Chương 2

Như mọi ngày, bàn về một ít chuyện cứu tế và tình hình binh lính ngoài biên ải, các quan đại thần lại chuyển hướng về phía các điện hạ.

Nhiễm thái phó đầu tiên khởi xướng: "Khởi bẩm đại vương, các vị vương gia đều đã đến tuổi thành gia lập thất cả rồi, cũng nên tìm một vương phi sớm tối kề cận, khiến huyết mạch hoàng thất càng thêm hưng thịnh."

"Chuyện khanh nói quả nhân cũng đã nghĩ qua." Cao Lộng Ngọc nhìn hài tử của mình, hỏi: "Các ngươi đã có ý trung nhân hay chưa?"

Tứ hoàng $đáy huyệt kính đáp: "Trước giờ chung thân đại sự đều do phụ mẫu chủ trương, nhi thần không dám tự quyết."

Cao Lộng Ngọc gật đầu, hỏi tiếp: "Còn các ngươi?"

Thất hoàng nữ lắc đầu, nói: "Đều tùy ý mẫu hoàng."

Cao Lộng Ngọc cũng không nói gì, liếc nhìn sang đại hoàng nữ của mình: "Trường Ca, còn ngươi?"

Cao Trường Ca tiêu sái bước ra, cung kính cúi người: "Thưa mẫu hoàng, nhi thần đã có ý trung nhân!"

"Hửm? đã có ý trung nhân sao?" Cao Lộng Ngọc nhấc mi: "Nói xem, là quân quý nhà ai?"

"Thưa, là đại tiểu thư phủ Thái úy, Tần Hoàn!"

Trong mắt Cao Lộng Ngọc lộ ra một tia khϊế͙p͙ sợ, từ trêи long ngai đứng bật dậy: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Các quan đại thần đều hít thở không thông, rõ ràng là biết hoàng thượng có ý với Tần Ngự thị, lại ở trước mặt thánh thượng muốn ngài ban hôn, có lẽ vị đại điện hạ này không muốn sống nữa rồi.

Cao Trường Ca vẫn bình tĩnh nói: "Nhi thần cùng Tần tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, xin mẫu hậu tác thành."

"Ngươi..." Cao Lộng Ngọc hít thở không thông, quá: "Quá phận, Tần tiểu thư chưa từng bày tỏ cùng ngươi, hà cớ gì lại nói lưỡng tình tương duyệt, hồ ngôn loạn ngữ sẽ hủy danh tiết của nàng!"

Cao Trường Ca ngẩng đầu lên, cứng rắn nói: "Nhi thần cam đoan không nói dối nửa lời, xin mẫu hoàng tác thành."

"Chuyện này không nói đến nữa!" Cao Lộng Ngọc phất tay: "Bãi triều."

Lý công công vội vàng hô to: "Bãi triều!!!"

...

"Điện hạ, ngài thật sự cứ như vậy chống đối với đại vương sao?"

Thừa Đức vừa cưỡi ngựa vừa đưa mắt nhìn xe ngựa bên cạnh: "Ngài không sợ đại vương trách tội sao?"

"Trách tội?" Cao Trường Ca khinh khỉnh cười, nâng tay vén lọn tóc dài của mình, bình thản nói: "Chỉ cần Tần Hoàn ra mặt, ta còn sợ mẫu hoàng trách tội sao?"

"Nhưng vị Tần tiểu thư đó, lợi hại như vậy sao?"

"Không phải là lợi hại, mà là nàng ta xuất hiện đúng thời điểm." Cao Trường Ca đạm nhiên cười: "Ta nhớ không lầm, lúc mẫu hoàng dẹp loạn trong cung, từng có lần thụ thương, được chính Tần Hoàn cứu chữa, liền từ đó nhớ mãi không quên."

"Nếu thần nhớ không lầm, đại vương lớn hơn Tần tiểu thư gần hai mươi tuổi."

"Lớn hơn 16 tuổi." Cao Trường Ca hơi cười, nói: "Năm đó mẫu hoàng chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn Tần Hoàn chỉ mới sáu tuổi mà thôi, lúc đó, ta cũng chỉ tầm bảy, tám tuổi. Chuyện cũng đã mười năm rồi, cũng chỉ có mẫu hoàng còn nhớ đến chuyện năm đó thôi."

Thừa Đức không tin được mà há hốc miệng: "Lúc đó Tần tiểu thư còn nhỏ như vậy, mà đại vương lại..."

"Ta cũng không nghĩ mẫu hoàng lại thích một hài đồng như vậy, sau này ta mới biết, từ ân cứu mạng thành ái tình, là điều không quá khó hiểu."

