Chương 28

"Điện hạ đã trở về."

Cung nữ cung kính cúi đầu, sau đó tiến lên giúp Cao Cảnh Quyên khoác phi phong.

Cao Cảnh Quyên một tay giữ lấy phi phong, ta kia xốc mành xe ngựa, nhanh chóng tiến vào bên trong. Ở trong mã xa được hỏa lô huân đến ấm áp, Cao Cảnh Quyên buông phi phong ra, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngây người.

Cung nữ Mi Nhi nhìn thấy Cao Cảnh Quyên ngây người, liền khó hiểu hỏi: "Điện hạ, lại gặp chuyện gì phiền lòng sao?"

Cao Cảnh Quyên không trả lời, lại nhìn sang Mi Nhi, hỏi: "Ngươi thấy mẫu hoàng đối với ta như thế nào?"

Mi Nhi ngẩn ra, sau đó cười nói: "Điện hạ, Mi Nhi không dám giấu ngài, thật ra ngoài mặt đại vương có chút lạnh lùng, nhưng thật ra rất quan tâm đến ngài. Giống như lần đi thị sát này, đại vương cố ý an bài cho ngài cỗ kiệu lớn nhất, cho nhiều người đến hầu hạ ngài, sau đó còn cho người gửi thật nhiều y phục ấm áp cho ngài sử dụng."

"Vậy là mẫu hoàng thật sự rất quan tâm đến ta?"

"Vâng, điện hạ."

Cao Cảnh Quyên nhấc môi cười: "Vậy ta không cần để tâm lời của Chiêu nghi nương nương nữa."

"Điện hạ, nói thế nào thì Chiêu nghi nương nương cũng không có hảo ý với ngài, ngài đừng nên nghe nàng ta hàm hồ." Mi Nhi nói tiếp: "Ngài sắp tới sẽ vỡ lòng, nhất định đại vương sẽ để ngài kết hôn cùng một quân quý gia thế hiển hách, lúc đó không còn sợ Chiêu nghi nương nương năm lần bảy lượt làm khó."

"Quân quý gia thế hiển hách!?" Cao Cảnh Quyên cầm chén trà nóng lên nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: "Ta cũng không muốn thành thân sớm như vậy."

"Điện hạ, sau khi ngài vỡ lòng, nhất định sẽ có quân quý bên gối hầu hạ, trước sau cũng phải sớm thành thân." Mi Nhi nói tiếp: "Chỉ sợ đến lúc đó ngài lại muốn sớm tối ở bên cạnh quân quý nữa a."

Cao Cảnh Quyên nhún nhún vai, cũng không nói gì, đem chén trà lại uống thêm một ngụm.

"Cái kia, Mi Nhi." Cao Cảnh Quyên buông chén trà xuống, nói: "Ngươi có biết Nhã Tần nương nương hay không?"

"Nhã Tần nương nương? Ý ngài là vì Tần tiệp dư vừa được sắc phong lên Nhã Tần sao?"

"Phải."

Mi Nhi nhìn quanh, sau đó đè thấp giọng nói: "Điện hạ, lời này điện hạ nghe xong đều phải giữ ở trong lòng, nói ra đều khiến ta và ngài bất lợi."

Cao Cảnh Quyên có chút nghi hoặc, cái gì lại thần bí như vậy, liền tò mò muốn nghe thử nên gật đầu đáp ứng.

Mi Nhi hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Thật ra Nhã Tần nương nương chính là vị Tần Hoàn Tần tiểu thư của phủ Thái úy, nổi danh đệ nhất tài nữ Vũ Dương thành."

"Nguyên lai là Tần tiểu thư phủ Thái úy, ta có nghe qua danh tài nữ của nàng."

"Như vậy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là..." Mi Nhi đè thấp giọng: "Vị Nhã Tần nương nương này từng được gả cho Tôn vương, phong là Tôn vương phi."

Cao Cảnh Quyên chấn kinh: "Nàng đã gả cho đại hoàng tỷ!? Sao bây giờ nàng lại..."

"Chính là đại vương quá mức yêu thích vị Nhã Tần nương nương này, cho nên Tôn vương ở phía sau ra điều kiện, hai người thỏa thuận thành công thì Tôn vương sẽ hai tay dâng Nhã Tần nương nương cho đại vương."

