Chương 27

Thấy Tần Hoàn bình an trở ra, Xuân Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng Tần Hoàn sẽ bị phạt nữa chứ.

Tần Hoàn đi ra kiêu ngạo nói: "Nha, bản cung lần này lập được đại công rồi a~"

"A?!" Xuân Nhiêu mờ mịt: "Đại công gì a?"

Tần Hoàn đem Xuân Nhiêu kéo lại gần, nhỏ giọng ở bên tai nàng kể lại mọi chuyện.

Xuân Nhiêu càng nghe càng cao hứng, sau đó nói to: "Ngài được phong tòng nhất Nhã Tần sao!?"

Tần Hoàn che miệng Xuân Nhiêu lại, trừng mắt: "Nho nhỏ cái miệng."

"Cần gì phải nhỏ giọng a?" Xuân Nhiêu phấn khích hươ tay múa chân: "Ngài chỉ hầu hạ đại vương gần một tháng đã có thể lên đến Tòng nhất Nhã Tần, nhất định là đại vương rất sủng ái ngài a!"

Tần Hoàn cong khóe môi: "Còn phải nói, nếu ngài ấy không yêu ta, ta vì nàng ấy sinh con làm gì?"

"Nương nương, bây giờ ngài là Tòng nhất Nhã Tần rồi, có thể nói hiện tại ngài chỉ dưới mỗi mình Hiền phi nương nương thôi."

"Dù gì Hiền phi nương nương cũng là con gái của Hộ quốc công thần, nói thế nào thì nàng ta cũng có một cái chỗ dựa vững chắc, mới có thể nhiều năm như vậy vẫn ngồi trêи vị trí quý phi. Còn ta chỉ là một cái nho nhỏ nhi nữ phủ Thái úy, có thể lên đến Tòng nhất Nhã Tần, chính là hơn người rồi, cũng không muốn cùng cái Hiền phi đó tranh đoạt."

Xuân Nhiêu nhìn quanh, đi đến bên cạnh Tần Hoàn, nói: "Nương nương, ngài không phải ở phủ Thái úy, ngài ở trong cung, có rất nhiều kẻ thù, ngài nghĩ ngài không muốn cùng Hiền phi tranh đoạt thì nàng ta sẽ thật sự tha cho ngài sao? ngài nên vì tiền đồ của bản thân mà suy nghĩ, nếu sau này ngài có hoàng tước rồi, cũng nên vì tương lai của hoàng tước mà tính toán một phen."

"Ngươi..." Tần Hoàn chuẩn xác nắm lấy lỗ tai của Xuân Nhiêu: "Ngươi như thế nào lại nói giống nương ta như vậy? có phải nương ta bảo ngươi nói với ta những lời này hay không?"

Xuân Nhiêu ôm tai ủy khuất: "Còn không phải nương nương quá trẻ con, làm cho đại phu nhân không lúc nào cảm thấy an tâm, cho nên mới bảo Xuân Nhiêu ngày đêm đều nói những lời này cho ngài nghe."

"Nói thế nào cũng là nương muốn tốt với ta mà thôi." Tần Hoàn ôm gò má thở dài một phen: "Thế nào lần tới đi gặp nương, cũng sẽ bị nàng ở bên tai nhắc nhở giống ngươi hôm nay nhắc nhở ta!"

"Ý nương nương là đại vương cho ngài trở về sao?"

Tần Hoàn thả chậm cước bộ lại, ở bên tai Xuân Nhiêu nói: "Đại vương sớm đã an bài nương đến một ngoại trạch, ở đó không bị Liêu thị quấy rầy, ta cũng có thể thoải mái đến thăm nương nữa."

Xuân Nhiêu nhịn không được cảm khái: "Đại vương đối với nương nương thật tốt a!"

Tần Hoàn vui vẻ mỉm cười, tiếp tục bước dọc bờ hồ đã kết băng do trận tuyết lớn đêm qua. Nơi này đông kéo dài quá lâu, cây cối không sinh trưởng đươc, bá tánh lầm than, lại còn gặp phải tham quan vô đạo, nếu Cao Lộng Ngọc còn là một hôn quân, bá tánh nhất định không còn đường lui. Nghĩ đến Đại Thống bao nhiêu năm nay đều được một tay Cao Lộng Ngọc cán đáng, không thể phủ nhận nàng ấy thật sự rất tài giỏi, sinh ra chính là để trở thành hoàng đế. Chỉ là bước lên vị trí đó, đều tránh không khỏi cô độc, nếu lão thiên gia cố tình an bài để nàng ở bên cạnh nàng ấy, nàng liền dùng cả đời này bồi nàng ấy cùng đi.

