Chương 31

Sau khi có được danh sách đầy đủ cùng chứng cứ chứng minh quan viên địa phương tham ô hối lộ, Cao Lộng Ngọc liền ra lệnh chém đầu làm gương trước mặt tất cả mọi người.

Lần này Cao Lộng Ngọc cho trảm thủ hơn ba mươi quan viên, khiến mọi người sợ hãi đến không dám nhìn mặt của đại vương, chỉ biết cúc cung nghe lệnh. Quan viên mới được điều đến, vốn tưởng có thể ăn một mớ lớn, nhưng nghe nói đại vương cho trảm thủ hơn ba mươi người, liền sợ đến mặt cũng tái nhợt, một hột gạo cũng không dám ăn chặn. Vật phẩm cứu tế cuối cùng cũng được đến tay của bá tánh, ai nấy đều hô hào ca ngợi đại vương anh minh thần vũ, lòng tin càng tăng thêm gấp trăm ngàn lần.

Lần này đi hơn nửa tháng mới trở về, Tần Hoàn về đến Thiên Danh điện liền ngủ vùi đến tối, mãi đến khi Xuân Nhiêu đánh thức nàng đi dự yến tiệc thì mới chịu dậy.

Yến tiệc lần này chính là để chúc mừng chuyến thị sát thành công, cũng để khen thưởng Tần Hoàn, cho nên nàng nhất định phải có mặt.

Mất rất lâu để thay y phục, trang dung, Tần Hoàn một bộ dạng mơ ngủ tiến vào Kim Hòa điện. Cao Lộng Ngọc còn sợ Tần Hoàn đi vấp vào bục cửa, cũng may tiểu đông tây này không vụng về đến vậy, an toàn bước đến chỗ nàng, vừa ngồi xuống liền xem nàng như gối ôm mà ôm cứng.

Cao Lộng Ngọc lơ đãng búng vào trán Tần Hoàn một cái thật đau, nhắc nhở: "Tiểu ham ngủ, dậy đi."

Tần Hoàn rêи đau một tiếng, trừng mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, nhưng rơi vào mắt ai đó lại thật có ý vị.

Cao Lộng Ngọc nói vài câu có lệ rồi cho mọi người nhập tiệc, bản thân cũng bận rộn lo quản tiểu đông tây thích nháo này.

Tần Hoàn thấy Cao Lộng Ngọc không chú ý đến mình, liền cầm chén rượu của nàng đặt trêи bàn, uống một ngụm, sau đó liền lè lưỡi, cay chết nàng a!!!!

Cao Lộng Ngọc phát hiện thì mặt tiểu đông tây nhà nàng đã đỏ bừng lên, đau đầu thở dài một phen, cái nha đầu này không làm nàng hết lo được mà!

Tần Hoàn hình như say rồi, một mặt ôm cứng Cao Lộng Ngọc, mặt khác lại làm nũng: "Muốn uống rượu~ muốn uống rượu a~"

"Đừng nháo." Cao Lộng Ngọc tiếp lấy chén canh giải rượu trêи tay Xuân Nhiêu, giúp Tần Hoàn uống một chút, nói: "Ngoan ngoãn đợi hết yến tiệc muốn nháo thế nào cũng được."

Tần Hoàn cũng rất nhu thuận nghe theo, dựa vào lòng Cao Lộng Ngọc cọ dụi một chút, đôi mắt mơ màng, đôi hàng mi thật cong rũ xuống, thập phần yêu mị.

Cao Trường Ca lần đầu thấy bộ dạng này của Tần Hoàn, chợt nhớ đến sau bức sa mạn, cũng mơ hồ thấy được dáng vẻ yêu mị này của nàng ấy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Hoàn, hình ảnh lần trước lại hiện ra trong đầu của Cao Cảnh Quyên, nàng vội uống một chén rượu, cố gắng dùng cơn say để quên đi. Nhưng không hiểu sao, càng uống thân thể lại càng vô thức khao khát phấn nộn thân thể đó, bất giác run lên một chút, hấp mạnh một ngụm không khí.

