Chương 29

Ngủ thϊế͙p͙ đi đến tận sáng hôm sau mới tỉnh dậy, Tần Hoàn phát hiện bản thân đang nằm trêи một cái giường lớn, được phủ chăn cẩn thận, vô cùng ấm áp. Có lẽ đã đến nơi cứu tế, Tần Hoàn nhìn quanh, không thấy Cao Lộng Ngọc đâu, dù gì nàng ấy cũng bận công vụ, nàng cũng không thể cầu nàng ấy ở bên cạnh nàng sớm tối.

Tần Hoàn mở miệng gọi Xuân Nhiêu vào giúp mình thay y phục, sau đó đi ra ngoài tản bộ một chút. Lúc đi ra thì nhìn thấy một vị đại nhân tóc hoa râm đang ngồi ở bàn trà đối diện nói chuyện cùng với Trịnh Chiêu nghi, có thể hắn chính là chủ nhân của phủ đệ này.

Vị đại nhân tóc hoa râm nhìn thấy Tần Hoàn, liền đứng dậy, cung kính hành lễ: "Thần Khưu Dận tham kiến Nhã Tần nương nương."

"Nguyên lai là Khưu đại nhân."

Tần Hoàn biết người này, Khưu Dận trước đây là Khưu Thái phó, từng dạy dỗ qua Cao Lộng Ngọc, sau này cáo lão hồi hương, đến tận nơi thâm sơn cùng cốc này.

Khưu Dận nhìn qua Tần Hoàn một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Nương nương dáng người cao quý thoát tục, uyển chuyển tinh tế, rất phù hợp với ngôi vị hoàng phi, chỉ là ngài mệnh phạm đào hoa, khó tránh khỏi số mệnh có chút bất ổn."

"Ngài nói ta mệnh phạm đào hoa?" Tần Hoàn cười nói: "Ta cũng chẳng phải là cái gì đệ nhất mỹ nhân hay công chúa cao quý, sao có thể mệnh phạm đào hoa a?"

"Thật ra nương nương mệnh cách phượng hoàng, sớm được định lên ngôi cao, chỉ là duyên tình cưỡng cầu càng không thể có, vô tư vô lo lại khiến nhiều ong bướm vây quanh."

Tần Hoàn có chút kinh ngạc, đúng là nàng từng cưỡng cầu đoạn tình duyên giữa nàng và Cao Trường Ca, chỉ là cầu không được, đến lúc này cũng có thể bỏ xuống rồi. Nàng thuở nhỏ vô tư vô lo, lại vô tình cứu được Cao Lộng Ngọc, chính vì thế có được đoạn tình này. Những lời mà Khưu Dận nói khiến Tần Hoàn có chút để tâm, không thể nào trùng hợp vậy đi!?

Khưu Dận nhìn ra tia hoang mang của Tần Hoàn, vội nói: "Thần chỉ là thấy sao nói vậy, cũng không hoàn toàn đúng hết, nương nương không cần phải lo."

"Ta cũng không nghĩ bản thân lại có thể thu hút được ong bướm." Tần Hoàn nhỏ nhẹ nói: "Đa tạ Khưu đại nhân đã dạy bảo."

"Thần không dám."

Khưu Dận và Tần Hoàn nói thêm vài câu nữa thì từ xa xuất hiện một bóng người đi lướt qua, sau đó lại biến mất rất nhanh, lúp lúp ló ló, trong rất đáng ngờ. Tần Hoàn nghi hoặc, lên tiếng cáo từ với Khưu Dận, rồi nhanh chóng đuổi theo bóng người đó.

Lúc đi ngang qua bụi cây rậm rạp, Tần Hoàn rốt cuộc cũng nhìn thấy người đang lấp lấp ló ló, trong đầu liền nghĩ nhất định là thích khách, liền nhặt cành khô ở bên cạnh chuẩn bị đánh thích khách. Mặc dù không tin tưởng bản thân cho lắm, nhưng Tần Hoàn không muốn để thích khách trà trộn vào được, nếu không Cao Lộng Ngọc sẽ rất nguy hiểm!

"Nha!"

Tần Hoàn chạy nhanh đến, liên tục dùng cành khô đánh vào người thích khách, sẵn chân đá loạn vào người hắn.

Thích khách oai oái la lên, là giọng của nữ nhi!

Tần Hoàn dừng lại, nghi hoặc nhìn "thích khách": "Ngươi là ai!? Là thích khách sao?"

"Ngươi a, Tần Hoàn, sao lại đánh bản công chúa chứ!"

