Chương 30

"Quỳ thẳng lên."

Cao Lộng Ngọc ngồi bên thư án xem tấu chương, không liếc nhìn đến một cái vẫn có thể đoán được cả hai người đang loay hoay muốn ngồi.

Tần Hoàn khóc trong lòng, đúng là cứu vật vật trả ân, cứu nhân nhân trả oán mà!!!

Lần này thì hay rồi, ngay cả y phục cũng không được mặc đàng hoàng đã phải quỳ gối như vậy, chân đều mất cả giác rồi.

Cao Phiên Khâu ủy khuất nói: "Mẫu hoàng, Khâu nhi đau chân."

Tần Hoàn cũng nhỏ giọng làm nũng: "Lộng Ngọc, chân của Hoàn nhi cũng đau."

"Qùy thêm hai canh giờ nữa đi."

Cao Phiên Khâu, Tần Hoàn: "..."

Vốn là còn một canh giờ nữa, lần này hay rồi, làm nũng không thành còn phải quỳ thêm một canh giờ nữa!!!

Tần Hoàn oán hận nhìn Cao Phiên Khâu, Cao Phiên Khâu buồn bực nhìn Tần Hoàn, hai người liên tục đấu mắt, sét đánh bốn phương a~

Vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Đại vương, có Thất điện hạ cầu kiến."

Tần Hoàn vội xua tay: "Không được a!"

Để cho người khác thấy nàng đường đường là tòng nhất Nhã Tần lại phải quỳ gối trêи sàn, rất mất mặt a!

Cao Lộng Ngọc chậm rãi nói: "Cho vào!"

Tần Hoàn suy sụp, oán hận nhìn Cao Lộng Ngọc.

Lát sau bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa chi nha, Cao Cảnh Quyên bước vào liền có thể nhìn thấy Tần Hoàn và Cao Phiên Khâu đang quỳ gối, trêи trán chảy xuống một giọt mồ hôi.

"Nhi thần tham kiến mẫu hoàng."

"Miễn lễ."

Cao Lộng Ngọc bình thản xem tấu chương: "Có chuyện gì sao?"

Cao Cảnh Quyên từ tốn nói: "Nhi thần lần này đi không nói với mẫu hoàng trước, là lỗi của nhi thần, nhưng mỗi tước quý đều có thể dẫn theo một quân quý, nhi thần là chọn dẫn theo ngũ tỷ."

Cao Phiên Khâu mừng đến hai mắt ướt lệ: "Tiểu Thất a~"

Cao Lộng Ngọc cũng không còn cớ trách tội Cao Phiên Khâu, nâng mắt lên nhìn nàng, nói: "Lần này quả nhân tha cho ngươi, nhưng lần tới ngươi còn trốn trong phòng quả nhân, quả nhân sẽ không tha cho ngươi."

Cao Phiên Khâu có chết cũng không dám vào phòng Cao Lộng Ngọc lần thứ hai, vội vàng đứng dậy: "Tạ mẫu hoàng khai ân."

Cao Cảnh Quyên thấy Tần Hoàn vẫn chưa được tha, liền nói: "Mẫu hoàng, Nhã Tần cũng là vì lo cho ngũ tỷ mới dẫn nàng vào phòng, thật ra Nhã Tần cũng không cố ý."

"Ta khi nào phạt nàng dẫn Phiên Khâu vào phòng?"

Tần Hoàn ủy khuất nhìn nàng: "Vậy tại sao ngài bắt ta quỳ?"

"Bởi vì nàng hầu hạ quả nhân lại nghĩ đến chuyện khác."

Tần Hoàn: "..."

Chẳng phải ngài bảo ta gọi Cao Phiên Khâu ra sao!?

Ngài nói chuyện không có đạo lý a!!!

Tần Hoàn ũ rũ cúi đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Cao Cảnh Quyên định mở miệng nói giúp cho Tần Hoàn, lại vô tình nhìn thấy vai áo của Tần Hoàn rơi xuống, trêи cổ đến xương quai xanh đều là những vết hôn. Nếu vai áo rơi xuống thêm một chút, liền có thể nhìn thấy cả khỏa tuyết anh no đủ bên dưới, hơn nữa y phục mặc không chỉnh tề, thấy được cả đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài.

Cao Cảnh Quyên hít phải một ngụm lãnh khí, vội vàng dời mắt đi, nói: "Mẫu hoàng, ngài cũng đã bắt Nhã Tần quỳ lâu như vậy rồi, nàng là quân quý sẽ chịu không nổi đâu."

Tần Hoàn chớp mắt hai cái, mắt liền ướt nước: "Lộng Ngọc, Hoàn nhi quỳ thật mệt mỏi a."

