Chương 26

Nắng sớm tràn vào trong mã xa, bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng huyên náo, tiếng bước chân tất tất tốt tốt. Tần Hoàn nặng nề mở mắt, phát hiện trời đã sáng rồi, liền ngồi bật dậy, đầu có chút choáng váng.

"Hô..."

Thở ra một tiếng mệt mỏi, Tần Hoàn không ngờ lại đánh thức Cao Lộng Ngọc ở bên cạnh, nàng ấy vội vàng ngồi dậy đưa mắt nhìn nàng.

"Làm sao rồi? còn mệt hay không?"

"Không còn." Tần Hoàn nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cao Lộng Ngọc, lo lắng hỏi: "Tối hôm qua ngài không ngủ sao?"

"Gần sáng có chợp mắt một chút." Cao Lộng Ngọc sờ lên trán của Tần Hoàn, cơn sốt cũng lui bớt rồi, liền thoải mái mỉm cười: "Có đói hay không? ta gọi người mang tảo thiện cho nàng."

"Một chút."

Cao Lộng Ngọc đối bên ngoài phân phó một chút, sau đó cẩn thận đem Tần Hoàn ôm vào trong ngực, giống như sợ nàng sẽ biến mất, càng cố sức ôm chặt hơn.

"Làm sao vậy?" Tần Hoàn vỗ vào vai Cao Lộng Ngọc hai cái: "Ngài ôm chặt như vậy không sợ Hoàn nhi chết ngạt sao?"

Cao Lộng Ngọc nghe vậy vội vàng buông lỏng tay ra, đưa mắt nhìn Tần Hoàn đang đối nàng ôn nhu mỉm cười, kiềm không được nội tâm một trận run rẩy.

"Nàng có biết hôm qua ta sợ hãi thế nào hay không? ta rất sợ nàng rời bỏ ta, lẽ ra ta không nên để nàng một mình như vậy, ta..."

"Không cần phải nói nữa." Tần Hoàn áp môi mình hôn nhẹ lên môi Cao Lộng Ngọc một cái, ôn nhu cười: "Chỉ cần ngài còn quan tâm ta, ta liền không còn gì phải tức giận nữa."

Cao Lộng Ngọc nhịn không được mỉm cười, tay lướt trêи gò má của Tần Hoàn, kéo nàng đến gần, quyến luyến day dưa với một nụ hôn thật sự.

Thân thể bị nâng lên, đặt nằm lại xuống trường kỷ, Tần Hoàn hơi rướn người lên để Cao Lộng Ngọc giải khai thắt lưng, ở gần nhau, không cần nói ra cũng có thể hiểu đối phương muốn gì, liền phối hợp thật ăn ý. Cao Lộng Ngọc nới lỏng quần áo cho Tần Hoàn thoải mái, bên ngoài nắng cũng đã lên, không còn lạnh như hôm qua nữa, cho nên không nên mặc nhiều như vậy.

Trêи người Tần Hoàn mặc có hơi nhiều quần áo, Cao Lộng Ngọc nới lỏng cái này, lại cởi ra, rồi đến nới lỏng cái khác, liên tục như vậy nhiều lần, trêи sàn cũng chất một núi nhỏ y phục.

"Ha..."

Tần Hoàn bị hôn đến thiên hôn địa ám, hai người dừng lại một chút để hô hấp, sau đó lại kịch liệt giao triền, môi lưỡi quấn quýt. Hai người không ngừng hôn môi, bàn tay thoăn thoắt đem y phục của đối phương tháo hạ, hơi thở quấn quanh, càng thêm ái muội.

Cao Nhã Tề vừa vặn bước vào, có chút xấu hổ, hắng giọng ho: "Mẫu hoàng."

Cao Lộng Ngọc liếc nhìn Cao Nhã Tề một cái, nàng liền hiểu ý, xốc mành đi ra ngoài đợi.

Tần Hoàn che miệng, kịch liệt thở dốc, như thật như đùa nói: "Hai lần, đều bị hai nhi nữ của ngài nhìn thấy."

Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, nhéo mũi nàng một cái: "Tiểu đông tây."

"Còn định nằm trêи người ta bao lâu nữa a!?"

"Một chút nữa."

"A, ngài như thế nào lại sờ chỗ đó!"