Thích khách quay đầu lại, đem cái mũ sắt cởi xuống, lộ ra suối tóc đen dài như thác đổ: "Là ta, Cao Phiên Khâu!"

"Ngũ công chúa!?" Tần Hoàn kinh ngạc mở to mắt: "Sao ngươi lại ở đây vậy?"

"Còn không phải mẫu hoàng thiên vị chỉ cho ngươi đi không cho ta đi sao?" Cao Phiên Khâu bất mãn nói: "Cho nên ta trốn vào kiệu của Thất hoàng muội, nàng cũng che chở cho ta, ta mới an toàn đến được đây."

"Thất điện hạ bao che cho ngài a?"

"Phải a, đứa nhỏ đó tính khí cũng thật cổ quái, thấy ta trốn ở trong kiệu cũng không nói cái gì, ta hỏi cũng không trả lời, giống như đầu gỗ vậy!"

Tần Hoàn nhịn không được mỉm cười, nói: "Vậy ngài sắp tới định làm thế nào? lẽ nào lại trốn ở chỗ Thất điện hạ?"

"Đương nhiên là không rồi!"

Cao Phiên Khâu nhìn quanh, thấp giọng nói: "Ta muốn trốn ở chỗ ngươi."

"Chỗ của ta?"

"Phải a, mẫu hoàng hay lui tới chỗ của ngươi mà." Cao Phiên Khâu nói tiếp: "Lúc đó ta sẽ xuất đầu lộ diện, dù gì ta cũng đến tận đây rồi, mẫu hoàng sẽ không đuổi ta về đâu!"

"Ai, ngài a..." Tần Hoàn thở dài, đành gật đầu đáp ứng: "Được rồi, ngài muốn đến chỗ ta cũng được, ta đưa ngài đi."

Nói xong, Tần Hoàn nâng chân bước trở về phòng, đột nhiên nhớ gì đó liền nói: "Ngài trước thay y phục đi, để người ngoài thấy ta dẫn theo một thị vệ vào phòng thì không hay đâu."

"Hảo, ta đi đến chỗ Thất hoàng muội thay đồ."

Tần Hoàn: "..."

"Công chúa, thất điện hạ dù gì cũng là hoàng tước a..."

"Không sao, lúc trước là ta thường giúp Tiểu Thất tắm rửa mà, dù gì nàng cũng chưa vỡ lòng a."

Tần Hoàn câm nín: "..."

Cao Phiên Khâu hồ hởi chạy đến phòng của Cao Cảnh Quyên thay đồ, để lại Tần Hoàn không biết nên nói thế nào.

Lát sau Cao Phiên Khâu cũng trở lại, cùng Tần Hoàn đến phòng của nàng, nàng còn cẩn thận đóng cửa lại.

Cao Phiên Khâu đi một lượt khắp phòng, kinh ngạc nói: "Oa, phòng của ngươi to thật a."

Tần Hoàn đang đi tìm sách để xem, nghe Cao Phiên Khâu nói xong liền đáp: "Là phòng của đại vương, ta ở cùng ngài chứ ta không có phòng riêng."

"Ai nha, mẫu hoàng lo lắng cho ngươi đến mức không để ngươi ở riêng luôn sao?" Cao Phiên Khâu sờ sờ cằm: "Thảo nào ngươi vào cung lâu như vậy vẫn ở Thiên Danh điện, mẫu hoàng cũng không cho ngươi ra ngoài ở."

Tần Hoàn chỉ hơi cười, cầm một quyển sách y đi ra ngoài, đến chiếc ghế quý phi ngồi xuống, an tĩnh đọc sách.

"Tần Hoàn, ta nghe nói ngươi biết y thuật đúng không?"

Tần Hoàn lật sách, bình thản nói: "Một chút."

"Vậy ngươi có thể chữa bệnh ít nói của Tiểu Thất hay không?" Cao Phiên Khâu ngồi xếp bằng trêи giường, nói: "Từ khi Trầm Sung viên bị bắt vì tội ám hại Trịnh Chiêu nghi thì Tiểu Thất ít nói ít cười hẳn, nàng càng lúc càng lãnh mạc vô tình, ta rất sợ nàng cứ như vậy không nói không cười, sẽ quên cách để nói cười mất."

Tần Hoàn buông quyển sách xuống, suy nghĩ một chút, nói: "Cái này chính là tâm bệnh, muốn chữa phải bắt đầu từ tâm."

"Ngươi nói ta không hiểu."