Cao Cảnh Quyên kinh ngạc mở to mắt, không ngờ Tần Hoàn lại bị chính phu quân của mình bán đứng như vậy, chỉ vì trao đổi một điều kiện, mà sẵn sàng đem nàng ấy dâng cho người khác. Rõ ràng đã chịu rất nhiều đau khổ, nhưng Tần Hoàn vẫn có thể vui vẻ mỉm cười, dáng vẻ hồn nhiên trong sáng, một chút bụi trần cũng không vương mang, thật sự không nhìn ra nàng đã chịu đựng thống khổ như vậy.

Mi Nhi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cao Cảnh Quyên, không khỏi khó hiểu: "Điện hạ ngài làm sao vậy?"

"Không có gì, ngươi nói tiếp đi."

Mi Nhi suy nghĩ một chút, rồi nói: "Mà vị Nhã Tần nương nương này vận khí thật tốt, từ lúc vào cung đã được thánh thượng hết sức che chở sủng ái, từ tam phẩm Tiệp dư lên đến tòng nhất phẩm Nhã Tần."

"Vậy đại hoàng tỷ ngài không nói gì sao?"

Mi Nhi lắc đầu, nói: "Thật ra nô tỳ nghe được, đại điện hạ là muốn lấy nhị tiểu thư phủ Thái úy Tần Phi Sương, nên mới lợi dùng Nhã Tần nương nương để đổi lấy thứ mình muốn!"

"Quá quắc!" Cao Cảnh Quyên đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ nói: "Nàng ta còn đáng mặt tước quý hay không? thê tử của mình lại dâng lên cho mẫu hoàng, tận lực lợi dụng một nhu nhược quân quý như vậy!"

"Điện hạ ngài cũng không nên lo nhiều chuyện như vậy." Mi Nhi rót cho Cao Cảnh Quyên chén trà khác, nói: "Nhã Tần nương nương là tài nữ Vũ Dương thành, vừa rồi còn hiến cho đại vương kế sách cứu tế, lần này lại trở thành cái gai trong mắt của người khác rồi, vẫn không nên dính đến nàng thì hơn."

Cao Cảnh Quyên không trả lời, nghiêng người dựa vào thành xe, suy nghĩ gì đó, không ai có thể đoán được.

...

Tần Hoàn ngồi ở trêи giường nghịch con phượng hoàng ngũ sắc đang bị giam ở trong chiếc l*иg vàng, con phượng hoàng ngũ sắc không ngừng líu ríu hót, nghe thật vui tai. Cầm lấy cỏ lau phủi phủi lên cái mỏ phượng hoàng ngũ sắc, Tần Hoàn chán nản đưa mắt nhìn nữ nhân vẫn còn đang bận rộn phê tấu chương.

"Lộng Ngọc a~"

Nhu nhu nhuyễn nhuyễn âm thanh vang lên, khiến Cao Lộng Ngọc không muốn để ý cũng không được, nàng không nâng mắt lên, chậm rãi mở miệng hỏi.

"Buồn chán rồi sao?"

"Đương nhiên." Tần Hoàn ngồi ngây ngắn lại, bất mãn nói: "Ngài lúc nào cũng bận rộn, không để mắt đến ta!"

"Nàng ngoạn với phượng hoàng ngũ sắc rất vui mà."

Tần Hoàn chán nản vứt cọng cỏ lau trêи tay, đi đến trước mặt Cao Lộng Ngọc, bày ra bộ dáng ủy khuất.

"Lộng Ngọc, ta chán lắm rồi a, hay là ngài ngừng làm việc, bồi ta ngoạn phượng hoàng ngũ sắc được không?"

"Quả nhân còn có chuyện phải làm, một lát lại bồi nàng."

"Đáng ghét!"

Tần Hoàn buồn bực bỏ lại hai chữ, sau đó lại leo lên trường kỷ nằm dài, tiếp tục ngoạn phương hoàng ngũ sắc.

"Đại vương, ta thấy có một đứa nhỏ cũng rất tốt nha!" Tần Hoàn chống cằm, hai mắt híp lại cười nói: "Có hài tử bồi bên cạnh, cũng không còn cô đơn nữa."

Động tác tay của Cao Lộng Ngọc dừng hẳn lại, nàng đưa mắt nhìn Tần Hoàn, đáy mắt lóe lên một tia ảm đạm.