"Chỗ nào a?"

"A, đừng có chạm vào nữa, hô, ta vừa mới bệnh khỏe a!!!"

"Đừng nháo, ta ngay tại chỗ này trị bệnh cho nàng."

"Ô không cần a, ngài...ách... hôn quân! Ngài tiến vào thật sao!?"

"Ha... Hoàn nhi, nàng vẫn như vậy ấm áp a."

"Hôn quân!!! Ô đừng động mạnh!"

Mã xa không thể so với tẩm cung được, ở trong xe hoạt động mạnh một chút, bên ngoài liền phát hiện, hơn nữa cũng không có cách âm, bên trong có bất kỳ âm thanh nào đều truyền ra ngoài một cách rõ ràng.

Cao Nhã Tề hắng giọng ho hai tiếng, xoay người rời đi, mặt cũng đỏ lên rồi.

...

Náo loạn một hồi, Cao Lộng Ngọc mới buông tha cho nàng, đem nàng cuộn thành một con tằm mới an tâm rời đi. Tần Hoàn vận động kịch liệt xong, cả người đều là hãn, chỉ được qua loa lau qua cơ thể, dù thế nào cũng vẫn còn nóng.

Xuân Nhiêu thấy sắc mặt Tần Hoàn hồng nhuận, liền an tâm nói: "Nương nương cuối cùng cũng khỏe lại rồi, đêm qua dọa chết nô tỳ a."

"Ngươi đều không cần phải lo lắng cho ta như vậy, mau mau nghĩ đến chuyện gả đi a, nếu không ngươi thành lão bà bà rồi lại trách ta là chủ tử vô tâm."

"Nha, làm gì có chuyện đó." Xuân Nhiêu xấu hổ cười: "Dù gì nô tỳ cũng chưa có đối tượng."

"Nếu có đối tượng liền nói với ta, ta sẽ tác thành cho ngươi."

"Tạ nương nương."

Xuân Nhiêu nói xong, đem tảo thiện bày đẹp mắt trêи bàn, nói: "Đại vương có nói ngài dùng tảo thiện trước, đừng chờ đại vương về."

"Hảo."

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Xuân Nhiêu liền ở bên tai Tần Hoàn thì thầm: "Nương nương, khi nãy ta thấy Tần Phi Sương, có thể nàng ta là quân quý mà Đại điện hạ dẫn theo."

Tần Hoàn ăn liền không ngon miệng, nhíu mày: "Thấy khi nào?"

"Vừa nãy, lúc chuẩn bị tảo thiện cho ngài, nàng ta đang lảng vảng ở gần chỗ đại vương và tam điện hạ."

"Được."

Tần Hoàn buông đũa xuống, nhấc nhấc khóe môi: "Để ta xem, lần này Tần Phi Sương còn có thể kiêu ngạo thế nào. Mau giúp ta thay y phục, an bài thế nào để ta và Tần Phi Sương vô tình gặp nhau là được."

"Vâng."

Xuân Nhiêu nhận lệnh xong, sau đó bước ra truyền lại ý của Tần Hoàn cho Đào Nhi nghe, để nàng đi sắp xếp chuyện của Tần Phi Sương. Còn Xuân Nhiêu thì trở vào trong phòng, giúp Tần Hoàn trang dung, thay y phục, loay hoay cũng mất gần nửa canh giờ.

Tần Hoàn chỉnh lại lọn tóc trước ngực, cong khóe môi: "Đi, ta muốn xem cái Tần Phi Sương đó sau khi đạt được mục đích của mình có bộ dạng nào."

"Vâng, nương nương."

Xuân Nhiêu nhanh nhẹn dìu Tần Hoàn ra ngoài, bước xuống mã xa.

Khi Tần Hoàn từ trêи mã xa xuống rất thu hút được sự chú ý, đây chính là vị Tần tiệp dư mà đại vương chính tay bồng đến kiệu đi? âm thanh nhu nhuyễn quân quý vừa rồi cũng từ thanh tú nữ nhân này phát ra a!?

Nhiều tước quý trẻ tuổi kiềm lòng không được trước một tiểu mỹ nhân như vậy, vài người bất tri bất giác phóng xuất tước quý tin tức tố, nhưng lại không hề được Tần Hoàn đáp lại.