Tần Hoàn mơ màng cảm nhận được có gì đó bất ổn, sau đó liền giật mình tỉnh cả rượu, cái kia chính là khí tức của tước quý vỡ lòng!

Tất cả ánh nhìn của mọi người đổ dồn đến chỗ Cao Cảnh Quyên, thấy nàng trêи trán đầy hãn, đang kịch liệt hô hấp, ai cũng đoán ra được, nàng vỡ lòng rồi!

"Thất điện hạ vỡ lòng rồi!"

Một loạt tiếng thét vang lên, sau đó thái y bước vào, giúp Cao Cảnh Quyên kiểm tra một chút, khẳng định đúng thật là vỡ lòng rồi.

Cao Lộng Ngọc vội phân phó: "Mang dược tửu đến cho thất điện hạ đi."

"Vâng!"

Hoàng tước chỉ cần có thể ngâm mình trong dược tửu bảy ngày thì có thể nhanh chóng trở về trạng thái bình thường ngay.

Cao Cảnh Quyên đột nhiên giãy khỏi tay của cung nữ, lảo đảo tiến đến chỗ của Tần Hoàn, môi mấp máy muốn nói gì đó.

Tần Hoàn thấy Cao Cảnh Quyên sắp ngã xuống, liền đến đỡ lấy nàng: "Điện hạ, làm sao vậy?"

Cao Cảnh Quyên dựa vào nhu nộn cơ thể của Tần Hoàn, thoải mái thở hắt ra một hơi, thật muốn hôn nàng một cái.

Cao Lộng Ngọc đi đến xốc người Cao Cảnh Quyên lên, nói với Tần Hoàn: "Nàng xích ra một chút, tước quý vỡ lòng đều không làm chủ được hành vi."

"A, vâng."

Tần Hoàn vội lùi ra sau lưng Cao Lộng Ngọc, nhìn thấy Cao Cảnh Quyên bộ dáng thống khổ, hỏi: "Lộng Ngọc, nhìn nàng... hình như rất đau đớn đi?"

"Tước quý vỡ lòng đều sẽ như vậy."

Cao Lộng Ngọc hô: "Đến Trữ Tú cung mang vài người đến, để nàng thoải mái một chút."

"Đại vương, ngài làm cái gì vậy?"

"Ta chỉ muốn mượn tin tức tố của quân quý cho nàng thoải mái thôi."

Tần Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nàng tin Cao Lộng Ngọc làmgì cũng sẽ có chừng mực.

Lát sau Mi Nhi cũng dẫn theo vài ba tú nữ đến, đều bị Cao Cảnh Quyên gạt đi hết, ôm ngực thở dốc, giống như dã thú bị thương mà gào lên: "Ta chỉ muốn một mình Tần Hoàn thôi! Đều cút hết!"

Tần Hoàn chấn kinh rồi, thất điện hạ vừa mới nói cái gì a!?

Cao Lộng Ngọc nhíu chặt đôi chân mày lại, nhanh như thiểm điện bước tới, dùng sức xốc người Cao Cảnh Quyên lên, rồi lại ném mạnh sang phía bên kia.

Một loạt âm thanh răng rắc vang lên, Tần Hoàn sợ đến tái mặt, vội ngăn Cao Lộng Ngọc lại: "Đại vương, ngài như thế nào lại mạnh tay với nhi nữ mình như vậy?"

Cao Lộng Ngọc không nghe đến Tần Hoàn khuyên nhủ, quát: "Nghịch tử, nàng là người là ngươi có thể đòi hỏi hay sao!?"

Cao Cảnh Quyên run rẩy ho một trận, thân thể co quắp, trông rất thống khổ.