"Hoàn nhi, chuyện này nói còn rất sớm, hơn nữa nàng chưa hết thời gian điều dưỡng thân thể mà."

"Thì ta chỉ nói thôi mà." Tần Hoàn bĩu môi: "Bộ dạng của ngài giống như đang cố kéo dài thời gian vậy!"

Cao Lộng Ngọc thở dài, đem tấu chương trêи tay đặt xuống thư án, tiến đến trường kỷ ngồi xuống.

"Hoàn nhi, không phải ta cố kéo dài thời gian, chỉ là chúng ta cần có thời gian cho mọi người thích ứng. Nàng gả cho ta chưa lâu, lại muốn mau chóng mang thai, người khác nhất định sẽ nghĩ không tốt, có khi còn hoài nghi hài tử trong bụng của nàng nữa."

Tần Hoàn cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy Cao Lộng Ngọc lo lắng không thừa, nếu như nàng vừa gả đến mấy tháng lại hoài thai, người khác có khi nghĩ rằng đứa con trong bụng nàng là của Cao Trường Ca nữa. Âm thầm thở dài một tiếng, nếu như vậy, nàng phải mất ít nhất một năm, sau đó mới có thể mang thai được.

Thấy Tần Hoàn một mặt khổ sở như vậy, Cao Lộng Ngọc không khỏi đau lòng, đem nàng ôm chặt vào lòng, chính nàng cũng mong muốn có thể cùng nàng ấy có một đứa con. Nếu là tước quý, nàng sẽ để nó làm Thái tử, để nó cai trị cả Đại Thống này, còn nếu là quân quý, liền có thể làm một thạc quân xinh đẹp giống như Tần Hoàn. Rất nhiều mong muốn, nhưng chỉ sợ kiếp này không thể thực hiện được, lão thiên gia đúng là rất công bằng, cho ngươi một thứ, liền đoạt lấy của ngươi thứ khác.

Tần Hoàn ở trong lòng Cao Lộng Ngọc cọ dụi một chút, nói: "Thật muốn cả đời đều như vậy, bình bình an an mà sống, cùng ôm nhau, cùng nhìn hài tử lớn lên, bình đạm như thủy."

"Còn phải nhìn hài tử thành gia lập thất, sinh con, rồi nhìn thấy tôn tử của mình." Cao Lộng Ngọc vuốt ve sống mũi cao thẳng của nàng: "Sau đó thì cùng nàng đi khắp thiên hạ này, xem hết cảnh đẹp trêи đời này, như vậy mới không sống uổng kiếp này."

Tần Hoàn nghĩ đến dáng vẻ khi mình và Cao Lộng Ngọc đều già đi, bên cạnh có hài tử, có tôn nhi vây quanh các nàng gọi [hoàng tổ mẫu], thật sự là rất đáng yêu. Càng nghĩ càng cao hứng, Tần Hoàn càng hạ quyết tâm phải sinh cho Cao Lộng Ngọc thật nhiều hài tử, lúc đó sẽ có rất nhiều tôn nhi đáng yêu, không phải sao!?

Đem thân thể mình vùi vào lòng Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn an ổn nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Đại vương, ta bỗng nhiên rất tiếc nuối."

"Tiếc nuối điều gì?"

"Nếu như ta sinh cùng lúc với ngài, cùng ngài trưởng thành, cùng ngài bầu bạn, để ngài nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của ta, có thể trở thành nữ nhân đầu tiên của ngài, có thể vì ngài sinh thật nhiều hài tử. Điều hối tiếc nhất cuộc đời ta chính là sinh trễ hơn ngài mười sáu năm, nếu mười sáu năm trước ta đã được sinh ra, vậy ta không còn sợ bản thân mỗi lúc nhìn ngài rời xa ta sớm mười sáu năm nữa."

Hốc mắt Cao Lộng Ngọc có chút đau xót, nàng nhìn Tần Hoàn ở trong lòng mình, đều đã lệ rơi mãn mặt, chỉ là vẫn cố gắng nở nụ cười.

"Nếu thật sự lão thiên gia muốn ta sinh sớm hơn nàng mười sáu năm, chính là dùng mười sáu năm này thử thách ta, bắt ta chịu thật nhiều cô độc, thật nhiều bi ai, để rồi tất cả may mắn và hạnh phúc trong mười sáu năm đó của ta chỉ duy nhất dành để gặp nàng."