"Vậy làm sao ngài chắc chắn Tần tiểu thư yêu ngài đây?" Thừa Đức nhăn mặt: "Nếu như Tần tiểu thư không yêu ngài, chẳng phải càng khiến đại vương có lý do trách phạt ngài sao?"

"Ta nhận ra được, Tần Hoàn thích ta." Cao Trường Ca cười nói: "Hơn nữa, Tần Hoàn cũng vô pháp yêu một người so với mình lớn hơn nhiều tuổi như vậy."

"Điện hạ nói cũng đúng, tuy đại vương vẫn chưa lão, nhưng so ra cũng đã tương đối gần bằng phụ thân Tần tiểu thư rồi."

"Cho nên ta càng khẳng định được, Tần Hoàn sẽ thích ta, đến lúc đó, ta liền lợi dụng nàng ta, tìm mọi cách có được vương vị."

Thừa Đức cười nói: "Điện hạ anh minh."

Cao Trường Ca nâng mắt nhìn hắn: "Một lát nhất định mẫu hoàng sẽ cho mời Tần Hoàn đến hỏi chuyện, cố gắng ai bàn để cho ta cũng gặp được nàng ta."

"Vâng."

...

Ánh nắng mùa xuân lúc nào cũng ấm áp, Tần Hoàn đi dạo trong vườn một lúc, liền ngồi ở dưới bóng cây đào nghỉ ngơi. Nâng tay che ánh mặt trời truyền thẳng vào mắt, Tần Hoàn nheo nheo mắt lại, hơi cong khóe môi, nàng thật thích cảm giác cả người đều được ánh sáng bao phủ. Dưới chân, từng lớp cỏ xào xạt xào xạt lay động, Tần Hoàn thật muốn tại nơi này ngủ một chút, nhưng có lẽ lão thiên gia không chiều lòng nàng.

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

Tần Hoàn đưa mắt nhìn Xuân Nhiêu, không vui hỏi: "Có chuyện gì nữa rồi?"

Xuân Nhiêu khom người, ôm ngực thở dốc, nói: "Đại vương có lệnh, mời ngài... mời ngài đến Dưỡng Tâm điệncó chuyện muốn nói."

"Hửm?" Tần Hoàn phủi ʍôиɠ đứng dậy, nghi hoặc: "Mời ta đến Dưỡng Tâm điện nói chuyện? lẽ nào đại vương lại mất ngủ sao?"

"Nô tỳ không biết, tiểu thư ngài mau đi thôi, xe ngựa cũng đã đợi ở trước phủ rồi."

Tần Hoàn đành phải đi ra bên ngoài, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi, rốt cuộc là có chuyện gì a?

Vừa ra ngoài, đã thấy người trong phủ tập trung rất đông, thấy Tần Hoàn đến liền tập trung ánh mắt lên người nàng, giống như muốn ở trêи người nàng đυ.c một lỗ vậy.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Dương thị lo lắng nắm lấy tay của Tần Hoàn: "Sao đại vương lại bất ngờ bảo con tiến cung vậy?"

Tần Hoàn nắm lấy bàn tay của Dương thị, dịu giọng: "Có lẽ đại vương lại mất ngủ nên muốn con đến tấu đàn cho ngài ấy mà, nương đừng lo lắng."

Lúc này Dương thị mới an tâm đôi chút, gật gật đầu, để Tần Hoàn đi ra ngoài.

Lý công công thấy Tần Hoàn liền cung kính cúi người: "Mời Tần tiểu thư lên kiệu."

"Đa tạ Lý công công."

Tần Hoàn để nha hoàn Xuân Nhiêu dìu lên trêи kiệu xe, hơi nâng rèm lên, cười với Dương thị một cái cho nàng an tâm.

Kiệu xe một đường lắc lư đi vào trong cung, tầm nửa canh giờ cũng đến nơi, Lý công công hô một tiếng, sau đó kiệu xe liền dừng lại.

"Mời Tần tiểu thư."

Tần Hoàn để Xuân Nhiêu dìu xuống, đi theo phía sau Lý công công.

Đến Dưỡng Tâm điện, Tần Hoàn thoáng thấy bóng lưng cao gầy của đại vương, vô thức run rẩy, đây cũng chính là phản ứng tự nhiên của quân quý khi gặp tước quý quá sức cường đại mà thôi.

"Thần nữ Tần Hoàn, tham kiến đại vương."

Cao Lộng Ngọc quay đầu lại, đưa mắt nhìn Tần Hoàn, gật đầu: "Hảo, miễn lễ."