Tần Hoàn muốn đến xem thử, lại bị Cao Lộng Ngọc kéo trở về, lạnh giọng phân phó: "Đưa nàng trở về phòng đi!"

"Vâng!"

Hai ba thị vệ tiến đến đỡ Cao Cảnh Quyên đứng dậy, dìu nàng đi ra ngoài, chỉ là cao đẳng tước quý khí lực rất lớn, chỉ cần giãy một cái liền có thể thoát ra được.

"Hô!"

Tần Hoàn kinh hãi lùi về một chút, vai bị Cao Cảnh Quyên dùng sức chế trụ, có cảm giác như xương cũng sắp bị bóp vỡ, mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.

"Tần... Tần Hoàn..." Cao Cảnh Quyên lộ ra một mặt hài tử đáng thương: "Ta thật sự rất khó chịu..."

"Điện hạ, tước quý vỡ lòng đều phải trải qua chuyện này, ta cũng không thể giúp được ngài."

"Nàng ôm ta một chút thôi, chỉ cần ôm ta một chút, ta sẽ không khó chịu nữa, làm ơn..."

Tần Hoàn bị Cao Cảnh Quyên dồn đến đường cùng, không biết phải làm gì, vừa hoảng sợ lại vừa lo lắng cho tiểu hoàng tước nàyđang thống khổ như vậy không biết có hay không tự làm tổn thương chính mình?

"Tiểu Thất, đừng có nháo nữa!"

Cao Phiên Khâu kéo Cao Cảnh Quyên cách xa Tần Hoàn, gắt gỏng: "Nàng là mẫu phi của chúng ta!"

"Ta không biết! Ta muốn nàng!"

Cũng may yến tiệc hôm nay chỉ có vài vị trọng thần mà Cao Lộng Ngọc tin tưởng, bọn họ cảm thấy chuyện này có vấn đề, liền nhanh chóng lui xuống, giống như không thấy gì, đem chuyện vừa thấy đều quên sạch sẽ.

Cao Lộng Ngọc không thể nhịn được nữa, bạo phát rống to: "Mang nó đi!"

"Ta không đi!" Cao Cảnh Quyên tức giận nói: "Ngài thân là mẫu hoàng lại cướp thê tử của nhi nữ mình, ngài có thể trách ta hay sao!?"

Cao Phiên Khâu tức giận quát nàng: "Tiểu Thất, không được nói bậy!"

"Ta không cam tâm!" Cao Cảnh Quyên giống như phát điên, điên cuồng quát: "Ta muốn nàng! Ta chính là muốn Tần Hoàn!"

Tần Hoàn hít một hơi thật sâu, tiến đến chỗ Cao Cảnh Quyên, vung tay tát một cái, âm thanh vang khắp Kim Hòa điện.

Cao Cảnh Quyên sững người, hốc mắt đỏ bừng lên: "Tần Hoàn..."

"Im miệng!" Tần Hoàn quát lớn: "Ta chính là mẫu phi của ngươi! Ngươi dám gọi thẳng tên ta như vậy sao!?"

"Nàng không phải mẫu phi của ta! Tần Hoàn! Nàng chính là nữ nhân mà ta ái thượng!"

Tần Hoàn lại giáng xuống thêm một cái tát, ánh mắt lạnh như băng xoáy sâu vào l*иg ngực Cao Cảnh Quyên.

"Hồ đồ, nếu thất điện hạ còn ăn nói hàm hồ nữa, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngài!"

Cao Trường Ca đem thân thể Cao Cảnh Quyên xốc lên: "Nha đầu, nháo cái gì?"

Nói xong, liền đem nàng dìu ra ngoài, giao cho thị vệ ở bên ngoài.

Cao Nhã Tề chậm rãi bước ra: "Nhã Tần, xấu hổ rồi."

"Không có gì."

Tần Hoàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu là nàng giải quyết chỉ cần hai cái tát là xong, nếu để Cao Lộng Ngọc giải quyết, chỉ sợ Cao Cảnh Quyên phải chịu thống khổ gấp trăm lần.