Tần Hoàn nhắm mắt lại, những lời này, cả đời nàng sẽ không bao giờ quên, dù cho có chết, khi nghe đến những lời này đều sẽ hạnh phúc mà chết.

"Mười sáu năm, dù cho có lâu hơn nữa, ta vẫn sẽ đợi." Cao Lộng Ngọc nắm lấy bàn tay của Tần Hoàn: "Ta ngày trước luôn nghĩ rằng bản thân mình là người đáng thương nhất thế gian này, một đời cô độc, một đời tranh đấu, từ nhỏ đã không cảm nhận được một chút tình cảm ấm áp của gia đình. Chỉ có tranh đấu, chỉ có những toan tính âm mưu, ta cô độc một mình rất lâu, đều cảm thấy lão thiên gia bạc đãi ta, đối xử với ta rất không công bằng. Nhưng ta phát hiện, ngài chính là muốn lấy tất cả những điều tốt đẹp nhất của ta, chỉ để đổi lấy một Tần Hoàn, một Tần Hoàn mang đến cho ta cảm giác yêu thích một người, cảm giác của một gia đình. Ta sẽ dùng những năm tháng còn lại của mình, bồi bên cạnh nàng, chăm sóc nàng, bởi nàng là điều may mắn duy nhất mà lão thiên gia ban tặng cho ta."

Tần Hoàn che miệng nức nở, không muốn bản thân khóc khó coi, chỉ có điều không thể cầm được nước mắt, giống như hài tử mà oa oa khóc hô.

Cao Lộng Ngọc đem nàng ôm vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt, dù là mặn đắng nhưng vẫn ngọt ngào đến tận tâm can cốt tủy.

"Từ nhỏ, ta cũng nghĩ có thể lão thiên gia quên ta mất rồi." Tần Hoàn yếu ớt cười nói: "Hai tuổi, phụ thân lấy vợ khác, đem ta và nương xem như người qua đường, bỏ mặc ta và nương. Lớn lên, muội muội đồng phụ dị mẫu đem hết hào quang thu về phía nàng, trở thành đệ nhất mỹ nhân Vũ Dương thành, ta cũng chỉ là cái bóng ở phía sau. Lớn lên lập gia đình, lại yêu phải một kẻ tàn nhẫn, đều là vì muốn lấy muội muội mà bán đứng ta, hủy hoại ta, lợi dụng ta. Gả cho ngài rồi, ta vẫn còn nghĩ cuộc đời của mình thật sự rất thống khổ, chính là bi kịch, bị lão thiên gia lãng quên thật lâu. Chỉ là sau này, ở cạnh bên ngài, thật sự ta mới biết được rằng, lão thiên gia cũng không bạc đãi ta, lão thiên gia công bằng dùng những năm tháng thống khổ đó của ta chỉ để đổi lấy cho ta một cơ hội để gặp ngài. Đều rất đáng giá, có thể vì ngài mà sống, vì ngài mà sinh con, vì ngài mà nuôi con, ta cảm thấy, thật ra lão thiên gia cũng rất công bằng."

Tất cả nếu đã là thiên mệnh an bài, các nàng cảm thấy đời này gặp được nhau, đã là không sống uổng một kiếp này.

Hai đôi môi tìm đến nhau, cùng chia sẻ cho nhau từng chút hơi ấm, xua tan tất cả những bi thương của ngày trước, đem ấm áp và tình yêu đến cho đối phương. Từng kiện y phục rơi xuống đất, nhu nộn thân thể hiển hiện trước mắt, trêи mặt phủ một tầng phấn hồng diễm lệ, tuy xấu hổ, lại vẫn chủ động cầu yêu với đối phương. Yêu nhau nhiều bao nhiêu, vẫn cảm thấy không đủ, chỉ yêu đến khi chết đi sống lại, dùng cả đời này chỉ để yêu thương, trân trọng đối phương, mới không cảm thấy tiếc nuối.

"Hoàn nhi, bên cạnh nàng, vẫn còn có ta..."

"Lộng Ngọc, dù cho sau này có phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, ngài nhất định không được bỏ rơi Hoàn nhi."

"Hảo."