"Tạ đại vương."

Tần Hoàn không muốn vòng vo, mà vào thẳng vấn đề: "Không biết đại vương triệu kiến thần nữ là có việc gì?"

"Cũng không có việc gì quan trọng, quả nhân dạo này lại có chút mệt mỏi."

Tần Hoàn vội vàng tiến đến, nâng tay cầm lấy bàn tay của Cao Lộng Ngọc, kinh hãi: "Như thế nào lại lạnh như vậy?"

Lý công công cúi người nói: "Mấy ngày nay đại vương mệt mỏi vì chuyện Nhan thượng thư, đêm ngủ không an giấc, lại vừa nhiễm phong hàn."

"Vậy đại vương mau ngồi xuống đi." Tần Hoàn khinh thủ khinh cước dìu Cao Lộng Ngọc ngồi xuống trường kỷ, cao giọng phân phó: "Người đâu mau mang canh gừng đến đây."

"Vâng."

"Quả nhân không vấn đề gì." Cao Lộng Ngọc ôn giọng nói: "Ngươi không cần quá lo lắng."

"Làm sao không lo lắng được? đại vương ngài thân thể ngàn vàn, thần nữ vô pháp làm ngơ."

Cao Lộng Ngọc nâng khóe môi, nói: "Thấy ngươi quan tâm quả nhân như vậy, quả nhân thật sự rất vui vẻ."

"Đại vương không nên nói như thế, thần nữ là thϊế͙p͙ thân Ngự thị, tất nhiên sẽ vì sức khỏe của đại vương mà dốc lòng dốc sức." Tần Hoàn nói tiếp: "Chỉ là đại vương ngài nên vì bản thân suy nghĩ một chút, đừng để bản thân mệt mỏi như vậy."

"Quả nhân nghe nói, ngươi hôm qua có cùng nhị phòng tranh chấp?"

Sắc mặt Tần Hoàn ngưng trọng, thở dài một tiếng, nói: "Cũng không có vấn đề gì, chỉ là Tần Hoàn là tùy tiện dùng Thái Tuyết đại vương ban tặng mà... mà đả thương Tần Phi Sương..."

"Quả nhân tin ngươi làm gì cũng có lý do của mình, nếu không phải nhị phòng quá đáng, nhất định ngươi cũng không dùng đến Thái Tuyết quả nhân ban cho." Cao Lộng Ngọc điềm tĩnh nói tiếp: "Cũng không cần phải tự trách, quả nhân ban ngươi Thái Tuyết là để ngươi dùng phòng thân, trừng trị kẻ xấu, ngươi làm tất cả đều đúng cả."

Tần Hoàn ngẩng đầu nhìn nữ hoàng đế cao cao tại thượng trước mặt, cung kính cúi đầu: "Đại vương, ngài tin tưởng thần nữ như vậy, thần nữ rất vui mừng."

"Hảo, đều không nói đến chuyện này nữa." Cao Lộng Ngọc hơi cười: "Hài tử ngốc, ngươi xem ngươi kìa, tiến cung đầu tóc cũng không chịu chải cho gọn gàng."

"A!?"

Tần Hoàn kinh ngạc, vội đưa tay lên sờ búi tóc, phát hiện tóc có chút rối loạn, hơn nữa trâm cài cũng lệch sang một bên. Còn đương nghĩ cách làm sao để chỉnh lại búi tóc, thì lại thấy ngọc thủ trắng nõn vươn đến, lướt trêи búi tóc của nàng.

"Để quả nhân giúp ngươi."

Hô hấp dường như ngưng trệ, Tần Hoàn không dám thở mạnh, phát hiện gương mặt đại vương đang rất gần mặt nàng, nàng còn nhìn thấy hàng mi thật dài của đối phương. Ngọc thủ tinh tế nhẹ nhàng giúp Tần Hoàn chỉnh lại búi tóc có chút rối loạn, cẩn thận cài trâm lại, mái tóc vốn hơi rối lại trở nên gọn gàng hơn.

"Hảo liễu."

Cao Lộng Ngọc thu tay lại, ôn hòa cười: "Như vậy liền xinh đẹp hơn rồi."

Tần Hoàn có chút xấu hổ: "Tạ đại vương."

"Quả nhân thấy trâm cài của ngươi hơi cũ rồi."

Cao Lộng Ngọc phất tay, cung nữ phía sau liền hiểu ý, đi qua vòng ra bên ngoài. Lát sau, cung nữ vừa rồi tiến vào với một hộp gỗ vuông hai tấc tiến vào, cung kính đặt lên trêи bàn.