"Chính là ngài ấy thương tâm chuyện mẫu phi bị bắt tội, cho nên mới trở thành như vậy, chỉ cần tìm lại Trầm Sung viên, nhất định nàng sẽ có thể nói cười trở lại."

"Nếu đơn giản như vậy ta nói với ngươi để làm gì." Cao Phiên Khâu bó gối, ũ rũ mở miệng: "Trầm Sung viên hai năm trước đã mất rồi, bọn ta đều không dám nói cho Tiểu Thất biết, sợ nàng sẽ thương tâm, bây giờ e là..."

Tần Hoàn nhíu mày: "Trầm Sung viên sao lại chết?"

Cao Phiên Khâu nhìn quanh, sau đó đứng dậy đóng cửa sổ lại, rồi nói: "Là Trịnh Chiêu nghi hại chết."

"A!?"

"Ta điều tra được đêm Trầm Sung viên chết, cung nữ của Trịnh Chiêu nghi mang đồ đến phòng của Trầm Sung viên, rất lâu mới trở ra, sáng sớm thì hay tin Trầm Sung viên chết."

Tần Hoàn chau mày: "Tại sao công chúa lại không nói cho đại vương biết?"

"Thật ra mẫu hoàng là người biết đầu tiên, chỉ là không tìm ra được bằng chứng, cái cung nữ đó sau khi đưa đồ xong thì tự tử chết rồi."

"Đúng là độc ác mà." Tần Hoàn giận đến hai vai run lên: "Trịnh Chiêu nghi việc ác gì cũng dám làm."

"Trịnh Chiêu nghi ỷ bản thân là Bắc quốc công chúa cho nên rất lộng hành, nhiều phi tần được mẫu hoàng sủng ái đều chết dưới tay của Trịnh Chiêu nghi cả." Cao Phiên Khâu nhỏ giọng nói: "Ta lần này thay ngươi lo lắng, mẫu hoàng sủng ái ngươi như vậy, nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt của Trịnh Chiêu nghi, lúc đó e rằng ngươi phải sống khổ sở rồi."

"Ta không tin Trịnh Chiêu nghi dám đối phó ta." Tần Hoàn chậm rãi nói: "Sau cái chết của Trầm Sung viên, ít nhiều gì đại vương cũng đã lạnh lùng và nghi ngờ nàng, mà Bắc quốc đã không còn cường đại như trước kia, sớm đã dựa dẫm vào Đại Thống ta để tiếp tục duy trì, nàng muốn lộng hành chính là tự mình tìm tử lộ."

"Nhiều năm như vậy cũng không thấy Trịnh Chiêu nghi hại đến ai, có vẻ như lời ngươi nói là đúng."

Tần Hoàn thoáng trầm mặc, sau đó nói tiếp: "Lần này cũng cảm ơn công chúa nhắc nhở, ta cũng sẽ cảnh giác với Trịnh Chiêu nghi hơn."

"Ân, ngươi đáp ứng ta giúp mẫu phi, ta đương nhiên cũng phải giúp ngươi mới đúng a."

Tần Hoàn cong khóe môi, nói: "Công chúa, trước đây ngươi có cùng ta cá cược trong hôn lễ của ta và đại vương, ngươi còn nhớ không?"

Cao Phiên Khâu nghe xong liền nhảy dựng lên: "Không tính! Không tính! Ngươi không lẽ muốn bản công chúa bò ra Kim Hòa điện sao?"

"Ta cũng không nói công chúa phải bò ra Kinh Hòa điện, chỉ là ngài đáp ứng với ta một điều kiện."

"A!? điều kiện gì?"

Tần Hoàn không nhanh không chậm nói: "Chuyện chúng ta nói ngày hôm nay không được nói cho đại vương biết, nếu không nàng lại lo lắng."

Cao Phiên Khâu kinh ngạc mở to mắt, sau đó cười nói: "Xem ra ngươi cũng rất quan tâm mẫu hoàng a."

"Không quan tâm đại vương thì ta gả cho ngài làm gì?

"Nhưng mà trước đây ta nghe nói..."

Cao Phiên Khâu phát hiện mình lỡ lời, liền ngậm miệng lại.

Tần Hoàn hơi cười, chậm rãi đứng dậy đi đến cửa sổ, tay chống lên bệ cửa, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Phía ngoài sân lác đác lá phong bay, từng đợt gió mang theo hơi lạnh ẩm ướt tràn vào trong phòng.

"Công chúa, những gì mà ngài nghe được, đều không phải sự thật."