Giả vờ đi dạo một chút, Tần Hoàn chỉnh lại phi phong trêи người, "trùng hợp" gặp được Tần Phi Sương trêи đường đi.

"Tần Phi Sương."

Tần Phi Sương nghe có người gọi mình, liền quay lại nhìn thử, thấy Tần Hoàn liền kinh hãi trợn lớn mắt.

Xuân Nhiêu liền dựa vào thân phận hiện tại của chủ tử mà cao giọng nói: "Thấy Tần tiệp dư mà không hành lễ sao?"

Tần Phi Sương có chút tức giận, nhưng cũng kiên nể thân phận Tần Hoàn, đành phải hành lễ: "Nương nương vạn phúc kim an."

Tần Hoàn hơi cười, nói: "Không cần hành đại lễ như vậy, tỷ tỷ cũng có chuyện muốn nói với ngươi a."

Tần Phi Sương nhíu mày, hỏi: "Nương nương có gì muốn nói?"

"Chính là lần trước ta tặng cho ngươi cùng đại điện hạ một đôi vòng mừng hôn lễ, không biết muội muội đã nhận được hay chưa?"

"Đôi vòng mừng hôn lễ?"

Nghe thấy nghi hoặc trong lời nói của Tần Phi Sương, Tần Hoàn ngạc nhiên nói: "Muội muội vẫn chưa nhận được hay sao?"

Không thấy Tần Phi Sương trả lời, Tần Hoàn liền nói: "Ai, vậy là đại điện hạ không tốt rồi, nàng như thế nào lại không đưa vòng cho ngươi a? hay là để quên ở đâu đó rồi a? dù gì cũng là điền hoàng thạch, giá trị không nhỏ đâu."

Vừa nghe thấy ba chữ [điền hoàng thạch] mặt Tần Phi Sương chuyển sang trắng bệt, thứ trân quý như vậy không phải ai cũng có được, Tần Hoàn lại hào phóng đem tặng làm quà mừng, nhất định nàng ta rất được đại vương sủng ái. Nghĩ đến đây, Tần Phi Sương lại cảm thấy ghen tỵ, Tần Hoàn vốn là nữ nhân vị đại điện hạ vứt bỏ, vậy mà trở thành trân bảo trong tay đại vương, đúng là nực cười mà.

Tần Hoàn đột nhiên nhìn thấy con phượng hoàng ngũ sắc trêи cành cây gần đó, liền kéo tay Xuân Nhiêu, cao hứng nói.

"Xuân Nhiêu xem xem, là phượng hoàng ngũ sắc đó!"

Phượng hoàng ngũ sắc là một loài chim giống như vẹt, trêи người mang bộ lông sặc sỡ, thường là trộn lẫn rất nhiều màu, rất ít con chim có năm màu riêng biệt lại còn không lẫn vào nhau như vậy.

Xuân Nhiêu cũng kinh ngạc, nói: "Đúng là phượng hoàng ngũ sắc, nương nương có muốn hay không để nô tỳ kêu người bắt lại?"

"Hảo, bắt nó lại, thứ trân quý như vậy không nên để nó ở ngoài, thợ săn gặp phải là nguy lắm."

"Vâng."

Xuân Nhiêu còn định tìm thang, lại nghe xuy một tiếng, sau đó con phượng hoàng ngũ sắc liền từ trêи cành cây rơi xuống.

"A!"

Tần Hoàn nhìn theo hướng bắn, phát hiện là Cao Nhã Tề: "Điện hạ, ngài đang làm cái gì thế?"

"Chẳng phải nàng thích nó sao?"

"Nhưng không phải là bắn bị thương nó như vậy!"

Tần Hoàn mắng Cao Nhã Tề xong, liền chạy đến dưới cành cây, đem con phượng hoàng ngũ sắc nâng lên trong lòng bàn tay, phát hiện chân của nó bị thương rồi. Xuân Nhiêu vội lấy khăn tay ra đưa cho Tần Hoàn, nàng liền cầm lấy, giúp con phượng hoàng ngũ sắc băng bó lại vết thương.

"Mang cho ta một cái l*иg chim đi."

"Vâng."