"Cái này..." Cao Lộng Ngọc đẩy về phía Tần Hoàn: "Đều tặng cho ngươi."

"A?"

Tần Hoàn vội vàng quỳ xuống: "Lễ vật quý như vậy, thần nữ không dám nhận."

"Đứng lên đi, quả nhân không muốn ngươi quỳ như vậy."

Tần Hoàn lo lắng đứng dậy, nói: "Đại vương, những thứ này..."

"Những thứ này, ngươi đều phải nhận." Cao Lộng Ngọc giả vờ không hài lòng: "Lẽ nào ngươi lại muốn trái ý quả nhân?"

"Thần nữ không dám, chỉ là thứ này quá quý giá, thần nữ..."

Cao Lộng Ngọc hơi cười, nói: "Những thứ này tính là gì, quý giá hơn nữa, quả nhân vẫn có thể cho ngươi."

"A..." Tần Hoàn thở dài trong lòng, cung kính cúi người: "Đa tạ đại vương ban thưởng."

Vừa vặn lúc này Lý công công cũng trở về, tay cầm một khay canh gừng nghi ngút khói, hai tay dâng lên cho Tần Hoàn.

"Tần tiểu thư, canh gừng đây."

Tần Hoàn cầm lấy chén canh gừng, khoáy vài cái, hai tay đưa đến cho Cao Lộng Ngọc: "Đại vương, thuốc đây."

"Ngươi uy ta, được không?"

Tần Hoàn không ngờ đại vương khi bị bệnh cũng có một mặt trẻ con thích làm nũng như vậy, trong lòng vui cười, nhớ đến khi còn nhỏ, bản thân cũng hay làm nũng đòi nương uy thuốc.

"Vâng."

Khoáy nhẹ bát canh gừng, múc một thìa nhỏ, thổi nguội, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng của đại vương. Cao Lộng Ngọc nhìn Tần Hoàn rất lâu, trong mắt đều là yêu thương quyến luyến, chỉ là không thể hiện bằng lời, cũng không cách nào thể hiện được.

Lý công công cảm thấy chua xót, đại vương đợi mười năm, cuối cùng lại không đợi được gì, hắn cũng không nỡ nhìn đại vương càng lúc càng dấn sâu vào mối nghiệt duyên này.

"Đại vương, không phải ngài có chuyện muốn nói với Tần tiểu thư sao?"

Cao Lộng Ngọc nhìn Lý công công, nàng biết hắn muốn đem nàng rời khỏi thứ tình cảm mơ hồ này, sợ nàng càng dấn sâu làm nàng khó lòng thoát ra được.

"Đúng là có chuyện muốn nói."

Tần Hoàn buông chén canh gừng vơi một nửa đặt xuống bàn, nghi hoặc hỏi: "Đại vương có gì muốn nói sao?"

"Phải, quả nhân muốn hỏi ngươi, ngươi đã thích ai đó hay chưa?"

"A?"

Tần Hoàn vô thức nghĩ đến Tôn vương, vội vàng lắc lắc đầu, gò má bất giác hồng lên, tim cũng đập nhanh.

"Đại vương sao lại hỏi như thế?"

"Bởi vì..." Cao Lộng Ngọc nén bi thương, nặng nề mở miệng: "Tôn vương muốn thú ngươi."

"Sao?" Tần Hoàn sửng sốt, mở to mắt, kinh hỷ đến mức nói lắp: "Ngài... ngài nói... Tôn vương muốn thú thần nữ..."

"Phải, quả nhân muốn hỏi ý ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Hai gò má Tần Hoàn nhanh chóng đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, mất nửa ngày cũng không nói được gì.

Tâm Cao Lộng Ngọc một trận tê buốt, cõi lòng lạnh đi một nửa, không nói ra được một câu trọn vẹn. Dáng vẻ e lệ xinh đẹp như vậy, lại là vì người khác mà e lệ, chua xót hơn nữa còn là vì nữ nhi của nàng mà e lệ.

"Được rồi, ngươi không cần vội trả lời, suy nghĩ một đêm rồi trả lời quả nhân."

"Vâng."

Tần Hoàn vui vẻ đứng dậy, bái biệt đại vương xong, liền mang theo tâm trạng phấn khởi rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Cao Lộng Ngọc nhìn theo bóng lưng của nàng, chua xót nở nụ cười.

"Hoàn nhi a Hoàn nhi, quả nhân phải làm sao để cho nàng hiểu rõ quả nhân yêu nàng nhiều như thế nào đây?"