Cao Lộng Ngọc có chút dao động, tiểu đông tây bộ dáng đáng thương như vậy, nàng cũng không đành lòng a~

Chậm rãi bước xuống giường, đem ngoại bào của mình phủ lên người Tần Hoàn, dùng chút sức liền có thể ôm nàng lên. Tần Hoàn như vậy gầy, như vậy nhỏ bé, Cao Lộng Ngọc ôm cũng không dám dùng nhiều sức, rất sợ tiểu đông tây này sẽ bị nàng làm vỡ ở trong lòng bàn tay.

Cao Cảnh Quyên dời ánh mắt đi, lơ đãng nhìn chén trà trêи bàn.

Tần Hoàn được ngồi liền đưa tay xoa hai đầu gối tê buốt của mình, một chút ai oán cũng không dám, sợ sẽ bị bắt quỳ lần nữa.

Cao Lộng Ngọc nói: "Quyên nhi, không còn chuyện gì nữa thì có thể lui xuống."

"Vâng."

Cao Cảnh Quyên nhanh chóng đứng lên thi lễ, sau đó liền cùng Cao Phiên Khâu rời khỏi phòng, đem cửa đóng lại cẩn thận.

Tần Hoàn ủy khuất nói: "Ta chỉ muốn làm một mẫu phi tốt, chiếu cố các nàng, ngài lại phạt ta, ta thật sự không phục a!"

"Thế nào? còn muốn quỳ à?"

Tần Hoàn ũ rũ cúi đầu, mơ hồ thấy cả nước mắt sắp tràn mi.

Cao Lộng Ngọc nhẹ nhàng đem Tần Hoàn kéo vào l*иg, nói: "Ta chính là giận nàng không thành thật với ta, nếu ngay từ đầu nàng nói Phiên Khâu ở trong phòng, ta sẽ không có phạt nàng nặng như vậy."

"Nhưng công chúa không cho ta nói, nàng nói muốn cho ngài kinh hỷ, cho nên ta mới giúp nàng giữ bí mật."

"Vậy là quả nhân sai rồi?"

Tần Hoàn gật đầu liền hai cái: "Ngài chính là sai rồi!"

"Vậy quả nhân phải quỳ sao?"

"A, không cần!" Tần Hoàn nói: "Ngài chỉ cần hảo hảo xin lỗi ta là được."

Khóe môi Cao Lộng Ngọc nâng lên: "Vậy quả nhân phải hảo hảo xin lỗi nàng rồi."

Phát hiện ý cười không chút hảo ý của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn hoảng sợ lùi lại.

Nhưng cổ chân lại bị nắm lấy, Cao Lộng Ngọc một phát đem Tần Hoàn kéo xuống dưới thân, hung hăng kéo nàng vào một nụ hôn.

"Ngô... hôn quân!"

----------------------------------------

"Hộc... hộc..."

"Điện hạ, ngài làm cái gì vậy?"

Mi Nhi vội vàng ngăn Cao Cảnh Quyên liên tục hất ngã đồ đạc trong phòng, sợ hãi đến hoa dung thất sắc.

Cao Cảnh Quyên vịn bàn thở dốc, như thế nào trong đầu lại luôn hiện ra hình dáng yêu mị của Tần Hoàn, không thể nào xua đi được. Gương mặt trắng nõn thanh tú phủ một mạt ửng hồng, đôi vai trần nhỏ gầy nhưng mềm mại, còn có chiếc cổ cao kiêu ngạo, đến xương quai xanh tinh mỹ gợi cảm, sau đó là...

Cao Cảnh Quyên vội lắc đầu xua đi ý nghĩ đó, nhưng không cách nào xua đi được, nàng làm sao thế này? Người đó là thê tử của mẫu hoàng! Là kế mẫu của nàng! nàng đang nghĩ lung tung cái gì vậy!?

Thân là hoàng tước, sao có thể không kiềm lòng được trước một quân quý đã có gia đình chứ? nàng nhất định là đã lâu không ở gần quân quý, cho nên mới trở thành cái bộ dạng này.

Mi Nhi rời đi một lúc liền dẫn theo Thái y đi vào, để hắn giúp Cao Cảnh Quyên xem bệnh.

Thái y kiểm tra một lúc, liền nói: "Điện hạ khí huyết cường thịnh, có lẽ là do sắp vỡ lòng mới như thế."

"Đa tạ thái y."

"Không có gì."

Cao Cảnh Quyên hít một hơi để bình tĩnh lại, đều là do nàng sắp vỡ lòng mà thôi, thời gian sắp vỡ lòng thân thể đều rất nhạy cảm với quân quý, không có vấn đề gì.

Mi Nhi tiễn thái y đi rồi, mới nói: "Điện hạ ngài nên nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu khó chịu, Mi Nhi có thể gọi vài tú nữ đến cho ngài, nhưng không thể tiêu ký họ."

"Biết rồi, ngươi lui xuống đi."

