũng chính là hung thủ!"

"Ngươi..."

Thái y chấp tay nói: "Chỉ có người hạ Nhiên Nhĩ, tay mới biến đen, Hiền phi nương nương ngài không cần phải che giấu làm gì."

Hiền phi kinh sợ co rúm ngồi trêи giường, hai mắt mở lớn, trừng trừng nhìn Tần Hoàn.

Tần Hoàn phất tay, nói: "Người đâu, đưa Hồng Tụ và Hiền phi nương nương đến Tông Nhân phủ đi!"

"Không! Tần Hoàn ngươi không được phép bắt ta!"

Hiền phi ra sức giãy dụa, gào lên: "Ta muốn gặp đại vương! Ta muốn gặp đại vương."

Tần Hoàn thở dài một tiếng, nhìn sang Hiền phi, nói: "Chính là nàng không muốn gặp ngươi nên mới bảo ta đến đây."

Hiền phi giãy mạnh ra, túm lấy cổ áo Tần Hoàn, thất thanh khóc: "Ngài ấy thật sự không muốn gặp ta sao? ngài ấy chán ghét ta đến như vậy sao?"

"Nếu ngươi không có tính tình nhỏ nhen, đố kỵ này, nàng nhất định sẽ gặp ngươi." Tần Hoàn nói tiếp: "Đưa nàng đi."

Người của Tông Nhân phủ lập tức tiến đến, áp giải Hiền phi và Hồng Tụ đến Tông Nhân phủ thẩm án.

Cao Phiên Khâu đợi khi Hiền phi và Hồng Tụ bị đưa đi rồi, nàng mới mệt mỏi ngồi xuống giường, nói: "Cuối cùng cũng có thể trả lại trong sạch cho mẫu phi ta rồi."

"Lần sau bảo mẫu phi ngươi cẩn trọng một chút, ta cũng không muốn nhún tay vào mấy chuyện phiền phức này đâu, nếu không lại gây thêm thù hận."

Cao Phiên Khâu thấy Tần Hoàn định đi, vội vàng kéo tay áo nàng lại: "Ngươi khoan đi đã, có thể hay không đi gặp Cảnh Quyên một lần?"

"Tại sao a?"

"Nàng... nàng vì ngươi mà phát điên... chỉ sợ bảy ngày tới nàng chịu không nổi."

Tần Hoàn thở dài, suy nghĩ một chút, cũng gật đầu đáp ứng.

...

Ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng tê rống đau đớn của Cao Cảnh Quyên, Tần Hoàn rùng mình một cái, nguyên lai tước quý cũng phải chịu thống khổ không kém gì quân quý các nàng.

Thấy hai quân quý đến trước phòng của thất điện hạ, một vị hộ vệ ngăn lại: "Nương nương không nên tiến vào, tước quý vỡ lòng sẽ tổn lại các vị."

"Không sao, ta cũng tính là mẫu phi của ngài."

"Vậy..." Hộ vệ suy nghĩ một chút, nói: "Vậy các ngài nên cẩn thận một chút."

Nói xong, hộ vệ đẩy cửa ra, để Tần Hoàn và Cao Phiên Khâu đi vào. Cao Phiên Khâu biết Tần Hoàn e ngại nên đi vào trước, Tần Hoàn thì nối gót theo sau.

Vừa bước vào lại nghe thêm một tràng âm thanh tê rống đau đớn, Tần Hoàn hít phải một ngụm lãnh khí, ai, vỡ lòng thật sự đau như vậy sao a?

Cao Cảnh Quyên giống như dược nhân, bị ngâm trong một cái bồn nước nóng, khói tỏa ra nghi ngút, từng đợt tin tức tố tước quý cuồn cuộn khắp phòng.

Tần Hoàn đứng ở phạm vi an toàn, sợ sẽ tổn hại đến Cao Cảnh Quyên, hỏi hộ vệ bên cạnh: "Bao lâu thì nàng sẽ khỏe lại?"

"Có lẽ là sáu hoặc bảy ngày nữa."

"Sao lại lâu như vậy a?"

Tần Hoàn thở dài, nói: "Nàng như vậy bao lâu rồi?"

"Cũng hơn bốn canh giờ rồi."

"Bốn canh giờ!?" Tần Hoàn kinh hô: "Hẳn là rất đau đớn đi?"

Cao Phiên Khâu cuống quít nói: "Đau như vậy? hay là đem nàng ra khỏi dược tửu đi."

"Tuyệt đối không được, như thế lại càng thêm thống khổ."

"Ai, cái này không được, cái kia cũng không được." Cao Phiên Khâu đột nhiên nói: "Đem vài tú nữ ở Trữ Tú cung đến an ủi nàng đi!"

Tần Hoàn đánh nàng một cái: "Hồ ngôn, đem tú nữ đến không khác nào hại chết nàng, tước quý nào cũng phải cố chịu đựng, nếu không sẽ không thể hoàn hảo làm một tước quý được."

Cao Phiên Khâu gấp đến trán cũng đầy hãn: "Nhìn nàng đau như vậy, ta cũng không có đành lòng."

Tần Hoàn nhẹ bẫng mở miệng: "Nàng nhất định không sao, tước quý, ai cũng đều phải cố chịu, phải kiên cường một chút."

Cao Phiên Khâu nhìn Tần Hoàn, rồi lại thở dài, đành phải gấp gáp đưa mắtnhìn Cao Cảnh Quyên đang từng phút từng giờ chịu đau đớn.