Xuân Nhiêu nhanh nhẹn chạy đi tìm một cái l*иg chim, rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Cao Nhã Tề ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Hoàn, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Làm sao thế? Sinh khí rồi?"

"Ngài làm cái gì vậy?" Tần Hoàn đẩy Cao Nhã Tề ra xa mình một chút, không vui nói: "Mau cách ta mười bộ! nhanh!"

"Nàng vẫn khó tính như cũ nhỉ?"

"Không cần ngài khen."

Tần Hoàn vuốt bộ lông rực rỡ của phượng hoàng ngũ sắc, ánh mắt hữu thần lấp lánh, khóe môi nhẹ cong lên, nói vài lời an ủi phượng hoàng ngũ sắc đang bị thương. Dáng vẻ này, giống như một tiểu thiên sứ trong tranh vẽ của người Tây Dương, khắp người tỏa ra hào quang chói mắt, khiến mọi thứ xung quanh đều được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp ánh sáng lấp lánh.

Cao Nhã Tề cảm thấy nữ nhân trước mặt thật chói mắt, thật xinh đẹp, nhu hòa giống như một dòng nước trong, những cũng có lúc lại nghịch ngợm như tiểu thố thích chạy nhảy. Rõ ràng là cùng một người, lại chứa đựng thật nhiều tính cách, thật nhiều vẻ đẹp khác nhau, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao mẫu hoàng lại yêu nữ nhân này đến như vậy.

Tần Phi Sương kinh ngạc không nói nên lời, ánh mắt vừa rồi của Tương vương chính là thể hiện sự thích thú? Thích thú đối với một nữ nhân vô vị như Tần Hoàn? Thích thú với một nữ nhân đang là thê tử của mẫu hoàng mình? Thích thú đối với kế mẫu của mình!? Càng nghĩ Tần Phi Sương càng hoảng loạn, như thế nào mà Tần Hoàn có được trái tim của Cao Lộng Ngọc, chiếm được ánh mắt của Tương vương, trở thành nỗi đau khôn nguôi trong lòng Tôn vương!? Nữ nhân này đem tất cả hoàng tước của Cao gia ngoạn trong lòng bàn tay, khiến tước quý Cao gia yêu nàng ta đến điên cuồng, bất chấp tất cả.

Vừa vặn lúc này Xuân Nhiêu cũng trở về, đem một chiếc l*иg hoa đến bên cạnh Tần Hoàn, nói: "Nương nương, l*иg chim đây."

Tần Hoàn đem con phượng hoàng ngũ sắc trong lòng bàn tay mình đặt vào trong l*иg chim, rồi cầm lên, nói: "Tiểu phượng hoàng này trân quý như vậy, ta muốn để cho đại vương xem qua."

Nói xong, Tần Hoàn cầm l*иg chim ung dung đi về phía trướng bồng vừa được dựng lên dùng để nghị sự, miệng liên tục phát ra âm thanh giống với tiếng phượng hoàng ngũ sắc đang phát ra.

Đến trướng bồng, Tần Hoàn quên mất nơi này là nơi nghị sự, trực tiếp bước vào, cao hứng gọi: "Đại vương, ta có thứ này muốn cho ngài xem."

Tất cả bá quan văn võ đều hướng mắt nhìn Tần Hoàn, bảy phần là khó chịu, ba phần là thương cảm, Tần tiệp dư này chán sống rồi a!!!

Tần Hoàn cảm thấy mình vào không đúng lúc rồi, xấu hổ cười gượng: "Xin lỗi, ta vô ý quá."

Nói xong, Tần Hoàn định rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng nói thanh lãnh của Cao Lộng Ngọc ở phía sau.

"Nàng muốn rời khỏi đây thì phải đưa ra kế hoạch cứu tế, nếu không quả nhân sẽ không tha cho nàng!"

Nói xong, còn liếc mắt nhìn khắp người nàng, khiến nàng rùng mình một cái, bộ xương già của nàng chịu không được a!!!

"Cái gì kế hoạch cứu tế a?"

"Lần này cũng là vì quan lại ăn chặn vật phẩm cứu tế cho nên quả nhân muốn nàng đưa ra một kế hoạch để ngăn việc ăn chặn này lại."

"Như thế thì có gì khó a!?"