"Vâng."

Đợi khi Mi Nhi đi rồi, Cao Cảnh Quyên mới có thể bình tâm hô hấp, xoay người nằm xuống giường, muốn ngủ một chút để xoa dịu cảm giác mệt mỏi.

Nhưng chưa được bao lâu lại bị làm phiền, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Cao Cảnh Quyên buồn bực quát: "Vào đi!"

Lát sau truyền đến một cỗ hương thơm ngọt ngào, Cao Cảnh Quyên nhạy cảm nhận ra được, chính là Tần Hoàn.

Tần Hoàn bước vào, nói: "Điện hạ đang khó chịu sao?"

"A, không có gì."

Tần Hoàn mỉm cười, đem thực hạp đặt lên bàn, nói: "Khi nãy có làm một ít cao quế hoa, đại vương nói ăn rất ngon, nên ta cố ý mang một ít đến cho ngài, là để cảm ơn ngài vừa nãy giúp ta cầu xin."

"Không có việc gì."

Cao Cảnh Quyên từ trêи giường ngồi dậy, đến bàn trà ngồi xuống đối diện Tần Hoàn.

Tần Hoàn mở nắp thực hạp ra, lấy ra một dĩa hoa quế cao thơm ngát đặt lên bàn, cầm một khối lên, đưa đến trước mặt Cao Cảnh Quyên.

"Điện hạ, mở miệng ra nào."

"Ách..." Cao Cảnh Quyên ngăn nàng lại: "Ta tự có thể ăn."

"A, ngài ngại cái gì, ta dù gì cũng tính là mẫu phi của ngài mà."

Tần Hoàn muốn trước mắt hảo hảo học cách chăm sóc hài tử, sau khi sinh con, liền biết cách chăm sóc con của chính mình.

Cao Cảnh Quyên ngại ngùng mở miệng ra, hoa quế cao Tần Hoàn làm rất vừa miệng, một khối lớn hơn đốt ngón tay một chút, hương vị ngọt ngào đến tận tâm can.

"Làm sao? ăn có ngon hay không?"

"Ừm, ngọt."

"Ngọt à." Tần Hoàn cầm một khối ăn thử, chẹp miệng: "Đúng là ngọt thật, nếu điện hạ không thích ngọt, ta sẽ làm nhạt một chút."

"Không sao, vừa miệng rồi, tại ta không thích ăn đồ ngọt."

Tần Hoàn mỉm cười, nói: "Ngài ăn nữa không? ta làm rất nhiều a."

"Cũng được."

Tần Hoàn xắn tay áo chọn thêm một khối cho Cao Cảnh Quyên, lại uy nàng thêm lần nữa.

Cao Cảnh Quyên trêи đầu lưỡi cảm thấy ngọt, tâm can cũng ngọt ngào, nữ nhân trước mặt nàng giống như một khối bánh ngọt, ngọt đến chết người.

Tần Hoàn cũng không chiếm dụng hết thời gian của Cao Cảnh Quyên, đứng dậy mỉm cười nói: "Cũng không còn sớm, ta cũng phải về."

Nói xong, Tần Hoàn liền nhanh chóng cùng Xuân Nhiêu rời đi, thân hình nhỏ nhắn rất nhanh khuất sau hàng dương liễu.

Cao Cảnh Quyên cảm thấy tim mình đập rất nhanh, không xong rồi, nàng bị bệnh thật rồi!!!

Ở bên ngoài, Trịnh Chiêu nghi nhìn thấy tất cả, khóe môi cong lên, đắc ý cười lớn.

Cung nữ bên cạnh nghi hoặc: "Nương nương, nhìn thất điện hạ có vẻ không ổn, có cần gọi thái y không?"

"Ngu ngốc, nó chính là động tình rồi!" Trịnh Chiêu nghi khanh khách cười: "Nó động tình với Tần Hoàn, nếu bản cung ở phía sau dẫn dụ nó cướp đi Tần Hoàn từ trong tay đại vương, lúc đó không biết chuyện hay gì sẽ diễn ra."

"Nương nương, chuyện này không được a, để đại vương biết nhất định chúng ta sẽ chết đó!"

"Nhìn bộ dạng của nó đi, chính là si mê Tần Hoàn đến điên rồi!" Trịnh Chiêu nghi cao giọng nói: "Chỉ cần ở phía sau nó nói vài lời, nó sẽ đem Tần Hoàn cưỡng đoạt, lúc đó ngươi nghĩ xem, mẫu hoàng cướp thê tử của đại nhi nữ, thất nhi nữ lại cướp thê tử từ tay mẫu hoàng, nghĩ đến ta liền cảm thấy vui vẻ a!"

Cung nữ đưa mắt nhìn nhau, có chút lo sợ trước kế hoạch này của Trịnh Chiêu nghi.