Cao Lộng Ngọc hướng ánh mắt thâm trầm ra ngoài, sau đó lại liếc nhìn Cao Nhã Tề và Cao Trường Ca.

Cao Trường Ca giật mình, cung kính chấp tay: "Mẫu hoàng, xin ngài đừng trách Cảnh Quyên, nàng đang trải qua thống khổ vỡ lòng, cho nên thần trí không minh bạch."

Cao Nhã Tề cũng nói: "Trước giờ Cảnh Quyên chỉ quen biết một quân quý là Nhã Tần, cho nên mới hàm hồ ăn nói như vậy, nàng cũng không cố ý."

Cao Lộng Ngọc không nhanh không chậm: "Quả nhân không muốn Cao gia chúng ta vì bất kỳ ai mà trở mặt với nhau."

Nói xong, liền phất tay rời khỏi Kim Hòa điện.

Tần Hoàn vội vàng nâng váy đuổi theo phía sau Cao Lộng Ngọc, sợ nàng ấy thật sự giận rồi.

Đến tận Thiên Danh điện, Cao Lộng Ngọc cũng không nói với Tần Hoàn câu nào, cứ như vậy yên lặng ngồi phê tấu chương. Tần Hoàn gấp đến độ hai tay xoắn xuýt vào nhau, muốn giải thích, nhưng lại sợ giải thích xong Cao Lộng Ngọc lại càng hiểu lầm nhiều hơn, cho nên mãi vẫn không nói được một câu.

Cao Lộng Ngọc đột nhiên ném tấu chương trêи tay xuống, dùng sức kéo Tần Hoàn đi vào gian trong, ném mạnh nàng lên giường.

Tần Hoàn sợ hãi mở to mắt, kinh hô: "Đại vương!"

Thế nhưng đối phương lại không giống mọi khi, đem nàng áp chế trêи giường, tùy ý làm những gì mà mình muốn. Chỉ là giữ thật chặt vai nàng, rồi hơi cúi đầu xuống, không nhìn ra là nàng ấy đang có cảm xúc gì, suối tóc đen dài cứ thế trượt xuống lướt qua đầu vai mềm mại.

"Hoàn nhi, ta có cảm giác, chỉ cần ta không để ý đến nàng một lúc, nàng có thể bị người khác cướp đi..."

Chất lỏng trong suốt rơi lên mặt của Tần Hoàn, trượt xuống môi, mặn đắng, là nước mắt của Cao Lộng Ngọc.

"Ta có cảm giác, chỉ cần ta không ở bên nàng, có thể nàng sẽ bị ai đó đưa đến một phương trời mà ta mãi mãi cũng tìm không ra. Cảm giác đó thật sự rất đáng sợ, ta sợ đến mức không dám đối diện với nàng, sợ đến mức chỉ muốn giam nàng ở đây, vĩnh viễn để nàng ở đây, không để nàng rời khỏi ta chỉ là một phút giây nào."

"Lộng Ngọc..."

Tần Hoàn cảm thấy nước mắt nàng ấy rơi càng lúc càng nhiều, vội nâng tay vén mái tóc dài ấy qua một bên, áp tay lên gương mặt đã nhiễm đầy nước mắt.

"Tại sao ngài phải lo lắng khi trái tim của ta đang ở chỗ ngài? Tại sao ngài phải sợ hãi khi ta đã là nữ nhân của ngài rồi? tình cảm của chúng ta mỏng manh như vậy sao? không đủ khiến ngài tin tưởng, khiến ngài lo lắng, khiến ngài sợ hãi như vậy hay sao?"