Lời này Tần Hoàn vừa nói ra, khiến chúng bá quan văn võ liên tục nghị luận, bọn họ một đám tước quý nghĩ mãi cũng không ra, vậy mà quân quý như Tần Hoàn nghĩ ra, bọn họ liền không tin tưởng.

Tần Hoàn bị đàm tiếu liền tức giận nói: "Các ngài cười cái gì a?"

Một vị đại nhân lên tiếng: "Tần tiệp dư, nếu ngài không biết thì đừng nên ăn nói hàm hồ."

"Ta sao lại không biết a, chuyện này bề ngoài phức tạp, nhưng thật ra rất đơn giản a." Tần Hoàn cười nói: "Chỉ cần quan viên các vùng đến từng hộ xem thử nhà nào cần cứu tế, đều nhất nhất ghi lại, sau đó bẩm báo lên trêи, là được rồi."

Tần Hoàn nói xong, mọi người liền bật cười lớn.

Vị đại nhân khi nãy nói: "Chuyện mà Tần tiệp dư nói, bọn ta đều là nghĩ qua, chỉ là không phù hợp nên bị bác bỏ rồi."

"Sao lại không phù hợp?"

"Nếu để quan viên các vùng tự mình ghi chép lại, nhất định sẽ có ăn hối lộ, lúc đó mọi chuyện vẫn trở về như cũ thôi."

Tần Hoàn nghe hắn nói xong, liền bật cười: "Các ngài thật sự nghĩ không ra giải pháp sao?"

"Quá quắc!" Một vị đại nhân mặc giáp đứng dậy quát: "Ngài chỉ là một cái nho nhỏ tiệp dư, mà dám cười nhạo bọn ta cùng thánh thượng!?"

"Ta không cười là không được a!" Tần Hoàn ung dung nói: "Ai bảo các ngài dụng lại những tên tham quan đó? Tất cả đều đem bêu đầu thị chúng, sau đó phái quan viên mới đến, họ thấy người trước tham ô hối lộ mà bị trảm thủ, nhất định sẽ không dám làm bậy nữa, lúc đó chuyện đã được giải quyết rồi không phải sao!?"

Chỉ một vấn đề đơn giản như vậy, các đại thần nghĩ cả ngày cũng không nghĩ ra, lại bị một nho nhỏ tiệp dư chỉ ra, còn bị cười nhạo, liền không khỏi xấu hổ.

Cao Lộng Ngọc hắng giọng ho: "Kế sách này cũng rất hay, lần này Tần tiệp dư lập được công lớn, nàng muốn quả nhân ban thưởng cái gì?"

Tần Hoàn nghĩ a nghĩ, vẫn không nghĩ ra, liền nói: "Ta cũng chỉ thuận miệng nói ra, không dám nhận ban thưởng."

"Vậy đi." Cao Lộng Ngọc nói tiếp: "Phần thưởng của nàng vẫn để đó, khi nào nàng muốn, thì có thể nói với quả nhân. Và quả nhân cũng khen thưởng này lần này lập được đại công, phong thành tòng nhất Nhã Tần."

Từ tam phẩm tiệp dư lên hẳn tòng nhất Nhã Tần, Tần Hoàn thụ sủng nhược kinh, vội vàng quỳ xuống.

"Tạ ơn đại vương."

"Đứng dậy đi."

Tần Hoàn ưu nhã đứng dậy, đi đến chỗ Cao Lộng Ngọc, đem l*иg chim dúi vào tay nàng, cười nói: "Cái này chính là phượng hoàng ngũ sắc ta vừa tìm được, tặng cho ngài."

Nói xong, Tần Hoàn cúi xuống bên gò má Cao Lộng Ngọc hôn một cái, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cao Lộng Ngọc ngây người ra một lúc, đưa tay lên sờ mặt, bất giác nở nụ cười.

Chúng quan lại kinh ngạc một chút, sau đó liền bật cười, cái Nhã Tần này cũng thật nghịch ngợm a!

Cao Lộng Ngọc nghe thấy tiếng cười, liền long nhan lạnh nhạt nói: "Các khanh cười cái gì? ngay cả kế sách cứu tế đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, còn đáng mặt tước quý hay không? đều phạt bổng lộc nửa năm!"

Chúng đại thần: "..."