Tần Hoàn quay đầu lại, ý cười xinh đẹp như xuân phong tái mỹ, đôi hàng mi thật dài nhè nhẹ rung động, vươn tay vịn lại mái tóc dài bay bay.

"Tần Hoàn ta chỉ yêu duy nhất đại vương."

Cao Phiên Khâu có chút hít thở không thông, nữ nhân này mặc dù giống nàng cùng là quân quý, nhưng khi cười liền có thể khiến quân quý hay tước quý đều bị mê hoặc, giống như thuốc phiện vậy, thưởng thức hương thơm ấy một lần liền không thể quên được.

Vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng thông truyền của Lý công công--- Đại vương giá lâm!!!

Cao Phiên Khâu giật bắn người, nhanh như sóc nhảy vào trong chăn, rồi đặt ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Tần Hoàn đừng khai ra nàng ở đây.

Tần Hoàn dở khóc dở cười, ngồi xuống giường, đem cái chăn đang bọc Cao Phiên Khâu đẩy sát vào tường.

Rất nhanh Cao Lộng Ngọc cũng tiến vào, thấy Tần Hoàn ngồi trêи giường liền nghi hoặc: "Hôm nay không ra ngoài chạy nhảy nữa sao?"

Tần Hoàn chun mũi: "Ta mới không có nghịch ngợm như vậy."

Cao Lộng Ngọc không nhanh không chậm hỏi: "Có ai vừa ở trong phòng sao?"

"Ách..." Tần Hoàn vội xua tay: "Không có!"

Cao Phiên Khâu ở trong chăn vội há miệng hấp khí, sau đó bịt mũi lại, cố gắng che đi hơi thở của mình.

Cao Lộng Ngọc cũng không hỏi nữa, tiêu sái đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh Tần Hoàn, ngón trỏ lướt qua cái cằm nhỏ tinh mỹ, nhẹ nhàng nâng lên.

"Quả nhân chỉ không gặp nàng nửa ngày, lại kiềm không được nhớ nhung rồi."

Tần Hoàn có chút xấu hổ, nhớ đến Cao Phiên Khâu còn ở đây, lời này bị người khác nghe thấy, nàng không còn mặt mũi nhìn người nữa a!!!

Cao Phiên Khâu há hốc mồm, mẫu hoàng mặt than cũng có lúc nói những lời ngọt ngào chết người này nữa sao!?

Cao Lộng Ngọc đưa tay vuốt ve thắt lưng của Tần Hoàn, kéo nàng sát lại gần mình, kịch liệt hôn môi.

"A!"

Tần Hoàn hoảng sợ, ba hồn chín vía đều bay đi mất, vội vàng giãy dụa: "Lộng Ngọc, đừng nháo, bây giờ là ban ngày, đến tối rồi hãy..."

"Quả nhân chịu không được rồi." Cao Lộng Ngọc ɭϊếʍ qua hai vành môi xinh đẹp, rồi lại ấn Tần Hoàn vào nụ hôn khác: "Quả nhân ở chỗ này muốn nàng."

Tần Hoàn thầm than không ổn, đẩy mãi mà Cao Lộng Ngọc cũng không chịu buông tha cho nàng, sợ đến trán cũng đầy hãn.

Cao Phiên Khâu lần đầu đối diện với loại chuyện này, sốc không nói nên lời, vội che mặt lại, ai nha, hai người này thật không biết xấu hổ mà!!!

Cao Lộng Ngọc hoàn toàn không để ý gương mặt Tần Hoàn đã trắng hơn tờ giấy, đem nàng ấn xuống giường, một cởi hai tháo, liền đem y phục của nàng tháo hạ xuống.

"A!" Tần Hoàn hoảng trương kéo lại y phục: "Đại vương, ngài đừng như vậy, tối này ta để ngài tùy hứng a, chỉ là bây giờ không được!"

"Vì sao không được?"

"Ách... ta..."

"Không nói được thì ta tại chỗ này ăn sạch nàng."

Cao Lộng Ngọc vừa nói dứt lời liền cúi xuống ngậm lấy tiểu hồng đậu khả ái, một trận hút duẫn, khiến Tần Hoàn thất thanh rêи lên một tiếng.

"Ô..."

Phát hiện bản thân vừa phát ra âm thanh đáng xấu hổ, Tần Hoàn vội che mặt lại, ai, nàng lấy mặt mũi nào nhìn người khác đây!?

Cao Lộng Ngọc liễm liễm mắt, đem chân Tần Hoàn nâng lên một chút, trước nhu nộn tuyến thể hôn cắn một trận.