Đi dạo một chút, trời cũng đã bắt đầu đón từng đợt gió lạnh, Tần Hoàn không muốn bản thân lại bệnh nặng trở lại, vội xoay người trở về. Chỉ là chưa đi được ba bước, lại nghe thấy tiếng tát tay chói tai vang lên, Tần Hoàn chỉ nghe âm thanh cũng có thể cảm giác được cái tát này thật sự rất mạnh. Tần Hoàn vội vàng quay đầu lại xem thử, phát hiện một nữ nhân mặc hồng bào diễm lệ đang cao giọng mắng một hài tử khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Xuân Nhiêu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nương nương, đó chính là Trịnh Chiêu nghi, còn hài tử kia là thất điện hạ."

Thất điện hạ Cao Cảnh Quyên từ trước đến nay luôn ít khi xuất hiện trước đám đông, thậm chí nhiều người còn lãng quên nàng, lần này nàng bị Trịnh Chiêu nghi tát một cái, cũng không có ai đến nói tiếng nào. Cao Cảnh Quyên vốn là nhi nữ của đại vương với Trầm Sung viên, chỉ là Trầm Sung viên thân mạng tội bị đưa đến Hoán Y cục, không có ngày trở ra. Lúc Cao Cảnh Quyên còn nhỏ, đại vương đã để nàng cho Trịnh Chiêu nghi nuôi dưỡng, mà Trịnh Chiêu nghi trước giờ đều thiên vị thân sinh nhi nữ Cao Nhã Tề mà lạnh nhạt với Cao Cảnh Quyên.

Lần này để Tần Hoàn nhìn thấy cảnh này, nàng như nhìn thấy hình ảnh khi còn nhỏ của mình, cũng bị Liêu thị tát một cái như vậy, phụ thân lại bênh vực nàng ta, còn luôn nuông chiều Tần Phi Sương.

Trịnh Chiêu nghi bỗng nhiên cao giọng: "Nghiệt chủng, ngươi dùng ánh mắt gì để nhìn bản cung? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Thất hoàng nữ sao? mẫu hoàng của ngươi cũng không nhìn đến thứ nghiệt chủng như ngươi, nếu không phải bản cung nhân từ đã đem ngươi ném cho chó ăn rồi!"

Những lời lẽ nhục mạ này, càng nghe càng chướng tai, thế nhưng rất nhiều người không dám tiến đến giải vây cho Thất hoàng nữ.

Không thấy Cao Cảnh Quyên trả lời, Trịnh Chiêu nghi quát lớn: "Dám xem thường bản cung!? Hôm nay bản cung phải cho ngươi biết tay!"

Nói xong, lại muốn giáng thêm một cái tát tay.

Âm thanh chói tai lần nữa vang lên, sau đó lại vang lên tiếng hét của Xuân Nhiêu: "Nương nương!"

Tần Hoàn giúp Cao Cảnh Quyên chịu một cái tát, giận dữ đưa mắt nhìn Trịnh Chiêu nghi, vung tay tát nàng ta một cái.

Trịnh Chiêu nghi lảo đảo lùi về sau, nhận ra là Tần Hoàn, quát lên: "Tiện nhân, ngươi dám đánh bản cung?"

Nói xong lại định vung tay tát, lại nghe Xuân Nhiêu quát lớn: "Vô lễ, ngài dám đánh Nhã Tần nương nương sao!?"

"Nhã Tần!?"

Trịnh Chiêu nghi mặc dù là Bắc quốc công chúa, nhưng cũng chỉ là chính nhị phẩm Chiêu nghi, so với Tần Hoàn thì nhỏ hơn một phẩm.

Xuân Nhiêu cao giọng nói: "Đại vương đã sắc phong Tần tiệp dư thành Nhã Tần nương nương rồi, ngài còn dám vô lễ!?"

Trịnh Chiêu nghi tức tối thu tay lại, nói: "Nhã Tần, ngươi không cần can thiệp vào chuyện của mẫu tử ta!"

"Hổ dữ không ăn thịt con, ngài trước mặt bao nhiêu người nhục mạ hoàng tước, là tội đáng chết gấp trăm lần!" Tần Hoàn nói tiếp: "Ngài còn đánh hoàng tước một cái, đánh bản cung một cái, bản cung đem chuyện này nói cho đại vương, tùy ngài định đoạt!"