"Không phải ta không tin nàng, mà là ta không tin chính bản thân mình." Cao Lộng Ngọc nói trong nước mắt: "Ta sợ ta không đủ sức giữ lấy nàng, ta sợ ta đánh mất nàng trong một lúc ta không còn đủ nghị lực, ta như vậy lớn tuổi, ta thật sự lão rồi, ta rất sợ một lúc nào đó không còn đủ sức bồi nàng nữa. Hoàn nhi nàng có biết ta khao khát được bồi nàng đến cuối cuộc đời lớn như thế nào không?"

Nước mắt Tần Hoàn cũng trượt xuống, thấm ướt gối đầu, nàng ghì chặt lấy Cao Lộng Ngọc, áp trán mình lên trán nàng.

"Ta cũng sợ, ta cũng sợ một lúc nào đó có một giai nhân khác, lấy đi ánh mắt của ngài. Ta lúc nào cũng lo sợ có một vị phi tần nào đó lại mang thai con của ngài, đem ngài ra khỏi cuộc đời ta. Ta cũng rất sợ một lúc nào đó ngài không còn cần Hoàn nhi nữa, ngài không còn nhớ đến Hoàn nhi nữa, hay thậm chí là ngài sớm rời bỏ Hoàn nhi, Hoàn nhi đều rất sợ..."

"Hoàn nhi, ở bên cạnh ta, nàng mệt mỏi đến như vậy sao?"

"Mệt mỏi hơn Hoàn nhi vẫn có thể vì ngài mà tiếp tục chịu đựng!" Tần Hoàn lau đi nước mắt trêи mặt, nói: "Hoàn nhi là vì ngài mà mạnh mẽ, vì ngài mà tiếp tục sống đến bây giờ, không có cuộc sống nào không mệt mỏi, chỉ là ngài có cam chịu cùng đối phương chịu đựng mệt mỏi hay không!"

Cao Lộng Ngọc ở bên gò má Tần Hoàn hôn một chút, trêи đầu môi truyền đến vị mặn của nước mắt, nàng thì thầm: "Hoàn nhi, ta rất sợ một ánh mắt lơ đãng của ai đó chuyển đến nàng, sợ rằng có ai đó sẽ mang nàng ra khỏi cuộc sống của ta."

"Ngài không cần phải lo chuyện đó, dù ngài có dùng kiếm đem ta gỡ ra, ta cũng nhất định bám lấy ngài không buông!" Tần Hoàn cười đến ngô nghê: "Dùng cả đời này bám chặt lấy ngài, dù cho ngài chê ta phiền phức, ta cũng không buông!"

Cao Lộng Ngọc nhịn không được mỉm cười: "Hoàn nhi, con đường phía trước thật sự rất gian nan."

"Gian nan hơn ta cũng có thể đi."

"Sẽ có lúc chúng ta không còn tin tưởng nhau như vậy nữa."

"Vậy ta sẽ dừng lại tại nơi đó, suy nghĩ thật kỹ, nếu đã không còn cần nhau nữa, dù có nuối tiếc cũng sẽ buông tay. Nhưng nếu thật sự còn yêu, còn cần nhau, ta nhất định không buông tay ngài."

"Sẽ có những lúc chúng ta cãi vã như vậy."

"Ta sẽ khóc nháo, nếu không được sẽ thắt cổ trước mặt ngài."

Cao Lộng Ngọc: "..."

Tần Hoàn bật cười, nhéo mặt Cao Lộng Ngọc: "Chỉ cần trong tim Cao Lộng Ngọc còn có Tần Hoàn, thì dù cho con đường phía trước có gian nan thế nào, Tần Hoàn đều sẽ vì Cao Lộng Ngọc mà bước đi."

Cao Lộng Ngọc nhịn không được phì cười, cúi thấp người xuống, để trán các nàng chạm vào nhau, đơn giản là nhìn nhau như vậy, cũng hạnh phúc đến không nói nên lời. Mười đầu ngón tay đan vào nhau, thật chặt, thật kiên định, đời này kiếp này, dù có chuyện gì xảy ra, đều không buông tay nhau ra.