Tần Hoàn hấp mạnh không khí, run rẩy siết lấy sàn đan, cắn môi ngăn tiếng rêи rỉ thoát ra, ai, Ngũ công chúa ngươi hại chết ta rồi a!!!

Không báo trước, liền mãnh liệt sáp nhập, Tần Hoàn ngửa đầu ra, kiềm không được rêи rỉ một tiếng.

"Ưʍ... Lộng Ngọc..."

Bên trong mãnh liệt ma sát, ấn sâu rồi lại rút ra một chút, như vậy vài lần, liền đem Tần Hoàn thao lộng đến thần trí bất minh, liên tục phát ra tiếng rêи rỉ mị tình. Ở bên tai còn nghe được tiếng rêи rỉ khe khẽ của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn giống như người say, đầu óc mờ mịt, mặc kệ cho sóng tình cuốn trôi.

"Ha... Lộng Ngọc... ưʍ... nhanh một chút..."

"Nàng hôm nay không e lệ nữa sao?"

"A... muốn ngài..."

Cao Lộng Ngọc khẽ cười, thả chậm tốc độ lại, ở bên tai Tần Hoàn nói: "Cao Phiên Khâu đang trốn ở đây đúng không?"

Tần Hoàn nội tâm một trận run rẩy, thôi xong!!!!

Cao Phiên Khâu trốn ở trong chăn một trận mặt đỏ tai hồng, càng cố cuộn người vào trong chăn, rúc đến sát tường.

Cao Lộng Ngọc không vội, ở bên tai Tần Hoàn nói: "Nếu mà nó không chịu ra, ta liền ở đây ăn nàng đến khi nào nó chịu ra thì thôi."

Không!!!!

Nếu như Cao Phiên Khâu cứ trốn ở đó nguyên một ngày, thì bộ xương già của nàng sẽ hỏng mất a!!!!

Chưa kịp mở miệng phản đối, ɖu͙ƈ vọng bên trong lại điên cuồng loạn động, Tần Hoàn sợ đến tam hồn thất phách đều bay mất, ô ô khóc to. Đối phương không chừa cho nàng đường lui, liên tục trừu sáp bên trong, khiến nàng liên tục rêи rỉ, không còn thời gian để hít thở, đừng nói đến kêu Cao Phiên Khâu đi ra. Chỉ là nếu lúc này Cao Phiên Khâu đi ra, nàng sẽ xấu hổ chết mất, ây da, tiến thoái lưỡng nan a!!!

"Hô... đại vương... nhẹ thôi... ta không thở được!"

"Ta đã nói rồi, đều là do nàng không nghe lời ta."

"Hô... ta sai rồi mà... đừng nhanh như vậy... ta gọi là được rồi."

Cao Lộng Ngọc giả điếc, càng tăng nhanh tốc độ, khiến Tần Hoàn chỉ còn biết rêи rỉ cùng thở dốc.

"Ngũ... ngũ công chúa... ngươi ra đi a!!!!" Nếu không mẫu hoàng ngươi lộng chết ta a!!!

Cao Phiên Khâu che tai lại, ta không có nghe cái gì hết!!!

Tần Hoàn nghiến răng nghiến lợi, trong bụng mắng chửi Cao Phiên Khâu gặp nạn lại đùn đẩy qua nàng, đúng là tức chết nàng mà!!!

Sau một trận khóc hô qua đi, Tần Hoàn nhân lúc Cao Lộng Ngọc đang nghỉ ngơi dưỡng sức liền đem y phục kéo lên che thân thể lại, dùng sức kéo cái chăn ra.

Cao Phiên Khâu bị bắt ngay tại chỗ, mặt cũng đỏ bừng, lí nhí nói: "Mẫu hoàng..."

Cao Lộng Ngọc sớm đoán được Cao Phiên Khâu ở đây, liễm mắt: "Ngươi cũng thật to gan."

"A, Khâu nhi biết sai rồi, chỉ là..." Cao Phiên Khâu nhìn sang Tần Hoàn, nói: "Là Nhã Tần bảo ta lưu lại a!"

Tần Hoàn: "..."

Cao Phiên Khâu!!! Bản cung hận ngươi!!!

"Công chúa, ngươi như thế nào lại đổ lỗi cho ta a!!!!"

Cao Lộng Ngọc thản nhiên nói: "Cả hai đều sai, bước xuống, quỳ gối."

Tần Hoàn: "..."

Cao Phiên Khâu: "..."