"Tần Hoàn ngươi!" Trịnh Chiêu nghi giận đến hai vai run lên, phất tay: "Ngươi giỏi lắm, lần này bản cung tha cho ngươi!"

Nói xong, Trịnh Chiêu nghi tức tối cùng cung nữ của mình trở về, sau chuyện này nhất định sẽ ôm hận Tần Hoàn mà giở trò ở phía sau.

Tần Hoàn đợi Trịnh Chiêu nghi đi rồi, mới cúi xuống nhìn tiểu hoàng tước trước mặt, cười nói: "Điện hạ, không sao rồi."

Cao Cảnh Quyên một tiếng cảm ơn cũng không nói, đưa mặt lạnh nhìn Tần Hoàn, trêи mặt mười phần khinh thường nàng, sau đó liền cứ như vậy bỏ đi.

Tần Hoàn đứng ngây ra, sau đó mới biết bản thân bị hài tử coi thường, liền bất mãn nói: "Ta chính là chịu đòn ra tay cứu ngài ấy, vậy mà còn bị nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ!?"

Xuân Nhiêu che miệng cười nói: "Nương nương bớt giận, điện hạ dù gì cũng là hài tử."

"Hài tử thì sao? lẽ nào một lời cảm ơn cũng không biết nói!?"

Tần Hoàn không cam lòng, nhanh chóng đuổi theo phía sau bóng hình nhỏ của thất điện hạ, đến tận khi phát hiện ra, bản thân đã đứng trêи mặt sông đang đóng băng.

"Nương nương cẩn thận."

"Ta không sao."

Tần Hoàn đến phía sau Cao Cảnh Quyên, nói: "Thất điện hạ, ngài không thể cảm ơn ta một tiếng sao?"

"Ngươi lo chuyện bao đồng còn cần ta cảm ơn sao?"

Tần Hoàn: "..."

Xuân Nhiêu bên cạnh quở trách: "Điện hạ, ngài không thể nói với Nhã Tần nương nương như vậy."

Tần Hoàn khoát tay ngăn Xuân Nhiêu lại, rồi xoay người đến trước mặt Cao Cảnh Quyên, nói: "Có phải ngài nghĩ ta là người thích đi lo chuyện bao đồng?"

Cao Cảnh Quyên nâng mắt, ý tứ, còn không phải sao!?

Tần Hoàn cong khóe môi, nói: "Phải a, ta chính là một người thích lo chuyện bao đồng, chỉ là ta nghĩ điện hạ ngài là nhi nữ của đại vương, cũng chính là nhi nữ của ta, ta không thể không lo a."

"Ngươi là thê tử của mẫu hoàng?"

"Phải." Tần Hoàn khom người xuống một chút, nhìn thẳng vào mắt Cao Cảnh Quyên, nói: "Ta biết ngài có ác cảm với các phi tần, nhưng ta thật sự không có ác ý, ta chỉ muốn ngài có thể nhận ra được, thật sự vẫn còn có người yêu thương ngài. Giống như đại vương vậy, ngài ấy đã chuẩn bị một đôi vòng điền hoàng thạch tặng cho ngài khi ngài vỡ lòng, ngài ấy muốn ngài có thể dùng một chiếc vòng trong đó tặng cho người mà ngài thích. Đại vương thật sự rất yêu thương ngài, cũng giống như các hoàng tước khác, ngài cũng là nhi nữ của đại vương."

Cao Cảnh Quyên nghi hoặc nhìn Tần Hoàn: "Ngươi nói thật?"

"Phải, là thật, lần đó ta tưởng đại vương tặng vòng cho ta, ta liền lấy ra tặng cho người khác, bị ngài ấy phạt đến thê thảm. Có thể nói, trong lòng đại vương, ngài cũng là nhi nữ mà ngài ấy rất mực yêu thương." Tần Hoàn nhoẻn miệng cười, nói tiếp: "Còn ta, nhìn thấy ngài liền cảm giác như nhìn thấy chính bản thân mình, cũng xem ngài như là nhi nữ của ta, muốn bảo vệ ngài. Vì vậy ngài đừng vì sự ác cảm của mình với một người mà đều cho là người khác không tốt, người khác không ai yêu thương ngài."

Cao Cảnh Quyên yên lặng một chút, sau đó lại mở miệng nói một câu đủ sức chấn động: "Vậy ngươi phải đền lại cho ta cái đôi vòng điền hoàng thạch đó rồi."

Tần Hoàn: "..."

Cao Cảnh Quyên phất phất tay: "Đùa thôi, dù gì mẫu hoàng cũng phạt ngươi rồi."

Tần Hoàn nghiến răng nói: "Tạ điện hạ khai ân."

Nói xong, lại phát hiện gò má có hơi buốt, khi nãy nói hăng say quên cả đau, bây giờ liền nhức nhói không thôi. Cái Trịnh Chiêu nghi đó ra tay nặng thật, chỉ sợ nàng ta có võ công, liền có thể đánh bay cái răng của nàng a!!!

Tần Hoàn xoa gò má của mình, mặt mày nhăn nhó thật đáng thương.

Cao Cảnh Quyên từ trong tay áo lấy ra một bình dược, đưa cho Tần Hoàn: "Đúng là quân quý, bị đánh một chút mặt liền sưng như mặt heo."

Tần Hoàn: "..."

Mặt ta khi nào giống mặt heo a!!!!

Mặc dù trong lòng gào thét nhưng Tần Hoàn vẫn cầm lấy bình dược: "Tạ điện hạ."

Thấy Cao Cảnh Quyên xoay người muốn rời đi, mà Tần Hoàn lại quên mất phải hỏi thuốc này dùng để thoa hay là uống, vội vàng kéo tay áo của nàng lại. Không may băng dưới chân có hơi trơn, Tần Hoàn đứng không vững, băng rất mỏng liền nứt vỡ ra một mảng, thân thể liền lảo đảo muốn ngã.

Cao Cảnh Quyên vội vàng đỡ lấy Tần Hoàn, kéo nàng rời khỏi chỗ băng vỡ.

"Hô!"

Tần Hoàn thoát hiển vẫn còn sợ đến xanh mặt, tay siết chặt lấy phao cứu sinh của mình, lại nghe một tiếng hít thở không thông của Cao Cảnh Quyên. Phát hiện bản thân đang siết chặt ngực áo của Cao Cảnh Quyên, Tần Hoàn vội thu tay lại, lại không cẩn thận đi vào lớp băng mỏng. Cao Cảnh Quyên định đưa tay đỡ lấy, lại có một thân ảnh bạch sắc nhanh hơn, đem Tần Hoàn hoàn hảo ôm vào lòng.

Tần Hoàn kinh hô kêu một tiếng, nhìn thấy là Cao Lộng Ngọc, liền mừng rỡ ôm chặt lấy nàng ấy.

"Đại vương."

"Tiểu đông tây, vừa rời mắt khỏi nàng, nàng liền không cẩn thận như vậy."

Tần Hoàn âm thầm lè lưỡi, đại vương a, ngài thật sự coi ta là hài tử sao!?

Cao Lộng Ngọc nhìn qua, thấy Cao Cảnh Quyên, liền nhướn mày: "Ngươi sao lại ở đây?"

Cao Cảnh Quyên cung kính hành lễ: "Mẫu hoàng vạn an."

"Miễn lễ đi."

Cao Cảnh Quyên ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cao Lộng Ngọc một thân y phục bạch sắc thoát tục, tay áo liên hoa phần phật lay động, mười phần tiêu sái. Nhìn sang bên cạnh thì thấy Tần Hoàn một thân sắc phục phi tần, thân thể nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú, khi ở bên cạnh Cao Lộng Ngọc sẽ mỉm cười thật xinh đẹp. Hai người đứng gần nhau, thật sự rất mỹ lệ, thập phần chói mắt, khiến Cao Cảnh Quyên không dám nhìn thẳng.

"Nhi thần vừa nãy cùng Chiêu nghi nương nương nói chuyện, gặp phải Nhã Tần nương nương ở đây."

"Nếu vậy thì nên về sớm đi." Cao Lộng Ngọc ôn giọng: "Mặc ấm một chút, ngươi cũng không còn nhỏ, nên biết tự lo cho bản thân mình."

"Tạ mẫu hoàng quan tâm."

Tần Hoàn ở bên cạnh mỉm cười với Cao Cảnh Quyên, ý tứ, có thấy hay chưa, mẫu hoàng cũng rất quan tâm điện hạ a!

Cao Cảnh Quyên nhìn thấy dáng vẻ vui mừng như hài tử của Tần Hoàn, không khỏi dở khóc dở cười, cung kính hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.